Quan Hệ Nuôi Dưỡng

Chương 18: Tâm ý



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



Lúc này trong lòng Giang Hoài Sương cực kỳ bực bội, cả hai biện pháp đều không có cái nào vẹn toàn. Nét mặt có chút khó khăn tất nhiên là không thoát khỏi mắt của Tề Ngạn, mắt thấy cuộc đời nhiều năm bị ức hiếp có thể có được đột phá mới, Tề Ngạn bắt đầu có chút không kiên nhẫn chờ đợi thêm được nữa, ánh mắt nhìn về hướng Hứa Đan Lạc cũng đang rất tha thiết.

Lúc này Thang Biên Tâm cảm thấy bầu không khí trở nên hơi căng thẳng nhưng do là người ngoài cuộc nên cũng không nói gì. Nếu mình không biết đầu đuôi câu chuyện, nhìn Tề Ngạn như vậy, e rằng chỉ có thể cho hắn là người xấu giữa đường bắt nạt thiếu nữ nhà người ta, làm gì còn có một chút dáng vẻ của một đại luật sư.

Cảm thấy lòng bàn tay siết lại tăng thêm một chút, Giang Hoài Sương hơi cúi đầu, đối diện ánh mắt có chút lo lắng của tiểu loli, đột nhiên trong đầu có chút tự trách bản thân, chính mình như vậy chẳng phải là nổi cáu với hắn nhưng lại lạnh nhạt thờ ơ với đứa bé này. May mà bản thân mình còn đang suy nghĩ làm một người giám hộ tốt như thế nào, lúc này đúng là ấu trĩ nổi lên. Cũng chỉ có cái tên Tề Ngạn này mới có thể gây kích động tâm trạng của mình đến mức không còn lý trí như vậy. Trong lòng Giang Hoài Sương có dự định trừng trị Tề Ngạn tàn nhẫn một chút.

"Em đói..." Hứa Đan Lạc nhẹ nhàng kéo tay Giang Hoài Sương một chút, tuy đã mở lời nhưng lại là một câu hoàn toàn không liên quan đến chủ đề lúc nãy. Biểu hiện tức giận của Giang Hoài Sương quá rõ ràng, là đang kiềm chế lửa giận, cũng không phải chỉ có một mình Tề Ngạn đoán không được tâm ý của Giang Hoài Sương.

Hứa Đan Lạc sợ rằng lời nói tiếp theo của Giang Hoài Sương sẽ nói ra cái gì chối bỏ quan hệ của cả hai, nên muốn thành người đầu tiên kết thúc cuộc gặp mặt ngẫu nhiên với người kia. Có chút kinh ngạc liếc nhìn Hứa Đan Lạc, Giang Hoài Sương đem những lời muốn nói nuốt xuống.

"Vậy chúng ta đi tiệm bánh mì mà chị nhắc đến tối hôm qua? Hôm nay là cuối tuần, đoán chừng sẽ ra lò bánh ngọt mới." Sờ sờ đầu tiểu loli, Giang Hoài Sương hướng về Thang Biên Tâm gật gật đầu, liền lôi kéo tiểu loli tiến vào xe đóng cửa, khởi động xe rời đi.

Tề Ngạn cảm giác mình hoàn toàn như là bia đỡ đạn rớt lại phía sau. Bất luận là Giang Hoài Sương đột nhiên tức giận bạo phát hay là tiểu loli cố ý chuyển đề tài, hành động đó coi hắn là người qua đường đều khiến hắn bất ngờ. Rõ ràng chỉ là một trò đùa giỡn nho nhỏ vô hại, lúc này xem ra đúng là làm nên một chút thứ không tầm thường. Luật sư Tề nhíu mày lại, nhanh chóng nhìn chiếc xe rời đi, đột nhiên cảm giác có chút không nói rõ được cũng không tả rõ được.

"Tề Ngạn, hợp đồng đâu?" Giống nhau bị bỏ lại, Thang Biên Tâm đương nhiên càng tỉnh táo hơn một chút. Mới vừa vượt qua cục diện quỷ dị, trở lại mục tiêu gặp mặt lần này. Chỉ là trên mặt Thang Biên Tâm bình tĩnh, nhưng trong lòng lại cảm giác là lạ. Giang Hoài Sương không muốn để cho Tề Ngạn đạt được gian kế mà mượn tiểu loli làm lối thoát nhanh chóng rời đi là một chuyện dễ hiểu.

Chẳng qua là kể từ khi biết Giang mẹ muốn đưa một đứa bé đến, đứa bé này đã chiếm đi quá nhiều thời gian của Giang Hoài Sương. Nếu là hài tử năm tuổi, tự nhiên là không có vấn đề gì, bản thân Thang Biên Tâm cũng rất yêu thích trẻ nhỏ. Nhưng là mười lăm tuổi... Thang Biên Tâm không phải không thừa nhận, khi nhìn thấy Giang Hoài Sương tự nhiên dắt tiểu loli xinh đẹp kia, thì trong lòng ít nhiều gì cũng có chút không thoải mái.

"Thang tiểu thư... Thang tiểu thư?"

"Cái gì?" Thang Biên Tâm từ tâm tình vướng bận bên trong thoát ra.

"Hợp đồng." Tề Ngạn đem hợp đồng chuẩn bị kỹ đưa đến, xem ra cảm thấy kỳ quái không chỉ là một mình mình a.

"Cảm ơn." Thang Biên Tâm cầm hợp đồng lấy lại bình tĩnh, đột nhiên có chút buồn cười, chẳng lẽ bản thân mình đố kỵ với đứa trẻ kia sao... Thật là, chính mình cũng đã lớn như vậy rồi.

Thật ra Tề Ngạn cùng Thang Biên Tâm cảm giác cũng không thể xem như là lo sợ không đâu, dù sao mấy năm qua Giang Hoài Sương sống xa cách, đến cả người quen cũng không gần gũi như vậy, mọi người trong mắt đều nhìn thấy được. Lúc nãy thấy Giang Hoài Sương đối với đứa trẻ kia tốt hơn mấy phần, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy có chút quái lạ. Chỉ là suy nghĩ kỳ dị như vậy, đều sẽ bị nhiều việc vặt dồn ép xuống.

Tạm thời bỏ qua chuyện gặp mặt lúc nãy, Giang Hoài Sương lái xe xuyên qua mấy con phố liền đến tiệm bánh mì hôm qua đã nói ở nhà. Nếu nói là tiệm này, vẫn là do lần trước Tề Tử Vũ đi ngang qua thì phát hiện, mua về văn phòng, sau khi uống trà trưa xong thì mời mọi người, khi đó mình mới biết được, cũng không biết có hợp với khẩu vị của đứa nhỏ này hay không nữa.

Giang Hoài Sương đậu xe xong quay đầu nhìn về Hứa Đan Lạc ngồi ở ghế cạnh tài xế, lại phát hiện cô bé một mặt ngơ ngác mà nhìn về phía trước, bên trong đầu nhỏ không biết đang suy nghĩ gì, tựa hồ hoàn toàn không phát hiện xe đã dừng lại.

"Đến rồi."

"Hả?" Hứa Đan Lạc tựa hồ còn đang suy nghĩ chuyện của chính mình.

"Chị nói đến nơi rồi." Giang Hoài Sương không thích trạng thái ngẩn ngơ của tiểu loli, rõ ràng không để ý nghe mình nói chuyện. May nhờ lúc nãy giúp mình giải vây, mình còn cảm thấy cô bé thông minh như vậy.

"Ừm." Hứa Đan Lạc cúi đầu, bắt đầu mở đai an toàn.

"Làm sao vậy?" Giang Hoài Sương cảm giác được trạng thái bất thường của tiểu loli.

"..." Nói cái gì đây, chẳng lẽ nói mình bởi vì không được chị ấy thừa nhận, bởi vì sợ chị ấy phủ nhận, bởi vì sợ chị ấy chỉ coi mình là một loại gánh nặng trách nhiệm mà không phải người nhà. Vì lẽ đó liền cảm thấy mất mát, cảm thấy đau khổ khó chịu sao. Là chính mình mặt dày muốn ở lại bên cạnh chị ấy, là chính mình đơn phương mong muốn làm người một nhà. Dù cho là chính Giang Hoài Sương nhận nuôi mình, chăm sóc mình, thậm chí đồng ý dẫn mình đi ra ngoài chơi. Nhưng mình đối với chị ấy mà nói cũng chỉ là trách nhiệm, chẳng qua là trách nhiệm... Nhưng cái ôm ấp chủ động đêm qua lại ấm áp như vậy, mâu thuẫn không tên ở trong lòng Hứa Đan Lạc dấy lên, luẩn quẩn đến đau nhức.

Giang Hoài Sương nhìn cái đầu cúi xuống, tâm tư không biết bay đến tận nơi nào, tay nhỏ của tiểu loli tìm kiếm hồi lâu cũng không tháo được dây an toàn ra, nói chung cũng có thể đoán được cô bé là bị chuyện vừa rồi ảnh hưởng. Thật ra ở chung nhiều hơn một chút sẽ phát hiện tâm tư của đứa nhỏ này cũng không phức tạp như ban đầu mình đã nghĩ, chỉ là tính hình này không khỏi mất tự nhiên. Liền vốn là chuyện đơn giản, đều là phát triển lẫn lộn lặp đi lặp lại. Thứ cô bé muốn, bản thân mình làm sao không biết, chỉ là lúc này mình cũng khó có thể xác định, cái cô bé muốn mình có thể cho hay không. Một gia đình ấm áp sao, thật sự là một ý nghĩ đơn giản nhưng xa xỉ.

Đẩy ra tay nhỏ đang vô ý thức ngược đãi đai an toàn, Giang Hoài Sương nhấn một cái, đai an toàn theo tiếng mà mở ra.

"Đang giận chị?" Giang Hoài Sương ở bên cạnh hỏi, vừa nhẹ nhàng nắm bàn tay mềm mại trắng nõn kia còn đang bấu ở đai an toàn để cho Hứa Đan Lạc hoàn hồn.

"Không có." Hứa Đan Lạc rút tay về. Bản thân mình chính là cái gánh nặng, chính là cái trách nhiệm, sẽ không có người nào đối với mình đưa ra bàn tay ấm áp, tất cả người thân cũng đã rời đi, nguyện vọng của mình chỉ là một hy vọng huyền ảo, xa vời...

Hứa Đan Lạc tự tạo một sừng trâu khoan vào lòng mình mà không cách nào tự kiềm chế được. Giang Hoài Sương bất đắc dĩ lườm một cái, gần đây mình thật là càng ngày càng có kiên nhẫn... Hiện tại nên nói cái gì, khó chịu liền đem em vứt nơi này, chị đi trước. Tựa hồ chính mình khi còn bé cũng cáu kỉnh như vậy, ba mẹ cũng sẽ đe dọa bỏ đi. Nghĩ lại lúc nãy trong tay còn nắm bàn tay mềm mại kia, trong lòng lại không đành làm như vậy, đã là một hài tử đáng thương.

"Vừa nãy Tề Ngạn nói cũng đúng, sau này lúc đưa em đi học chung quy cũng phải có một thân phận mới được. Em xem, em thích gọi chị là chị? Hay thích gọi chị là... Mẹ..." Giang Hoài Sương hít sâu một cái, cuối cùng chữ kia tuyệt đối là ở trạng thái nghiến răng nghiến lợi mà thốt ra.

"Mẹ?" Giọng nói nhẹ nhàng non nớt ở bên tai vang lên.

"..." Giang Hoài Sương đột nhiên muốn chết.

"Nói cũng sẽ không có người tin." Hứa Đan Lạc ngẩng đầu lên nhìn về phía Giang Hoài Sương đã bắt đầu hối hận. Tuy rằng gọi mẹ sẽ gần gũi chút, thế nhưng gọi như thế hai người sẽ luôn cảm thấy không được tự nhiên.

"Vậy kêu là chị?" Giang Hoài Sương thuận theo đứa bé.

Hứa Đan Lạc không mở miệng nhưng ánh mắt chưa lúc nào rời khỏi gương mặt của Giang Hoài Sương, giống như từ gương mặt của Giang Hoài Sương có thể nhìn ra câu nói kia là có mấy phần chân thật. Tuy rằng Giang Hoài Sương vẫn có chút không thể thích ứng tiểu loli nhìn chằm chằm mà không chớp mắt như vậy, nhưng không có như thường ngày quay mặt đi chỗ khác, làm ngơ hoặc là lên tiếng cắt ngang. Trong mắt của đứa nhỏ này có quá nhiều kỳ vọng cùng không xác định, thứ Hứa Đan Lạc muốn không nhiều, thứ Hứa Đan Lạc muốn rất đơn giản, để cho mình không nỡ ở trong lòng của cô bé tạo ra một tia bất an.

"Chị..." Thanh âm của Hứa Đan Lạc bình tĩnh, bên trong xen lẫn một chút mừng rỡ, không che giấu được tâm trạng phập phồng lúc này của cô bé.

"Ngoan." Sờ sờ tóc tiểu loli nhu thuận, Giang Hoài Sương bắt đầu ý thức được sự tình đã hướng về hi vọng tươi sáng mà phát triển.

"Đúng rồi, nếu như gặp lại Tề Ngạn, đừng ở ngay trước mặt người đó gọi chị như vậy..." Giang Hoài Sương nói bổ sung.

"Chị không thích chú ấy?" Hứa Đan Lạc thông minh từ trong sừng trâu (trở lại vui vẻ) đi ra. Như vậy dáng vẻ khó chịu trước kia cũng không phải là bởi vì không chấp nhận mình trở thành người nhà sao.

"Cũng không thể nói như vậy. Nói chung, không muốn nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của hắn ta."

"Ừm, em biết rồi." Nghĩ rõ ràng, đứa nhỏ khôi phục vẻ ngoan ngoãn.

"Sau này không nên suy nghĩ nhiều." Giang Hoài Sương dừng lại một chút, nói tiếp: "Chị sẽ tận lực lo lắng tốt cho em, thế nhưng sau này em có chuyện gì cũng phải thẳng thắn nói ra. Chị không phải là một người có kiên nhẫn cao, nếu như em muốn đem tâm tình giấu đi, chị sẽ không tốn công đi suy đoán như vậy nữa." Tiểu loli ngoan ngoãn gật đầu.

"Được rồi, không phải nói đói bụng sao, xuống xe mua đồ ăn đi." Giang Hoài Sương thấy thế biểu thị thỏa mãn.

Hứa Đan Lạc đẩy cửa xe ra trước, do dự một chút mở miệng nói: "Em cũng sẽ tốt với chị, so với chị đối với em còn tốt hơn..." Đẩy cửa xe, xuống xe.

Giang Hoài Sương... Trầm mặc...

Quả nhiên, thẳng thắn cái gì, đúng là rất thẳng thắn a... (O_O)

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv