Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 885: Gốc rễ bên trên
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: metruyen
- Nhị ca, chuyện này cũng khá thú vị…
truyện copy từ
Hồ Ngạn Bác tựa vào sô pha, từ tốn hút thuốc, nhả một ngụm khói, nói nhỏ.
Vẫn là gian phòng riêng lớn nhất trong khách sạn Kim Thuẫn. Lưu Vĩ Hồng và Hồ Ngạn Bác nói chuyện phiếm ở gian ngoài, còn phòng trong thì đang cãi nhau. Hạ Hàn đang la hét ỏm tỏi, dường như là đã đánh bài xuống rồi lại muốn lấy lên, Lưu Bân nhất định không chịu.
Lưu Vĩ Hồng dùng cơm chiều ở khách sạn Kim Thuẫn, mời cả Hạ Hàn, An Tử Hiên, Lưu Bân và Hồ Ngạn Bác. Cơm nước xong thì Hạ Hàn muốn kéo máy. Hạ Hàn rất thích trò này. Trước kia, lúc ở thị xã Hạo Dương, khi không có việc gì thì thường kêu vài người bạn đi kéo máy, cũng không chơi ăn tiền, chỉ chui bàn thôi. Ai thua thì phải chui gầm bàn. Nếu Hạ Hàn bị thua cũng không xấu hổ gì, đường đường là Cục trưởng nhưng cũng chui tới chui lui dưới gầm bàn. Sau khi đến thành phố Cửu An, Chi đội trưởng Hạ vội đến chổng vó, có lẽ hai tháng rồi không được chơi bài, tay chân đã ngứa ngáy rồi.
Nếu Chi đội trưởng Hạ đã thích như vậy thì mọi người cũng chơi cùng anh ta.
Vì thế Hạ Hàn đối diện An Tử Hiên, còn Lạc Vũ Thần đối diện Lưu Bân, cùng chơi. Không ai mời Lưu Vĩ Hồng chơi cả. Ngộ nhỡ họ thua phải chui gầm bàn cũng không sao. Nếu chẳng may bài Bí thư Lưu quá xấu, hoặc vận may của Bí thư Lưu quá kém, đường đường là Bí thư Đảng ủy Công an mà chui qua chui lại dưới gầm bàn thì thật không ra thể thống gì.
Chi đội trưởng Chi đội Cảnh sát hình sự An Tử Hiên vốn được xem là thân tín của Bành Tông Minh, nhưng trước sau vẫn luôn duy trì mối quan hệ tốt đẹp với Tiết Bác Vũ. Hơn nữa, anh ta và Tiết Bác Vũ còn có quan hệ thầy trò. An Tử Hiên vào đội cảnh sát hình sự không bao lâu, hợp tác cùng Tiết Bác Vũ một thời gian. Một tay Tiết Bác Vũ bồi dưỡng anh ta từ một nhân viên cảnh sát bình thường trở thành Chi đội trưởng Chi đội cảnh sát hình sự, vang danh là chuyên gia hình sự trong hệ thống công an toàn tỉnh. Ân tình này cũng không nhẹ. Cũng vì thế, tuy An Tử Hiên được Bành Tông Minh đề bạt lên, nhưng trong mắt các cán bộ trung tầng, anh ta chỉ là “lực lượng bên ngoài”, không thuộc dòng thân tín chính tông của Bành Tông Minh.
Sau khi Lưu Vĩ Hồng đến Cửu An, dứt khoát tiến hành cải cách, chỉ trong hai tháng đã có hiệu quả. Mạng lưới quan hệ của Bành Tông Minh trong Cục Công an trước kia giờ rách tơi tả. Thân tín của Bành Tông Minh trước kia, nếu không phải đến sở này tỉnh nọ để tham gia huấn luyện, hoặc đến tỉnh đó sở kia để giao lưu… những người còn lại trong Cục Công an cũng bị cho ra rìa.
Cho ra rìa không nhất thiết phải thay đổi vị trí. Rất nhiều cán bộ trung tầng trước nay có nhiều quyền uy từ mối quan hệ tốt đẹp với Bành Tông Minh. Hiện giờ thay Cục trưởng mới, rõ ràng rất không thích hợp với Bành Tông Minh, uy tín của các vị lãnh đạo trung tầng đó, vô hình trung bị giảm sút. Vài người không phải cảnh sát trong ngành cũng nhận thấy được tình thế. Có một “minh chủ” khác, hào quang không còn tỏa sáng như xưa.
Dù sao Lưu Vĩ Hồng cũng mới đến nhận chức có hai tháng, không thể thay đổi toàn bộ cán bộ trung tầng. Nếu làm như vậy sẽ làm lòng người hoảng sợ, bất lợi cho việc Lưu Vĩ Hồng nắm thế cục trong tay.
Lãnh đạo mạnh mẽ cứng rắn cũng có nhiều cách biểu hiện. Nồi trận lôi đình tất nhiên là cứng rắn mạnh mẽ. Nhưng lặng lẽ dịu êm, bước đi không tiếng động, khiến người tiến sát vào mới biết được uy quyền của lãnh đạo, không phải là một loại cứng rắn mạnh mẽ sao?
Địa vị càng cao, thủ đoạn biểu lộ sự mạnh mẽ cứng rắn cũng thiên biến vạn hóa
Lãnh đạo càng inh, càng giỏi về việc “giấu sấm sét trên chín tầng trời”!
An Tử Hiên lập tức có một lựa chọn chính xác, nối gót Tiết Bác Vũ, tất nhiên cũng là nối gót Lưu Vĩ Hồng, được cho là người đầu tiên phân rõ giới tuyến giữa Bành Tông Minh và các lãnh đạo trung tầng trong cục. Theo phản ánh của Tiết Bác Vũ, tính tình An Tử Hiên cũng khá chính trực nên Lưu Vĩ Hồng liền tiếp nhận An Tử Hiên. Hôm nay cố ý mời anh ta đến đây ăn cơm để gặp mặt những anh em thân tín của hắn, giải trí một chút, cũng là tỏ vẻ tín nhiệm.
An Tử Hiên là người Cửu An, chuyên gia hình sự. Sử dụng tài năng của chính mình đương nhiên không còn gì tốt hơn, so với những Chi đội trưởng hình sự bên ngoài còn cần phải nhờ vào sách vở thì tốt hơn nhiều.
Đám người Hạ Hàn chơi ở phòng trong khí thế ngất trời, Lưu Vĩ Hồng cùng Hồ Ngạn Bác ngồi bên ngoài nói chuyện phiếm.
Không thể nghi ngờ, Hồ Ngạn Bác đã biết tình hình Viện Kiểm sát và Cục Tài chính “bóp cổ”. Sự kiện nhà máy phân hóa học Thanh Sơn, trước mặt mọi người, Lưu Vĩ Hồng đã tát Tân Minh Lượng một cái thật mạnh, còn hét lên nói phải bắt cả phó Chủ tịch Thường trực thành phố. Tin tức trọng đại như vậy đã lan truyền trong quan trường thành phố Cửu An với tốc độ nhanh nhất.
Đúng là hoành tráng!
Nhiều năm qua, quan trường Cửu An chưa gặp phải nhân vật hoành tráng như thế!
Viện Kiểm sát rút lui, luôn mồm nói là phá án theo luật, may mắn thế nào mà tài chính trong Cục tài chính cũng đúng lúc phải quay vòng. Mấy động tác nhỏ đó, tất nhiên phải có. Nếu không cảnh cáo Lưu Vĩ Hồng thì hắn còn với tới trời à?
Lưu Vĩ Hồng cũng rút một điều thuốc, thản nhiên nói:
- Chiều nay, Lý Hâm có gọi điện thoại cho tôi, nói là các lãnh đạo chủ chốt ở tỉnh đã biết chuyện này.
Hiện nay Lý Hâm chủ yếu ở Bắc Kinh để làm bất động sản, nghe nói nghiệp vụ mở rộng rất nhanh. Nhưng tình hình ở tỉnh anh ta chưa từng bỏ qua. Nếu Lý Dật Phong có nói gì thì cũng do Lý Hâm chuyển lời. Dù sao thì Lý Dật Phong cũng là bề trên, Chủ tịch một tỉnh, quyền cao chức trọng, không thể nào lúc nào cũng gọi điện thoại cho Lưu Vĩ Hồng. Thể thống là điều cần phải gìn giữ.
Lý Hâm và Lưu Vĩ Hồng quan hệ thân thiết, thay ông chuyển lời, cũng như nhau thôi.
Hồ Ngạn Bác cười lạnh một tiếng, nói:
- Xem ra bọn họ cũng không có chiêu gì. Nhanh như vậy đã ép bọn họ phải dùng đến phòng tuyến cơ bản, thật là có điểm ngoài dự kiến của em.
Lưu Vĩ Hồng khẽ vuốt cằm.
Tân Minh Lượng sẽ “cáo trạng” lên trên, trong dự kiến của hắn cũng không ngờ tới được. Ban đầu Lưu Vĩ Hồng đoán, Tân Minh Lượng sẽ trực tiếp nổ súng vào hắn. Dù sao, theo tính cách của Tân Minh Lượng, “bị đánh mà không trả đòn” là hơi thiếu thực tế. Còn chuyện gọi điện thoại cho Thiệu Lệnh Hồng, hẳn là phải “giáo huấn” Lưu Vĩ Hồng một trận rồi mới làm. Từ đó sẽ không phải là “khóc lóc kể lể” mà là “khoe khoang thành tích”.
Đối mặt với tình huống này, Lưu Vĩ Hồng cũng nhận thấy như Hồ Ngạn Bác đã phân tích. Có lẽ việc bắt Lại Văn Siêu, niêm phong nhà máy phân hóa học Thanh Sơn đã chạm vào điểm mấu chốt. Bản thân không giải cứu nổi, lúc này không thể không nhờ “đại thần” giải cứu.
- Nhị ca, nhà máy phân hóa học Thanh Sơn này, rốt cuộc tình hình thế nào?
Một lúc sau, Hồ Ngạn Bác lại hỏi, vả mặt khá tập trung.
Nếu bắt Lại Văn Siêu lại khiến lãnh đạo thành phố có phản ứng kịch liệt như vậy, chứng tỏ được việc này rất quan trọng.
- Quan lại và doanh nghiệp cấu kết, ngầm chiếm tài sản quốc gia.
Lưu Vĩ Hồng lời lẽ hàm súc, nói rất rõ ràng, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Hồ Ngạn Bác hỏi:
- Có khai không?
Lưu Vĩ Hồng nhìn về hướng cửa phòng trong, khóe miệng nhếch lên cười.
Hồ Ngạn Bác cũng cười rộ lên, khẽ đập vào đầu mình, nói:
- Mấy lời ngu ngốc này cũng hỏi.
Lại Văn Siêu không vào đến Cục Công an thì thôi, nếu đã bị bắt vào mà không thể lấy được thứ gì từ miệng gã thì Hạ Hàn về nhà bán khoai lang còn hơn, ở đó mà còn đánh bài.
- Ngoài ra, mấy người Chu Ái Phú với mấy người dân thôn Long Hoa và nhân viên trong nhà máy phân hóa học Thanh Sơn cũng cung cấp vài tin tức có ích. Lại Văn Siêu này đúng là cao thủ tay không bắt giặc.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói.
Hồ Ngạn Bác hỏi:
- Chủ yếu là ai?
- Điền Bảo Sơn.
Hồ Ngạn Bác cười cười nói:
- Nhị ca, xem ra chỉ mò trúng con tép nhỏ này còn chưa đủ cân nặng. Vấn đề ở Cửu An là gốc rễ phía trên. Toàn bộ bộ máy Thành ủy và Ủy ban nhân dân đều có vấn đề.
Nói xong, ánh mắt Hồ Ngạn Bác sáng lấp lánh.
Lưu Vĩ Hồng nhấp một ngụm trà, nói:
- Ở chỗ cậu, có phải cũng có vài manh mối hả?
Hồ Ngạn Bác đến làm ở Ủy ban Kỷ luật thành phố cũng đã hơn hai tháng. Theo tính cách của anh, không thể có chuyện chỉ rảnh rỗi dạo chơi thôi.
Vẻ mặt Hồ Ngạn Bác liền trở nên nghiêm túc, nói:
- Theo tình hình nắm được bước đầu, có thể không chỉ có một vài manh mối đâu. Cửu An là một đầm nước đục, thật sự sâu. Ban đầu còn tưởng là chỉ có vài tên lưu manh, hiện tại xem ra tình hình rất bi quan. Đám người Tân Minh Lượng kia còn không kiêng nể gì hơn cả đám lưu manh kia.
Hai hàng lông mày của Lưu Vĩ Hồng khẽ giương lên.
Hồ Ngạn Bác gật gật đầu nói:
- Anh có nghe nói qua Mạc Ngôn không?
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Nguyên Bí thư Khu ủy Hỏa Cự hả?
- Đúng, chính là ông ta.
- Ông ta thế nào?
- Giữa tháng năm năm nay, Mạc Ngôn vì phá hoại tuyển cử, bị kêu án bảy năm tù.
Lưu Vĩ Hồng khẽ vuốt cằm. Tin tức này đã làm chấn động quan trường Sở Nam lúc ấy. Mạc Ngôn, Ủy viên Thường vụ Thành ủy Cửu An, Bí thư Khu ủy khu Hỏa Cự, vì phá hoại tuyển cử, bị xử án tù bảy năm. Mạc Ngôn từng là “một ngôi sao chính trị mới” trong quan trường Cửu An, thậm chí là toàn bộ quan trường Sở Nam, mới ba mươi mấy tuổi đã đảm nhiệm chức Ủy viên Địa ủy Cửu An kiêm Bí thư Thành ủy Cửu An. Sau đó Địa khu Cửu An đổi thành thành phố, Mạc Ngôn tiếp tục đảm nhiệm chức ủy viên thường vụ Thành ủy Cửu An, Bí thư Khu ủy khu Hỏa Cự.
Không ngờ mấy tháng sau đã bị bắt.
- Mạc Ngôn vốn là cán bộ văn phòng Tỉnh ủy điều xuống. Trước kia công tác một thời gian trong Ủy ban Kỷ luật tỉnh, sau lại được điều đến văn phòng Tỉnh ủy, làm ở phòng Thư ký 1. Hồ Cao Sơn vừa đi thì ông ta đã bị bắt rồi.
Hồ Ngạn Bác giới thiệu sơ lược về Mạc Ngôn.
Phòng Thư ký 1 là bộ môn trong văn phòng Tỉnh ủy chuyên môn phục vụ Bí thư Tỉnh ủy. Mạc Ngôn xuất thân từ thư ký, xuống cơ sở rèn luyện ở Địa khu Cửu An, tuổi còn trẻ đã đảm nhiệm chức Ủy viên Địa ủy kiêm Bí thư Thành ủy Cửu An. Không hỏi cũng biết, nhất định là chiếm được sự tín nhiệm của bí thư tiền nhiệm Hồ Cao Sơn lúc ấy mới nhận được trọng trách như thế.
Cửu An chính là “hậu hoa viên” của Thiệu Lệnh Hồng, không loại trừ Mạc Ngôn là “hạt cát trộn lẫn” của Hồ Cao Sơn ở Cửu An. Nhưng lại không nghĩ tới, Hồ Cao Sơn vừa mới được điều đi, thì bên đã phải “tử thủ” ở Cửu An, có lẽ nội tình tuyệt không đơn giản.
Hồ Ngạn Bác chậm rãi nói:
- Em đã phân tích cẩn thận hồ sơ của Mạc Ngôn, trong đó có nhiền vấn đề lớn. Mạc Ngôn vẫn không phục, vẫn đang khiếu nại… Nhị ca, em thấy đây là thời điểm cho chúng biết tay. Hổ không ra uy, chúng lại tưởng ta là mèo ốm à?
Lưu Vĩ Hồng nhè nhẹ dựa vào sô pha, hai hàng lông mày giãn ra, im lặng suy nghĩ.