Quan Gia
Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 729: Trong lòng đã có kế hoạch!
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Một chiếc Audi màu đen mới 60% chậm chậm lái vào đường lớn của thành phố Tân Hải, nhìn qua, dường như không có mục đích.
Quả thực là không mục đích.
Người lái xe chính là chủ tịch thị xã Hạo Dương đồng chí Lưu Vĩ Hồng, hành khách tất nhiên là Chủ tịch Công ty Hoành Du nữ doanh nhân Vân Vũ Thường rồi. Xe là chiếc xe đưa đón của Tỉnh ủy. Con gái yêu của Bí thư Tỉnh ủy muốn dùng xe, văn phòng hành chính của UBND Tỉnh tất nhiên vội phái xe xuống. Nhưng Vân Vũ Thường cuối cùng lại chọn trúng chiếc xe Audi nhỏ nửa mới nửa cũ của thương hiệu lớn, cô không muốn khoe khoang quá mức.
Để bù tuần trăng mật bị gián đoạn vì sự cố mỏ, Chủ tịch Thị xã Lưu lần này ở Quỳnh Hải bù thêm cho bà xã vài ngày. Vốn đã dự định đi Madive của Ấn Độ Dương hưởng tuần trăng mật, hưởng thụ một chút nước biển xanh thẳm và bờ cát trắng. Thời gian mấy ngày này không tiện đi nơi xa như vậy, thì ở Tỉnh Quỳnh Hải đối phó một chút cũng coi như có ít còn hơn không.
Huống hồ, Tỉnh Quỳnh Hải mới thành lập chưa lâu, ngành du lịch vừa mới khởi bước, toàn bộ môi trường của hải đảo vẫn chưa bị phá hoại quá lớn. Phong cảnh của một vài bãi biển chưa chắc kém Maldives.
Tất nhiên mùng 3 tết, Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường cũng chưa định đi nghỉ phép ở ven biển, chỉ lái xe, chạy quanh Thành phố Tân Hải trước, ngắm một chút phong cảnh nhân văn của Khu Thị xã. Ngày mai lại đi thành phố Thiên Nhai của hải đảo nam bộ ngắm cảnh.
Thành phố Tân Hải thật ra là Thành phố cấp ba, trước đây chính là thủ phủ của Khu hành chính Quỳnh Hải. Nhưng quy mô của thành phố vẫn như trước không lớn lắm, dù sao toàn bộ Quỳnh Hải trong mấy chục năm trước đây, dù là công nghiệp, thương nghiệp… đều không phát triển, lại cô độc ngoài biển, giao thông với đại lục không được thuận lợi như vậy, không có thuận lợi về giao thông, không có công thương nghiệp phát triển, thì sự phát triển của thành phố liền bị ràng buộc.
Dù tốc độ xe chạy không nhanh, nhưng không bao lâu xe đã chạy ra khỏi khu vực nội thành náo nhiệt phồn hoa, dần dần chạy ra ngoại ô.
Lúc này, phong cảnh ven đường thay đổi rất lớn, rất nhiều căn nhà xây dang dở nối tiếp nhau đập vào mắt, kéo dài không dứt, nhìn không thấy phần cuối.
Miệng nhỏ của Vân Vũ Thường thành hình chữ “0”, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ kinh ngạc, nói:
- Nhiều căn nhà xây dang dở thế cơ à…
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy, đây là di chứng sau kinh tế bọt biển điển hình, bọt biển bất động sản.
Nói thật, trong lòng Lưu Vĩ Hồng rất kinh hoàng, một chút cũng không kém Vân Vũ Thường. Hai người đều đã nghe nói bọt biển bất động sản của Quỳnh Hải, nhưng cũng là lần đầu tiên được thấy cảnh này. Bất kì tin tức trên mặt giấy đều không chấn động bằng tận mắt thấy một lần
Nếu đây là một chiến trường, đó đúng là bị tàn phá nặng nề, thây chất như núi. Dưới “thây” chất như núi này, không biết đã mai táng bao nhiêu gia đình, đã kết thúc bao nhiêu sinh mệnh của bao người, đã lãng phí bao nhiêu tài sản! Chỉ có rất ít người ở trận này được ăn “bữa tiệc thịnh soạn”, ngư ông đắc lợi, thắng lợi trở về.
Mà những người này, không hề nghi ngờ đều có một đám hậu thuẫn ở phía sau.
Vân Vũ Thường thở dài nói:
- Để xử lý cái này thì đầu óc của ba em phải mệt đây!
Mới nhậm Bí thư Tỉnh ủy, liền đối mặt với cục diện rối ren như vậy, Vân Hán Dân quả thật cũng rất khó làm.
Lưu Vĩ Hồng cười một cái nói:
- Cũng không nhất thiết là thế. Nếu đã dang dở rồi, thì để nó tiếp tục dở dang, không cần để ý tới.
Vân Vũ Thường hơi lạ lùng chất vấn lại:
- Ý của anh là gì? Không quan tâm sao?
Lưu Vĩ Hồng dứt khoát dừng xe ở bên đường, chỉ các căn nhà dang dở bốn bề mênh mông xung quanh, nói:
- Cục diện rối ren như vậy, có thể hỏi được sao? Đầm bùn lầy rõ ràng như thế, Thống soái inh chân chính, nhất định sẽ không rơi vào. Nếu không thì, kéo cũng kéo chết rồi!
Vân Vũ Thường không khỏi bật cười, trêu chọc nói:
- Em suýt quên mất, trên xe này đang có một vị thiên tài kinh tế, một vị Thống soái vô cùng inh.
Lưu Vĩ Hồng nghiêm trang nói:
- Bổ xung thêm cho em, thiên tài kinh tế, Thống soái inh này là ông xã của em, là bố của con trai em sau này, là ông của đứa cháu tương lai của em.
Vân Vũ Thường liền lườm hắn một cái, hé miệng cười, trong lòng rất ngọt ngào.
- Ái, anh không phải đã nghĩ ra chiêu gì sao? Nếu không đêm nay đợi cha em về, anh bày chiêu cho ông.
Vân Vũ Thường nói, trên mặt lộ ra một tia hi vọng. Đối với năng lực về mặt kiến thiết kinh tế của Lưu Vĩ Hồng, Vân Vũ Thường không hề nghi ngờ. Thậm chí cảm thấy bản lĩnh của chồng có khả năng hơn cả bố cô. Dù sao, Bí thư Vân là lần đầu tiên lãnh đạo chính quyền.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Cái đó đương nhiên rồi, Chủ tịch Thị xã Lưu trong lòng đã có kế, đang muốn dâng cho Bí thư Vân!
- Anh bày đi nhé!
Vân Vũ Thường cười khanh khách, nụ cười rất vui vẻ.
Chủ tịch Thị xã thật không phải nói đùa, quả nhiên đã chuẩn bị một đống mưu kế, kính dâng cho Bí thư Vân.
Cặp vợ chồng đã thăm thú thành phố Tân Hải một buổi chiều, vào lúc cơm tối mới trở về UBND Tỉnh ủy Quỳnh Hải. UBND Tỉnh ủy xây dựng bên ngọn núi và con sông, phong cảnh cực đẹp, Vân Hán Dân sống ở biệt thự số 1, thấp thoáng trong những bong cây râm mát, thanh tịnh yên tĩnh.
Nhưng Vân Hán Dân vẫn chưa về ăn tối, Dương Cầm cùng ăn cơm với con gái, con rể và con trai. Tết nhât mà, Vân Thế Huy tất nhiên cũng phải đến Tân Hải bầu bạn với cha mẹ. Nhưng sáng sớm đã ra khỏi nhà, thăm thú đó đây, bữa cơm tối mới trở về.
Đợi tới khi “bản tin thời sự” phát xong, ngoài cửa vang lên tiếng xe ô tô, Vân Thế Huy vội chạy ra đón, chỉ chốc lát dẫn Vân Hán Dân cùng đi đến, nhìn qua, sắc mặt của Bí thư Vân có chút mệt mỏi.
Hôm nay, Bí thư Vân hẳn là đã chạy xuống không ít nơi, thăm hỏi cán bộ quần chúng kiên trì công tác tuyến đầu. Mới nhậm Bí thư Tỉnh ủy, công việc này nói chung phải làm tốt mới được.
- Ba!
Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường cũng vội chào đón.
Vân Hán Dân mỉm cười gật đầu, dù mệt mỏi, nhưng tâm trạng rất tốt. Lập tức mọi người cho Vân Hán Dân ngồi xuống sô pha, Vân Vũ Thường cầm một đôi dép lê lại, thay cho đôi giày da. Lưu Vĩ Hồng thì rót cho cha vợ một tách trà nóng.
Dương Cầm hỏi:
- Đã ăn tối chưa? Hay là ông ăn chút cơm?
Vân Hán Dân nói:
- Ăn rồi, đã cùng ăn với quần chúng cơ sở, rất thịnh soạn.
Năm mới mà, lại là Bí thư Tỉnh ủy thị sát, đồ ăn tất nhiên rất thịnh soạn. Đó là muốn lên tin tức trên truyền hình.
- Vĩ Hồng, lần này con nán lại thêm mấy ngày ở Quỳnh Hải ư?
Vân Hán Dân uống trà nóng, thuận miệng hỏi.
Lưu Vĩ Hồng vội vàng đáp:
- Vâng, đúng vậy, thưa cha. Chơi đến mùng 6, mùng 7 con trở về đi làm.
Vân Hán Dân gật gật đầu:
- Mấy ngày này rất vất vả, cố nghỉ ngơi một chút. Phong cảnh của Quỳnh Hải vẫn rất đẹp, đi dạo quanh một chút, cũng không tồi….
Vân Thế Huy cũng thuận miệng nói:
- Phong cảnh của Quỳnh Hải rất đẹp, chỉ là nhà xây dở dang có hơi nhiều, như cao dán trên mặt.
Dương Cầm vội vàng trừng mắt nhìn cậu ta, có ý hơi trách móc, sau khi Vân Hán Dân nhậm chức, liền đi xem qua các ngôi nhà dở dang của thành phố Tân Hải, các “di tích” bong bóng cực lớn đó, đã thành một khối đá lớn đè trong lòng Vân Hán Dân, làm sao cũng không thoải mái được. Tuy không phải là tổn thất được tạo thành trong lúc ông đương nhiệm, nhưng như lời Vân Thế Huy nói, vô số tòa nhà dở dang giống như dán miếng cao rậm rạp trên cơ thể thành phố Tân Hải khiến người vừa nghĩ đến thì trong lòng rất khó chịu. Thân là Bí thư Tỉnh ủy, dù tiền nhiệm trước đã để lại cục diện rối ren như thế nào, nói chung cũng phải đi thu dọn.
Vân Thế Huy nhanh mồm nhanh miệng như đâm trúng vào “nỗi đau” của Vân Hán Dân .
Vân Thế Huy bị mẹ trừng mắt nhìn, lập tức hiểu, liền vội vàng rụt cổ, sắc mặt có chút hơi ngượng ngùng.
Vân Hán Dân ngược lại không trách con trai, ông đối với Vân Thế Huy càng yêu hơn, nặng lời cũng không nỡ nói một câu, cười cười, nói:
- Đúng vậy, Thế Huy so sánh này rất chuẩn xác, cục diện rối ren này thật vô cùng lớn.
Cũng là ở nhà, Vân Hán Dân mới nói chuyện thẳng thắn như vậy, nếu là các trường hợp công khai, Vân Hán Dân quả quyết sẽ không nói như thế. Nếu không thì, nhất định sẽ dẫn đến hiểu lầm, Bí thư Tỉnh ủy tiền nhiệm nhất định có ý kiến rồi.
Dương Cầm liền than phiền nói:
- Sớm biết như thế, lúc trước…
Lời của bà chưa nói hết, liền dừng lại. Mọi người đều hiểu ý của bà. Đối với việc Vân Hán Dân đảm nhiệm Bí thư Tỉnh ủy, Dương Cầm không có ý kiến hơn nữa rất vui. Nếu cứ luôn ở trong Bộ ủy quốc gia, ở trong nhật báo nhân dân, tiền đồ chính trị của Vân Hán Dân cơ bản cũng đã đến đích, cũng không phải nói cán bộ xuất thân Bộ ủy không thể tiến thêm, chỉ là khó khăn lớn hơn nhiều. Ủy viên Bộ chính trị khóa trước, hầu hết đều có lí lịch là lãnh đạo chính của một Tỉnh, chỉ có số ít ngoại lệ. Nhưng ngoại lệ này, không thể xẩy ra ở Vân Hán Dân. Điều ra làm Bí thư Tỉnh ủy, sau đó lại mưu cầu tiến thêm một bước, chính là đường chính.
Dương Cầm có ý kiến là Vân Hán Dân đảm nhiệm Bí thư Tỉnh ủy Quỳnh Hải, còn chưa nhậm chức đã có một cục diện rối ren cần ông đi thu dọn, hao tâm tổn trí vẫn là không được tốt.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Ba, nếu đã dở dang rồi, thì để nó dở nốt đi, không cần lo lắng.
Lời vừa nói ra, mọi người đều yên lặng.
Vân Hán Dân nhìn Lưu Vĩ Hồng thản nhiên hỏi:
- Vậy, cái gì mới phải lo lắng?
- Bảo vệ môi trường!
Lưu Vĩ Hồng không chút do dự đáp lại.
Hai hàng lông mày của Vân Hán Dân hơi nhíu lên, không nói gì, rõ ràng đang chờ câu tiếp theo của Lưu Vĩ Hồng. Ông quả thực cũng muốn nghe ý kiến của Lưu Vĩ Hồng, chàng rể này, trong vài năm đã biểu hiện năng lực và bản lĩnh thật khác người. Thực sự đã đưa hắn trở thành một nhân vật, Vân Hán Dân càng không thể khinh thường được.
Hơn nữa xem hắn có cao kiến gì.
Lưu Vĩ Hồng duỗi thẳng người, theo thói quen cầm lấy thuốc lá trên bàn trà, hễ lúc suy nghĩ vấn đề, Lưu Vĩ Hồng đều muốn hút một điếu, Vân Vũ Thường liền lờm hắn, Chủ tịch Thị xã Lưu có chút ngượng ngùng, bỏ thuốc lá xuống.
Vân Hán Dân nói:
- Không sao, hút đi. Mấy ngày này, cha cũng hút không ít.
Lưu Vĩ Hồng liền cười ha hả, lại cầm thuốc lá lên, kính cha vợ một điếu, mình cũng châm một điếu.
Vân Vũ Thường đành phải lườm hắn một cái, không dám nói gì.
- Ba, nguyên nhân hình thành mục nát này là vì bong bóng. Một điểm mấu chốt chính là quy mô của bất động sản Quỳnh Hải. Hoàn toàn đã vượt qua khả năng tiêu thụ thực tế. Thứ này, vội không được, cần phải chậm dãi tiêu hóa tòa nhà dang dở này, chỉ có thể bắt tay vào làm các phương diện khác, tăng tốc độ phát triển kinh tế của Quỳnh Hải, thực lực kinh tế mạnh mẽ, mở rộng quy mô thành thị của thành phố Quỳnh Hải, mới có chút hi vọng dần tiêu hóa hết tòa nhà dang dở này. Vì vậy con cho rằng, trọng điểm quan tâm của chính quyền Tỉnh ủy phải đặt ở trên mặt tăng tốc phát triển kinh tế…
Lưu Vĩ Hồng rất dõng dạc nói.