Lục Thi Nguyệt lườm cô ấy: “Tớ và anh ấy đã kết hôn được bốn năm, thậm chí giờ đã có kết tinh tình yêu, chẳng lẽ tớ không thể nhớ nhung cuộc hôn nhân đã thất bại này ư?”
“Cậu có thể nhớ nhung, nhưng không được đắm chìm quá sâu vào đấy.” Lục Phượng vô cùng nghiêm túc nói.
Lục Thi Nguyệt ngồi dậy từ trên giường: “Cậu cứ yên tâm, tớ sẽ ly hôn, nếu anh ấy không cần đứa bé này, thì tớ cũng không thể vứt bỏ nó, vì đứa bé, dù không muốn thì tớ cũng phải ly hôn.”
Lục Phượng cầm một chiếc gối màu hồng phấn: “Bạn yêu à, tớ cảm thấy cậu và Lâm Khánh Quyền ly hôn cực kỳ vòng vo, tớ đã nghe cậu nói mấy lần rồi, nhưng đã mấy tháng trôi qua mà hai người vẫn là quan hệ vợ chồng, đừng nói cuối cùng cậu chịu thỏa hiệp cho phép con hồ ly tinh kia tồn tại, còn Lâm Khánh Quyền thì ngồi hưởng thụ trái ôm phải ấp, cậu sinh con dưỡng cái cho anh ta, còn anh ta thì ở bên ngoài nuôi tình nhân, vừa có nhiều người tình, nhưng lại không muốn bỏ rơi vợ.”
Lục Thi Nguyệt lườm cô ấy nói: “Tớ thấy chiếc Audi kia đã đâm cậu đến phát ngốc rồi.”
Lục Phượng nghe xong thì không khỏi nổi giận: “Nhắc đến Audi, tên khốn gây chuyện bỏ chạy đó đã bắt được chưa? Nếu bắt được rồi thì tôi phải khiến anh ta tán gia bại sản.”
“Hai ngày trước đã bắt được rồi, nhưng tớ thấy cậu vẫn còn nằm viện nên không nói cho cậu biết, mà để luật sư toàn quyền giải quyết, cậu cứ yên tâm, luật sư này là do Lâm Khánh Quyền cố ý chuẩn bị cho chúng ta, được mời tới từ Bắc Cảnh, giỏi nhất là xử lý mấy vụ án gây chuyện bỏ trốn và ly hôn.”
Lục Phượng nhếch miệng, nở nụ cười mỉa mai: “Xem ra Lâm Khánh Quyền định mời một luật sư để dùng cho hai việc rồi, sau khi giải quyết xong vụ án gây sự bỏ chạy, sẽ bắt tay vào chuyện ly hôn của hai người, nghe có vẻ đỡ rườm rà hơn hẳn.”
Lục Thi Nguyệt không tỏ rõ ý kiến.
“Vậy tên khốn tài xế đó làm nghề gì?” Lục Phượng dời đề tài.
“Anh ta tự mở một công ty quảng cáo nhỏ, tuổi tác cũng tầm 25, ba mẹ thì làm kinh doanh bất động sản, tài sản kếch xù, cũng được xem là cậu ấm điển hình.” Lục Thi Nguyệt đáp.
Lục Phượng nghiến răng nghiến lợi, nếu tên tài xế gây chuyện đó đứng trước mặt cô, e rằng cô đã hận không thể ăn tươi nuốt sống anh ta: “Nhà tên khốn này nhiều tiền như vậy, tại sao đâm trúng người khác rồi còn muốn bỏ chạy?”
“Anh ta bảo lúc đâm trúng người đã quá sợ hãi, sợ mình sẽ ngồi tù, rồi sự nghiệp vừa có tiến triển sẽ trở nên công cốc, nên nhất thời bị ma xui quỷ khiến mà bỏ của chạy lấy người.” Lục Thi Nguyệt thuận miệng nói.
“Nếu tên khốn này biết đâm trúng người khác sẽ ngồi tù, vậy tại sao lúc đó còn chạy nhanh như vậy ở lối ra bãi đậu xe, anh ta vội đi đầu thai à?” Lục Phượng nghiến răng nghiến lợi nói.
“Anh ta gây sự bỏ trốn, ắt sẽ có pháp luật trừng trị, cậu nổi giận như vậy làm gì?”
“Tớ chỉ tức mấy tài xê vô lương tâm đó mà thôi, ỷ mình có chút tiền là uống rượu lái xe, còn không là trắng trợn phóng như bay, tự cho rằng đấy là cool ngầu, nhưng thật ra lại y như thằng ngốc, đợi đâm trúng người rồi, cảnh sát tìm tới cửa, lại vô cùng hống hách hét lớn rằng ‘ba tôi là Lý Cương’, tôi mới được phong chức đấy.”
“Được rồi, chuyện này có gì đâu mà phải tức giận, cứ giao vụ án gây sự bỏ trốn này cho cảnh sát là được, cậu cứ yên tâm, tớ sẽ không để cậu chịu oan ức công cốc đâu.”
Lúc này Lục Phượng mới hạ hỏa được một tý: “Bạn yêu à, tối nay cậu ngủ cùng tớ đi, để chúng ta trò chuyện với nhau.”
Lục Thi Nguyệt gật đầu.
Ăn tối xong, hai người vừa xem chương trình hẹn hò trên TV, vừa trò chuyện, đến tầm 11 giờ, Lục Phượng liền tắt TV, rồi nói bằng giọng điệu không được phép từ chối: “Giờ cậu đang mang thai, nên buổi tối không được thức quá 11 giờ, mau đi ngủ thôi!”
Lục Thi Nguyệt cũng ngoan ngoãn nằm xuống.
Trong bóng tối vang lên giọng nói của Lục Phượng: “Thi Nguyệt, nhân lúc bụng cậu vẫn chưa lớn, thì mau giải quyết vấn đề giữa cậu và Lâm Khánh Quyền đi, hoặc là thăm dò thái độ của anh ta thử xem, bằng không để qua một tháng nữa, đứa bé trong bụng cậu đã được năm tháng sẽ không thể che giấu được nữa, nếu Lâm Khánh Quyền thật sự không cần đứa bé này, rồi dùng thủ đoạn bắt cậu phá nó, thì cậu hãy cân nhắc thật kỹ, bằng không sẽ được một mất mười, đến lúc đó đừng bảo tớ không chịu nhắc nhở cậu.”
Trong bóng tối, sắc mặt Lục Thi Nguyệt vô cùng khó coi, một lúc sau, cô thở dài nói: “Phượng, tớ nói thật cho cậu biết, cuộc hôn nhân này chỉ có Lâm Khánh Quyền mới có thể kêu ngừng, còn tớ chẳng có quyền lực gì, ban đầu lúc ký hợp đồng đã nói rõ chuyện này rồi, nếu tớ ép buộc ly hôn hoặc không thực hiện nghĩa vụ của người vợ trong hôn nhân, thì tớ phải bồi thường 300 tỷ, nên tới mới trì hoãn không ly hôn.
Lục Phượng trở mình bật đèn lên, không dám tin nhìn cô: “Thi Nguyệt, tớ mới nghe nhầm đúng không?”
Lục Thi Nguyệt nói chắc nịch: “Cậu không nghe nhầm đâu.”
Lục Phượng chỉ tiếc không mài sắt thành thép: “Đầu cậu bị cửa kẹp vào hay não bị úng nước, mà làm ra chuyện còn ngu hơn cả heo thế hả, cậu muốn tớ tức chết đúng không?”
Nhưng Lục Thi Nguyệt lại cười nói: “Cậu cứ bình tĩnh lại đã, ban đầu ký thỏa thuận này cũng là vì Lâm Khánh Quyền sợ tớ bỏ chạy giữa chừng, tớ nghĩ mình yêu tiền như vậy, đâu thể bỏ trốn được nên đã ký tên vào, mặc dù là thỏa thuận, nhưng chẳng gây hại gì với tớ, chỉ cần tớ không có suy nghĩ ly hôn, thì anh ấy sẽ không thể làm gì được tớ, huống hồ giờ Lâm Khánh Quyền đang định ly hôn với tớ, nên tớ không muốn cũng chẳng còn cách nào khác.”
Lục Phượng bình tĩnh lại, nhưng vẫn không có thiện cảm gì với Lâm Khánh Quyền: “Bạn yêu à, cậu đừng quên Lâm Khánh Quyền là tính khí thất thường, cũng rất ngang ngược, anh ta luôn miệng nói sẽ ly hôn với cậu, nhưng đã qua một tháng rồi vẫn chưa thấy anh ta quay về ký vào đơn thỏa thuận ly hôn, tớ thấy 80% là anh ta nuốt lời rồi, nếu anh ta không muốn ly hôn với cậu, cũng không cần đứa bé này nữa, thì cậu định làm thế nào, chẳng lẽ cậu định phá nó thật à?”
Lục Thi Nguyệt vô thức xoa bụng nói: “Lục Phượng, tớ đã nghĩ đến vấn đề mà cậu nói rồi, tớ sẽ không để người khác tổn thương đến đứa bé trong bụng tớ, nếu Lâm Khánh Quyền thật sự nuốt lời không ly hôn với tớ, thì tớ sẽ tìm cớ rời khỏi thành phố này.”