Quan Gia
Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 842: Lại đến thêm hai vị cao thủ
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Buổi chiều, Lưu Vĩ Hồng không đi làm, cùng Lý Cường lập tức lái xe tới biên giới khu Hỏa Cự, ngay tại ven đường ngừng xe lại, Lưu Vĩ Hồng ngồi ở bên trong xe hút thuốc, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn về phía trước một cái.
Xem ra, Bí thư Lưu đang ở chỗ này chờ người
Ước chừng ba phút sau, một chiếc Audi mang biển số Đại Ninh từ bên kia quốc lộchạy đến. Bí thư Lưu khẽ mỉm cười, từ chiếc Blue Bird đi xuống, đứng ở ven đường.
Chiếc Audi từ từ dừng lại bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, cửa kính thả xuống, lộ ra một khuôn mặt tươi đẹp đoan trang, không phải là Vân Vũ Thường còn ai nữa?
- Vợ yêu, em đến rồi, làm anh nhớ muốn chết đi được…
Bí thư Lưu sáng nay ở hội nghị còn là vẻ mặt uy nghiêm, lập tức liền lộ ra vẻ mặt cợt nhả, miệng lưỡi trơn tru. May là bên cạnh không có người ngoài, Lý Cường vẫn ngồi trên xe, bằng không bị người ta nhìn thấy Bí thư Lưu bỗng nhiên "Biến sắc mặt", còn không bị rớt mắt kính sao?
Vân Vũ Thường bất lực với chuyện này
Sao đã trở thành cán bộ lãnh đạo cấp Phó giám đốc sở rồi, khó khăn lắm mới rảo bước tiến vào hàng ngũ cán bộ cao cấp, thế mà vẫn cái đức hạnh như vậy sao?
- Chú ý chút!
Vân Vũ Thường sẵng giọng.
Lưu Vĩ Hồng mới thèm lo nhiều đến vậy, kéo mở cửa xe, vội vã nhào người vào trong, hướng Lý Cường phất tay. Lý Cường lập tức khởi động xe, ở phía trước dẫn đường, xe Audi vững vàng đi theo sau
Lên xe, Bí thư Lưu quả thật không có chân tay táy máy, dù sao lái xe và phụ lái đều có người ngồi, hắn cũng không quen biết cho lắm, nói sao cũng phải duy trì một chút phong độ của cán bộ lãnh đạo. Tuy nhiên vẫn vụng trộm cầm lấy bàn tay thon dài của vợ, cười hì hì quan sát Vân Vũ Thường từ trên xuống dưới, nói:
- Sao hình như ốm đi chút, có phải nhớ anh quá, nhớ tới tương tư làm hại sức khỏe không?
Vân Vũ Thường tức giận hung hăng bóp cổ tay của hắn một cái, xoay đầu đi không để ý tới hắn. Người này, chính là không thể cho chút thể diện, bằng không hắn sẽ được đằng chân lân đằng đầu.
Lưu Vĩ Hồng cười hì hì, không thèm để ý "Kháng nghị" của vợ, ôm chặt lấy vòng eo thon nhỏ mềm mại của Vân Vũ Thường, siết thật chặt. Vân Vũ Thường bất đắc dĩ lắc đầu, cũng chỉ đành để mặt hắn. Tuy nhiên trong đầu lại là ngọt ngào thích thú, ông xã quấn lấy cô là chuyện tốt thôi.
- Anh nay đã có điện thoại, liên lạc cũng tiện hơn nhiều
Lát sau, Vân Vũ Thường cười nói.
- Chứ còn gì nữa, sau này, em chỉ cần nghĩ tới anh, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho anh…
Nói ra thì, phương tiện thông tin vẫn rất có lợi. Vân Vũ Thường hôm nay từ Giang Khẩu bay tới Đại Ninh, toàn bộ hành trình Lưu Vĩ Hồng đều rõ như lòng bàn tay, đặc biệt chạy tới vùng ngoại thành để đón bà xã đại nhân.
Không ngờ lời này lại khiến Vân Vũ Thường tức giận, cả giận nói:
- Tốt, Bí thư Lưu, anh vậy là không thích gặp vợ anh chứ gì, chỉ muốn ở 2 nơi xa cách hả? Nói anh hay, lần này, em sẽ không về nữa, ở luôn Cửu An!
Lưu Vĩ Hồng không khỏi hơi sửng sốt, lập tức khuôn mặt tươi rói, nói:
- Thật sự? Vậy tốt quá. Sớm đã nói rồi, công ty kia bên Giang Khẩu cứ chuyển nhượng cho rồi, em toàn tâm toàn ý đi theo ông xã, làm một bà lớn chuyên chức. Dù sao chúng ta hiện tại tiền cũng quá nhiều, không cần nói cả đời hai ta tiêu không hết, con cháu chúng ta cũng dùng cả đời không hết. Đúng rồi, bây giờ nên nghiên cứu một chút về vấn đề con cháu đi là vừa
Nói mãi nói mãi, Bí thư Lưu lại bắt đầu nói hươu nói vượn
Vân Vũ Thường không kìm nổi vươn tay, nhẹ nhàng đánh hắn một cái, khóe miệng lại hiện lên một chút tươi cười.
Hai chiếc xe một trước một sau, chạy vào sân nhỏ của biệt thự số 15 núi Ngưu Giác
Bí thư Lưu muốn xum xoe, vội xuống xe, tính mở cửa xe cho vợ, không ngờ lại tính sai. Cô gái ngồi trên phụ lái kia sớm đã đi xuống, mở cửa xe cho Vân Vũ Thường
Cô gái kia ước chừng hai mươi mấy tuổi, hơi gầy và nhỏ người, chiều cao nhiều nhất được 1m6, làn da ngâm đen, diện mạo rất là bình thường, không có gì đặc biệt. Vừa rồi ở trên xe, giống như tài xế lái xe, không nói lời nào. Lại nhìn người lái xe, ước chừng khoảng ba mươi tuổi, vóc dáng cũng chỉ bậc trung, ước chừng hơn 1m7 chút đỉnh, dáng người cân xứng, tuy nhiên trên khớp xương tay đều là vết chai, vừa nhìn thì biết là người luyện võ, tinh thần không tầm thường.
Vân Vũ Thường xuống xe, ngẩng đầu quan sát biệt thự số mười lăm, gật gật đầu, nói:
- Ừ, căn này cũng được đấy, hoàn cảnh khá yên tĩnh, không khí cũng tươi mát.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Lãnh đạo mà, đãi ngộ luôn tốt một chút. Có nghèo hơn nữa cũng không thể để lãnh đạo nghèo, có khổ hơn cũng không thể để lãnh đạo khổ
Vân Vũ Thường liền trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Bí thư Lưu, cán bộ cao cấp, nói chuyện phải chú ý thân phận, vè nói mát, trào phúng cán bộ lãnh đạo trên xã hội, không nên nói bậy bạ
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Anh loại cán bộ cao cấp này, hiện tại chính là thân phận của một tay đánh thuê, không đáng tin cậy, không thể làm gì với nó
Vân Vũ Thường cả giận:
- Ai bảo anh thể hiện? Anh không có tinh thần trọng nghĩa bành trướng vô hạn, tay đánh thuê này sao tới phiên anh làm hả? Anh cũng không phải chuyên gia, tới xem náo nhiệt ư? Ba em rất tức giận, nói anh vào thời khắc mấu chốt trở nên hồ đồ, đầu óc không tỉnh táo
Lưu Vĩ Hồng tuổi còn trẻ thì đã lên tới cấp phó giám đốc sở, đối với điểm này, Vân Hán Dân rất vừa lòng. Lớn hơn Lưu Vĩ Hồng năm sáu tuổi, Lưu Vĩ Đông Hạ Cạnh Cường sớm khởi bước năm sáu năm được thừa nhận kiệt xuất cách mạng đời thứ ba, lúc này cũng chỉ là cấp phó giám đốc sở. Nhưng Lưu Vĩ Hồng không nên đến Cửu An làm Bí thư Đảng ủy Công an kiêm Cục trưởng Công an.
Đây là một công việc đắc tội với người ta, hơn nữa làm không tốt chính là chọc vào tổ ong, kết thành huyết hải thâm thù
Lưu Vĩ Hồng rõ ràng có thể bình an ở Hạo Dương, một lòng một dạ tạo ra chiến tích, thời gian vừa đến, quan thăng một bậc, vững vàng vô cùng, không có chút phiêu lưu, chẳng phải là tốt sao? Làm gì phải tự mình chuốc lấy cực khổ!
Cũng khó trách Vân Hán Dân tức giận.
Lưu Vĩ Hồng cười đùa như cũ:
- Ba là quan tâm anh. Tuy nhiên vợ ơi, ba không hiểu anh, chẳng lẽ em cũng không hiểu cho chí hướng rộng lớn và hoài bão bao la của ông xã em sao?
Vân Vũ Thường lần này không oán trách hắn, còn chân thành nhìn hắn một cái, nói:
- Em hiểu chứ. Cho nên từ đầu đến cuối, em đều không khuyên can anh. Mặc kệ thế nào, em cũng không hy vọng anh biến thành một động vật máu lạnh, biến thành một tên quan liêu thật sự! Vậy không có ý nghĩa!
Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên rất cảm động, nhẹ nhàng cầm lấy tay của Vân Vũ Thường, mỉm cười nói:
- Đi, vợ yêu, về nhà rồi!
Vân Vũ Thường nói lời này, đối với Lưu Vĩ Hồng mà nói, còn hơn tất cả những lời khen ngợi và ca ngợi.
Đời người có một tri kỷ, là đủ rồi!
Huống chi tri kỷ này, còn là mỹ nữ, còn là bà xã của mình, đó là hạnh phúc cỡ nào?
Vân Vũ Thường thản nhiên cười, cùng Lưu Vĩ Hồng tay trong tay đi vào biệt thự.
Lái xe và cô gái hơi gầy kia, chia nhau từ đuôi xe Audi lấy ra một túi hành lý, theo sau vào nhà
Hai ngày này, Lưu Vĩ Hồng vẫn ở nhà khách Sở Thiên, tuy nhiên ban quản lý tất nhiên sẽ sắp xếp cho người người dọn dẹp vệ sinh cho biệt thự của Bí thư Lưu, cho nên trong biệt thự rất gọn gàng sạch sẽ, không hề có bụi bẩn
Vào cửa, Vân Vũ Thường liền nói:
- Vệ Hồng, giới thiệu với anh một chút, đây là Vương Triệu Tung, quân nhân xuất ngũ năm ngày trước, là quân sĩ chuyên nghiệp xuất ngũ từ đại đội trinh sát đặc chủng chuyên nghiệp trong lữ đoàn thiết giáp hỗn hợp của một tập đoàn quân nào đó. Vị này là Hà Mẫn, một viên chức của công ty em, ông nội cô trước kia là chiến hữu cũ của ông cụ nhà em, sau khi đất nước giải phóng, đã trở về quê nhà ở nông thôn. Sau này, hai người bọn họ sẽ sống ở nơi này
Tập đoàn quân nào đó trong miệng Vân Vũ Thường do chính Lưu Thành Gia từng đảm nhiệm qua Quân đoàn trưởng, là tập đoàn quân chủ lực đóng quân ở thành phố Thiết Môn tỉnh Yến Bắc. Lữ đoàn thiết giáp hỗn hợp cũng là thí điểm do Lưu Thành Gia khi đảm nhiệm Quân đoàn trưởng làm ra, chẳng những tập trung toàn bộ tinh anh của tập đoàn quân, còn từ các bộ đội quân khu khác điều tới một số nhân tài đặc chủng. Vương Triệu Tung là quân sĩ từ đại đội đặc chủng trinh sát chuyên nghiệp, không còn nghi ngờ là người có năng lực
Vân Vũ Thường đặc biệt đưa anh ta tới Cửu An, cho anh ta ở cùng Lưu Vĩ Hồng, dụng ý không nói cũng hiểu.
Đây là Lưu Thành Gia lo lắng an nguy của con trai, đặc biệt bố trí "Vệ sĩ" cho Lưu Vĩ Hồng
Về phần ông nội Hà Mẫn, không ngờ là chiến hữu cũ của ông cụ Vân, trong đó là nội tình gì, Lưu Vĩ Hồng tạm thời không thể hiểu hết, cũng không lập tức hỏi han, mỉm cười cùng Vương Triệu Tung và Hà Mẫn bắt tay.
Tay Lưu Vĩ Hồng vừa bắt vào tay Vương Triệu Tung, lông mi Vương Triệu Tung liền chợt dương lên, mang theo một vẻ kinh ngạc. Vương Triệu Tung là cao thủ võ thuật, từ lực đạo trên tay Lưu Vĩ Hồng truyền đến, tự nhiên có thể phát hiện vị lãnh đạo cấp Phó giám đốc sở này, cũng là thân đầy công phu. Vương Triệu Tung biết thân phận của Lưu Vĩ Hồng. Trước khi đến Cửu An, anh ta đặc biệt đến bộ tư lệnh quân khu Đông Nam đồn trú ở thành phố Kinh Hoa chào hỏi Quân đoàn trưởng cũ. Lưu Thành Gia không hề giấu diếm gì anh ta, đem đầu đuôi sự tình nói ra hết với anh. Vốn là Vương Triệu Tung còn có thể ở bộ đội thêm hai năm rồi mới chuyển nghề, sau đó về địa phương làm lính tình nguyện, cũng có thể an bài công tác. Bởi vì Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên đi thành phố Cửu An nhậm chức, Lưu Thành Gia liền làm ra sắp xếp này. Vương Triệu Tung vui vẻ vâng mệnh.
Theo Vương Triệu Tung nghĩ, con trai của Quân đoàn trưởng cũ nếu là cách mạng đời thứ ba chính tông, hiện giờ lại là Bí thư Đảng ủy Công an của thành phố cấp 3, tất nhiên sẽ là người đọc sách hào hoa phong nhã, thân thể yếu đuối. Không ngờ lần gặp mặt này, lại là lầm to. Lưu Vĩ Hồng chẳng những cao lớn khôi ngô, hơn nữa võ công rất cao, cũng không có ra vẻ cán bộ lớn như trong tưởng tượng của Vương Triệu Tung, mà có chút hiền hoà.
Lưu Vĩ Hồng tự nhiên hiểu sự kinh ngạc của Vương Triệu Tung, cười nói:
- Triệu Tung, hân hạnh, sau này giao lưu nhiều hơn!
- Được, giao lưu nhiều hơn!
Vương Triệu Tung mỉm cười gật đầu, nhìn qua cũng không phải vô cùng trầm mặc ít lời.
Tuy nhiên khi cùng Hà Mẫn bắt tay, thì tới Lưu Vĩ Hồng giật mình. Hà Mẫn trên tay truyền đến kình lực, cũng không dưới Vương Triệu Tung bao nhiêu, khiến người ta rất khó tưởng tượng, trong cơ thể gầy ốm kia của cô, không ngờ ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ như thế
Hà Mẫn vẫn không nói lời nào, cùng Lưu Vĩ Hồng nắm tay một cái, liền lập tức rút trở về, sắc mặt như thường, không có chút biến hóa.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, giới thiệu Lý Cường cho Vân Vũ Thường, Vương Triệu Tung, Hà Mẫn
Khi Vương Triệu Tung và Lý Cường bắt tay, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, khóe miệng đều hiện lên một ý cười hiểu ngầm. Hai người bọn họ, vốn là cùng một loại người
- Ha ha, Lý Cường cũng là ở nơi này, sau này trong nhà sẽ náo nhiệt đây. Chúng ta chỉ cần mời thêm một nhân viên làm việc nội trợ đến làm đầu bếp thì đủ bộ, ra hình ra dáng
Lưu Vĩ Hồng hài lòng nói.
Hà Mẫn thản nhiên nói:
- Đầu bếp không cần mời, tôi biết nấu cơm