Bên hông bị một cánh tay ấm áp ôm lấy, không ngừng nắm chặt, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, cho đến khi có thể cảm nhận được hô hấp nóng rực của đối phương. Giang Hoài Sương cảm thấy trong lòng từng trận khó chịu, chịu đựng hô hấp như bị áp chế, trên mặt cũng bắt đầu chậm rãi nóng lên. Có thể là bởi vì cái ly rượu kia, hơi thở đầy mùi rượu, mang theo một mảng ám muội.
Thân thể tiếp xúc đều là một mảng mềm mại, còn có mùi vị riêng trên người Hứa Đan Lạc, ý chí chậm rãi bị luân hãm, Giang Hoài Sương cảm thấy có loại cảm giác gọi là tình ái khó kiềm chế. "Không thể như vậy..." Giang Hoài Sương xoay mặt qua, không dám nhìn vào đôi mắt của đối phương nữa, cái khát vọng quá phận quá đáng trong đôi mắt kia rất rõ ràng, bất kể là Hứa Đan Lạc, hay là mình.
Hứa Đan Lạc không nói gì, chỉ là đem trọng lượng thân thể chậm rãi chuyển đến trên người Giang Hoài Sương, mãi đến khi đẩy ngã toàn thân, không để cho Giang Hoài Sương có khả năng thoát đi.
Giang Hoài Sương chỉ cảm thấy thân thể chìm xuống, ngực bị đè đến hơn một nữa, sau lưng cùng trước người đều là áp lực, thân thể bị khóa quá chặt chẽ không có một con đường sống. Giãy dụa, dây áo ngủ kia của Hứa Đan Lạc vốn là không chắc chắn liền rũ xuống, lộ ra vai trắng nõn cùng với mảng lớn phong cảnh dưới vai, khỏa tròn trịa kiên định vươn ra, điểm đỏ bừng thừa dịp dựng thẳng lên.
"Chị không muốn sao..." Mang theo bảy phần men say, trong mắt chứa đầy mê hoặc, Hứa Đan Lạc nghiêng đầu, khẽ mở bờ môi nhưng là một vẻ mặt nghi hoặc, phảng phất tất cả những thứ này là chuyện đương nhiên vậy, không nên phản bác chỉ nên hưởng thụ.
Không muốn! Giang Hoài Sương muốn lớn tiếng ngăn cản đứa bé này, hành động càng được voi đòi tiên. Nhưng trước ngực đột nhiên mát lạnh, tràn ngập ý ướt át, đưa tay chặn lại tiểu tử thành công kiếm ăn, Giang Hoài Sương vọng tưởng đem người từ trên mình mau mau đẩy ra. Nhưng không ngờ kẻ này khí lực đột nhiên lớn đến mức kinh người, mặc cho mình giãy giụa như thế nào nhưng không có cách nào mảy may chuyển động. Cái kia vốn là nơi mẫn cảm, không nhịn được bị khiêu khích hết lần này đến lần khác, cắn chặt răng với môi cũng không giữ được tiếng rên rỉ nhỏ vụn kia. Giang Hoài Sương cảm thấy toàn bộ thân thể cũng bắt đầu khô nóng lên, ý nghĩ muốn tiếp tục lại muốn càng nhiều hơn nữa để cho mình không ngừng xấu hổ.
Tất cả đều là hư vô, chỉ có thân thể là thành thật như vậy. Ý loạn tình mê, Giang Hoài Sương cảm nhận sự khác thường, cái tay nhỏ kia quấn quanh ở bên hông đang từ từ đi xuống dưới, đến nơi nào đó không thể kìm nén chần chờ thêm. Thân thể đột nhiên căng thẳng, khó có thể dùng lời diễn tả được cảm giác lan tỏa đến toàn thân, nếu như tiếp tục luân hãm như vậy, không khó đoán được chuyện kế tiếp sẽ xảy ra. Ánh mắt phức tạp của Giang Hoài Sương nhìn người nằm ở trên mình, tiểu tử bận bịu đang đòi lấy mình, dùng hết khí lực cuối cùng cũng không có cách nào đẩy ra.
Nhưng vào lúc này, không biết từ nơi nào truyền đến thanh âm chói tai, liên miên không dứt cho đến khi đem bầu không khí ám muội này hoàn toàn bay sạch.
Là mộng sao... Giang Hoài Sương mở mắt ra, đối diện với ánh mặt trời ngoài cửa sổ. Đưa tay tắt đồng hồ báo thức đang kêu gào ở đầu giường, không khỏi oán thầm Hứa Đan Lạc, đứa nhỏ này đến cùng là cái phẩm vị gì, chọn đồng hồ báo thức lại kêu đến khó nghe như vậy. Chỉ là, nếu như không phải đồng hồ báo thức này đúng lúc làm mình tỉnh lại, còn không biết giấc mộng này muốn tiến triển đến khi nào, lại muốn làm đến mức độ nào. Nhưng mà tại sao bản thân mình lại có loại mộng này... Nghĩ đến nội dung mộng cảnh cùng phản ứng của mình trong mộng, Giang Hoài Sương cảm thấy không biết nói gì, thật sự là chưa bao giờ nghĩ đến mình cũng sẽ có một ngày mơ thấy mộng xuân. Đối tượng còn là...
Giang Hoài Sương đột nhiên cảm thấy không đúng, mặc dù tỉnh mộng rồi nhưng mà trong lòng vẫn bị ngột ngạt, trước ngực ẩm ướt vẫn còn tồn tại. Vén chăn mỏng trên người lên, chỉ thấy tình trạng bạch tuộc của Hứa Đan Lạc đang chặt chẽ đè nửa người lên mình, gối lên trước ngực mình ngủ say. Nhìn xuống chút nữa, mím chặt môi! Hỏa khí của Giang Hoài Sương bay lên đến ót. Hứa Đan Lạc co chân, đầu gối không sợ chết chống đỡ ở nơi kia của mình. Chẳng trách đến lúc sau lại mơ thấy những cái kia... Giang Hoài Sương vừa thẹn vừa giận mà đem trách nhiệm mơ một hồi mộng xuân này đẩy ở trên người Hứa Đan Lạc, đem em ấy đẩy ra.
Lúc này đã không ở trong giấc mộng, Giang Hoài Sương không phí bao nhiêu sức lực liền thoát khỏi ràng buộc của Hứa Đan Lạc. Áp lực trên người đột nhiên giảm bớt, rốt cục Giang Hoài Sương có thể hô hấp thông suốt, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi lớn. Cúi đầu thì lại liếc về một mảng nhỏ vệt nước ở trước ngực áo ngủ, không khỏi nhíu nhíu mày.
Nói đến tiểu quỷ này trò gian càng nhiều, cuộc đời của mình thật giống như càng bi thương, phải cố gắng quản giáo. Giang Hoài Sương không biết nói gì mà nhìn Hứa Đan Lạc bị mình đẩy ra nhưng ngủ đến ngã chỏng vó lên trời, thêm vào nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua càng là giận không có chỗ phát tiết.
Mê hoặc thất bại, ép buộc xoa xoa, Giang Hoài Sương không thể hiểu cái tên này nghỉ hè đều làm những gì, tại sao có thể làm ra những chuyện dằn vặt kỳ quái này. May là mấy viên chocolate nhân rượu liền có thể đẩy ngã người, mà một ly rượu đỏ kia cũng có thể làm cho Hứa Đan Lạc say đến mấy phần. Nghĩ đến khi đó Hứa Đan Lạc cầm lấy tay mình, chậm rãi di chuyển hướng về phía dưới, mang theo vẻ mặt cảm tử, Giang Hoài Sương thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười. May là chưa kịp mò đến quần lót, tên kia liền choáng váng bắt đầu lắc lư, Giang Hoài Sương chỉ cần nhẹ nhàng xoay cổ tay một cái, liền thoát khỏi cái kiềm chế lúng túng kia.
Tuy rằng con ma men cũng là sinh vật rất đáng ghét như vậy. Có thể là lần này uống rượu không nhiều, say không đủ triệt để. Hứa Đan Lạc không giống đêm Giáng sinh lần trước, bình thường trực tiếp nằm vật xuống ngủ. Trái lại lôi kéo Giang Hoài Sương nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu, chỉ là trong miệng giống như ngậm đầy một miệng bánh bao, nói liên miên cằn nhằn khiến người ta nghe không rõ. Nói đến sau đó, Giang Hoài Sương ghét bỏ Hứa Đan Lạc thật phiền, trực tiếp rót ly rượu đỏ trút cho Hứa Đan Lạc. Vì vậy thế giới rốt cục yên tĩnh. Còn bị quấn quít gắt gao không có cách nào thoát khỏi, cuối cùng chỉ có thể cùng đi phòng khách ngủ.
Vươn ngón tay đâm đâm gương mặt nhỏ của Hứa Đan Lạc, mềm mại, lại đâm, đâm, đâm, đâm... Giang Hoài Sương đâm nửa ngày cũng không thấy Hứa Đan Lạc tỉnh. Lúc nãy đồng hồ báo thức kêu đến khốc liệt như vậy cùng với động tác lớn do tức giận của mình đều không làm Hứa Đan Lạc tỉnh lại, đại khái là ngày hôm qua mình rót cái ly rượu kia có chút nhiều đi. Giang Hoài Sương có chút hổ thẹn thay Hứa Đan Lạc, đắp chăn xong liền muốn lặng lẽ lách người. Có chút quy củ không thể phá, vừa vỡ có một thì tất có hai.
Vươn mình xuống giường thì Giang Hoài Sương đột nhiên cảm thấy trên người có gì đó không đúng, sau khi sửng sốt một chút, tràn đầy oán niệm xoay đầu lại trừng Hứa Đan Lạc một chút. Ngủ không cố gắng ngủ, tay chân nhỏ lộn xộn thật đáng ghét nhất! Giang Hoài Sương tức giận cách chăn đánh đầu gối Hứa Đan Lạc một chút, xoay đầu rời đi.
Quýnh đến không được mà đem chính mình chải chuốt sạch sẽ, xem đồng hồ báo thức được Hứa Đan Lạc ban tặng, Giang Hoài Sương hiếm thấy sớm như vậy có thể thu thập xong, xuất phát đi công ty. Bước đến phòng khách liếc mắt nhìn, vật thể trên giường vẫn ngủ rất say, chính là không biết có còn tiếp tục chảy nước miếng hay không. Giang Hoài Sương không có phát hiện, chính là dù cho uất ức, ánh mắt mình nhìn về phía giường có bao nhiêu sủng nịch.
Đi ngang qua thư phòng thì Giang Hoài Sương do dự một chút, một số suy đoán không tốt hiện lên trong lòng...
Đợi đến khi Hứa Đan Lạc tỉnh lại thì đã hơn mười một giờ trưa. Xoa xoa cái trán có chút đau, vươn mình ngồi yên một hồi lâu, mới có thể đại khái nhớ lại đêm trước, sự cám dỗ của mình, kế hoạch chắc là hoàn toàn thất bại. Hình như còn bởi vì uống một hớp rượu, cơm tối đều không ăn liền ngất ngất vù vù ngủ. Ở trong phòng loanh quanh một chút, không phát hiện bóng dáng của Giang Hoài Sương, trong lòng Hứa Đan Lạc có chút thấp thỏm, không biết Giang Hoài Sương đã đi làm hay là lại chạy trốn.
Lấy dũng khí gọi điện thoại cho Giang Hoài Sương, nhưng đối phương vẫn thái độ bình thường như ngày xưa, không có chút rung động nào. Thậm chí trước lúc tắt điện thoại còn căn dặn mình bánh donut đặt trong tủ lạnh, đói bụng lấy ra hâm nóng rồi ăn. Chỉ là không có nói chuyện sự tình đêm qua. Tắt điện thoại, Hứa Đan Lạc không biết là nên khổ sở hay là cao hứng. Kế hoạch thất bại nhưng Giang Hoài Sương cũng không có phản ứng xù lông... Hứa Đan Lạc đột nhiên có chút ghét tính đà điểu của Giang Hoài Sương, đang cố gắng đột phá điểm mấu chốt, cái gì cũng đều để ở trong lòng, làm cho mình không biết chỗ nào để đuổi theo.
Ngậm bánh donut đã hâm nóng qua, Hứa Đan Lạc tiến vào thư phòng, cũng không biết thời gian này Vương Nguyệt Di có online hay không. Mới vừa ngồi xuống bàn máy tính, liền nhìn thấy một tờ ghi chú, tờ giấy dán ở giữa màn ảnh, chữ viết mặt trên bằng bút máy đen tuyền cực kỳ bắt mắt, Hứa Đan Lạc chỉ liếc qua một cái, bánh donut trong miệng liền đùng một cái rơi xuống bàn.
Lời ghi chép trên giấy chỉ là một danh từ giải thích đơn giản, lại làm cho Hứa Đan Lạc hận không thể đào cái động đem mình chôn sống. "Chưa đủ 18 tuổi, cấm chỉ!!!" chữ viết của Giang Hoài Sương rất tốt, tự nhiên từ ba cái dấu chấm than trên cũng không khó nhìn ra thái độ của chị ấy.
Hứa Đan Lạc hút vào ngụm khí lạnh, yên lặng đem tờ ghi chép gỡ xuống, nếu như trước lúc gọi điện thoại cho Giang Hoài Sương mình nhìn thấy tờ giấy này, nói cái gì cũng sẽ không có dũng khí để gọi cú điện thoại này. Mở máy tính, không có gì bất ngờ xảy ra, xem lướt qua, nội dung bên trong đã hoàn toàn bị xóa hết rồi, bookmark trên máy tính đã được thu dọn qua một lần nữa, tặng kèm theo một đống link trò chơi nhỏ, cùng một ít trang web phim bình thường. Nghĩ đến là do Giang Hoài Sương làm... Hứa Đan Lạc cúi đầu, nặng nề ở trên màn hình đập đầu một chút, lần này thật sự là mất mặt quá mà.
Lúc này trễ một chút liền qua mười hai giờ. Không ôm ấp bất cứ hy vọng nào mở MSN ra, nhưng ngoài ý muốn lại phát hiện Vương Nguyệt Di online.
[ Nguyệt Di: Tại sao ngày hôm nay login muộn như vậy? Đừng nói với mình, ngày hôm qua mới vừa thảo luận, cậu liền đi câu dẫn người ấy! ]
[ Lạc: Phải... ]
[ Nguyệt Di: Hai người đã làm? = = ]
[ Lạc:... ]
[ Nguyệt Di: Cậu có để cho người kia đi vào không? Chảy máu không? Cậu ngủ dậy làm cái gì, cố gắng nằm đi... ]
[ Lạc:... Không hề làm gì cả ---,, ]
[ Nguyệt Di: O(∩_∩)O~ Hù chết mình. Nhưng mà ý của cậu là cậu câu dẫn người đó, thế nhưng người đó không mắc câu? ]
[ Lạc: Ừ, chính là như vậy? Như vậy không phải nói rõ mình rất không có sức hấp dẫn hay sao... ]
[ Nguyệt Di: Khụ khụ... Cái này... Nói không chừng do tính người đó lãnh đạm... ]
[ Lạc: Cái gì gọi là tính lãnh đạm? ]
[ Nguyệt Di: (++)~ Xem như mình chưa từng nói. Đúng rồi, cậu làm sao, a, câu dẫn người đó? ]
Hứa Đan Lạc liếc mắt nhìn giấy ghi chép bị mình để qua một bên, cực kỳ đau buồn, đại khái cùng Vương Nguyệt Di nói một lần chuyện tối hôm qua. Đương nhiên, chỉ là nói về phương diện chuẩn bị công cụ...
[ Nguyệt Di: Quê mùa như vậy... Chẳng trách người đó không có hứng thú. ]
[ Lạc: Mấy đường link cậu gửi, đại đa số bên trong đều là dùng những đạo cụ này, trong phòng tối, một chiếc đèn nhỏ, rượu đỏ, chocolate, còn có váy ngủ mỏng manh, không đúng chỗ nào. ]
[ Nguyệt Di: Cái này... Dù gì cậu cũng thất bại, coi như xong đi. Chờ nước chảy thành sông không được à... ]
[ Lạc: Dựa theo cá tính của người đó, mình nghĩ cả đời mình cũng chờ không được. Sợ nhất là người đó chờ mình lớn lên, sau đó tìm người trung hậu thành thật đem mình đẩy đi. ]
[ Nguyệt Di: Tại sao nghe kỳ quái như thế? ]
[ Lạc: Trong này rất phức tạp, không có cách nào cùng cậu nói rõ ràng. Đúng rồi, trước đó mình xem... Có đoạn phim mình không hiểu được. ]
[ Nguyệt Di: Ngưng lại, thứ 18+ này cậu cùng mình thảo luận cặn kẽ quá không thích hợp? ]
[ Lạc:...Mình chính là muốn hỏi một chút, cái đồ kia sau khi ăn sẽ làm người ta trở nên rất quyến rũ. ]
[ Nguyệt Di: = = Cậu lại muốn làm gì? ]
[ Lạc: Mình nghĩ cái kia, ăn cái kia... có thể trở nên rất quyến rũ. Nếu như có thể rất tự nhiên, không phải tay chân vụng về như ngày hôm qua, nói không chừng vẫn có cơ hội. ]
[ Nguyệt Di: Cậu muốn tự mình ăn? (⊙o⊙)... Tự mình ăn xuân dược, sau đó để cho người khác đến ăn chính mình? ORZ... ]
[ Lạc:...Có thể đừng nói trắng ra như thế không? ]
[ Nguyệt Di: Còn chê mình nói trắng ra? ]
[ Lạc: Mình không lấy được thuốc kia. ]
[ Nguyệt Di: Đầu tiên, mình không phải bách khoa toàn thư. Thứ hai, mình không phải vạn năng... ]
[ Lạc:...Vậy mình tự nghĩ biện pháp. ]
[ Nguyệt Di:?? ]
[ Lạc: Vũ trường thì sao, nơi đó thế nào chắc cũng có đi... ]
[ Nguyệt Di: ⊙⊙ đổ mồ hôi ]
[ Lạc: Hoặc là những tên côn đồ cắc ké kia? ]
[ Nguyệt Di: ⊙⊙ đổ mồ hôi lần hai!! Mình nói cậu, gần đây có phải là ăn lộn thứ gì không, tại sao mỗi ngày đều nghĩ chuyện đem mình hiến tặng? ]
[ Lạc: Cậu sẽ không hiểu... Loại rất yêu thích rất yêu thích một người, nhưng tâm tình không có cách nào hoàn toàn đến gần, có thể vì người đó làm bất cứ chuyện gì, kể cả đưa trái tim của mình. ]
[ Nguyệt Di: Tại sao mình lại không hiểu... Cậu... Quên đi, cậu không cần đi những nơi kia. Cho mình thời gian một ngày. Thật hy vọng, sau khi cậu dùng mới phát hiện người đó là cá tính lãnh đạm! Hừ! ]
Hứa Đan Lạc vừa mới chuẩn bị đáp lời, lại phát hiện avatar của Vương Nguyệt Di đột nhiên tối sầm xuống. Đây là... Logout? Tại sao cảm thấy lúc này hình như cậu ấy có chút tức rồi... Hứa Đan Lạc đăm chiêu nhìn màn ảnh.