Lưu Vĩ Hồng ngồi ở trong góc, ngay bên cạnh là một cô gái trẻ, trong tay hai người đều bưng chén rượu, trước mặt bày biện các món ăn linh tinh bình dân. Nhưng đây không phải khách sạn, mà là đang ở trong một tòa biệt thự.
Trong phòng khách ánh sáng có vẻ hôn ám, hơn mười đôi nam nữ thanh niên đang cùng nhau khiêu vũ, trực tiếp dùng phòng khách làm sân nhảy đầm. Tiếng nhạc phát ra từ máy quay đĩa cổ điển cũng không quá lớn, mang theo hương vị du dương, hơn mười cặp nam nữ thanh niên đang ôm nhau nhảy theo tiếng nhạc.
- Chị Vũ Thường, uống rượu nào...
Lưu Vĩ Hồng bưng chén thủy tinh lên, cùng cô gái đang ngồi bên người cụng chén một cái.
Thoạt nhìn bộ dáng của chị Vũ Thường khoảng chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, mái tóc suôn dài, mặc một chiếc áo Tshirt dài tay màu trắng, cổ tay áo dùng những sợi tơ màu bạc kết thành mấy bông hoa nhỏ. Phía bên dưới là một chiếc váy dài, cũng dùng những sợi chỉ kim tuyến màu bạc, tạo thành những họa tiết hoa văn xinh xắn. Tuy ánh đèn hôn ám, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được, nước da của chị Vũ Thường cực trắng, phi thường mịn màng. Môi son không trang điểm quá đậm, hai hàng chân mày mười phần tinh xảo, mỗi khi giơ tay nhấc chân, đều mang theo một cỗ hương vị yêu kiều thướt tha, đó chính là cái loại khí chất quý tộc thản nhiên.
Đồ uống của hai người là bia, chị Vũ Thường uống trông thực thanh tú.
- Vệ Hồng, thật lòng cậu muốn công tác ở dưới nông thôn sao?
Chị Vũ Thường nhấp một ngụm bia, hạ thấp giọng hỏi.
Ngày Lưu Vĩ Hồng khai sinh, cũng chính là khoảng thời gian phong trào cách mạng đang ở trong giai đoạn sục sôi bừng bừng khí thế. Lưu Thành Gia đặt tên cho hắn là "Lưu Vệ Hồng", nguyên bản Lưu Vĩ Đông cũng gọi là Lưu Vệ Đông, hai cái tên đều mang theo chân khí cách mạng, sau khi phong trào cách mạng thành công, thì mới sửa lại tên. Chị Vũ Thường là hàng xóm cùng nhà họ Lưu, nàng lớn hơn Lưu Vĩ Hồng vài tuổi, từ nhỏ cùng hắn lớn lên, thân như chị em ruột thịt. Cho nên nàng vẫn kiên trì gọi hắn bằng cái tên "Vệ Hồng" trước kia.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Ở nông thôn cũng được, bầu không khí mát mẻ thoáng đãng, thân thể khỏe mạnh hơn nhiều.
- Đừng tranh khí nữa, quay về nhà đi. Cô chú chỉ có mỗi mình cậu là con trai, lão gia tử cũng lớn tuổi rồi, đừng để người ta mắng cậu là cái thứ bất hiếu.
Chị Vũ Thường vẫn dùng ngữ khí nhẹ nhàng khuyên nhủ như lúc trước. Nhiều năm qua, nàng luôn luôn ra dáng một người chị cả. Khoảng thời gian mấy năm trước Lưu Vĩ Hồng thích hồ nháo, chị Vũ Thường cũng khuyên nhủ qua hắn, bất quá ngày đó không có bao nhiêu hiệu quả.
Nhìn qua chị Vũ Thường có bộ dáng tư văn nho nhã, mười phần khí chất quý tộc, trên mặt tản mát ra một loại khí chất thành thục cùng độ tuổi của nàng không hề tương xứng. Nhưng trong lòng cũng không phải ngoan ngoãn thành thật như vậy. Bằng không, làm sao có được uy tín cao thâm ở trong đám tiểu bối của những thế gia tại kinh thành. Rất nhiều đám thiếu gia tiểu thư hoàn khố, đều muốn kêu nàng bằng đại tỷ tỷ!
- Tỷ, chị hiểu nhầm rồi. Em không có tranh khí. Em nghĩ công tác một khoảng thời gian ở nông thôn, tích lũy một chút kinh nghiệm công tác dưới cơ sở, vị tất đã là chuyện xấu. Các bậc cha chú của chúng ta, có người nào mà không đảm nhận công tác ở dưới nông thôn đây chứ?
Lưu Vĩ Hồng cười nói.
Nụ cười của Lưu Vĩ Hồng thực dễ nhìn, mang theo cái loại hương vị không dễ miêu tả bằng lời, có chút điểm u buồn, cũng có một chút sáng lạn, hòa trộn cùng nhau, sinh ra một cỗ mị lực mười phần.
Chị Vũ Thường liếc mắt nhìn hắn một cái, khóe miệng mỉm cười nói:
- Lời này nghe có vẻ không giống như cậu đang nói đâu?
Lưu Vĩ Hồng cười cười:
- Vậy phải nói như thế nào, mới đúng là em nói?
Chị Vũ Thường nghiêng đầu, trầm ngâm suy tư một lúc, sau đó mới không xác định nói:
- Sao tôi cảm thấy cậu hình như đã thay đổi rồi....Lúc còn nhỏ....
- Con người thì luôn luôn không ngừng thay đổi. Em cũng không thể vĩnh viễn là Lưu Vĩ Hồng thích đi gây chuyện nghịch ngợm được.
Nghe lời này, chị Vũ Thường liền mỉm cười nhẹ nhàng cốc đầu của hắn, biểu tình trên mặt mười phần thân mật.
Hành động thân mật này, bị một nam thanh niên đang khiêu vũ ở trong phòng khách nhìn thấy, nhất thời có vẻ không vui "hừ" lạnh một tiếng. Sau đó sắc mặt cũng trầm xuống, cúi đầu khẽ phun ra một câu "tiểu bạch kiếm"!
- Làm sao thế? Có người nào chọc giận anh ư?
Cô gái trẻ đang khiêu vũ cùng hắn liền nghi hoặc dò hỏi. Hai người đều khoảng trên dưới hai mươi tuổi, xem phong cách ăn mặc, thì điều kiện trong nhà hẳn là khá giả.
Nguyên bản đây là một bữa tiệc nhỏ của nhóm con cháu thế gia trong kinh thành. Cuối thập niên tám mươi còn chưa có đầu thu kĩ thuật số, cho nên ngành karaoke tự nhiên cũng chưa phát triển. Ở trong thủ đô mà dùng hẳn một tòa biệt thự sang trọng như thế này để mở party, thì cũng không phải con nhà bình thường có khả năng làm nổi.
- Còn không phải thằng ôn Lưu Vĩ Hồng...Dạo này nó quấn lấy chị Vũ Thường không buông. Mẹ nó, làm phách trưởng thành cái gì chứ. Tởm không chịu nổi, ta khinh! Text được lấy tại Truyện FULL
Nam thanh niên có vẻ mười phần khó chịu nói.
- Ủa, ghen tị hả?
Cô gái trẻ thoáng liếc mắt nhìn về phía góc sáng sủa mà Lưu Vĩ Hồng cùng Vũ Thường đang ngồi, dẩu môi lên nói, biểu tình có đôi chút hờn giận. Bất quá nàng hờn giận cũng chỉ là nhằm vào chị Vũ Thường mà thôi.
- Em mắc bệnh rồi hả? Anh ghen cái gì? Chị Vũ Thường là chị dâu của anh, người lớn hai nhà đã gặp nhau nói chuyện rồi. Lưu Vĩ Hồng thì tính là cái gì, chỉ như một miếng cao chó, dán lấy chị Vũ Thường không buông mà thôi.
Nam thanh niên khẽ mắng.
- Woa, chuyện này ước định từ khi nào? Sao em không biết nhỉ?
Biểu tình ghen tuông của cô gái trẻ nhất thời biến mất không còn trông thấy tăm hơi bóng dáng. Mà tỏ ra hứng thú truy hỏi.
Nam thanh niên khinh thường nói:
- Chuyện gì anh cũng phải kể cho em nghe hả? Thời buổi này lòng dạ con người thâm sâu khó lường. Em không biết chút gì vẫn là tốt hơn. Ngoan ngoãn mà học hỏi đi.
Cái bộ dáng cả vú lấp miệng em này, làm cho sắc mặt của cô gái trẻ thoáng dâng lên một tia giận dữ. Bất quá rất nhanh đã nặn ra nụ cười miễn cưỡng, mang theo một chút hương vị làm nũng nói:
- Người ta vừa mới đến đây...Anh hiểu nhiều thì chỉ giáo cho người ta một chút...
Cô gái trẻ dường như rất kiêng kị gã nam thanh niên này. Nhưng không phải kiêng kị bản thân gã, mà chính là bối cảnh gia đình nhà gã. Tối hôm nay có thể xuất hiện ở trong căn biệt thự này, có người nào không phải là con cháu của danh gia vọng tộc!
Ngay từ đầu, Lưu Vĩ Hồng hoàn toàn không lưu tâm đến tình huống bên trong sàn nhảy, mà chăm chú nói chuyện phiếm cùng chị Vũ Thường.
Kiếp trước, khi còn trẻ hắn phi thường ưa thích tham gia cái kiểu party như thế này. Thời kỳ trưởng thành, ai cũng có cảm xúc dao động bên trong nội tâm, một đám thanh niên trẻ tuổi tập trung cùng một chỗ, xem phim, uống bia, hát hò khiêu vũ, chỉ nhằm mục đích là phát tiết tinh lực dư thừa. Bình thường ở nhà đều bị cha mẹ quản chế nghiêm ngặt, chỉ khi tham gia những buổi party như thế này, thì mọi người mới có thể tận tình xả hơi.
Tuy nhiên hiện giờ đã hoàn toàn bất đồng. Mặc dù nội thất của tòa biệt thự này, coi như là hiện đại nhất toàn quốc, so sánh cùng một cái quán bar cao cấp trong tương lai vẫn còn lung linh hơn nhiều. Nhưng Lưu Vĩ Hồng lại không có bao nhiêu hứng thú gặp gỡ cùng đám thanh niên trẻ tuổi này. Hôm nay hắn nhận lời mời đến đây tham dự buổi party, chính là vì có mục đích rõ ràng.
- Chị Vũ Thường, có chuyện này muốn nhờ chị giúp đỡ.
Lưu Vĩ Hồng nhấp một ngụm bia, dùng cái loại ngữ khí nghe thực thoải mái nói.
- Ủa, với chị mà còn khách khí nữa sao? Nói đi, chỉ cần nằm trong khả năng chị sẽ làm ngay.
Vũ Thường nhẹ nhàng mỉm cười, trên mặt mang theo biểu tình mê mang.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Chuyện này có thể sẽ hơi khó giải quyết. Chẳng lẽ chị vẫn đáp ứng sảng khoái như vậy sao!
Vũ Thường nhíu mày, tựa như cười mà không phải cười nhìn hắn nói:
- Như thế nào, dùng phép khích tướng với chị nữa sao? Xem ra cậu đúng là trưởng thành rồi. Nói chuyện cùng chị mà cũng chơi cái trò tâm nhãn này.
Bên khóe miệng của Lưu Vĩ Hồng lại toát ra nụ cười u sầu thản nhiên. Trầm ngâm nói:
- Chuyện này thực sự không phải là chuyện nhỏ...
Nghe đến đây, Vũ Thường sắc mặt ngưng trọng hỏi:
- Chuyện nghiêm túc?
- Ưm, chuyện nghiêm túc. Em có viết một bài báo, khá dài, khoảng tầm hai vạn chữ, nói về bài xích giai cấp tư sản tự do hóa. Chị xem có biện pháp nào, đăng bài này ở trên tạp chí Hào Giác số tới hay không?
Lưu Vĩ Hồng ngập ngừng một chút, nhưng rốt cuộc vẫn nói ra mục đích của mình khi đến đây.
Sinh nhật của lão gia tử đã qua vài ngày, nhưng Lưu Vĩ Hồng không có vội vàng quay về công tác ở trường nông giáo Thanh Phong, mà nán lại thủ đô, suốt ngày nhốt mình ở trong phòng riêng, mân mê viết lách. Đề mục tên là < Cờ Xí Tiên Minh – Phản đối tư tưởng tự do hóa của giai cấp tư sản.>
Tuy rằng Lưu Thành Gia là cán bộ cấp cao, trong nhà khá giả nhưng cũng không có máy vi tính. Bài luận văn dài hai vạn chữ này Lưu Vĩ Hồng chỉ dùng bút để viết. Nhưng may mắn kiếp trước làm công tác giáo viên cùng nghiên cứu khoa học, nên khi cầm bút viết lách cái gì đó cũng chưa bao giờ nản lòng buông xuôi. Hành văn trôi chảy, chỉ tốn khoảng bốn năm ngày thời gian, thì đã hoàn thành xong bài luận văn này rồi.
Nghe đến đây, Vũ Thường không khỏi lắp bắp kinh hãi nói:
- Bài xích tư tưởng tự do hóa của giai cấp tư sản? Vệ Hồng, cậu muốn làm gì? Mà lại có hứng thú đối với chuyện này! Hiện tại trung ương đang có chính sách đẩy mạnh xây dựng kinh tế, gác lại tất cả mọi chuyện tranh luận ở trên phương diện tư tưởng...
Đây cũng là tư tưởng nhất quán mà đồng chí Nguyệt Hoa đã chỉ đạo!
Ở tương lai, có rất nhiều học giả nghiên cứu văn chương đều vạch ra, trong khoảng thời gian này phương diện tư tưởng cũng là hỗn loạn nhất.
Lưu Vĩ Hồng bình tĩnh nói:
- Chị đừng quan tâm. Em muốn chị tìm giúp biện pháp đăng bài báo này lên. Em biết chị sẽ có cách. Chuyện này đối với em rất quan trọng, phi thường...phi thường quan trọng!
Vân lão gia tử, ông nội của chị Vũ Thường, cũng là một trong những người có công lớn khai quốc. Vân gia cùng Lưu gia giống nhau, đều là đại gia tộc con cháu đông đúc, thế lực cường đại. Bất quá Lưu Vĩ Hồng tìm Vân Vũ Thường cầu xin trợ giúp, nguyên nhân cũng không phải bởi vì Vân gia, mà nguyên nhân là vì Hạ gia.
Theo trí nhớ kiếp trước của Lưu Vĩ Hồng, thì Vân Vũ Thường sẽ làm con dâu nhà họ Hạ, gả cho cháu đích tôn nhà họ Hạ, Hạ Mạnh Cường. Mà thế lực của nhà họ Hạ ở trong giới truyền thông là rất mạnh. Lưu Vĩ Hồng không thể dùng mối quan hệ mang danh nghĩa nhà họ Lưu để phát ra bài báo này, bởi vì ông bác Lưu Thành Thắng của hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý. Vì nội dung bài báo này, rõ ràng là bất đồng quan điểm cùng với đồng chí Nguyệt Hoa!
Lưu Vĩ Hồng đành phải dựa vào năng lực của riêng mình để giải quyết chuyện này mà thôi.
Niên kỷ của Hạ Mạnh Cường, cơ bản cũng tương đương với Lưu Vĩ Đông, so sánh cùng Lưu Vĩ Hồng thì lớn hơn khoảng năm sáu tuổi. Trước mắt đang là người phụ trách một văn phòng trong Ban tuyên giáo trung ương. Chỉ cần hắn nguyện ý hỗ trợ, thì bảy tám phần mười sẽ đăng được bài báo này ở trên tạp chí Hào Giác số tới.
Hào Giác là trang báo tranh luận có tầm ảnh hưởng lớn nhất trong Đảng. Là một trong những tạp chí của trung ương Đảng, do người của ủy ban trung ương Đảng chịu trách nhiệm phát hành ấn phẩm, đảm đương nhiệm vụ tuyên truyền và giải thích lộ tuyến tư tưởng, phương châm, chính sách của Đảng cho cán bộ Đảng viên, theo đường lối đề cao chủ nghĩa Marx-Lenin, xúc tiến phát triển sự nghiệp của Đảng. Và là phương tiện quan trọng mà trung ương Đảng dùng để truyền bá dư luận trong cả nước.
Hào Giác ra mắt được gần ba mươi năm thời gian, là một trong lưỡng báo nhất san trọng yếu nhất của chính phủ.
Tác giả của những bài báo đăng trên tạp chí Hào Giác, thông thường đều là tầng lớp cán bộ hoặc người lãnh đạo trong Đảng. Đồng dạng cũng bao gồm cả tầng lớp cán bộ bên trong quân đội. Nếu nội dung của những bài báo đăng lên mẫn cảm, nhắm trúng mục đích thời sự, thì sẽ khiến cho các tầng lớp cán bộ Đảng viên thảo luận phi thường sôi nổi...