"Bà nó, bà nói đi đâu vậy, tôi nào có nói thế?"
Ba Lâm dở khóc dở cười, còn phải dỗ dành người mình: "Con cháu tự có phúc của con cháu, tôi không hài lòng gia thế của Thi Nguyệt, nhưng sẽ không giúp người ngoài đối phó với con dâu mình. Bà cũng đừng nghĩ nhiều về mấy chuyện phiền lòng này nữa. Mấy ngày nữa đi nghỉ phép ở Canada với tôi, khi nào tâm trạng tốt rồi thì về."
Bà Lâm cũng không phải người cố tình gây sự, nên không nói gì thêm nữa.
Có điều yên tĩnh được mấy phút, bà như nhớ ra gì đó, bèn nói: "Khánh Mẫn, tôi thấy bụng Thi Nguyệt có hơi to ra ấy, tôi là người từng trải, trông không giống béo lên đâu, e là có rồi."
Sự bình tĩnh trong mắt ba Lâm cuối cùng cũng có một gợn sóng: "Bà chắc chứ?"
"Tôi từng sinh hai đứa rồi, đương nhiên nhìn ra được phụ nữ mập hay mang thai. Tôi dám chắc là nó có rồi."
Ba Lâm nói: "Nếu như là có thật thì đó chính là con cháu nhà họ Lâm ta, nhất định không thể có bất cứ sơ xuất nào."
"Vừa rồi còn mang vẻ lãnh đạm mà, bây giờ nghe con dâu của con trai cô có khả năng có con thì kích động thế? Ông không sợ Thi Nguyệt biết thì sẽ buồn à."
Ba Lâm bị trêu cũng không tức, chỉ nói: "Có thai thật à?"
"Tám chín phần là thật. Nhưng mà vẫn phải tìm ông Lưu tới coi. Ông ấy khám bệnh cho chúng ta nhiều năm rồi, tôi rất tin vào y thuật của ông ấy." Bà Lâm nói.
"Vậy tôi sẽ gọi cho ông Lưu liền."
"Đừng vội, tôi đi lên tìm Thi Nguyệt trước đã. Nếu chuyện này ầm ĩ quá mà không phải thì hai cái mặt mo này cũng chúng ta cũng vứt đi mất."
Bà Lâm chọn ổn định ba Lâm.
Ba Lâm vội la lên: "Thế bà nhanh đi hỏi đi. Bọn nó kết hôn bốn năm rồi, nếu là nhà khác á thì đã được ẵm cháu từ lâu rồi."
Bà Lâm nói: "Ông già này gấp cái gì, tôi đi đây."
Bà Lâm lên tầng, gõ cửa, trong phòng truyền tới giọng nói của Lục Thi Nguyệt: "Mời vào."
Bà Lâm mở cửa, đi tới, thuận tai khóa cửa lại.
"Mẹ, sao mẹ tới đây?"
"Sợ con chán, cho nên tới nói chuyện phiếm với con."
Lục Thi Nguyệt cười nói: "Mẹ ngồi đi."
Sau khi bà Lâm ngồi xuống, hai mắt làm như vô tình như thực ra là cố ý liếc tới bụng của Lục Thi Nguyệt. Lục Thi Nguyệt thấy kỳ lạ, nói: "Mẹ đang nhìn gì thế?"
Bà Lâm dứt khoát nói: "Mẹ thấy bụng con có vẻ mang thai rồi, không giống như béo lên, có phải có rồi không?"
Trong lòng Lục Thi Nguyệt giật mình, đầu óc cũng nhanh chóng kiếm cớ lấp liếm. Cô biết muốn duy trì thân phận con dâu nhà họ Lâm, chỉ có một cách là nói với bà Lâm cô đang có thai, Vì đứa bé, bà Lâm nhất định không cho Lâm Khánh Quyền ly hôn với cô. Nhưng chỉ có được nhất thời, không kéo được cả đời, chờ đến khi sinh con xong, Lâm Khánh Quyền nhất định không quan tâm bà Lâm phản đối mà lại ly hôn. Tới lúc đó ngoại trừ được chia chút tài sản sau ly hôn, cô chẳng chiếm được gì cả. Con cũng sẽ bị giữ lại ở nhà họ Lâm.
Đây không phải là dự tính ban đầu của cô. Cô yêu đứa bé này, vì con cô có thể từ bỏ tất cả. Cho nên cô nhất định sẽ không nói cho bà Lâm về đứa nhỏ này.
Mẹ, xin lỗi mẹ!
Lục Thi Nguyệt nói lời xin lỗi ở trong lòng.
"Mẹ, con biết mẹ muốn ẵm cháu trai, trước đó con cũng tưởng là con có. Không ngờ tới bệnh viện xem, bác sĩ nói mấy tháng nay con bỏ ăn, khó tiêu nên mới béo lên. Xin lỗi, làm mẹ thất vọng rồi."
Bà Lâm bảo không thất vọng là giả. Nhưng vẫn tin chắc mắt mình thấy là đúng, cho nên tiếp tục nói: "Chỉ đi khám một bệnh viện có khả năng là bác sĩ đó chẩn đoán sai. Hay là mẹ bảo người mời chú Lưu tới khám cho con nhé. Y thuật của ông ấy cao siêu, nhất định nhìn ra được con có thai hay không."
Lục Thi Nguyệt áy náy nói: "Mẹ, con biết mẹ muốn ẵm cháu trai, có điều cái bụng này của con là lên cân thôi. Con xin lỗi, con và Khánh Quyền kết hôn bốn năm mà không sinh cho ba mẹ được đứa cháu trai mập mạp. Con sẽ ly hôn với Khánh Quyền, dù sao mãi không sinh con được cho Khánh Quyền, trong lòng con vẫn luôn thấy thẹn với mẹ."
Bà Lâm vừa mới thất vọng, nghe thấy Lục Thi Nguyệt nói muốn ly hôn thì khiếp sợ, nắm lấy tay Lục Thi Nguyệt, vội la lên: "Đứa nhỏ này, nói hươu nói vượn gì thế. Tăng cân thì tăng cân, mặc dù mẹ thất vọng vì con chưa có bầu, nhưng không cần phải nói mấy lời vớ vẩn thế. Làm tổn thương Khánh Quyền, cũng tổn thương tấm lòng của người làm trưởng bối như mẹ đây."
Lục Thi Nguyệt cúi đầu xuống: "Mẹ, xin lỗi, nhưng mà đây là suy nghĩ thật trong lòng con, con kết hôn với Khánh Quyền bốn năm rồi, từng lén đi khám bác sĩ, nhưng mà..."
Nói tới đây, nước mắt Lục Thi Nguyệt không nhịn được mà rơi xuống. Cô nghĩ tới việc tới bệnh viện khám bác sĩ, trong lòng rất khó chịu.
Bà Lâm thấy Lục Thi Nguyệt khóc, trong lòng cũng đau theo. Bà cầm khăn lau nước mắt cho Lục Thi Nguyệt, nói: “Thi Nguyệt, đừng khóc. Bác sĩ nói sao, con nói cho mẹ nghe đi."