Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 961: Cao kiến của Bí thư Lưu
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: metruyen
- Đối với ý kiến của bí thư Mạc và phó Chủ tịch thành phố Văn, tôi đều đồng ý.
Lưu Vĩ Hồng hút thuốc, nói không vội vàng không hấp tấp.
Đoàn người đều sửng sốt bang hoàng, ý kiến của Mạc Ngôn và Văn Chất, có thể nói là đối chọi gay gắt, vị này lại đều đồng ý, có ý tứ gì? Tuy nhiên cán bộ lãnh đạo nói chuyện, cho tới bây giờ đều là “vô căn cứ” như vậy, có lẽ ý Lưu Vĩ Hồng, cùng ý kiến của Mạc Ngôn và Văn Chất là một trời một vực.
- Cải cách mở cửa đi tới hôm nay, tạo thành ảnh hưởng kế hoạch kinh tế mấy chục năm, dần dần bắt đầu lan tràn trên diện rộng, trong phạm vi cả nước đều xuất hiện tình hình doanh nghiệp nhà nước gặp khó khăn. Quyết tâm của Quốc vụ viện là chính xác, tôi hoàn toàn tán thành. Doanh nghiệp nhà nước nếu muốn thích ứng hoàn cảnh, tiếp tục sinh tồn phát triển, thay đổi chế độ là không thể tránh né. Thật sự sửa không thể sửa, vậy chỉ có thể phá sản đóng cửa. Đối với số xí nghiệp có khó khăn lớn mà nói, phá sản tổ chức lại, có thể nói là đường ra duy nhất. Đương nhiên, vấn đề này, cũng phải một phân thành hai mà xem, phải căn cứ tình huống thực tế đối đãi khác nhau, không thể làm áp đặt. Dù sao đề cập đến ích lợi thiết thực của vô số cán bộ công nhân viên chức, đề cập đến sự sinh tồn của rất nhiều gia đình, đề cập đến ổn định hài hòa của toàn xã hội, thận trọng một chút cũng đúng thôi. Thí dụ như nhà máy cơ giới Sở Giang, có thật đã tới nông nỗi không thể không bán không? Điểm này rất đáng để thương thảo. Cấp bậc hành chính của nhà máy cơ giới Sở Giang tuy rằng không cao, lại là doanh nghiệp nhà nước có quy mô lớn nhất Cửu An chúng ta. Nhà xưởng từ thịnh vượng đi tới phá sản, thời gian không đến một năm. Trong một năm này, chính phủ khu Hỏa Cự đã làm ra chuyện gì? Là cấp trên trực tiếp của nhà máy cơ giới Sở Giang, chính phủ khu Hỏa Cự có phát huy tác dụng nên có trong quá trình này hay không? Hoặc là nói, cứ liền như vậy trơ mắt nhìn nhà máy cơ giới Sở Giang suy sụp, phá sản đóng cửa? Ở giữa này có vấn đề gì không, tôi thấy nên điều tra tìm hiểu
Lục Mặc chen vào nói:
- Bí thư Lưu, nhà máy cơ giới Sở Giang có hay không có vấn đề, quả thật nên điều tra làm rõ. Tuy nhiên, lúc này vấn đề khó là công nhân viên chức thất nghiệp bên nhà máy cơ giới phải làm thế nào!
Chúng ta hôm nay chủ yếu là luận sự, công nhân thất nghiệp người ta chỉ cho ba ngày kỳ hạn. Bí thư Lưu anh ở trong này thao thao bất tuyệt, có thể cụ thể giải quyết vấn đề này sao?
Lục Mặc nói xong, liếc mắt nhìn Trương Hiệu Liêm một cái. Y tin tưởng, Trương Hiệu Liêm khẳng định cũng tán thành ý kiến của y.
Sắp tới tết âm lịch, Trương Hiệu Liêm mới đến, tất nhiên sẽ không muốn chúi mũi vào đây gây chiến. ông ta nên trước ổn định cục diện, sau đó mượn dùng trong tết âm lịch, cùng cán bộ phụ trách chủ yếu của thành phố và khu huyện phía dưới tiến hành tiếp xúc và kết nối còng một, xác định phương châm biện pháp chính trị sang năm thi hành của ông ta
Lúc này đi điều tra vấn đề nhà máy cơ giới Sở Giang, khiến cho tất cả mọi người không lòng dạ nào mừng năm mới, tội gì mà dây vào?
Đây cũng không phải là điệu bộ của nhân vật số một nên có
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:
- Chủ tịch thành phố Lục, điều tra vấn đề nhà máy cơ giới Sở Giang, và giải quyết khó khăn của công nhân viên chức thất nghiệp, cũng không mâu thuẫn. Tôi cho rằng, lúc này cấp cho công nhân viên chức thất nghiệp một chút tiền, chỉ là có chút tác dụng trấn an tạm thời. Hơn nữa cho bọn họ chút tiền, có đủ để trấn an công nhân viên chức thất nghiệp hay không, hiện tại cũng không thể khẳng định. Dựa theo bí thư Đường vừa nói, một ngàn công nhân viên chức thất nghiệp, mỗi người cấp hai ngàn, thì nhất định đủ rồi sao? Nếu công nhân viên chức không hài lòng, tiếp tục náo loạn, thì phải làm sao? Có phải đem món nợ phí an gia, phí sinh hoạt, phí bán đứt, trước tết âm lịch thanh toán một lần luôn? tiền mặt một hai chục triệu, lúc này đi đâu kiếm hả? Khu Hỏa Cự có thể xuất ra khoản tiền này, hay là thành phố có thể xuất ra khoản tiền này?
Lục Mặc không khỏi nuốt nước miếng, không hé răng.
Lời nói này, cũng không phải là cãi nhau, phải nhìn vào thực tế. Đừng thấy hắn luôn miệng nói vấn đề nhà máy cơ giới Sở Giang, bây giờ vẫn chưa thể xác định là do Diệp Hữu Đạo hay là do Hàn Kim Tỏa dẫn phát, nhưng hắn trong lòng đều biết thật sự. Công nhân viên chức nhà máy cơ giới có ý kiến đối với Hàn Kim Tỏa và chính phủ khu Hỏa Cự quá ư là nhiều. Mạc Ngôn vừa rồi cũng nói, anh ta ở Đại Ninh gặp qua Diệp Hữu Đạo. Nếu chẳng may Lục Mặc ở trong này buông lời độc, Mạc Ngôn hoặc là Lưu Vĩ Hồng nói lại với Diệp Hữu Đạo, Diệp Hữu Đạo âm thầm bị xách động, công nhân viên chức nhà máy cơ giới yêu cầu toàn bộ thanh toán khoản tiền, Lục Mặc y đúng thật là lấy không ra khoản tiền một hai chục triệu này
Công nhân viên chức thất nghiệp gây rối, quậy lên tới tỉnh, trách nhiệm đầu tiên chính là trên đầu Chủ tịch thành phố y đây. Xây dựng kinh tế, thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước, đều là của Chủ tịch thành phố quản hết. Nó mà xảy ra vấn đề, Lục Mặc tuyệt không còn đường sống. Y hiện tại còn là “người chịu tội”, Thiệu Lệnh Hồng vì sĩ diện của mình, ra sức chín trâu hai hổ mới bảo vệ được y, trong lúc mấu chốt này, lại dấy lên sự kiện quần chúng vây đổ Ủy ban nhân dân tỉnh, Thiệu Lệnh Hồng còn không nuốt chửng y mới lạ đấy
- Vậy đồng chí Vĩ Hồng cho rằng, biện pháp tốt nhất là gì?
Trương Hiệu Liêm rất chân thành hỏi han.
Trước khi tới Cửu An, Trương Hiệu Liêm mở tiệc chiêu đãi thư ký Lôi Húc Minh của Bí thư Tỉnh ủy Lâm Khải Hàng, Lôi Húc Minh từng tiết lộ với y nửa câu, sau khi để y đến Cửu An, phải tận khả năng đoàn kết đồng chí trong bộ máy, nhất là đồng chí lão thành. Trương Hiệu Liêm lão luyện trong quan trường, đối với hàm nghĩa đích thực của nửa câu này mà Lôi Húc Minh nói ra, trong lòng biết rõ. Cái gọi là “Đồng chí lão thành”, không phải là chỉ Tân Minh Lượng và Lục Mặc sao? Lục Mặc tuổi tuy không lớn, chỉ bốn mươi tuổi đầu, nhưng lý lịch kinh nghiệm ở quan trường Cửu An, lại vô cùng lão làng
Từ lời nói này của Lôi Húc Minh, Trương Hiệu Liêm cũng có thể phỏng đoán ra, nhất định là Thiệu Lệnh Hồng hướng Lâm Khải Hàng thỏa hiệp. Người cũ phe họ Thiệu của Cửu An, đều sẽ hướng y Bí thư Thành ủy mới mà dựa dẫm. Đây là do xu hướng chung của chính trị ở tỉnh quyết định.
Lâm Khải Hàng nếu để y tới Cửu An làm bí thư, khẳng định sẽ tạo một điều kiện tốt đẹp cho y.
Cho nên trên hội nghị công việc bí thư, Trương Hiệu Liêm biểu hiện rõ vô cùng công chính, âm thầm tự nhiên tìm cách giữ gìn Lục Mặc. Bảo vệ quyền uy của Lục Mặc ở thành phố, trong quyền uy của Ủy ban nhân dân thành phố, Lục Mặc mới có thể cho y sự ủng hộ mạnh mẽ
Mà Lưu Vĩ Hồng và Mạc Ngôn, không hề nghi ngờ là người phát ngôn phe họ Lý (Chủ tịch tỉnh Lý Dật Phong) ở Cửu An, bọn họ khẳng định có nhu cầu của mình
Mâu thuẫn, trước khi Trương Hiệu Liêm ra làm Bí thư Thành ủy, cũng đã tồn tại.
Cái gọi là chính trị, chính là như vậy.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Tôi cho rằng, phải trấn an công nhân viên chức thất nghiệp của nhà máy cơ giới, ngoại trừ trả thù lao, quan trọng hơn là trả lại cho họ một lời giải thích rõ ràng, một công đạo công khai sáng sủa. Gút mắc đó trong tâm lý được cởi bỏ, công tác tư tưởng khác thỉ sẽ dễ làm. Cho nên, tôi cho rằng, vấn đề nhà máy cơ giới Sở Giang, không thể trì hoãn, phải lập tức tra, hơn nữa là gióng trống khua chiêng mà tra. Do Ủy ban Kỷ luật thành phố và Ủy ban Kỷ luật khu Hỏa Cự, tạo thành một tổ điều tra, lập tức tiến vào chiếm giữ nhà máy cơ giới, điều tra vấn đề nhà máy cơ giới, để cho cán bộ công nhân viên chức nhà máy cơ giới, nhìn thấy được quyết tâm của Đảng uỷ và chính phủ chúng ta
Kiều Hiền Bình nhẹ nhàng cười, hỏi:
- ý Bí thư Lưu là, chỉ cần chúng ta tra vấn đề nhà máy cơ giới, công nhân viên chức thất nghiệp này sẽ không náo loạn? Không trả tiền bọn họ cũng sẽ im lặng?
Lưu Vĩ Hồng liếc ngang Kiều Hiền Bình một cái, vẫn là khẽ cười nói:
- Phó Bí thư Kiều xin an tâm chớ nóng nảy, sự tình luôn phải từng bước một mà đến. Tôi đây còn chưa nói hết, anh gấp cái gì?
Kiều Hiền Bình sắc mặt hơi hơi trầm xuống, lập tức lại nổi lên vẻ tươi cười.
Để xem Lưu Vĩ Hồng anh có biện pháp gì hay!
- Bước thứ hai, tôi cho rằng ở thành phố đối với việc thanh toán phá sản của nhà máy cơ giới, phải có một thái độ rõ ràng. ý kiến của tôi rất đơn giản, nhà máy cơ giới Sở Giang không thể phá sản, phải tiếp tục kinh doanh. Thời gian trước, tôi có tới nhà máy cơ giới, cùng một số cán bộ công nhân viên chức lão thành của nhà máy nói chuyện, tìm hiểu một số tình hình. Sản phẩm nhà máy cơ giới, là rất được thị trường hoan nghênh, nguồn tiêu thụ không thành vấn đề, năng lực sản xuất cũng không thành vấn đề. Chính là nợ một vài khoản vay, nói là không thể trả nổi, mất khả năng thanh toán. Ở tình huống như vậy, tuyên bố nhà máy cơ giới Sở Giang phá sản thanh toán, hoàn toàn không có đạo lý. Vào năm ngoái, nhà máy cơ giới Sở Giang còn tạo ra 2 triệu lợi nhuận và thuế. Như vậy một nhà xưởng cỡ trung, hơn một ngàn công nhân viên chức, nói phá sản liền phá sản, không phải rất qua loa sao?
- Tôi hoàn toàn tán thành ý kiến của Bí thư Lưu. Hơn nữa nhà máy cơ giới kia cái gọi là hai lần gian lận thương mại, khoản tiền hàng hơn bảy triệu mất cả chì lẫn chài, tôi thấy cũng rất có vấn đề, phải điều tra cho rõ ràng. Nếu thật sự là bị kẻ lừa đảo lừa đi, cũng phải tra cho ra chân tướng. Kẻ lừa đảo này chẳng lẽ có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật?
Mạc Ngôn lập tức nói.
Sắc mặt Lục Mặc, Kiều Hiền Bình, Văn Chất, đều trở nên khá khó coi.
Hai vị này kẻ xướng người hoạ, thật đúng là không phải an phận thủ thường.
Nhưng hai người kia, trong tay lại nắm giữ hai cơ quan cường quyền của Cửu An, bọn họ nói phải điều tra, quả thật không ai ngăn được. Chẳng lẽ còn có thể trên hội nghị thường vụ Thành ủy hình thành quyết nghị, cấm bọn họ điều tra vấn đề nhà máy cơ giới Sở Giang?
Lưu Vĩ Hồng lúc trước kiên định phải tranh quyền giám sát kiểm tra kỷ luật, tác dụng liền vào lúc này hiển lộ ra
Trương Hiệu Liêm lại khá điềm tĩnh, bình thản nói:
- Đồng chí Vĩ Hồng, mời anh tiếp tục
- Làm được hai bước này, trên cơ bản công nhân viên chức nhà máy cơ giới, sẽ không tùy tiện gây loạn nữa. Về phần tài chính và vật tư cho vay trước năm mới, khẳng định cũng phải cấp một chút. Tuy nhiên tôi cho rằng, số tiền có thể không đến đến hai triệu nhiều như vậy. Công nhân viên chức thất nghiệp tụ tập ngày hôm qua, ước chừng cũng chỉ hơn một trăm người, mặt khác hẳn là đều là người nhà công nhân viên chức. Công nhân viên chức thất nghiệp của nhà máy cơ giới, hiện tại có mấy hướng đi chủ yếu thế này, một bộ phận ở lại Cửu An, ước chừng là khoảng hai ba trăm người, một bộ phận đi Đại Ninh tìm công việc tạm thời, ước chừng cũng là khoảng hai ba trăm người. Bộ phận còn lại tiếp tục làm việc tại nhà máy, trông coi nhà xưởng và tài liệu, mấy chục người thôi. Còn có một bộ phận, ra bên ngoài làm công. Trước mắt chúng ta chủ yếu là trấn an hai ba trăm nhân ở lại Cửu An. Mỗi người phát trước nửa năm tiền lương, có thể là năm sáu trăm tệ, phỏng chừng có thể khoản 300 ngàn tiền mặt, là đủ. Bí thư Đường, khu Hỏa Cự có khó khăn mấy, cũng không đến mức không lấy ra được 300 ngàn chứ?
Lưu Vĩ Hồng không chút hoang mang nói, khi nhìn về phía Đường Phương, khóe miệng thậm chí còn mang theo ý cười.
Đường Phương ánh mắt sáng ngời, lập tức hỏi:
- Bí thư Lưu, ba trăm ngàn thật sự đủ sao?
Y dự toán ban đầu, hai triệu cũng chưa không nhất định đủ, hiện tại Lưu Vĩ Hồng lại nói với y, chỉ cần ba trăm ngàn là có thể “giải quyết”, quả thực là niềm vui không ngờ tới. Giữa Hàn Kim Tỏa và Mạc Ngôn, Lưu Vĩ Hồng có gút mắc gì, y lúc này không xen vào, vượt qua cửa ải khó khăn này trước rồi hẵn nói.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Mặc kệ thế nào, cứ thử trước cái đã. Hai chục triệu, chúng tôi nhất thời cũng đào không ra.