Lâm Khánh Quyền không về công ty, mà lái xe tới trước cửa một khách sạn. Sau khi đỗ xe xong, anh bèn đi tới tầng hai mươi của khách sạn.
Cửa vừa mở ra, một bóng dáng xinh đẹp lập tức nhào tới.
Đôi môi xinh đẹp hôn lên môi Lâm Khánh Quyền, Lâm Khánh Quyền cũng thuận thế hôn, sau đó đóng cửa lại.
Hôn một lúc, hai người mới từ từ buông ra. Dương Linh Hạ ôm cổ Lâm Khánh Quyền, cực kỳ tủi thân nhìn Lâm Khánh Quyền, nói: "Quyền, em tưởng là anh không tới."
Lâm Khánh Quyền bế cô ta ngồi trên ghế sô pha, nói: "Em là tâm can bảo bối của anh, em nhắn tin thì sao anh có thể không tới chứ?"
"Ở nhà họ Lâm, anh cũng chẳng nói chuyện với em. Dì còn hiểu lầm em, bên cạnh anh còn có người vợ xinh đẹp như hoa. E là trong lòng anh chẳng còn vị trí cho em nữa." Dương Linh Hạ hơi cúi đầu, ai cũng nghe ra được sự tủi thân trong lời nói của cô ta.
Lâm Khánh Quyền nâng cằm cô ta lên, cực kỳ thâm tình nói: "Không phải anh đã nói với em, anh cưới cô ấy vì cô ấy có gương mặt giống em thôi à?"
"Nhưng ánh mắt anh nhìn cô ấy không đúng lắm. Chúng ta cũng đã xa nhau bốn năm, em sợ tình cảm của anh dành cho em đều rời hết đến bên cô ấy rồi."
Hai mắt Dương Linh Hạ rưng rưng, có thể coi là điềm đạm đáng yêu. Gương mặt của cô ta lại cực đẹp cực trong sáng, phàm là đàn ông bình thường, nhìn dáng vẻ cô ta như vậy, tim đều sẽ mềm ra.
Trái tim Lâm Khánh Quyền lập tức dịu đi: "Trái tim anh ở trên người ai, chẳng lẽ em không biết à?"
Sự thâm tình vô cùng của Lâm Khánh Quyền là thứ mà Lục Thi Nguyệt chưa từng thấy.
Dương Linh Hạ nín khóc mỉm cười, dùng đôi tay đánh đàn dương cầm của cô ta chạm vào mặt của Lâm Khánh Quyền, ánh mắt có hơi ngây ra: "Khánh Quyền, chúng ta xa nhau bốn năm, gặp lại lần nữa, em sợ anh không còn yêu em. Mặc dù anh luôn nói là yêu em, nhưng em đã trở về mấy hôm rồi, trừ hôn em, anh đều không chạm vào em. Có phải anh hết yêu em rồi không?"
Sự thâm tình của Lâm Khánh Quyền không hề thay đổi, nói: "Em quá trong sáng, trước khi chúng ta chưa kết hôn, anh không muốn làm bẩn tình cảm giữa chúng ta."
Dương Linh Hạ dựa vào vai của Lâm Khánh Quyền, cặp mắt của cô ta hiện lên vẻ tàn nhẫn. Nhưng trong miệng lại hạnh phúc nói: "Quyền, anh thật tốt. Em biết anh thật lòng yêu em mà. Em nhất định sẽ giữ lại tấm thân trong sạch cho tới khi chúng ta kết hôn. Nhưng mà chừng nào thì anh mới ly hôn với người phụ nữ kia để lấy em làm vợ?"
Lâm Khánh Quyền dịu dàng vuốt ve mái tóc dài tới eo của cô ta, nói: "Chờ em xử lý xong việc ở Châu Âu, về đây định cư, anh sẽ ly hôn với cô ấy."
"Quyền, không thể ly hôn bây giờ luôn sao?"
Lâm Khánh Quyền cay mày, rõ ràng không thích Dương Linh Hạ nhắc tới việc ly hôn của mình lắm.
Đương nhiên Dương Linh Hạ cũng phát hiện được sự thay đổi trên gương măt anh, giọng nói càng thêm dịu dàng: "Khánh Quyền, anh chớ hiểu lầm, em chỉ muốn sớm được ở bên anh, sớm được dì tha thứ thôi. Ban đầu là do em tùy hứng, không quan tâm tới cảm nhận của anh. Nhưng mà tới châu Âu không phải do mình em quyết định, em hoàn toàn không có người đàn ông nào khác, anh phải tin em."
Lâm Khánh Quyền lấy tay chạm vào môi cô ta: "Anh tin em, em là cô gái ngây thơ, sẽ không bắt cá hai tay. Bên mẹ anh thì em đừng lo, anh sẽ giải thích rõ ràng với mẹ."
Giọng nói của Dương Linh Hạ dịu dàng, giống như con thú nhỏ chỉ cần âm thanh hơi lớn một chút là bị dọa sợ bỏ chạy vậy.
"Khánh Quyền, có lẽ nào dì mãi mãi cũng không thích em không?"
"Đồ ngốc! Trước đó mẹ anh thương em nhất, sao em lại cho rằng mẹ sẽ không thích em chứ?"
"Hôm đó em không nghe lời ba mẹ khuyên mà khăng khăng đi nước ngoài là vì muốn hoàn thành ước mơ dang dở của mình. Làm cho nhà họ Lâm vô duyên vô cớ bị chê cười, em sợ vì đó mà dì không muốn tha thứ cho em." Dương Linh Hạ nói.
"Có anh ở đây, sẽ không để em chịu ấm ức đâu." Lâm Khánh Quyền nói một cách chắc chắn.
Dương Linh Hạ si ngốc nhìn anh, nói lời làm cho người ta giật mình: "Khánh Quyền, anh chạm vào em có được không? Trước kia em còn nhỏ, anh không đụng vào được. Bây giờ em trưởng thành rồi, anh chạm thử đi, nếu không trong lòng em sẽ không thấy an tâm."
Lâm Khánh Quyền khó tin mà nhìn cô ta, cứ như cô ta vừa nói lời gì khiến trời không dung đất không tha vậy.
"Linh Hạ, trong lòng anh em là một món bảo vật, sao em lại nói ra những lời như vậy?"
Dương Linh Hạ nhào vào trong lòng anh, nói: "Khánh Quyền, em quá yêu anh, lúc trước rời đi cũng vì anh không chạm vào em, em nghi ngờ anh hoàn toàn không yêu em. Bây giờ về rồi, anh vẫn không chạm vào em, có phải cảm thấy cơ thể em không sạch sẽ rồi không?"
Trái tim Lâm Khánh Quyền lập tức mềm nhũn: "Đồ ngốc! Lòng anh vẫn luôn có mình em, đây là sự thật không thể chối cãi. Anh không chạm vào em là vì muốn cho em một trải nghiệm hoàn hảo. Cho nên mới nói phải kết hôn mới chạm vào em."
"Vậy anh chạm vào Lục Thi Nguyệt rồi sao?" Dương Linh Hạ có hơi buồn nói.
Lâm Khánh Quyền nói một cách thản nhiên: "Cô ấy là vợ anh, đương nhiên anh chạm vào cô ấy rồi."
Dương Linh Hạ ngẩng đầu lên, có hơi lên án nhìn Lâm Khánh Quyền, nói: "Khánh Quyền, có phải anh yêu cô ấy rồi không?"