Chương 701: Nữ phóng viên xinh đẹp truyện copy từ
Lần đầu tiên tham gia đại hội Đảng toàn quốc, đồng chí Lưu Vĩ Hồng tự nhiên là trong quy trung củ, cử chỉ có độ. Khi nên nghe báo cáo thì lắng nghe báo cáo, khi nên xem văn kiện thì xem văn kiện, thời điểm nên tham gia thảo luận thì tham gia thảo luận, thời điểm nên lên tiếng thì lên tiếng, khi nên vỗ tay thì vỗ tay, khi nên giơ tay thì giơ tay. Hết thảy đều đâu vào đấy, cán bộ lãnh đạo khí độ nghiễm nhiên.
Tương đối mà nói, thời gian đại hội Đảng mời dự họp ngắn hơn nhiều so với đại hội đại biểu hội nghị Hội đồng nhân dân và Mặt trận Tổ quốc, thời kỳ năm 92, quy mô phỏng vấn cung không thể nào mà bằng được với đời sau. Nhưng phỏng vấn tin tức tất yếu, khẳng định là có. Một đám đông ký giả, súng dài súng ngắn đủ đồ nghề, ở trong đại biểu Đảng không ngừng qua lại, tìm kiếm tư liệu sống.
Lưu Vĩ Hồng đối với đây cũng không chú ý cho lắm. Bình thường mà nói, để đại biểu nào được nhà truyền thông nào phỏng vấn, đều có trước an bài. Phó đoàn trưởng đoàn đại biểu Sở Nam, Chủ tịch tỉnh Lý Dật Phong từng hỏi qua ý kiến của hắn, có nên tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông không. Dù sao giống Lưu Vĩ Hồng cán bộ lãnh đạo cơ sở tuổi trẻ mà lại kiệt xuất như vậy, ở cả nước cũng không gặp nhiều. Để truyền thông phỏng vấn đưa tin, có thể đề cao tên tuổi
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười khéo léo từ chối ý tốt của Chủ tịch tỉnh.
Hắn cảm thấy không cần thiết
Hắn hiện tại cũng không cần quá nổi tiếng, bởi vì trái với cán bộ khác mà nói, hắn đã rất khác người. Không cần nói là năm 92, cho dù là ở hậu thế, giống như hắn một Chủ tịch thị xã tuổi trẻ như vậy, một khi đưa ra ánh sáng, đều sẽ dẫn tới một đống nghi ngờ lớn, hiệu ứng phản diện cón lớn hơn nhiều so với hiệu quả chính diện
Lưu Vĩ Hồng không cần cần nhờ đầu cơ làm rạng danh, càng không cần làm đầu cơ để đạt được lãnh đạo coi trọng và đề bạt.
Hắn vốn đã bị chú ý quá nhiều
Vào một ngày kết thúc hội nghị, Lưu Vĩ Hồng và một đại biểu vừa nói vừa cười đi ra hội trường đại hội, chuẩn bị đi dùng cơm. Vừa mới bước ra cửa chính chưa được vài bước, bỗng nhiên còn có một phóng viên ôm “Đại pháo” xông vào cực nhanh, đối diện với hắn, rồi một loạt tia sáng lóe ra
Lưu Vĩ Hồng có chút bất ngờ không kịp đỡ, phản xạ có điều kiện tránh qua bên cạnh
Ngay sau đó, một Microphone liền đưa tới trước mặt hắn.
- Đại biểu Lưu Vĩ Hồng, có thể tiếp nhận phỏng vấn của chúng tôi không?
Vừa nghe thanh âm này, đầu óc của Chủ tịch Lưu lập tức xoay vòng, trên mặt lập tức lộ ra vẻ "Thẹn quá thành giận", nghiêm mặt lại, cả giận nói:- Tình Nhi, lại càn quấy!
Vị đồng chí ký giả vừa chụp ảnh vừa đưa microphone đối với Chủ tịch thị xã Lưu, không ngờ là Tiêu Du Tình.
Tiêu Du Tình trước mắt, mặc bộ váy vàng nhạt chuyên ngành, tóc chấm vai, dáng người có trước có sau, trên cổ đeo cameras, đồ trang sức trang nhã, nhìn qua chính là một nữ phóng viên xinh đẹp đúng tiêu chuẩn, nhưng đã không còn cái vẻ ngây ngô trước kia, ai cũng không thể ngờ cô là một học sinh cao trung. Đây cũng là nguyên nhân mà Lưu Vĩ Hồng vừa rồi không lưu ý đến cô.
Ai có thể nghĩ đến Tiêu Du Tình bỗng nhiên hóa thân trở thành phóng viên a, còn công khai phỏng vấn đại biểu Đảng toàn quốc.
Tiêu Du Tình trên mặt mang theo mỉm cười, rất có bộ dáng chuyên nghiệp hóa, nói:- Đại biểu Lưu Vĩ Hồng, mời anh chú ý cách diễn đạt, tôi hiện tại là đại biểu của Nhật Báo Quang Minh, chính thức tiến hành phỏng vấn với anh!
Lưu Vĩ Hồng đầu óc cũng sắp choáng váng, hung hăng trừng mắt nhìn cô ta.
Tiêu Du Tình lập tức đem thẻ nhân viên trước ngực mình đưa tới trước mắt hắn, tiếp tục khẽ cười nói:- Đại biểu Lưu Vĩ Hồng, nhìn cho rõ a, đây là giấy chứng nhận công tác của tôi, tôi cũng không phải là đang càn quấy
Trên giấy chứng nhận kia, quả nhiên viết Tiêu Du Tình là phóng viên chụp ảnh thực tập của Nhật Báo Quang Minh, có vẻ là thật
Lưu Vĩ Hồng ngược lại không để mình bị dắt mũi, lắc đầu, nói:- Tình Nhi, đừng gây náo loạn
Cho dù giấy chứng nhận này là thật, Lưu Vĩ Hồng cũng cảm thấy không có gì. Tiêu Du Tình nếu muốn ở Nhật Báo Quang Minh làm phóng viên thực tập, tạm thời, cũng không phải việc gì khó, con ông cháu cha trong giới qua lại Bắc Kinh, năng lượng cũng không nhỏ. Cho dù là tổng biên tòa soạn báo, phỏng chừng cũng phải nể tình đám con ông cháu cha này. Dù sao phỏng vấn ai không phỏng vấn ai, phóng viên có thể tự mình làm chủ, nhưng đăng bản thảo của ai không đăng bản thảo của ai, thì phải được sếp của tòa soạn báo định đoạt. Cũng là không có mạo hiểm gì nhiều
- Náo loạn gì mà náo loạn… em có làm loạn gì đâu nào? Anh vẫn luôn khinh thường em! Em cố gắng như vậy là muốn làm một phóng viên tốt, thế mà trong mắt anh luôn không đáng một xu…
Tiêu Du Tình lập tức mân mê đôi môi hồng, rất mất hứng nói thầm, vẻ mặt đều là vẻ oan uất
Lưu Vĩ Hồng không khỏi sửng sốt.
Quả thật, Tiêu Du Tình ở trong mắt hắn, chính là một cô bé thích càn quấy, đối với Lưu Vĩ Hồng hắn có một sự ngưỡng mộ sùng bái ở “giai đoạn sơ cấp”, luôn muốn làm dấy lên một chút động tĩnh, hy vọng khiến cho hắn chú ý. Một năm nay, Lưu Vĩ Hồng và Tiêu Du Tình liên hệ rất ít. Tất nhiên, Lưu Vĩ Hồng sẽ không chủ động liên hệ với Tiêu Du Tình, trước kia đều là Tiêu Du Tình liên hệ hắn, hoặc là gọi điện thoại hoặc là viết thư, khá thân mật. Nhưng một năm nay, Tiêu Du Tình và hắn liên hệ ít dần. Khoảng chừng một hai tháng, mới gọi điện thoại cho hắn một lần, cơ bản không viết thư. Ở trong điện thoại, Tiêu Du Tình chủ yếu cũng là tâm sự với hắn về tình hình học tập của mình, ngẫu nhiên cũng có nói chuyện tào lao, còn đề tài “yêu đương” thì đề cập cực ít
Lưu Vĩ Hồng vì vậy âm thầm thở phào. Xem ra suy nghĩ của mình là đúng, theo thời gian trôi qua, Tiêu Du Tình dần trưởng thành, cái tình yêu mơ mộng hão huyền này, tự nhiên sẽ từ từ nhạt đi, sẽ tìm được tình yêu thật sự thuộc về mình. Nếu là như vậy, Lưu Vĩ Hồng không ngại có thêm một cô em gái
Không ngờ Tiêu Du Tình lúc này lại nói ra những lời như vậy, dường như hết thảy cố gắng của cô, đều là phải hướng Lưu Vĩ Hồng chứng minh gì đó
Tuy nhiên ở cửa hội trường đại hội nhân dân, Lưu Vĩ Hồng tự không thể cùng Tiêu Du Tình "Giằng co", nếu không dẫn tới hiểu lầm nào đó sẽ không tốt lắm. Phải biết Chủ tịch thị xã Lưu hiện tại chính là đại biểu Đảng toàn quốc, thân phận không tầm thường.
- Đi thôi, đừng bĩu môi, anh mời em ăn cơm.
Lưu Vĩ Hồng khẽ cười nói.
- Thật chứ?
Tiêu Du Tình dù sao cũng là tâm tính trẻ con, lập tức liền trở nên vui vẻ, hai mắt sáng ngời, hỏi.
- Đương nhiên là thật, đây cần gì để nói dối chứ? Nói đi, muốn đi đâu ăn cơm?
Lưu Vĩ Hồng cười nói, mang theo một chút cưng chiều. Kỳ thật trong lòng Lưu Vĩ Hồng là rất thích Tiêu Du Tình. Tiêu Du Tình non nớt ngọt ngào, quả thật rất dễ khiến người yêu mến. Chỉ cần không cùng cái gọi là "Cảm tình" kéo lên quan hệ, Lưu Vĩ Hồng rất vui vẻ ở cùng một chỗ với Tiêu Du Tình
- Ừ, để em nghĩ coi… em muốn ăn bữa tiệc lớn, ăn hải sản, ăn tôm hùm!
Nói ra thì, Tiêu Du Tình gần như cách một thời gian sẽ ăn một bữa tiệc lớn, bố cô là người giàu có, đối với hai chị em các cô đều rất cưng chiều, thường thường sẽ mời ăn bữa tiệc lớn. Tiêu Du Tình đã quen loại hưởng thụ xa hoa này.
- Đi, ăn tôm hùm. Đi, chúng ta đi nhà khách Tùng Đào của Tam Nhi bọn họ nào, bên chỗ y điều kiện không tồi.
Lưu Vĩ Hồng nói xong, vung tay lên, đi thẳng về phía trước
Tiêu Du Tình thản nhiên cười, đem Microphone và cameras nhét vào trong túi công tác, nhảy chân sáo đuổi theo sau. Cô mặc bộ váy chuyên ngành chính thức, rất có vẻ người đẹp tri thức, thế mà lại vừa đi vừa nhảy thế kia, thì đã lộ hết tẩy rồi. Cũng có riêng một vẻ quyến rũ thướt tha rất là mê người. Trong khoảng khắc, đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
Mắt thấy Tiêu Du Tình đuổi nhanh theo sau, Lưu Vĩ Hồng hơi tăng nhanh bước chân một chút. Hắn đúng là sợ cô bé đi lên ôm lấy cánh tay của hắn. Trong trường hợp như thế này, cũng không phải là chuyện đùa. Cũng may Tiêu Du Tình dường như cũng hiểu được nặng nhẹ, không có gì khác người, rất thủ quy củ.
Tham gia đại hội Đảng toàn quốc, Lưu Vĩ Hồng hiển nhiên không có khả năng tự mình lái xe lại đây, thậm chí chỗ ở cũng là ở cùng với các đồng chí khác của đoàn đại biểu khác, không quay về nhà mình
Ở hội trường đại hội nhân dân nơi này, thật đúng là không dễ bắt được xe
Nhìn qua thấy đã kéo xa khoảng cách với các đại biểu khác, Tiêu Du Tình liền hạ giọng nói:- Em có xe.
- Được, vậy ngồi xe của em đi.
Xe Tiêu Du Tình, không phải là của tòa soạn báo, là xe tư nhân, là chiếc BMW nhỏ màu tím, bất kể là ngoại hình hay màu sắc, đều rất giống với con người của Tiêu Du Tình, rực rỡ loá mắt.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:- Xe này tốt, rất xứng với em
- Phải không? Ba em cũng là nói như vậy... Tuy nhiên, anh ngàn vạn lần đừng nói với mẹ em nha, mẹ không biết đâu…
Tiêu Du Tình được khích lệ, liền rất vui mừng.
Lưu Vĩ Hồng không khỏi bật cười. Trong lòng nói, chú Nhâm thật đúng là nuông chiều hai cô con gái cưng của ông ta, Tiêu Du Tình còn đang học cao trung, thì đã lén lút mua một chiếc xe con BMW nhập khẩu sang quý như vậy cho cô, còn gạt Tiêu Huệ Quân, khá có ý tứ .
- Vậy bình thường, xe này đỗ ở đâu? Em không phải là lái xe đến trường chứ?
Lưu Vĩ Hồng ngồi trên BMW, hơi tò mò hỏi han.
- Thì Khoái Hoạt Lâm a... em cũng không có khoe khoang đến vậy, lái BMW đến trường học. Đây không phải là không đánh đã khai sao? Để mẹ em mà biết, chẳng những sẽ tịch thu, còn liên lụy đến ba em, phải nói nghĩa khí mà không phải?
Tiêu Du Tình cười hì hì nói, thành thạo khởi động xe.
Cái gọi là Khoái Hoạt Lâm, chính là biệt danh của nhà khách Tùng Đào. Nghe Tiêu Du Tình nói lời này, cô bé và Trình Tam Nhi có quan hệ quả thực không tồi, Trình Tam Nhi nhất định lại xem Tiêu Du Tình cũng là người phụ nữ của hắn, gia tăng chăm sóc cho cô
- À, em có bằng lái xe chưa? Đừng để cho cảnh sát giao thông vịn à nha!
Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề quan trọng, vội vàng hỏi.
- Yên tâm đi, em đã sớm thi bằng lái xe rồi
Tiêu Du Tình hì hì cười, dưới chân nhấn ga một cái, xoay tay lái, BMW vững vàng khởi động, động tác lưu loát, tốc độ xe cũng khống chế rất tốt, cũng không “lạng lách”
Lưu Vĩ Hồng liền khích lệ nói:- Không tồi a, Tình Nhi, càng ngày càng điềm đạm, ổn định, có tiến bộ!
Không ngờ Tiêu Du Tình liền thở dài, trên mặt lại lộ ra vẻ tủi thân, nói:- Hết cách, không điềm đạm, ổn định không được, đều là bị ép buộc!
Lưu Vĩ Hồng lập tức rất kinh ngạc, hỏi:- Bị ép buộc, ai ép em?
Đương nhiên là anh rồi!
Chính là anh ép em chứ ai!
Còn không phải bởi vì anh thích phụ nữ thành thục điềm đạm, ổn định, cho nên em mới không thể không điềm đạm, không ổn định, không thể không tiến bộ sao!
Tuy nhiên lời này, Tiêu Du Tình cũng không nói ra miệng. Mặc dù cô rất muốn xông vào Lưu Vĩ Hồng gây ầm ĩ một chút, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Nếu thật gây ầm ĩ ồn ào, vậy phá hủy hình tượng, dù thành thục điềm đạm hơn cũng không còn khớp nhau nữa
Nếu anh thích thục nữ, thì em đây liền làm thục nữ!
Tiêu Du Tình cắn cắn đôi môi đỏ mọng, rất chăm chú lái xe.