*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"A, còn có chocolate Miêu Miêu và cá nhỏ vị chuối, ăn thật ngon..." Du Du đối với vấn đề 'Giá rẻ' tất nhiên là không hứng thú bằng bánh quy mê hoặc trong tay. Vừa bỏ bánh quy vào miệng nói mơ hồ không rõ, vừa lấy ra chiếc bánh quy hình sao biển đưa đến bên miệng Giang Hoài Sương: "Giang Giang cũng ăn."
Không từ chối được sự cố chấp của người bạn nhỏ, Giang Hoài Sương liền ăn bánh quy từ tay nhỏ của Du Du. Không quên đưa tay nhẹ nhàng vuốt một vòng gò má non nớt trên gương mặt nhỏ trước mặt mình, dịu dàng trêu đùa nói: "Ăn chậm một chút, ăn giống như con mèo nhỏ thế."
"Thích con mèo nhỏ." Du Du nhét một khối bánh quy hình sao biển vào trong miệng mình, lông mày cùng con mắt trong nháy mắt nhíu thành một đoàn: "Thật chua..."
"Là sao biển vị chanh." Giang Hoài Sương lấy miếng chocolate Miêu Miêu ngọt nhất nhét vào miệng Du Du. "Làm sao? không thích vị chanh sao?"
"Thật chua, không muốn!"
Tuy rằng Hứa Đan Lạc ngồi ở một bên liên tục trò chuyện cùng Tề nãi nãi, nhưng một phần sự chú ý vẫn nằm trên người Giang Hoài Sương. Tiểu hài tử kia cầm bánh quy do mình đặc biệt làm vì Giang Hoài Sương mà cười lớn, trong lòng Hứa Đan Lạc có bao nhiêu là khó chịu. Đặc biệt là khi thấy Du Du xưng bá (chiếm cứ) trên người Hoài Sương, còn có cái dáng vẻ ấm áp hài hòa kia, khó tránh khỏi có chút thất vọng. Lại thấy Giang Hoài Sương hiếm khi vô cùng dung túng, gương mặt đều trở nên thoải mái hơn rất nhiều so với bình thường, càng làm cho mình không khỏi có chút ấm ức. Lúc này thấy bộ dạng Du Du nhăn mày (ăn đồ chua), trong lòng Hứa Đan Lạc nở nụ cười. Những bánh quy kia là làm theo sở thích của Giang Hoài Sương, bị người không liên quan ăn nên phải trả giá một ít.
Ý cười chỉ là chốc lát, tâm tình của Hứa Đan Lạc vừa mới thanh tĩnh lại liền trở nên căng thẳng.
Chỉ thấy Giang Hoài Sương thoáng dừng lại một chút, liền lấy từng miếng từng miếng bánh quy sao biển ra ăn. Tuy rằng biết Giang Hoài Sương đối với những thứ vị chanh không có ghét nhưng trong lòng Hứa Đan Lạc hết sức không thoải mái, hành động dung túng như vậy...
"Hoài Sương, con quá cưng chiều Du Du, mỗi lần có chuyện gì cũng đều chiều theo nó, chẳng trách nó bám con như thế." Tề nãi nãi nhịn không được dáng vẻ đắc ý kia của Du Du, liền lên tiếng đả kích.
Giang Hoài Sương nở nụ cười, tùy ý tiểu Du Du ngồi ở trên người mình ăn uống thỏa thích, chẳng qua là thỉnh thoảng phủi phủi vụn bánh quy rơi trên người của cả hai. Nếu như mình thật sự có một cô con gái nhỏ, e rằng ngày nào cũng bị mình chiều làm cho kiêu căng. Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt càng sâu.
Dời đi tầm mắt chú ý trên người Giang Hoài Sương, Hứa Đan Lạc nỗ lực để sự chú ý của mình chuyển đến bên Tề nãi nãi cùng nội dung tán gẫu. Cũng chỉ là đứa nhỏ năm tuổi, ghen cái gì, thật sự là quá ngây thơ...
Thang Biên Tâm ngồi ở một bên lặng lẽ nâng chén trà, đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy Giang Hoài Sương ôn nhu như vậy. Tuy rằng đã sớm biết Giang Hoài Sương ngoài mặt lãnh đạm nhưng bên trong ấm áp, chỉ tiếc là chính mình không được cảm nhận. Đây chính là Giang Hoài Sương mà bọn họ nói đến sao, đối với tình yêu không có ôm ấp bất kỳ hy vọng nào. Bất kể là trở thành bằng hữu hoặc là người thân, kết cục đều tốt hơn muốn trở thành người yêu của em ấy...
Ngoại trừ tiểu Du Du không tim không phổi ăn bánh quy cùng Tề nãi nãi oán niệm bị vứt bỏ, ba người còn lại trong phòng tâm tư đều trở nên sâu nặng.
Bên ngoài cửa chính mở ra một tiếng, Tề nãi nãi còn chưa kịp đứng lên, Tề Tử Vũ mang áo khoác dày quấn khăn quàng cổ, rùng mình lách vào trong nhà.
"Đã nói rồi, ngày hôm nay bên ngoài sẽ rất lạnh, sáng sớm con còn đi ra ngoài." Tề nãi nãi thấy con gái mình bị đông lạnh đến nỗi hai má hồng hồng, đau lòng oán giận.
"Mọi người đều đến đông đủ nha, ngày hôm nay tiểu Lạc rất đẹp." Ánh mắt của Tề Tử Vũ quét một vòng ở trong phòng, đối với Giang Hoài Sương và Hứa Đan Lạc cười lên tiếng chào hỏi. Lúc này mới lắc lư cái túi trong tay, hướng Du Du như trái bóng cuộn tròn ở trên người Giang Hoài Sương, mở miệng nói: "Đi ra ngoài mua quà sinh nhật, Du Du đến xem một chút có thích hay không?"
Nghe được có quà, tiểu Du Du nhất thời hai mắt sáng như sao nhìn về phía Tề Tử Vũ, nhưng lại do dự một chút không lập tức từ trên đùi Giang Hoài Sương leo xuống. Thật vất vả ngồi ấm áp, không nỡ di chuyển. Giống như nhìn thấu suy nghĩ nhỏ mọn trong lòng hài tử, Giang Hoài Sương ôm Du Du đứng dậy, lấy túi quà trong tay Tề Tử Vũ.
"Anh hai và chị dâu bận nấu cơm tối trong nhà bếp sao? Con cũng đi hỗ trợ." Tề Tử Vũ tặng quà xong liền vội vàng rời phòng khách.
"Nhà bếp nhỏ như vậy, con đi vào giúp được gì?" Theo sau một tiếng đóng cửa, tiếng Tề nãi nãi bị cản lại ở trong phòng khách.
"Thật là xấu hổ, vừa nãy nha đầu kia chính là con gái của cô, bình thường không vội vàng như thế, cũng không kịp giới thiệu với con." Tề nãi nãi hơi ngượng ngùng nhìn về phía Thang Biên Tâm đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế sôpha.
Thang Biên Tâm sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ ra mình là bằng hữu của Tề Ngạn và Giang Hoài Sương được mời, không có thời gian cùng Tề nãi nãi nói mình và Tề Tử Vũ coi như là quen biết nhau.
"Đoán chừng là bị đông lạnh nên đi nhà bếp sưởi ấm cũng không chừng." Giang Hoài Sương nói ra một lời nói đùa không buồn cười tí nào, liếc mắt nhìn Thang Biên Tâm có chút giật mình, nói tiếp với Tề Nãi Nãi: "Tử Vũ là thư ký của con, cũng thường gặp mặt Thang tiểu thư. Mọi người đều quen, không cần khách khí."
Dựa vào câu nói của Giang Hoài Sương, Thang Biên Tâm ổn định tinh thần, khẽ cười nhìn Tề Nãi Nãi gật đầu, ý chỉ tán thành. Trấn an xong Tề nãi nãi, Thang Biên Tâm lại nhìn về phía Giang Hoài Sương, ánh mắt khó tránh khỏi có chút quỷ dị. Lúc nãy Tề Tử Vũ hầu như coi mình là vật trong suốt, trực tiếp bỏ quên. Còn Giang Hoài Sương lên tiếng tất nhiên không phải là vì mình, hơn phân nửa là vì thay Tề Tử Vũ che giấu. Như vậy, em ấy đã biết cái gì rồi? Hoặc là đoán được cái gì?
Tâm tư của Thang Biên Tâm liền trở về buổi sáng sau khi kết thúc đêm Giáng sinh.
Tỉnh lại sau giấc ngủ, đêm trước dường như là giấc mộng, bị cưỡng hôn, bị xé quần áo, phòng tắm, thân thể của Tề Tử Vũ, một đống hình ảnh hỗn độn thay phiên nhau hiện ra trong đầu. Cảm giác mơ hồ đau đầu, là di chứng sau khi uống rượu. Mà càng khiến cho người ta đau đầu là nếu đã tỉnh lại thì tất nhiên phải đối mặt cùng Tề Tử Vũ. Tùy tiện uống một viên thuốc giảm đau, Thang Biên Tâm chỉ hy vọng sau khi Tề Tử Vũ tỉnh rượu thì trở lại bình thường như ngày xưa.
Quả thật là có thần Phật hiển linh, không biết là vị thần tiên nào nghe được Thang Biên Tâm khẩn cầu, khi mở cửa phòng khách thì Tề Tử Vũ đã tỉnh táo ngồi ở đầu giường nhìn về phía Thang Biên Tâm đứng sau cửa, ánh mắt bình tĩnh, không còn vẻ điên cuồng đêm trước.
Theo như lời Tề Tử Vũ giải thích, đêm trước uống say liền ngất ngây, còn rất cảm tạ Thang Biên Tâm giữ lại. Để báo đáp, Tề Tử Vũ nói một ít chuyện nghe được từ Tề Ngạn, liên quan đến chuyện lúc trước của Giang Hoài Sương. Sau đó liền mượn một bộ quần áo của Thang Biên Tâm, thay xong rồi chào tạm biệt. Từ đầu đến cuối, nửa điểm cũng không đề cập đến chuyện đêm trước đã nói yêu thích Thang Biên Tâm, muốn cùng Thang Biên Tâm chung một chỗ.
Ngay từ đầu Thang Biên Tâm vẫn cho là có người sau khi tỉnh rượu sẽ hoàn toàn không nhớ rõ chuyện gì, thậm chí rất âm thầm vui mừng một phen. Mãi đến một lúc sau Tề Tử Vũ đi rồi, Thang Biên Tâm mới suy nghĩ một chút liền cảm thấy không đúng. Nếu nói không nhớ gì, vậy cái áo ngủ kia được thay trên người, mà đêm trước còn mặc quần áo ướt, Tề Tử Vũ nửa điểm cũng không hỏi đến, bắt đầu suy nghĩ thì cũng có chút không đúng. Chỉ là nếu Tề Tử Vũ không đề cập đến, Thang Biên Tâm cũng tuyệt đối sẽ không chủ động nhắc lại chuyện đêm trước. Thật là không nhớ hay là giả vờ không nhớ, không quan trọng, quan trọng chính là đêm hôm ấy mọi người đều nên quên đi.
Từ ngày đó trở đi, Thang Biên Tâm cũng chưa từng gặp lại Tề Tử Vũ, hẹn Giang Hoài Sương uống trà hay làm gì cũng đều là ở bên ngoài công ty. Thang Biên Tâm vẫn cảm thấy là mình có ý thức tránh Tề Tử Vũ, xem ra hôm nay Tề Tử Vũ cũng không muốn nhìn thấy mình. Còn về Giang Hoài Sương, chắc là phát giác được chuyện gì đó, chỉ là em ấy thật sự quan tâm đến Tề Tử Vũ, không có nửa điểm biểu hiện ghen. Chính mình ở trong lòng em ấy giống như Tề Tử Vũ đã từng nói, không có một chút phân lượng nào. Như vậy giờ khắc này, mình kiên trì còn có ý nghĩa gì sao... Thang Biên Tâm nhìn Giang Hoài Sương ở gần bên cạnh rồi lại phảng phất như cách xa tận chân trời...
Lại nói, Tề Tử Vũ không nghe lời mẹ mình, hướng về nhà bếp lao đến, lại bị chị dâu bắt lấy: "Em biết nấu cơm không? Muốn ăn cơm thì cách xa nhà bếp một chút." Lý do khuyên can như vậy đi ra ngoài. Không dám về phòng khách đối mặt với người không muốn gặp, Tề Tử Vũ rón ra rón rén vòng qua phòng khách trở về phòng của mình, mãi đến khi đóng kỹ cửa phòng, lúc này mới chậm rãi thở phào một hơi.
Tên Tề Ngạn này! Hiện tại Tề Tử Vũ đang ở trong tình huống có lửa mà không chỗ đốt, mời Thang Biên Tâm đến nhà ăn cơm, Tề Ngạn đương nhiên là lựa chọn hàng đầu để làm bia đỡ đạn. Rõ ràng ở bên ngoài giống như cứng rắn nhưng trở về gặp lại Thang Biên Tâm thì trong nháy mắt đổ nát, làm mình khó có thể ngồi chơi lâu ở phòng khách.
Tề Tử Vũ tuy biết tửu lượng của mình không tốt, đêm Giáng sinh vẫn đi theo Thang Biên Tâm, tần suất một ly rồi một ly uống vào bụng, cả người tựa hồ như bị thiêu đốt. Uống đến một lúc sau, đã không có cách nào khống chế bản thân cùng lời nói của mình, nhưng Tề Tử Vũ vẫn còn biết là đang phát sinh chuyện gì. Răng với môi dây dưa mang theo một chút mùi máu tanh, tâm tình nôn nóng muốn cướp đoạt càng nhiều, thân thể phảng phất tựa như một người khác nhưng hành động chính là dựa vào tâm ý của bản thân.
Sau đó cảm thấy mát mẻ một chút, khi tỉnh lại thì thấy bản thân đang khỏa thân nằm trong bồn tắm, trước mắt là bóng lưng trơn bóng trắng nõn của Thang Biên Tâm. Ngoại trừ tiếp tục nhắm mắt giả vờ ngủ, Tề Tử Vũ nhất thời cũng không biết làm gì tốt hơn. Người kia liền cầm khăn mặt ở trên người mình lau qua lau lại khắp nơi như vậy, mặc dù biết rằng chỉ là đơn giản tắm rửa mà thôi nhưng phản ứng của mình vẫn là có chút ngượng ngùng. Từ động tác tăng nhanh của Thang Biên Tâm sau đó, có thể suy đoán cô ấy cũng có để ý...
Sau khi làm bộ trấn định vào sáng hôm sau, đây là lần đầu tiên Tề Tử Vũ gặp lại Thang Biên Tâm. Che dấu nhịp tim vẫn đang nhảy đến lợi hại trong lòng, Tề Tử Vũ càng oán trách Tề Ngạn hôm nay tự cho là mình thông minh.
Có điều, bất kể nói như thế nào, bảy giờ tối tất cả mọi người đều đúng giờ ngồi cùng một bàn vì tiểu Du Du chúc mừng sinh nhật năm tuổi. Tề Ngạn và vợ - Tiền Hiểu Đồng, là bạn thời đại học, đồng thời cũng là sư huynh và sư tỷ của Giang Hoài Sương. Chỉ là trong bữa tiệc, không khó nhìn ra quan hệ giữa Giang Hoài Sương và Tiền Hiểu Đồng rõ ràng thân thiết hơn là so với Tề Ngạn, lúc này hai người đang bao quanh Du Du bận trêu chọc đĩa rau. Dù sao từ trước giờ Thang Biên Tâm cũng biết thái độ của Giang Hoài Sương đối với Tề Ngạn không có thiện cảm nhưng cùng người nhà họ Tề quan hệ rất tốt, lúc này xem ra thật sự là như vậy. Liên tưởng đến chuyện Tề Tử Vũ nói trước đây, trong lòng Thang Biên Tâm cũng có chút suy đoán.
Tề Tử Vũ cầm ly lên uống nước nhưng xuyên thấu qua ly thủy tinh nhìn về phía Thang Biên Tâm, thấy ánh mắt Thang Biên Tâm chuyển ở trên người Tề Ngạn cùng Giang Hoài Sương, trong lòng không khỏi đau xót. Đặt cái ly xuống, liền mở to miệng ăn uống.
"Gần đây Hoài Sương rất bận sao?" Tề Ngạn thấy cơm nước ăn cũng gần xong rồi, nắm đúng thời cơ mở miệng.
"Làm bà chủ, tự nhiên so với anh làm cấp dưới bận rộn hơn." Tề Tử Vũ cướp lời Giang Hoài Sương, ngữ khí có chút công kích: "Nếu như anh rảnh rỗi, không ngại thì làm chút việc hữu ích cho nhân dân đi, nói ví dụ như mỗi ngày trở về nấu ăn."
Tề Ngạn nhất thời sửng sốt.
Ánh mắt của Giang Hoài Sương nhìn từ Tề Ngạn đến Tề Tử Vũ một lượt, mỉm cười không nói.
"Tiểu Vũ..." Tề nãi nãi có chút bất đắc dĩ mở miệng: "Con đã lớn như vậy, sao vẫn còn thích tranh cãi với anh con."
"Con là nói sự thật." Tề Tử Vũ nói, buông đôi đũa trong tay xuống nhưng vô ý làm đổ ly nước trên bàn, nhất thời nước trái cây liền thấm ướt khăn trải bàn.
"Con, đứa nhỏ này, từ nhỏ đến lớn luôn để mẹ bận tâm." Tề nãi nãi thở dài, lấy một đống khăn giấy đến hút nước, còn không quên tiếp tục lải nhải: "Con cũng học một ít tiểu Lạc nhà người ta kìa, vừa ngoan ngoãn lại vừa hiểu chuyện, khiến cho người ta bớt lo hơn nhiều."
Thấy nhắc đến mình, Hứa Đan Lạc nhanh chóng thu hồi tầm mắt từ trên người Giang Hoài Sương và Du Du, hơi ngượng ngùng mà cong cong khóe miệng.
"Quả thật đúng là Tiểu Lạc không cần con bận tâm." Giang Hoài Sương phụ họa, trêu ghẹo nhìn Tề Tử Vũ một chút.
"Tiểu Vũ nhà chúng ta là chíp bông nóng nảy. Khi còn bé thì thích đi theo sau Tề Ngạn, leo cây đánh nhau, cái gì cũng biết, sợ nó ở bên ngoài học cái xấu, hại cô mỗi ngày tan làm liền trở về sớm trông nó. Lúc này mới ít đi ra ngoài. Thói xấu còn nhiều hơn, cô không ngồi bên cạnh nhìn, nó liền không ngoan ngoãn đọc sách làm bài tập, làm cho cô cả ngày cứ vây quanh nó loay hoay không ngừng, khiến cô một chút cũng không thể rời. May là Tề Ngạn hiểu chuyện, nếu không cả hai khiến cô bận tâm, còn không mệt chết cô." Tề nãi nãi vừa thu dọn vừa không chút khách khí nói hết chuyện xấu của Tề Tử Vũ.
"Mẹ..." Tề Tử Vũ xấu hổ kéo dài giọng kêu một tiếng, ý ngăn lại Tề nãi nãi muốn nói tiếp. Nhưng khi quay mặt qua thì nhìn thấy tầm mắt của Thang Biên Tâm, nhất thời trên mặt liền nổi lên đỏ ửng.