Quan Gia
Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 716: Hóa đơn giá trên trời
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
- Này, Nhị thiếu gia, tôi hỏi anh vài vấn đề cá nhân. Chuyện của anh và vợ anh, nhiều người cảm thấy rất thú vị, anh…ừ, lúc đó rốt cuộc anh nghĩ gì?
Trịnh Hiểu Yến bưng ly cà phê lên uống một ngụm, bỗng nhiên hạ giọng hỏi, vẻ mặt hơi trơ tráo, dường như cũng biết câu hỏi của mình thật không phải, nhưng lại không kiềm chế được tính hiếu kỳ.
Hai hàng lông mày Lưu Vĩ Hồng hơi nhướng lên, có chút khinh thường nói:
- Cô Trịnh này, có phải phụ nữ các cô thường thích đoán mò thế không?
Trịnh Hiểu Yến vội vàng đưa tay phải lên, vờ như thề, nói:
- Được, được rồi, tôi cũng biết anh sẽ không trả lời việc này đâu, nên cũng không định hỏi.
Thật là không có việc gì lại lôi việc này ra hỏi, khi không lại bị người ta mắng cho.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
- Cô cũng biết, đó là vợ tôi. Nếu cô ấy không thích tôi thì có thể gả cho tôi không?
- Vậy cũng phải.
Trịnh Hiểu Yến liên tiếp gật đầu, rồi lại thở dài.
- Vân Vũ Thường thật may mắn, sao lúc đó không có người đến đoạt tôi vậy?
Suýt nữa thì bật ngửa. Không ngờ trong đầu Trịnh Hiểu Yến lại có ý nghĩ như thế, xem ra giữa cô và An Tông Lâm quả thật đã xảy ra vấn đề.
- Ôi dào, Linh Linh, lời này của cô không dễ nghe nha. Trưởng phòng An có gì không tốt?
Nếu Trịnh Hiểu Yến đã nói chuyện thoải mái thì Lưu Vĩ Hồng cũng tùy ý thôi. Nói thật, sâu thẳm trong lòng, hắn rất thích tính cách của Trịnh Hiểu Yến, làm bạn bè cũng không tệ.
- Xùy! Anh chưa từng qua lại với anh ấy, sao anh biết anh ấy không tồi? Anh ấy cái gì cũng tốt, nhưng lòng dạ hẹp hòi. Nếu trước đây hai năm, anh ấy thấy tôi ngồi cùng một chỗ với anh, không chừng có thể đánh nhau với anh luôn.
Trịnh Hiểu Yến nói không tiếc lời.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Đánh nhau cũng tốt, chứng tỏ người ta yêu thương cô.
Trịnh Hiểu Yến vung đôi tay nhỏ bé lên, vô cùng khó chịu nói:
- Tôi không nói anh ấy không quan tâm tôi, anh ấy rất quan tâm. Vì sao tôi phải gả cho nhà họ An, suốt ngày làm chim hoàng yến bị nhốt trong lồng? Anh ấy thật sự phải để ý tôi sao? Sợ tôi làm bậy bên ngoài sao?
Lưu Vĩ Hồng gật đầu nói:
- Thế đấy, phụ nữ như cô, không có người đàn ông nào trên thế giới có thể nhốt vào lồng được đâu.
Trịnh Hiểu Yến lập tức vô cùng vui sướng, nâng ly cà phê, hướng về phía Lưu Vĩ Hồng nói:
- Nhị thiếu gia, tôi thích nghe những lời này. Nào, làm một ly.
Lưu Vĩ Hồng cười nâng ly cà phê lên, khẽ chạm ly.
Trịnh Hiểu Yến ngửa cổ, uống một ngụm cà phê lớn
Cô gái này quả là sắc sảo vô song, uống cà phê cũng có thể có khí thế “ăn nhiều thịt, uống nhiều rượu” như vậy.
Trịnh Hiểu Yến cười khúc khích đánh giá Lưu Vĩ Hồng:
- Nhị thiếu gia, tôi biết vì sao Vân Vũ Thường muốn gả cho anh. Anh thật sự là khoác lác khoe khoang, khí chất đại lão gia, có thể làm người khác tức chết. Nhưng anh quả là có chỗ tốt, anh chân thực, không vờ vịt giả bộ. Nếu tôi là Vân Vũ Thường, tôi cũng đòi gả cho anh, không gả vào nhà họ Hạ, ai mà không muốn lấy một người đàn ông thật sự, ai muốn gả ột cục đất chứ?
Lưu Vĩ Hồng không khỏi cười rộ lên:
- Khen tôi hả?
Trịnh Hiểu Yến trừng đôi mắt quyến rũ lên:
- Đương nhiên là khen anh! Người đàn ông khác mà quỳ trước mặt tôi, tôi cũng không thèm nhìn y bằng nửa con mắt.
Lưu Vĩ Hồng đành im lặng.
Có lẽ đàn ông muốn quỳ gối trước mặt Trịnh Hiểu Yến có thể xếp hàng dài đến vài dặm.
- Được rồi, tôi biết anh bận mà!
Lại tán gẫu một lúc, uống cà phê xong, Trịnh Hiểu Yến bèn đưa đôi tay nhỏ bé tao nhã kêu nhân viên phục vụ tính tiền.
Cô gái phục vụ mặc đồng phục đỏ liền nhanh chóng mang hóa đơn đến đưa cho Lưu Vĩ Hồng.
Dù Trịnh Hiểu Yến gọi tính tiền, nhưng cô gái phục vụ vẫn đưa hóa đơn cho người nam theo thói quen.
Lưu Vĩ Hồng vừa nhận lấy, liền mỉm cười.
Tám mươi tám ngàn tám trăm tệ!
Hai ly cà phê!
Sao vậy?
Thấy Lưu Vĩ Hồng cười một cách kỳ lạ, Trịnh Hiểu Yến liền lấy hóa đơn từ tay hắn, cũng cười rộ lên, tiện tay trả hóa đơn cho cô phục vụ.
- Sai rồi, hôm nay tôi trả tiền.
Cô phục vụ bèn khom người với Trịnh Hiểu Yến, cười một tiếng:
- Rất xin lỗi!
Sau đó quay tấm lưng thon đi, đổi hóa đơn khác mang đến. Hai trăm tệ!
Trịnh Hiểu Yến liếc Lưu Vĩ Hồng một cái, đột nhiên hơi chột dạ, lập tức như thẹn quá hóa giận, hét lớn với Lưu Vĩ Hồng:
- Thôi đi, đừng cười xấu xa như vậy! Về điểm này thì tôi không có bản lĩnh như vợ anh đâu!
Lưu Vĩ Hồng chỉ có thể cười.
Hai ly cà phê tám mươi tám ngàn tám trăm tệ, không phải đặc sắc của các “Câu lạc bộ phú hào”, các hóa đơn tiêu phí như thế, nhiều nơi cũng có. Câu lạc bộ nàu cứ cho là tốt, ít nhất ở đây cũng tạm đủ xa hoa, còn có cả khách sạn nhỏ, mức độ sắp xếp cũng tương đối, nhưng thu phí thì thật thái quá, một chút cơm, chút thức ăn đã có thể hơn một trăm ngàn tệ.
Nguyên nhân rất đơn giản, đó không phải tiền thức ăn, đó là tiền trà nước.
Đến các bộ và các Ủy ban trung ương mong người giúp đỡ, nếu không có chút ưu đãi, các nhân vật quan trọng trong các bộ và Ủy ban Trung ương có xem anh vào đâu? Mấy khách sạn nhỏ đó, vốn là người thân hay bạn bè của các cán bộ cấp Vụ, cấp Cục trong các bộ và Ủy ban trung ương mở ra.
Trịnh Hiểu Yến là công chúa thế gia nên hai ly cà phê mới thu hơn tám mươi ngàn, đã xem như hiền lắm rồi.
Bị Lưu Vĩ Hồng cười đến không yên, Trịnh Hiểu Yến không thèm đi nữa, nhẹ nhàng tựa thân thể yểu điệu vào lưng ghế, bắt chéo chân, trừng mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng, đùng đùng nổi giận nói:
- Anh còn cười nữa?
Lưu Vĩ Hồng lắc lắc đầu cười, thuận miệng nói:
- Cô thật ngốc!
Trịnh Hiểu Yến nói:
- Đúng, tôi ngu, xin mời Nhị thiếu gia hướng dẫn cho tôi cách nào mới có thể kiếm được nhiều tiền. À, đừng nói tôi mở công ty nha. Tôi không phải vợ anh, tinh thần lười biếng. Nếu anh có cách khiến tôi kiếm được tiền mà không tốn sức thì mới đúng là có bản lĩnh thật sự.
Lưu Vĩ Hồng đốt một điếu thuốc, thân người cũng tựa về phía sau, thản nhiên nói:
- Có nhiều cách kiếm được nhiều tiền mà không uổng sức, nhưng sao tôi phải chỉ cô? Chỉ cô thì tôi được gì chứ?
Trịnh Hiểu Yến lập tức ngồi thẳng lên, hơi cúi người về phía Lưu Vĩ Hồng, trong mắt mang theo ý khiêu khích rõ ràng, nói:
- Anh muốn lợi ích gì, chỉ cần tôi có thì sẽ cho anh.
Cô nói xong, khẽ hít vào một hơi, bộ ngực nằm trong chiếc áo lót đen lại càng vun cao hơn, hơi thở cực mê người.
Từ đầu đến chân người phụ nữ này, từng phân đều tràn đầy mùi vị cám dỗ hấp dẫn.
Có lẽ An Tông Lâm nuốt không trôi người vợ như vậy!
Ngay cả Lưu Vĩ Hồng cũng cảm thấy khó chống đỡ, phải dời ánh mắt đi nơi khác, nói:
- Thế này đi, phương pháp thì tôi sẽ không chỉ cô, không thì cô cấp cho tôi hai triệu, năm sau tôi trả cô mười triệu. Thế nào?
Trịnh Hiểu Yến lập tức nói:
- Tôi cấp cho anh năm triệu, vậy sang năm anh trả tôi hai mươi triệu được không?
Lưu Vĩ Hồng liền giương to mắt nhìn cô từ đầu đến chân, nói:
- Làm người không thể tham lam quá.
- Thôi đi, tôi biết anh định chọc tôi thôi. Nếu tiền dễ kiếm như vậy, hôm nay anh còn tìm tôi sao?
Trịnh Hiểu Yến nửa tin nửa ngờ, nhưng rất rõ ràng, vì Lưu Vĩ Hồng đã thấy được lòng tham của cô nên chỉ đơn giản dùng phép khích tướng.
Lưu Vĩ Hồng lắc đầu nói:
- Hai chuyện khác nhau. Chính phủ tăng thu nhập và người dân kiếm tiền không thể nhập làm một được. Các chiêu thức kiếm tiền, chính phủ không dùng được.
Hơn nữa, nếu chính phủ cấp cho tôi tám triệu thì ý nghĩa biểu tượng của nó còn lớn hơn thực tế.
- Như vậy anh thật sự có cách lấy hai triệu đổi mười triệu? Anh đừng khoác lác quá, đến lúc đó lại bắt vợ đưa tiền túi cho anh trả đủ. Tôi cũng sợ chuyện này lắm. Nếu chẳng may lúc đó Vân Vũ Thường tìm đến gây rắc rối cho tôi thì tôi không chịu nổi đâu.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Một năm cho tám triệu tiền riêng, tôi nuôi bồ nhí như vậy cũng là đắt rồi đấy. Được, cô lấy hai triệu này đi mua cổ phiếu đi, tôi chỉ cho cô mấy cái cổ phiếu mua được, phỏng chừng sang năm kiếm ít nhất là mười triệu trở lên.
Trịnh Hiểu Yến nhướng mày, kinh ngạc hỏi: (.
- Mua cổ phiếu có thể có lời lớn như vậy sao?
Lúc này các sàn giao dịch chứng khoán ở Minh Châu và Giang Khẩu đã chính thức buôn bán, phát triển cực nhanh trong hai năm nay, hơn nữa, vài năm sau, thị trường chứng khoán trong nước chín muồi, trong một đêm đã phất nhanh lên thời đại hoàng kim. Đầu tư hai triệu, một năm sau kiếm được mười triệu là Lưu Vĩ Hồng đã nói rất thận trọng. Tuy nhiên, hắn dám khẳng định như vậy là do trí nhớ từ kiếp trước. Hiện tại, rất nhiều người trong nước không hiểu nổi cổ phiếu. Những người thật sự kiếm được tiền nhờ cổ phiếu đều là những người gan góc. Trịnh Hiểu Yến ở Bắc Kinh, lại có cách kiếm tiền ở câu lạc bộ Phú Hoa, không hiểu nhiều về cổ phiếu cũng là chuyện đương nhiên.
- Tin hay không tùy cô. Nếu cô cảm thấy không tin vào cách này thì cứ đưa tiền cho tôi, tôi cho người mua giúp cô. Nhưng nếu vậy thì cô sẽ không có lời nhiều. Tôi ước đoán, nên đầu tư khoảng hai triệu, năm sau sẽ kiếm được mười triệu. Cho nên tốt nhất là cô đi mua để toàn bộ lợi nhuận đều là của cô.
Lưu Vĩ Hồng khẳng định.
Trịnh Hiểu Yến bị hù một hơi, hai mắt long lanh xoay tròn, dường như suy nghĩ những lời này của Lưu Vĩ Hồng có thể tin tưởng được bao nhiêu.
Lưu Vĩ Hồng hơi mất kiên nhẫn nói:
- Nếu cô không tin thì thôi đi. Đây chỉ là việc nhỏ, chẳng lẽ tôi nói cho vui thôi sao?
Trịnh Hiểu Yến liền thở dài nói:
- Nhị thiếu gia, đây là việc nhỏ sao? Hai triệu đối với anh có lẽ không đáng nhắc tới. Tôi biết vợ anh hiện nay thuộc hàng tỉ phú. Nhưng hai triệu đối với tôi không phải là việc nhỏ. Tôi cũng nên thận trọng một chút phải không? Còn nữa, anh không cần phải la lối như vậy đâu.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Thôi được, giờ tôi nói cho cô mấy cổ phiếu nên mua, xin cô nhớ kỹ cho, nếu cô mua cái khác, đến lúc đó phá sản, mất cả chì lẫn chài thì cũng đừng trách tôi.
Nói xong, Lưu Vĩ Hồng liền báo tên mấy cổ phiếu. Thật ra, kiếp trước Nhị Ca cũng chỉ nghiên cứu qua loa thị trường chứng khoán, nhưng mấy cổ phiếu này, cho đến trước khi hắn tái sinh vẫn còn đứng vững, Nhị Ca vẫn khá ấn tượng. Chỉ cần đừng phát sinh chuyện bất ngờ trọng đại, Trịnh Hiểu Yến mua mấy cổ phiếu này, chắc chắn sẽ không lỗ vốn, kiếm được bao nhiêu tiền thì phải xem cô kiên trì được bao lâu.
- Được, tôi tin anh lần này. Thật sự muốn kiếm nhiều tiền. Từ nay về sau, Nhị thiếu gia sẽ là đại ca của tôi, anh chỉ sao thì tôi làm vậy, tuyệt đối nghiêm túc.
Trịnh Hiểu Yến đột nhiên đập bàn hạ quyết tâm, chỉ có điều những lời nói ấy lại làm Chủ tịch thị xã Lưu dở khóc dở cười.