Không biết qua bao lâu, ngay lúc tiểu loli từng chút từng chút muốn tiến vào mộng đẹp, trên ngón út đột nhiên bị rút ra, thật vất vả mới buồn ngủ đã dễ dàng tan biến.
"..." Giang Hoài Sương không ngờ mình đợi rất lâu mới đứng dậy, vẫn làm cho Hứa Đan Lạc tỉnh dậy. Thật ra then chốt chính là, lúc Giang Hoài Sương bị cái hôn vĩ đại kia đập vào, đã sớm quên mất ngón tay của mình đang bị đối phương nắm mất một lúc. Vì vậy rút dây động rừng, làm cho Hứa Đan Lạc từ sắp đi vào giấc ngủ liền bị kéo trở lại. Nhìn tiểu loli đang rúc trong chăn, hai con mắt sáng lấp lánh vô tội nhìn mình, Giang Hoài Sương ngoại trừ tiếp tục hít sâu, nỗ lực hít sâu, càng không nói ra được nửa chữ.
"Chị muốn đi nơi nào?" Hứa Đan Lạc chỉ là thoải mái hỏi câu chào buổi sáng, hướng về Giang Hoài Sương bộ dáng trầm mặc mà không chút biểu tình, trước nay trong lòng không có căng thẳng, nhất thời cảm giác nguy hiểm tự nhiên sinh ra.
Giang Hoài Sương vẫn muốn lặng lẽ từ trên giường trốn chạy, thật không biết vào lúc này, mình có nên khen giác quan thứ sáu của đứa nhỏ này cũng thật là phi thường nhạy bén hay không. Đối mặt với Hứa Đan Lạc khẩn trương nhìn thẳng, Giang Hoài Sương cảm thấy mặc dù mình hít sâu thật mạnh, nhưng dưỡng khí trong phổi vẫn cứ ở trạng thái vô cùng thiếu thốn.
"Rời giường đi rửa mặt, nếu như em mệt mỏi thì ngủ tiếp một chút đi." Giang Hoài Sương nghe giọng nói của mình có chút trống rỗng, nghiêng người xuống giường, động tác có chút thẫn thờ hướng về người trên giường, thay Hứa Đan Lạc đắp kín chăn.
Đã sớm quen với Giang Hoài Sương bộ dáng lạnh nhạt nhưng vẫn bị động tác ôn nhu hiếm thấy này mê hoặc, Hứa Đan Lạc rất dễ dàng quên cái ngữ điệu cứng ngắc lúc nói chuyện kia của Giang Hoài Sương, đầu ngón tay lúc kéo chăn thì run rẩy cùng với bước chân hướng ra cạnh cửa lúc đó có chút lung lay. Nói tóm lại, thật ra bỏ qua giác quan thứ sáu, năm giác quan cỏn lại của Hứa Đan Lạc thật sự là không ra sao, dễ dàng bỏ qua nghi ngờ vừa nãy, ngược lại ôm chăn Giang Hoài Sương tự tay thay mình đắp kín, ở trên giường lăn mấy vòng.
Mãi đến khi ra khỏi phòng khách trở lại phòng ngủ lớn, đóng cửa phòng lại thật chặt, rốt cục không cần cùng Hứa Đan Lạc ở chung một phòng, lúc này Giang Hoài Sương cẩn thận mà thở phào nhẹ nhõm. Vào được trong phòng, Giang Hoài Sương cảm giác không khí ở bên trong tăng cao khắp nơi, không giống như vừa nãy ở phòng khách thì cảm giác sắp nghẹt thở. Đi đến phòng tắm xả một nửa bồn tắm, nước lạnh nhiều nước nóng ít, ngâm lâu mới khiến cảm giác khô nóng trên người chậm rãi giảm bớt đi. Dòng nước lành lạnh ở trên da thịt quả thật không thể xoa dịu tâm tình rối loạn của mình.
Vừa nãy... Là đang nằm mơ sao...
Giang Hoài Sương rất ít khi nằm mơ, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, tựa hồ nhìn thấy một mộng cảnh đang bị khiêu khích, hoạt sắc sinh hương. Ngay khi bản thân mình cũng bắt đầu có chút động tình, mới tựa hồ cảm thấy có cái gì cực kỳ không thích hợp, răng với môi dây dưa, xúc giác này quá mức chân thực, chân thực đến rất nhanh liền phá vỡ mộng cảnh, miễn cưỡng đem mình kéo trở về hiện thực.
Lúc mình mở mắt ra liền nhìn thấy hài tử kia nửa nằm ở trên thân thể mình, phản ứng đầu tiên là nhanh chóng một lần nữa nhắm hai mắt lại. Đây chẳng qua là một đoạn mộng đẹp của mình mà thôi, Giang Hoài Sương áp chế nhịp tim đang càng tăng tốc, không ngừng thúc giục mình. Kỹ năng hôn của đứa bé kia thật sự quá mức ngây ngô nhưng va va chạm chạm vào nhau lại chân thực như vậy. Không biết phải làm sao để đối mặt với cục diện lúng túng như vậy, nên lớn tiếng quát dừng lại rồi nghiêm khắc răn dạy hay là ôn hòa thiết tha khuyên bảo tâm sự? Giang Hoài Sương tâm loạn như ma, không nắm chắc được, cho nên thân thể nửa phần cũng không dám hành động.
Đầu lưỡi mềm mại cuốn qua mình, Giang Hoài Sương ngay cả đầu lưỡi cũng không dám tùy tiện di chuyển, chẳng qua là mặc cho Hứa Đan Lạc tùy ý đòi lấy. Cái lưỡi linh xảo châm lửa tàn phá xung quanh, thỉnh thoảng trong lúc lơ đãng lướt qua trên cằm, Giang Hoài Sương không khỏi một trận tê dại. Chăn bông phía dưới được nắm chặt lấy, móng tay đã bấm sâu vào lòng bàn tay, đau đớn từng trận mơ hồ, không ngừng nhắc nhở Giang Hoài Sương không nên rơi vào, càng không nên phát sinh một mảnh ôn nhu mê tình này.
Bình tĩnh hô hấp, sắc mặt như thường, Giang Hoài Sương nỗ lực để không bị thất thủ, tường đồng vách sắt ở trong lòng đã từ từ bị biến thành đổ nát thê lương, mắt thấy ý chí căng thẳng cũng sắp không duy trì được mà tan vỡ ra. May là... Hứa Đan Lạc ngừng lại.
Cảm giác được bên cạnh tất tất tác tác (từ tượng thanh), Hứa Đan Lạc thu chăn về sát vào người, ngoan ngoãn ngủ. Lúc này Giang Hoài Sương mới thả lỏng thân thể, tùy ý để cái tâm tình khô nóng ở trong huyết mạch di chuyển, gò má cũng dần dần nóng lên. Cảm giác tâm hoảng ý loạn này đã rất lâu chưa từng có, lâu đến nỗi để Giang Hoài Sương cho là mình đã có thể mang lý trí và dục vọng hoàn toàn tách ra. Nguyên lai cho đến nay cũng là tự lừa mình dối người sao...
Nghĩ đến chuyện đã xảy ra vào buổi sáng, trên mặt lại nổi lên nhiệt ý, Giang Hoài Sương vô cùng thất vọng đem cả người chìm trong bồn tắm, tạo bong bóng. Đứa nhỏ này lại hôn mình, đến cùng tiểu loli có biết làm như thế là không đúng hay không! Càng không đúng chính là khi Hứa Đan Lạc rút lại, thì sau khi mình thả lỏng còn có một chút thất vọng và cảm giác mất mát. Thượng Đế, có ai đến nói với mình, tất cả những thứ này đều là ảo giác... Ảo giác...
Giang Hoài Sương tạo xong bong bóng nổi lên mặt nước, đầu ngón tay nhẹ nhàng phất qua trên môi của mình, trong mắt tràn đầy sầu lo. Đầu tiên, bỏ qua những thứ tâm tình ngổn ngang kia của mình, tiểu Lạc đối với mình làm chuyện như vậy là bởi vì trước một ngày biết được mình thích nữ nhân, cho nên mới sản sinh cảm giác hiếu kỳ hay sao? Bởi vì hiếu kỳ tình yêu giữa nữ nhân, vì lẽ đó hôn môi... Như vậy, nếu như tiếp tục làm cho em ấy hiếu kỳ... Giang Hoài Sương mở van nước lạnh ra, bỏ thêm nhiều nước lạnh vào bồn tắm, hiện tại rất cần phải tỉnh táo lại, cố gắng suy nghĩ một chút.
Đây chính là hình mẫu sao? Bởi vì khoảng thời gian này vẫn cùng mình sống chung một chỗ, bất tri bất giác liền đem mình coi như tấm gương. Vì lẽ đó sau khi biết được mình thích nữ nhân, tiểu Lạc liền sản sinh cảm giác tò mò mãnh liệt. Thật ra căn bản em ấy không hiểu tình yêu giữa nữ nhân có ý như thế nào... Cho nên thời điểm biết đến chuyện này mới dễ dàng tiếp nhận như vậy.
Giang Hoài Sương càng nghĩ càng ủ rũ, đặc biệt là nghĩ đến mình lại thành tấm gương, dẫn dắt đứa nhỏ hướng đến lạc lối nhưng càng là một phen mất mát. Người giám hộ đúng tiêu chuẩn cái gì, quả nhiên mình vẫn không làm được sao... Tiểu Lạc mới mười bảy tuổi, mặc kệ sau này em ấy sẽ thích dạng người gì, Giang Hoài Sương đều hi vọng là tiểu Lạc thật lòng thật dạ lựa chọn, chứ không phải ở trước tuổi vị thành niên bị mình làm một tấm gương ảnh hưởng, về sau lại mơ mơ màng màng đi vào con đường này.
Bây giờ nên làm gì? Chuyện lúng túng như thế cũng không thể thẳng thắn trực tiếp mở miệng nói với tiểu Lạc: "Hành động em hôn chị vào buổi sáng là không đúng!" Vừa nghĩ đến đứa bé kia nhất định sẽ bị dọa, sau đó hỏi ngược lại tại sao mình biết bị hôn, tại sao lúc đó không nói gì, Giang Hoài Sương liền cảm giác hay là mình chết chìm ở trong bồn tắm đi cho rồi...
Khi tâm phiền ý loạn suy nghĩ hồi lâu cũng không có kết quả, Giang Hoài Sương ra khỏi phòng ngủ lớn, liếc mắt nhìn thấy tiểu loli đang ôm lon cà phê ngồi ở trên ghế sôpha, vừa xem TV vừa mở cái miệng nhỏ uống.
"Em không phải không uống cà phê sao?" (⊙o⊙) Giang Hoài Sương nhìn chằm chằm lon cà phê trên tay Hứa Đan Lạc, nhất thời không thể thích ứng thứ tốt đẹp trong lòng mình bị người khác cướp ở trên tay (bắt chước).
Hứa Đan Lạc như con mèo nhỏ tự híp mắt cười một tiếng, giơ giơ lên lon cà phê trên tay một chút: "Bởi vì chị thích uống, em muốn cùng chị uống thứ như thế." Không thể cùng người nào đó phát triển thêm một bước thì liền đi thử tất cả những thứ yêu thích của người đó đi, sau đó đem những yêu thích này đều biến thành của mình.
"Nhưng mà em còn già dặn nói chị uống nhiều cà phê không tốt." Giang Hoài Sương vô lực.
"Sau khi em nói, hiện tại một ngày chị gần như chỉ uống ba lon, yên tâm, em sẽ không vượt qua số lượng của chị." Hứa Đan Lạc nghiêm túc bảo đảm, khẽ cau mày lại uống một hớp.
"..." Giang Hoài Sương đã có thể nhìn thấy ba chữ tấm gương xấu thêm một dấu chấm than, xuất hiện lại một lần nữa với tư thái đỏ tươi thật lớn ở trong không khí, mình không hề có một tiếng động quát lớn. Học uống cà phê còn là việc nhỏ, nếu như học mình đi yêu thích nữ nhân, cái đứa bé này phải làm sao bây giờ đây...
Con đường này xưa nay cũng không dễ dàng để đi, Giang Hoài Sương đã đi qua, vì lẽ đó càng thêm rõ ràng. Không phải muốn hạn chế con đường tình yêu của Hứa Đan Lạc, chỉ là nếu như đứa nhỏ này bởi vì noi theo mình mà đi trên con đường này, mình thật đúng là quá tội lỗi. Lúc này chẳng qua là Giang Hoài Sương một mực đem sự tình buổi sáng nghĩ về hướng tấm gương để lý giải vấn đề phát sinh lòng hiếu kỳ của tiểu hài tử. Nửa phần không hề hoài nghi Hứa Đan Lạc đối với mình thật sự có cái ý nghĩ gì khác.
Hứa Đan Lạc từng miếng từng miếng uống xong lon cà phê trong tay, có chút vị đắng còn có chút mùi vị như thứ gì bị đốt đến cháy khét, đầu lưỡi cuốn một cái, khóe miệng liếm giọt cà phê cuối cùng vào trong miệng, lúc này mới thả cái lon rỗng xuống. Một màn vốn có tính khiêu khích này vừa vặn rơi vào trong mắt Giang Hoài Sương, lại liên tưởng đến buổi sáng Hứa Đan Lạc đối với mình làm càn làm bậy, tim đập như vỗ thủng một cái. Cảm thấy trên mặt lại bắt đầu đỏ lên, Giang Hoài Sương nhanh chóng dời đi tầm mắt từ trên người Hứa Đan Lạc, cấp tốc tránh vào nhà bếp. Nhẹ nhàng xoa xoa trong lòng, Giang Hoài Sương cảm thấy bất kể vấn đề xuất phát từ tấm gương hay là xuất phát từ mình thì đã càng ngày càng lúng túng đến không thể đối mặt với Hứa Đan Lạc, tình huống như thế này cũng không thể tiếp tục nữa.
Vì vậy sau khi Giang Hoài Sương tiến vào nhà bếp một hồi lâu, lúc trở ra thì trong lòng đã có chủ ý. "Trong nhà... Không có muối." Giang Hoài Sương chần chừ mở miệng.
"Hả? Không phải tuần trước dì giúp việc mới đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn hay sao? Mới một tuần đã không còn muối?" Còn đang tiêu hóa cái lon cà phê đắng kia, Hứa Đan Lạc hoàn toàn nằm ngoài tình huống.
"Không có..."Giang Hoài Sương nhìn chằm chằm TV, trả lời.
"Chị xem qua tủ gia vị chưa? Chỉ là... Chị tìm muối làm cái gì?" Hứa Đan Lạc nói xong liền đi vào nhà bếp giúp đỡ tìm kiếm. Mở bình muối ra, quả thật ngay cả một hạt muối đều không còn. Lại nhìn ngăn tủ dùng để đựng nguyên liệu gia vị, nước cốt gà, bột ngọt, đường trắng, hồ tiêu, bột cà ri, bột ngũ vị hương, bột nước tương, dầu vừng, giấm chua, không thiếu gì cả, chỉ có... Không có muối. Nhìn lại một chút ngăn tủ đựng nguyên liệu nấu ăn, cũng không có.
"Bữa sáng chị muốn ăn trứng chần, em đi mua bịch muối về đây đi. Đi siêu thị mua, hiện tại nhiều đồ giả quá." Giang Hoài Sương vẻ mặt nghiêm nghị.
"Ừm." Tuy rằng Hứa Đan Lạc thật sự không thể hiểu tại sao trong nhà xuất hiện tình huống một hạt muối cũng không còn, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời của Giang Hoài Sương, thay quần áo đi mua muối. Giang Hoài Sương cũng không di chuyển, vẫn đứng ở cạnh cửa chờ Hứa Đan Lạc đưa tay đeo túi thỏ con nhỏ.
Mới ra cửa lớn, Hứa Đan Lạc giống như là nhớ ra cái gì đó, trước lúc Giang Hoài Sương đóng cửa, xoay người dặn dò: "Trứng chần chờ em trở lại làm, chị tuyệt đối đừng tự mình làm."
"..."
"Chị cũng biết lần trước để chị giúp em làm trứng chần... Kết quả... Vì lẽ đó, vẫn là chờ em trở về làm cho chị ăn đi, nhất định phải chờ em trở lại." Thấy Giang Hoài Sương không mở miệng, Hứa Đan Lạc bổ sung nói.
Vẻ mặt nghiêm túc của tiểu loli phối hợp công thức tiểu đại nhân (người lớn) giọng điệu mười phần thật lòng, để tim của Giang Hoài Sương giống như là bị bóp mạnh một cái, viền mắt nhất thời trở nên chua xót.
"(⊙o⊙)... Em không phải nói chị làm không được! Thật sự không phải!" Thấy viền mắt của Giang Hoài Sương đột nhiên hơi ửng hồng, Hứa Đan Lạc nhất thời rối loạn trận tuyến: "...Em chính là lo lắng cho chị mà thôi, thật không có ý nói chị làm không tốt. Chính là cái gì hơi ga quá nguy hiểm, chị tốt nhất không nên đụng vào, em là ý này, thật sự!"
Ý thức được mình có chút thất thố, Giang Hoài Sương đưa tay xoa xoa khóe mắt, mặt không hề cảm xúc mở miệng: "Vừa nãy có hạt cát, em mau đi mua muối đi."
Quýnh... Nơi này là hành lang lầu mười một của chung cư cao cấp, lại không phải đại sa mạc Sahara, ngay cả gió đều không có, hạt cát từ đâu đến. Hứa Đan Lạc có chút bận tâm mà nhìn Giang Hoài Sương: "Vậy em rất nhanh sẽ trở về, chị đi uống cà phê đi, chờ em trở về lại làm trứng chần cho chị."
Giang Hoài Sương có chút không biết nên nói gì, gật gật đầu một cái, hai người bọn họ đến cùng ai mới là người được nhận nuôi... Mãi đến khi thấy tiểu loli cẩn thận tiến vào thang máy một hồi lâu, lúc này Giang Hoài Sương mới xoay người trở vào nhà.
Ôm túi thỏ con nhỏ, bước chân của Hứa Đan Lạc vội vàng hướng về siêu thị ở phía nam cửa tiểu khu, dự tính ngoại trừ mua muối, để bảo đảm vẫn là mua hộp trứng gà, vừa nãy quên nhìn xem trứng gà ở nhà có còn hay không. Nếu như mua muối không có trứng gà, vất vả nhưng lại không có kết quả tốt.
Nhìn hai con mắt hồng hồng kia trên túi thỏ con nhỏ, Hứa Đan Lạc rất dễ dàng nhớ đến viền mắt ửng đỏ lúc nãy của Giang Hoài Sương. Đây vẫn là lần đầu tiên mình nhìn thấy Giang Hoài Sương lộ ra dáng vẻ yếu đuối như vậy... Rõ ràng muốn nỗ lực bảo vệ Giang Hoài Sương, kết quả lại để cho chị ấy khổ sở. Người kiêu ngạo như vậy, mình lại lo lắng cho chị ấy, cũng không thể dùng ngữ khí phủ định để nói chuyện cùng chị ấy. Hứa Đan Lạc hối hận muốn chết, hận không thể gắn cái cánh mau mau mua xong đồ rồi bay về nhà. lần đầu tiên Hứa Đan Lạc cảm thấy cùng ở trong một tiểu khu, nhưng siêu thị lại xa như thế...