Một năm thật dài đã đi tới những ngày cuối cùng.
Gần cuối tháng mười một, cây ngô đồng cạnh nhà rụng hết lá, công nhân của công ty cây xanh đô thị mang theo mấy cái thang cao vút đi chỉnh sửa, tỉa tót lại mấy cành khô thưa thớt còn sót lại. Lúc này, có thể dễ dàng nghe được tiếng xào xạc của lá khô rơi đầy đường. Đi ra ngoài, cũng dễ dàng bắt gặp những bộ quần áo dầy cộm, những chiếc khăn quàng cổ nhiều màu… Đông đã về.
Dạo này, chương trình dự báo thời tiết không biết vì sao mà hay dự đoán ngược lại thực tế. Hôm nói là ngày mai nhiệt độ sẽ giảm thì sáng hôm sau, mới hơn sáu giờ mà nắng đã le lói. Bảo là buổi trưa sẽ có nắng, nhiệt độ tăng dần, thế mà, trưa, mở cửa sổ ra, gió lạnh thổi vào vù vù.
Trời lạnh nên quần áo cũng dầy hơn thường ngày. Không có việc gì làm, mấy người đứng trước cửa ngắm người đi đường bên dưới. Những người già mặc áo đơn áo kép trông cứ như phải nặng thêm hơn chục ký, đi lại có vẻ khó khăn. Còn mấy cô gái mới lớn tuổi teen vẫn vui vẻ mặc váy ngắn, nhưng cũng phải đi tất thật dài để tránh đi cái lạnh.
A Lục đang nói chuyện điện thoại với người nhà “Tuyết rơi hả? Có dầy không?… À, thế hả? Tốt quá, anh cũng muốn về nhà xem.”
Nghiêm Nghiễm ngửa đầu, mấy người dân ở chung cư này đang phơi chăn đệm chuẩn bị đón gió về, màu sắc, hoa hòe rực rỡ cả bầu trời u xám. Nhìn từ xa, có lẽ rất giống một bức tranh trừu tượng.
Chú Khoan đã may đồng phục cho tất cả mọi người trong tiệm theo trào lưu của mấy tiệm cắt tóc ở khu này, áo sơ mi trắng ở bên trong, áo khoác gi-lê chấm đuôi tôm màu đen ở bên ngoài. Hai màu trắng đen tương phản phối hợp với nhau khá chuẩn, mọi người hào hứng ngắm nhìn mình trước gương, không khí trong phòng rất rộn rã. A Tam định mặc bộ này với một cái quần màu đỏ cho nổi. Ngụy Trì cho hắn một lời khuyên “Đúng rồi, thế thì phải sắm thêm một cái mũ nữa mới đủ bộ, đảm bảo ai cũng phải khen chú mày đẹp trai. Nào… để anh xem nào, có lẽ nên mua mũ vàng. Không, đen đi… nhưng mà áo ngoài cũng đen rồi, không được, không được…”
Ông chủ Ngụy của tiệm internet bỗng dưng hưng phấn như một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng lừng lẫy thế giới, hắn đi quanh một vòng ngắm mọi người rồi chỉ chỉ chỏ chỏ “Lục. A Lục! Đẹp rất đẹp… Lại còn rất đặc biệt…có sáng tạo…”
Đang xem báo, chú Khoan ho “Phốc ——” một tiếng phun ra ngụm trà mới uống. A Tam sị mặt sửa sang lại mấy cái khuy áo “Xí, biết ngay là anh chẳng nói được lời dễ nghe. Có anh mới phải đội nón xanh thì có!”
Ngoài trời có một trận gió to quét qua, mọi người quay lại, Nghiêm Nghiễm đang bưng một đống khăn lông vào quăng cho A Tam “A Tam, đem khăn đi xếp vào tủ này!”
Ngụy Trì núp sau lưng Nghiêm Nghiễm, cười rất gian xảo. Đúng là cáo mượn oai hùm!
Nghiêm Nghiễm đem chuyện cũ ra nhắc lại “Nón xanh rất đẹp, bắt mắt, khác biệt và đặc biệt?”
Ngụy Trì, cười cho tới khi sái cả quai hàm “Đùa, đùa ấy mà. Em đừng có tưởng thật.” Hắn còn ân cần nhắc lại vài lần “Thật đấy, anh chỉ đùa với A Tam một chút cho vui.”
Nghiêm Nghiễm cười híp mắt: “Ừ, biết rồi.” Nụ cười khiến Ngụy Trì rợn cả tóc gáy.
Sống lưng lươn lẹo như xương rắn của Ngụy Trì cũng có lúc cảm thấy rất lạnh như lúc này.
Chú Khoan vừa mới tranh thủ về quê nhà ngoại để đón cô nhà lên. Lúc quay lại, người đàn ông mở miệng ra là “Nam tử hán đại trượng phu…” phải thế này, hay không được thế khác khệ nệ tay xách nách mang một đống bao lớn, túi nhỏ.
Bà chủ tiệm cắt tóc đứng trước cửa tiệm, vịn tay vào Ngụy Trì như Từ Hy thái hậu. Cô đang chỉ lên tấm bảng hiệu của cửa hàng nhà mình, nó khác hẳn so với những nhà khác. Của người ta là hình ảnh minh tinh mô đen hiện đại, còn trên tấm bảng trước mặt hai người chính là tấm ảnh cưới của cô với chú Khoan. Bà chủ khi đó còn trẻ, mặc áo sườn xám, yểu điệu ngồi trước gương soi, chú Khoan mặc áo dài kiểu cổ màu đen đứng phía sau khẽ nâng mái tóc của cô. Hai vợ chồng tâm ý tương thông, mặn nồng nghĩa cầm sắt.
Cô Khoan bước vào nhà trong, cái bụng to ưỡn ra phía ngoài, mấy chàng thanh niên phía trong vội vàng đưa tay ra đỡ. Nghiêm Nghiễm đưa cho cô ngắm bộ đồng phục mới may rồi mọi người cùng chụp chung một kiểu ảnh.
“Đẹp trai, đứa nào cũng đẹp trai cả.” Cô Khoan cười, mặt mũi hồng hào. Chú Khoan vội vàng chạy lại đỡ hông người vợ yêu dấu, dẫn cô vào ngồi bên trong “Sao lại đứng ở đây? Mau vào phòng, cẩn thận gió lớn.”
Mấy khách hàng nữ trong tiệm có người khó hiểu, có người tò mò nhưng ai cũng nói với cô vài lời “Ai nha, bà chủ à, bụng lớn như vậy nha! Chạy tới chạy lui xa xôi như thế có mệt lắm không?”
“Sao mà mới đi có mấy ngày đã quay về rồi?”
Cô Khoan vẫn thản nhiên như chưa hề có chuyện gì xảy ra “Ở đây gần chồng, gần cháu, khoa học kĩ thuật lại tiến bộ nên tôi tính sinh ở đây cho yên tâm.”
Mọi người gật đầu lia lịa. Cả căn phòng lại rôm rả chuyện trò đủ mọi đề tài như thường lệ.
Ngụy Trì lén đập bả vai Nghiêm Nghiễm “Em nhìn sang nhà đối diện đi.”
Nghiêm Nghiễm nghe tiếng nhìn lại, ở trước cái quán nhỏ, bóng dáng Kim Lỵ chợt lóe lên rồi biến mất.
“Cuối cùng thiên hạ cũng có ngày thái bình.” Ngụy Trì thở dài, thuận thế ôm Nghiêm Nghiễm từ phía sau lưng, kéo cậu hẳn vào trong lồng ngực mình.
Ánh mắt Nghiêm Nghiễm dò xét hắn “Anh không có việc gì để làm hả? Sao cứ thấy ở đâu ồn ào là lại có mặt anh?”
“Đúng vậy a, anh đang rảnh.” Ngụy Trì vùi mặt vào cổ Nghiêm Nghiễm, khóe miệng nhếch lên “Có người vì chuyện này mà uống rượu say ở trong tiệm của anh, còn bạo dạn hôn anh, anh không quan tâm tới nó thì quan tâm tới cái gì?”
Nói hưu nói vượn.
“Biến, tôi…” Nghiêm Nghiễm kích động muốn cãi lại.
Ngụy Trì uốn cong lông mày, hơi nghiêng đầu về phía trước, hôn ngay lên khóe miệng của Nghiêm Nghiễm “Vậy thì có thể coi như anh cường hôn em vậy. Con người của anh luôn rộng lượng, không so đo với em làm gì.”
“Anh…” Nghiêm Nghiễm đã quá quen thuộc với ánh mắt như diều hâu cú vọ của hắn nhưng vẫn không thể thích ứng được, bèn lảng tránh.
“Nghiêm Nghiễm …” Nắm cả bờ vai của cậu, Ngụy Trì dễ dàng đẩy Nghiêm Nghiễm tới một góc tường, hắn liếm qua bờ môi hé mở của cậu, giọng nói nhẹ nhàng, dường như là tiếng cười khẽ “Em la lên đi, la thật lớn vào cho tất cả mọi người đều lại đây nhìn.
Nghiêm Nghiễm tím mặt, lấy cùi chỏ thụi thẳng cho hắn một phát “Đi chết đi!” Miệng mở, Ngụy Trì chớp thời cơ, ngậm ngay lưỡi của cậu.
Tiếng cười nhẹ phát ra từ cổ họng Ngụy Trì, mặt Nghiêm Nghiễm đỏ tới tận mang tai.
Lồng ngực dính sát vào nhau, Nghiêm Nghiễm bắt đầu giãy dụa, Ngụy Trì nhẹ nhàng thổi hơi nóng vào tai cậu “Thấp người xuống một chút! Ngoan, để cho anh hôn thêm tí nữa!”
Nghiêm Nghiễm phẫn hận “Nhất định sẽ có ngày tôi cắn rụng lưỡi anh.”
Ngụy Trì rất bình tĩnh “Em không nỡ đâu!”
Nghiêm Nghiễm cắn chặt hàm răng, Ngụy Trì mỉm cười. Hôn tiếp một lượt, rồi lại một lượt, mãi mà vẫn chưa hết “một tí” mà hắn nói.
Thằng mập đã nói không nên bảo anh Ngụy vô sỉ vì hai chữ vô sỉ không thể nào diễn đạt hết được độ dày của da mặt anh ta.
…………………
Hai nhà cạnh nhau lại đóng cửa cùng một lúc. Khi Nghiêm Nghiễm kéo hết cái cửa cuốn xuống thì Ngụy Trì cũng khóa xong cái cửa.
Thân hình gầy gò của người thợ cắt tóc bước xuống mấy bậc thang. Sau lưng, có một luồng gió thổi ào ào tới, tên gian thương mặt dày như da trâu bên cạnh hí hửng quàng vai bá cổ Nghiêm Nghiễm, rồi tự quyết định “Đi ăn khuya rồi tới nhà anh chơi game.”
Gió rét thá»i vù qua, lá khô quay tròn và i vòng rá»i rụng xuá»ng. DÆ°á»i mà n Äêm, tình nhân trẻ tuá»i chia nhau cùng cắn má»t xiên thá»t dê nÆ°á»ng. Äôi vợ chá»ng trung niên xách túi to túi nhá» Äi ra từ trong siêu thá». Hai ngÆ°á»i bạn già dìu nhau bÆ°á»c từng bÆ°á»c quay vá» nhà . Chiếc cá»a sá» á» tầng trá»t vang lên tiếng tivi á»n à o; tiếng Äà n du dÆ°Æ¡ng trầm bá»ng của Äà n vi-ô-lông trong gió Äêm. Sân thượng lầu ba có tiếng trẻ con há»c tiếng Anh, Äi thêm mấy bÆ°á»c, ngân nga nhÆ°ng thánh thót, không biết Äứa trẻ nhà ai Äang chÆ¡i Äà n cá».
Ngụy Trì vuá»t lá» mÅ©i nói: âTrÆ°á»c kia, buá»i tá»i, lúc anh phải há»c bà i nếu có ngÆ°á»i Äi ngang qua nhà nhất Äá»nh sẽ nghe thấy tiếng bà ngoại chá»i anh. Bà ngoại anh rất lợi hại, anh sợ nhất là thầy cô giáo má»i bà tá»i trÆ°á»ng Äá» nói chuyá»n.â
Nghiêm Nghiá»
m lắc Äầu tiếc nuá»i âVáºy nhÆ°ng tôi vẫn thấy hình nhÆ° anh chÆ°a bá» mắng Äủ thì phải?â
Ngụy Trì tá»± giá»
u, cÆ°á»i cÆ°á»i, bà n tay chầm cháºm Äặt lên bá» vai Nghiêm Nghiá»
m.
Anh Äầu bếp hà o sảng của quán Äá» nÆ°á»ng Äứng xa xa Äã oang oang âAnh Ngụy, anh Nghiá»
m, lại Äi cùng nhau à ?â
Ngụy Trì lá»n tiếng trả lá»i: âỪ, cùng nhau.â
Nghiêm Nghiá»
m giữ yên lặng theo sát phÃa sau, Ngụy Trì Äá»t nhiên kéo mạnh tay, Nghiêm Nghiá»
m theo Äà ép sát và o ngÆ°á»i hắn. Ngụy Trì nói âTá»t, có tiến bá».â
âTiến bá» cái gì?â Nghiêm Nghiá»
m không hiá»u.
Ngụy Trì dÆ°Æ¡ng dÆ°Æ¡ng Äắc ý: âTrÆ°á»c kia mà là m thế, nhất Äá»nh em sẽ Äá» mặt.â
ââ¦â Nghiêm Nghiá»
m len khá»i vòng tay của hắn. BÆ°á»c âRầmâ¦rầmâ¦rầmâ¦â lên cái cầu thang bằng gá».
Ngụy Trì Äứng á» dÆ°á»i lầu cÆ°á»i khúc khÃch: âỪ, Äá» mặt rá»i. Thế má»i Äúng là em Äấy.â
Äá» mặt tÆ°Æ¡ng Äá»i dá»
nhìn mà .
Trong bang há»i game online của Ngụy Trì gần Äây má»i ngÆ°á»i Äá»u bà n tán vá» những hà nh Äá»ng khác thÆ°á»ng của vá» há»i trÆ°á»ng Äáng kÃnh là hắn. Nà o thì há»i hết ngÆ°á»i nà y tá»i ngÆ°á»i ná» xem á» rạp chiếu phim có phim gì hay rá»i còn lặn mất tÄm, suá»t Äêm không thấy ÄÄng nháºp; bá» bê bang phái, tháºm chà cả tráºn Äại chiến quan trá»ng mấy hôm trÆ°á»c cÅ©ng không thèm tham dá»±.
Phân tÃch, bình luáºn, nháºn Äá»nh⦠theo kiá»u chợ trá»i, má»i ngÆ°á»i Äi Äến kết luáºn âNhất Äá»nh là hắn Äang yêu.â
á» bên nà y, có hai ngÆ°á»i yên lặng ngá»i trong phòng của Ngụy Trì vừa chÆ¡i game, vừa dá»ng tai lên nghe.
Bạn gái của há»i trÆ°á»ng là ngÆ°á»i nhÆ° thế nà o?
Có ngÆ°á»i nói, tám phần là má»t cô bé 9X, há»i trÆ°á»ng là ngÆ°á»i thÃch thiếu nữ vá» thà nh niên.
Có ngÆ°á»i nói, nhất Äá»nh là mỹ nữ, con mắt của Ngụy Trì không tá» chút nà o.
Má»t chiến hữu khác lại cháºm rãi chêu trá»c âCÅ©ng có thá» là gái Äã có chá»ng, trai tÆ¡ lấy gái mạ dòng giá» Äang là má»t!â
âLÅ© chết tiá»t.â Ngụy Trì lầm bầm chá»i nhá».
Nghiêm Nghiá»
m cắn môi buá»n cÆ°á»i.
Má»i ngÆ°á»i má»t câu, trong tai nghe bá»ng chá»c á»n à o hÆ¡n bình thÆ°á»ng, má»i ngÆ°á»i Äá»u thi nhau chia sẻ trà tÆ°á»ng tượng của mình vá» bạn gái của vá» há»i trÆ°á»ng Äáng kÃnh. Giá»ng nói của thằng máºp không biết chui ra từ Äâu âBạn gái của Ngụy Trì? Có Äùa không? Cái dạng Äó mà cÅ©ng có bạn gái? Äừng có hù tao sợ nha. Chắc chắn con nhá» nà o phải mắt lé hay mù dá» thì má»i mò lấy anh taâ¦â
Giá»ng nói của hắn chắc ná»ch mÆ°á»i phần âTao Äã sá»m nói vá»i chúng mà y rá»i, Ngụy Trì sẽ không bao giá» cÆ°á»i vợ sinh con Äược Äâu⦠Tao lá»n lên vá»i anh ta từ bé nà y, thÆ° tình anh ta viết cho bạn gái cÅ©ng nhá» tao chuyá»n giúp. Anh ta quen bạn trên mạng cÅ©ng phải nhá» tao xét duyá»t. Bá» bạn trai của ngÆ°á»i yêu Äánh cÅ©ng má»t tay tao bôi thuá»c Äá»â¦ Tóm lại má»t câu, tao mà có em gái thì nhất Äá»nh không bao giá» gả cho Ngụy Trì, phà cả má»t Äá»iâ¦â
Má»i ngÆ°á»i á» lên cÆ°á»i nhÆ° nắc nẻ, Nghiêm Nghiá»
m phải gục mặt xuá»ng bà n, vùi Äầu và o khuá»·u tay má»i không cÆ°á»i ra tiếng.
Ngụy Trì trút giáºn lên bà n phÃm âBùm bùm cách cáchâ. Bấm bà n phÃm nhÆ° Äánh kẻ thù cho hả giáºn âCó gì mà cÆ°á»i? CÆ°á»i cái con khá»? Má»t Äám súc sinh, có bản lÄ©nh thì từ mai Äừng có thò Äầu ra ngoà i, nếu không⦠Hừ hừâ¦â
Nghẹn cÆ°á»i, Nghiêm Nghiá»
m lấy tay tắt âm thanh Äi cho Ngụy Trì âTôi vá» Äây.â
Ngụy Trì kinh ngạc: âSá»m váºy?â
âỪ. Mai phải dáºy sá»m.â
âNgà y mai em nghá» mà ?â Ngụy Trì há»i.
Nghiêm Nghiá»
m Äứng dáºy mặc áo khoác và o: âMuá»n Äi xem phòng má»t chút, phòng Äang mÆ°á»n chá» á» Äược hết nÄm nay.â
Mấy ngÆ°á»i trong khu nhà ngà y nà o cÅ©ng há»i tá»i há»i lui nên chủ trá» Äà nh phải trả lá»i thẳng thắn là chá» có thá» cho thuê Äến hết nÄm nay còn sang nÄm có Äược hay không thì chÃnh ông ta cÅ©ng chÆ°a biết. Ãng ta cÅ©ng muá»n sá»m có kết quả kiá»m tra từ phÆ°á»ng Äá» mà còn tÃnh kế là m Än. NhÆ°ng chắc chắn má»t Äiá»u là phải có và i ngÆ°á»i chuyá»n Äi Äá» phù hợp vá»i quy Äá»nh vá» sá» ngÆ°á»i á» tÃnh trên từng mét vuông phòng trá». Nghiêm Nghiá»
m Äà nh phải cuá»ng cuá»ng chạy Äi tìm phòng khác, chứ Äá» tá»i qua Tết, ngÆ°á»i ta kéo lên thà nh phá» rất Äông, muá»n tìm phòng mà mÆ°á»n thì khó hÆ¡n bây giá» nhiá»u.
âVáºy thì cứ dá»n Äến Äây vá»i anh!â TrÆ°á»ng thÆ°Æ¡ng vung lên chém Äôi con quái váºt, Ngụy Trì không há» do dá»± nói ngay láºp tức.
Nghiêm Nghiá»
m uyá»n chuyá»n cá»± tuyá»t: âAnh nhìn lại chá» nà y Äi.â
âNhìn cái gìâ¦â MÆ°á»i ngón tay nhÆ° nhảy múa trên bà n phÃm, Ngụy Trì vẫn chÄm chú nhìn mà n hình.
Nghiêm Nghiá»
m cắt Äứt suy tÆ° của hắn: âNgụy TrêÌ.â
âỪ?â Ngụy Trì nghe tiếng ngẩng Äầu.
Nghiêm Nghiá»
m bá»ng nhiên quay Äầu lại, cÆ°á»i má»t tiếng: âTôi nghÄ© mình không phải là má»t thằng ngá»c.â
âA?â Ngụy Trì nhất thá»i không ká»p phản ứng, âCaÌi ⦠à gì váºy?â
Nghiêm Nghiá»
m cÆ°á»i không nói, khom lÆ°ng Äẩy cá»a ra.
Tháºt lâu sau Ngụy Trì má»i hiá»u Äược, hắn nhìn quanh cÄn phòng lá»n xá»n nhÆ° chuá»ng heo của mình, mặt dại ra nhÆ° Äứa ngá»c.
Trò chÆ¡i trên mà n ảnh, anh hùng vừa má»i cưỡi ngá»±a rong ruá»i bây giá» Äang nằm dạng tay dạng chân hình chữ Äại (大) mặc cho những kẻ khác nhà o tá»i giẫm lên thi thá» của hắn, nghênh ngang bÆ°á»c qua.