Quan Gia

Chương 680: Suy nghĩ kĩ





Chương 680: Suy nghĩ kĩ

Chu Bằng Cử nâng chén trà lên uống một ngụm, bình tĩnh nói:- Tôi tán thành với ý kiến của tổ điều tra cần coi trọng vấn đề an toàn sản xuất trong các ngành các nghề của thị xã, về việc xử lý nghiêm khắc tai nạn lò 72 là vô cùng cần thiết. Tôi cho rằng ý kiến xử lý bước đầu của tổ điều tra là rất tốt, vừa thể hiện quyết tâm của Thị ủy kiên định không rời xử lý tất cả tai nạn xảy ra do thiếu trách nhiệm, vừa có tác dụng răn trước ngừa sau, và sự khổ tâm trị bệnh cứu người trong đó, chúng ta xử lý cán bộ, không phải là mục đích, chỉ là một phương pháp để giáo dục. Hi vọng các ngành nghề trong toàn thị xã của chúng ta sẽ thông qua cách xử lý tai nạn lò 72 lần này hấp thu được sự giáo huấn, nghiêm ngặt trong an toàn sản xuất, giảm bớt thậm chí ngăn chặn các tai nạn an toàn xảy ra.

Chu Bằng Cử nói không nhanh không chậm, cơ thể thẳng đứng, hơi tựa lưng vào ghế, tỏ ra rất khí thế. Mà câu nói này nói ra cũng rất khí thế, nghiễm nhiên là đứng ở vị trí cao của toàn thị xã mà nói. Giường như y quên mất rằng đây là hội nghị ủy viên thường vụ mở rộng, không phải là hội nghị công tác trách nhiệm do y chủ trì. Nhưng Chu Bằng Cử không hề để ý.

Nếu phải tỏ thái độ, thì phải có thái độ rõ ràng, Tống Hiểu Vệ trong lòng đỡ phải chán ngấy. Cũng đã quyết định phải “nương nhờ” rồi, vậy thì phải dứt khoát hơn chút, đừng có chậm chạp, không hăng hái.

Tống Hiểu Vệ nhếch mép cười, trừ phi là luôn nhìn vào mặt gã, nếu không rất khó phát hiện ra. Nhưng những người ngồi đây, ai cũng không thế, sự nhạy cảm trong việc quan sát người bình thường khó mà sánh được. Tống Hiểu Vệ vẻ mặt cực kỳ mịt mờ này, vẫn bị không ít người nhìn thấy.

Trong lòng vài người liền nhảy dựng lên.

Đó là một cơ hội.

Ngoài dự đoán của những người trong thị xã Hạo Dương về việc liên tiếp thay đổi hai vị cán bộ, rất nhiều trợ thủ trong bộ máy chính quyền Hạo Dương đều rơi vào cảnh không biết nên theo ai trong số đó. Sờ không rõ, ai cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ gì. Ngay từ đầu khi Lục Đại Dũng và Uyển Trung Hưng vẫn còn đảm nhiệm thì mọi người cũng không có nhiều băn khoăn như vậy. Dù sao Uyển Trung Hưng cũng được, đều là người tuyến trên của Lục Đại Dũng, về các phương hướng lớn thì đều nhất trí, không tồn tại cái nan đề “lấy hay bỏ”. Sau này đổi sang Tào Chấn Khởi và Tống Hiểu Vệ, tâm tư của mọi người là phần lớn hướng về Tống Hiểu Vệ. Một là có chỗ dựa là Tào Chấn Khởi, hai là vì Lưu Vĩ Hồng còn quá trẻ, trước tiên đã khiến các vị lão làng trong bộ máy có một ý niệm bài xích trong đầu. “Cúi đầu xưng thần” với một thanh niên mới hai mấy tuổi, làm sao cũng cảm thấy không thích hợp. Hơn nữa, Lưu Vĩ Hồng còn quá trẻ, phỏng chừng các thủ đoạn quan trường cũng sẽ rất bình thường.

Ai biết được sự phát triển sau này, lại vượt xa sự mong muốn của mọi người. Lưu Vĩ Hồng liên tiếp ra chiêu, không những có kế hoạch lớn trong việc phát triển kinh tế, các thủ đoạn quan trường cũng thuộc hàng nhất, nhanh chóng tạo được địa vị đầy quyền uy. Trái lại, Tống Hiểu Vệ lại bị trợ thủ đắc lực của mình ngăn chặn, gần như khó có thể ngẩng đầu.

Thế là tâm tư của mọi người lại có những biến chuyển tinh tế. Cho dù không lập tức dựa dẫm vào Lưu Vĩ Hồng nhưng cũng không nóng lòng “thổ lộ” với Tống Hiểu Vệ, hơn nữa, phải xem xét tình hình mới quyết định. Xem ai thực sự có thể định đoạt chính quyền Hạo Dương, khi đó dựa vào cũng chưa muộn.

Sau khi xảy ra tai nạn lò 72, một lần nữa lại thấy quan trường Hạo Dương đang phẳng lặng bỗng gợn sóng. Tống Hiểu Vệ cuối cùng cũng quả quyết ra tay, hay là lại lưỡng lự, ba phải, “bình an vô sự” với Lưu Vĩ Hồng, còn phải phân rõ.

Bây giờ, mọi người đã rõ.

Tống Hiểu Vệ vẫn luôn chờ cơ hội này. Mà trong chuyện này, rõ ràng Lưu Vĩ Hồng bị vây quanh bởi tình hình rất xấu, thậm chí trong hội nghị thường vụ mở rộng cũng không có dị nghị gì với kết luận báo cáo của tổ điều tra. Xem ra, Lưu Vĩ Hồng cũng biết, lần này là rất khó thoát thân, đành cúi đầu chấp nhận, không phản kháng nữa, hi vọng Tống Hiểu Vệ và Tào Chấn Khởi có thể nể tình, không ra tay quá độc với mình.

Thế cục dần dần sáng tỏ, trên mặt Tống Hiểu Vệ hiện ra nụ cười, chính là một tín hiệu rõ ràng.

Không thể nghi ngờ gì, tỏ thái độ rõ ràng trong cuộc hội nghị thường vụ mở rộng nhất định có thể nhận được sự tán đồng của Tống Hiểu Vệ, từ nay về sau, sẽ là người trên tuyến của Bí thư thị ủy. Đương nhiên, quan trường chính trị không đơn giản như vậy, sau này Tống Hiểu Vệ có lẽ có thể tiếp tục kiểm tra “những người trung thành” theo gót y, nhưng tiền đề phải là được Tống Hiểu Vệ tiếp nhận.

Sau lưng Tống Hiểu Vệ là Tào Chấn Khởi.

Sau lưng Lưu Vĩ Hồng là Lý Dật Phong, Lục Đại Dũng và rất nhiều quan to khác, nhưng huyện quan không bằng hiện quan. Rất nhiều thành viên trong bộ máy đang ngồi đây, tuổi cũng đã cao, dã tâm tiến thêm bước nữa không còn rõ ràng như thế. Bọn họ chỉ muốn giữ yên cái vị trí của mình đang có, cố hết sức sắp xếp tâm phúc và thân thích của mình vào các cương vị thực quyền. Ở điểm này, ưu thế của Tống Hiểu Vệ rõ ràng hơn Lưu Vĩ Hồng.

Về phần Tỉnh, cách bọn họ quá xa, nên cũng không suy xét được nhiều. Lẽ nào Lý Dật Phong có thể đích thân đến can thiệp vào việc sắp xếp nhân sự của các phòng ban cấp dưới ở Hạo Dương sao?

Chu Bằng Cử vừa dứt lời, phòng họp liên vang lên một giọng nữ rất sắc bén.

- Tôi tán thành ý kiến của Phó chủ tịch thị xã. Ý kiến xử lý bước đầu này rất tốt, rất cần thiết. Thời gian vừa qua, thói quan liêu ở Hạo Dương chúng ta đang dần phát triển, hơn nữa các cán bộ lãnh đạo lại rất cầu toàn, thích thì làm, rất lộn xộn, sự chú ý đối với công việc chân chính không đủ. Tai nạn lò 72 ở mỏ than Hồng Kỳ, đã cho chúng ta một hồi chuông cảnh báo. Ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm mặt trên, muốn làm lớn là không được. Bỏ qua công tác kiểm tra bên dưới, nhất là bỏ qua an toàn sản xuất, sẽ tạo ra hậu quả cực kì nghiêm trọng.

Giọng nữ sắc bén này không thể là ai khác chính là từ đồng chí Quách Lệ Hồng vọng lại.

Hôm nay, Quách Lệ Hồng ăn mặc rất chỉnh tề, chiếc áo sơ mi màu trắng, chiếc quần tây đen thẳng, tóc hơi cuộn sóng, còn đeo nữ trang, biểu lộ rất có khí chất của một phụ nữ. Vừa nói vừa khua cánh tay, khí thế đùng đùng.

Ả biết đề tài thảo luận hôm nay của Hội nghị là gì, cho nên đã sớm chuẩn bị nã pháo. Mấy ngày nay, Quách Lệ Hồng bị nghẹn họng, cả đời chưa từng chịu “lép vế”, vì chuyện của Tôn Hoành, trước mặt Lưu Vĩ gặp phải vô số trắc trở Hồng, không thể không cùng ông xã đến nhà Lưu Vĩ Hồng mềm giọng nhờ vả, quả thực nực cười.

Hiện nay, Tôn Hoành đã được thả, Quách Lệ Hồng còn lo lắng gì nữa? Tất nhiên phải quay sang trả thù Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng, xem mày còn có thể tiếp tục kiêu ngạo được nữa không?

- Tôi cho rằng, sự cố lần này chỉ đơn giản xử lý cán bộ cấp dưới thôi là chưa đủ. Không có tác dụng thức tỉnh. Các cán bộ lãnh đạo phải có trách nhiệm. Như vậy mới có thể thể hiện được quyết tâm không nương tay với những hành vi thiếu trách nhiệm trong việc xử lý nghiêm khắc an toàn trong sản xuất.

Quách Lệ Hồng bắn một đại pháo còn chưa hết, lại vẫn quơ tay nói thêm một đoạn.

Chẳng khác nào bay thẳng vào Lưu Vĩ Hồng.

Ý kiến xử lý bước đầu vừa rồi của Lưu Khánh Long đã nhắc tới ý kiến xử lý Phó chủ tịch thị xã Vương Thụ Quốc, Quách Lệ Hồng vẫn còn không hài lòng, muốn truy cứu trách nhiệm của lãnh đạo, ý này không nói cũng hiểu.

- Bí thư Tống, Chủ tịch Lưu, tôi nói vài câu.

Mắt thấy Quách Lệ Hồng vẫn còn chưa dứt, dường như còn muốn bộc phát hết tất cả để lên án công khai, Chủ nhiệm Ủy ban chính trị pháp luật Long Vũ Hiên không vội vàng hấp tấp, nhẹ nhàng nói. Hơn nữa, lại đặt song song Bí thư Tống và Chủ tịch thị xã Lưu, cũng tương đương biểu hiện thái độ của mình.

Lúc này Long Vũ Hiên xông ra, nhưng cũng không nằm ngoài dự đoán của mọi người. Long Vũ Hiên vốn là được Lý Hâm giới thiệu, những người ngồi đây, ai không biết Lưu Vĩ Hồng và công tử của Chủ tịch tỉnh có mối giao tình nào? Có thể nói bộ máy ủy viên thường vụ thị xã Hạo Dương hiện nay, Long Vũ Hiên là thân tín đáng tin nhất của Lưu Vĩ Hồng. Tống Hiểu Vệ, Lưu Khánh Long, Chu Bằng Cử và Quách Lệ Hồng gây sự như vậy, Long Vũ Hiên sao có thể không ra mặt?

- Đồng chí Vũ Hiên, cứ nói.

Tống Hiểu Vệ gật đầu với Long Vũ Hiên, khách khí nói.

Sau khi Long Vũ Hiên được điều nhiệm làm chủ nhiệm ủy ban chính trị pháp luật, trong hội nghị thường tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của mình, không phải là thảo luận đề tài pháp luật chính trị thì rất ít khi lên tiếng, ý tứ lời nói gói vàng. Lần này Tống Hiểu Vệ biết rõ ông ta lên tiếng “thanh minh” cho Lưu Vĩ Hồng, nhưng cũng vẫn vô cùng khách khí.

- Các đồng chí, tôi cảm thấy cần phân tích cụ thể tình hình. Tai nạn lò 72 mỏ than Hồng Kỳ xảy ra, tất nhiên khiến nhiều người đau lòng. Nhưng trong định tính của những sự cố, cùng với việc xử lý cán bộ, đều cần phải thận trọng. Khoáng sản ở Hạo Dương chúng ta rất phong phú, các mỏ than lớn nhỏ trong ngoài cũng phải đến vài trăm, hơn nữa, các doanh nghiệp khoáng sản càng nhiều. Có thể nói, với địa đồ của Hạo Dương chúng ta, các loại đường tắt tựa như mạng nhện, chi chít như sao trên trời, hơn nữa điều kiện địa chất dị thường. Với tình hình như vậy, sự cố bất ngờ xảy ra, gần như là không thể tránh khỏi. Trước đây cũng đã nhiều lần xảy ra sự cố thấm nước như vậy, đâu có định tính là tai nạn do thiếu trách nhiệm? Sự cố thấm nước gây ra tổn thất tài sản và tính mạng con người, còn nghiêm trọng hơn nhiều so với tai nạn lò 72, xin hỏi đã có lần nào nghiêm túc xử lý cán bộ thế này chưa? Chứ đừng nói tới truy cứu trách nhiệm của lãnh đạo. Chúng ta bồi dưỡng được một vị lãnh đạo đủ tư cách không dễ dàng gì, nhưng bỏ đi một vị cán bộ lại cũng không khó. Cho nên về việc xử lý cán bộ, cần phải suy nghĩ thận trọng, có những khi nếu một tiền lệ được mở ra, sẽ rất nguy hiểm. Các vị đang ngồi đây, ai dám cam đoan là trong lĩnh vực quản lý của mình, từ nay về sau không có bất cứ một sự cố bất ngờ nào xảy ra hay không? Các đồng chí, hãy suy xét kĩ.

Long Vũ Hiên không nói thì thôi, hễ nói là lại “thao thao bất tuyệt”, chậm rãi mà nói. Trực tiếp đưa ra sự nghi ngờ với kết luận điều tra của tổ điều tra và ý kiến xử lý bước đầu. Hơn nữa nói cũng rất có lý.

Sự tình rõ ràng, Tống Hiểu Vệ kiên trì nghiêm túc xét xử tai nạn lò 72, tuyệt đối chưa nói tới công chính vô tư, xử lý việc này đã trở thành thủ đoạn “bè cánh đấu đá”. Bây giờ mở ra tiền lệ này, mặc cho Bí thư thị ủy ra tay với Chủ tịch thị xã, như vậy những người ngồi đây cũng cần cẩn thận. Sau này, một khi xảy ra sự cố bất ngờ trong lĩnh vực mà các vị quản lý, ai cũng có thể chiếu theo lý này. Chẳng những Tống Hiểu Vệ có thể ra tay với anh, Lưu Vĩ Hồng cũng sẽ “theo lệ” như vậy.

Người ta là dao thớt mình là thịt cá.

Đến lúc đó, các vị ngăn cản được sao?

Cho dù có đầu phục Tống Hiểu Vệ, Tống Hiểu Vệ liệu có thể chắc chắn bảo vệ các vị sao? truyện cập nhật nhanh nhất tại chấm

Long Vũ Hiên vừa nói ra, sắc mặt của vài vị thành viên tham dự hội nghĩ bỗng thay đổi, ánh mắt lộ vẻ trầm tư.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv