Quan Gia
Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 773: Bí thư Lưu dạy bảo
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Lưu Vĩ Hồng từng học qua băng bó. Hắn trước đây trong đội võ thuật, bị va chạm và thương chút da thịt là chuyện thường, mọi người đều tự băng bó cho chính mình. Hiện nay, tình hình này Lưu Vĩ Hồng tất nhiên không thể nhìn chằm chằm Đào Tiếu Bình được. Trên thực tế, người con gái yêu kiều e thẹn trước mắt này, đã là người phụ nữ của Lưu Vĩ Hồng rồi. Chỉ đợi hắn mở miệng, Đào Tiếu Bình không chút do dự đem chính mình giao cho hắn.
Lưu Vĩ Hồng trước hết nhìn bả vai của Đào Tiếu Bình, có vài vết nhỏ. Con đao đó của nam diễn viên là đạo cụ, vẫn chưa sắc bén, nhưng đánh xuống như vậy còn có thể gây vết thương nhất định cho người khác. Có thể nói, trên bả vai của Đào Tiếu Bình không phải bị rạch mà là bị “đập” một miếng. Tình hình này, thật ra còn nghiêm trọng hơn bị va vào, lúc xử lí vết thương sẽ khá đau.
- Bình Bình, cố gắng chút, có khả năng hơi đau.
Lưu Vĩ Hồng quan sát một chút, liền cầm lấy cồn, chuẩn bị rửa sạch vết thương cho Đào Tiếu Bình.
- Không sao, em chịu được… em không phải là tiểu thư yêu kiều đâu….
Đào Tiếu Bình vội vàng nói, ma xui quỷ khiến lại nói thêm câu đó. Cô còn thật lo lắng trong lòng Lưu Vĩ Hồng coi cô là búp bê. Cô không phải là búp bê, cô là người con gái mạnh mẽ, là người phụ nữ của Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, dùng bông y tế chấm cồn lau.
Đào Tiếu Bình sớm có chuẩn bị, tuy vậy vẫn không kìm nổi quay đầu đi, trộm nghiến răng nghiến lợi. Cồn này lau lên miệng vết thương thật không phải là đau bình thường.
Lưu Vĩ Hồng cẩn thận lau sạch vết thương, băng bó đơn giản, lại cầm dầu hoa hồng, nói:
- Anh bóp cho em nhé, em không đơn giản là bị bầm dập bình thường, dùng dầu hoa hồng để xoa bóp, tránh cho bị đau gân cốt.
Miệng vết thương không thể xoa dầu hoa hồng, tuy nhiên xoa bên cạnh thì không sao.
Đào Tiếu Bình liên tục gật đầu.
Lưu Vĩ Hồng đổ chút dầu hoa hồng ở lòng bàn tay, hai tay đè lấy bả vai trắng nõn nà của Đào Tiếu Bình nhẹ nhàng xoa bóp. Bàn tay của Lưu Vĩ Hồng rất lớn có chút thô ráp, ấn ở trên bả vai của Đào Tiếu Bình, như hai tấm vải sợi, tê tê dại dại, cảm giác vô cùng kì diệu. Trong khoảng thời gian ngắn Đào Tiếu Bình không cảm thấy đau, cắn môi, trong lòng như đang uống mật ngọt ngào.
Người đàn ông này lúc cần uy phong có uy phong, lúc cần tỉ mỉ cũng thật tỉ mỉ.
Nhẹ nhàng xoa một hồi, Lưu Vĩ Hồng ngừng lại, nói:
- Mỗi lần không được bóp quá lâu, nếu không thì ngược lại càng đau, chú ý thời gian.
Lời này tất nhiên là dặn dò Đào Tiếu Bình, dù sao Bí thư Lưu cũng không thể ngày ngày bóp bả vai cho cô.
- Cám ơn anh…
Đào Tiếu Bình đứng dậy, nói nhỏ.
- Cô bé ngốc!
Lưu Vĩ Hồng lắc đầu cười, dang hai tay, nhẹ nhàng ôm lấy cô, cầm lấy quần áo, khoác thêm lên người cô, nói:
- Vài ngày này không nên quay, Đại pháo đã nói qua, trong cảnh quay này em có thể dùng diễn viên đóng thế. Phải học cách chăm sóc mình.
- Vâng …
Đào Tiếu Bình lại liên tục gật đầu, tâm trạng tốt vô cùng, bả vai một chút cũng không đau.
Lưu Vĩ Hồng không ở trong lều quá lâu, dù sao bên ngoài cũng có mấy chục người. Tuy người của đoàn kịch đều biết Đào Tiếu Bình là người phụ nữ của Nhị ca, nhưng nói chưng không nên thất lễ.
Đào Tiếu Bình như con chim nhỏ theo sau Lưu Vĩ Hồng, hai má xinh đẹp vẫn như trước đỏ au, kiều diễm khiến người vừa trông thấy liền không khỏi miên man bất định.
Nhưng Đào Tiếu Bình không thèm để ý xem người khác nghĩ gì. Trước đây cô rất để ý đến suy nghĩ của người khác vì chột dạ. Mọi người đều nói cô là người phụ nữ của Lưu Vĩ Hồng, chính cô biết không phải. Chỉ sợ bí mật này một ngày bị vạch trần, chính mình luôn không biết phải đối mặt như thế nào. Hiện giờ cô không còn chột dạ nữa. Các người muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.
Đại pháo ra vẻ không thấy, chỉ là rất quan tâm hỏi vết thương của Đào Tiếu Bình, nghe nói vấn đề không lớn liền thở phào.
Buổi trưa, Lưu Vĩ Hồng cùng ăn cơm với người của đoàn làm phim.
Lại nói tiếp, cuộc sống của đoàn làm phim thật ra rất gian khổ, không như ánh hào quang người ngoài tưởng tượng. Chính là thức ăn của nhà nông bình thường, bát tô thịt bát tô gà, mọi người cùng bưng bát to ngồi thành một vòng ăn cơm. Vốn Đại pháo muốn giành cho Nhị ca suất ăn đặc biệt, Lưu Vĩ Hồng cười từ chối. Khẩu vị của hắn rất tốt, ăn cái gì cũng được, hoàn toàn không cần phải đặc biệt.
Đào Tiếu Bình ở bên Lưu Vĩ Hồng, vội vàng xới thêm cơm cho hắn, mình thì ăn rất ít.
Ăn cơm xong, Đại pháo tuyên bố nghỉ một buổi chiều, mọi người có thể tự do vui chơi, đi ngắm non nước của Hạo Giang. Đã đến mấy ngày như vậy đều vội vàng quay, còn chưa kịp thưởng thức cảnh sắc tuyệt đẹp khó thấy này.
Thành viên của đoàn làm phim liền hoan hô, túm năm tụm ba kết thành một đội, đi dạo xung quanh.
- Đại pháo, đi, chúng ta cùng đi dạo nhé.
Hôm nay Lưu Vĩ Hồng không định về. Thân là Bí thư Thị ủy Hạo Dương, hắn cũng chưa từng đi ngắm cảnh sắc của Hạo Dương.
- Được!
Đại pháo rất sảng khoái đáp ứng to. Dẫn theo một nữ diễn viên trẻ cùng với Lưu Vĩ Hồng, Đào Tiếu Bình hướng về phía trước. Nữ diễn viên trẻ tuổi kia là người mới được tuyển vào đoàn làm phim, người của đoàn làm phim đều biết, Đạo diễn Vệ rất thích cô. Tình hình này ở trong làng giải trí đã quá quen thuộc, ai cũng không quan tâm. Mỗi một cái vòng tròn đều có quy củ của vòng tròn đó.
- Đi xem động Lão Long!
Đám Lưu Vĩ Hồng một hàng bốn người tiến về động Lão Long. Thật lòng muốn khai thác du lịch, Động Lão Long và các đường uốn quanh Hạo Giang rất có giá trị khai thác. Hôm nay Lưu Vĩ Hồng lại đây, tất nhiên là đến thăm Đào Tiếu Bình. Nhưng cũng muốn nhân tiện xem xét một chút tài nguyên du lịch của Hạo Giang, xem xem có đáng làm không. Chỉ cần có lợi cho phát triển kinh tế của Hạo Dương, Lưu Vĩ Hồng từ trước đến nay đều không tiếc sức lực.
Dù sau này hắn có thể làm quan bao xa, toàn bộ những gì hắn làm hôm nay sẽ lưu lại một dấu vết trong lịch sử của Thị xã Hạo Dương. Điều đó mãi mãi không thể xóa mờ, cũng là niềm kiêu hãnh và thành tựu của người đàn ông.
Cử động của Động Lão Long không lớn, giữa ban ngày cũng không bật đèn, vừa đi vào, liền thổi gió lạnh từng trận, Đào Tiếu Bình không khỏi rùng mình, thân hình mềm mại bất giác dựa vào Lưu Vĩ Hồng. truyện copy từ
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, dang tay ôm vòng eo nhỏ nhắn của cô.
Nữ diễn viên trẻ kia cũng học theo, kéo cánh tay Vệ Cường lại.
Thật ra, Động Lão Long lúc này không có gì đáng xem, vì không có chiếu sáng, tiến vào không quá 10m, liền tối om, cũng không trông thấy gì, dưới chân thật là ẩm ướt.
Đào Tiếu Bình liền sợ hãi, dựa sát vào ngực Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng lắc đầu, đành phải đi ra. Đứng ở cửa động, sâu bên dưới hơn trăm mét chính là uốn lượn quanh Hạo Giang, Đào Tiếu Bình liền buông lỏng hai tay của Lưu Vĩ Hồng, thích ý khoan khoái nói:
- Phong cảnh ở đây đẹp quá, so với phong cảnh của vài điểm du lịch nổi tiếng còn đẹp hơn…
Đại pháo liền phụ họa theo đuôi, nói:
- Đúng vậy, đáng tiếc Nhà họ Dương có gái hiền lộng lẫy
Chốn khuê phòng chưa ai biết ai hay!
( Trường hận cửu an – Bạch Cư Dị)
Trong lòng Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên rung động, cười nói:
- Đại pháo, những lời này nói rất có lí, thương lượng một chuyện với cậu.
- Nhị Ca, đừng nói thương lượng, ngài cứ việc chỉ bảo.
Đại Pháo cũng cười nói. Chơi với Nhị ca, Đại pháo cũng đã biết tính cách của Nhị ca, không phải loại con ông cháu cha ra vẻ tinh tướng, đối với bạn bè rất trượng nghĩa, trước mặt Lưu Vĩ Hồng cũng rất thoải mái.
Lưu Vĩ Hồng xua tay, nói:
- Thực sự là thương lượng. Tôi có suy nghĩ như thế này, đoàn làm phim của các cậu, có thể bớt chút thời gian, quay phim phóng sự ở Hạo Dương, đem núi non sông nước của nơi này quay lại.
Đại pháo liền chăm chú ngẫm nghĩ, nói:
- Nhị Ca, ý của anh là quay phim quảng cáo? Hay chỉ thuần túy là tác phẩm kỷ niệm?
Đầu óc của Đại pháo rất nhanh nhạy, trên cơ bản Nhị Ca nhắc đến đầu đề, gã liền đoán được đại khái.
Lưu Vĩ Hồng khen ngợi gật đầu, nói:
- Phải nói, phong cảnh Hạo Giang rất đẹp, nhưng điều kiện khách quan hạn chế, muốn khai thác quy mô lớn, khó khăn rất lớn. Hiện nay ngành du lịch trong nước còn chưa phát triển, người có đủ thời gian và tiền bạc để đi du lịch còn là thiểu số. Thông thường, bọn họ muốn đi du lịch, lựa chọn đầu tiên là các cảnh đẹp nổi tiếng.
Hạo Giang bên này muốn cạnh tranh với các điểm du lịch cũ thì chưa đủ tiềm lực. Đương nhiên rồi, khai thác còn là phải khai thác. Nhưng muốn làm tốt, không thể tham đại cầu toàn. Cách nghĩ của tôi là tập trung khai thác trong Tỉnh. Hi vọng lôi kéo các khách du lịch của các thành phố, thị xã xung quanh. Ngành du lịch rất khó trở thành ngành trụ cột của Thị xã Hạo Dương nhưng có thể mang lợi ích thực tế nhất định cho nhân dân ở Khu Hạo Giang, rất có khả năng. Mượn dùng đại tài của cậu, quay một phóng sự, có lẽ về sau dùng được.
Đại pháo vội xua tay, khiêm tốn nói:
- Nhị Ca, theo ý của anh, em có đại tài gì? Điều này em thật không đảm đương nổi! Anh yên tâm, em lập tức bố trí người đi quay phóng sự này, không có gì khó khăn cả.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, nói:
- Đại pháo đừng coi nhẹ mình, cậu có tài hoa và thiên phú cho nghệ thuật, rất rất giỏi. Nhưng, tôi cũng có vài điều muốn nhắc nhở cậu.
- Ai ai, Nhị Ca à , anh cứ nói đi, em đang nghe đây.
Đại pháo liền lộ ra thần sắc chăm chú nghe. Quả thực gã cũng rất muốn nghe đề xuất của Lưu Vĩ Hồng đối với ngành nghệ thuật. Nhị Ca rất giỏi, Hồ Ngạn Bác, Trình Sơn đám công tử đó, đối với Nhị Ca đều một lòng một dạ kính phục.
- Thế này nhé, Đại pháo, cậu có tiềm chất đại tông sư. Nhưng có tiềm chất và có thể trở thành một bậc thầy chân chính hay không, còn có khác biệt. Quan trọng là phải sáng tạo. Cái gì là đổi mới, trong làng nghệ thuật, không chỉ đổi mới cách quay chiếu, còn phải đổi mới cả tư tưởng. Nếu đem cái này thành nghiệp kinh doanh, đầu tiên phải cần một điểm, chính là phải có thương hiệu của chính mình. Cậu, Vệ Cường phải hình thành thương hiệu của chính mình. Một điểm quan trọng nhất ở mặt này chính là đi con đường thương nghiệp hóa. Nói đơn giản, các bộ phim truyền hình mà cậu quay phải kiếm được tiền. Chỉ sáng tạo hiệu quả và mang lại lợi ích, nhà đầu tư mới có hứng thú với cậu. Nếu thực lực của nhà đầu tư càng lớn, cậu càng có điều kiện quay các bộ phim điện ảnh kinh điển. Đạo lý này cậu cố gắng cân nhắc một chút.
Đại pháo liên tục gật đầu, có chiều suy nghĩ.