Chương 677: Tào Chấn Khởi tỏ thái độ thế nào?
Đang lúc Lưu Vĩ Hồng ở trong văn phòng Chu Kiến Quốc miêu tả bản kế hoạch phát triển Địa khu Hạo Dương, chiếc xe số 1của Thị ủy cũng tiến vào tòa nhà Địa ủy. Tống Hiểu Vệ cũng tự lái xe tới, không mang theo tài xế và thư kí.
Tống Hiểu Vệ vừa xuống xe, liền liếc mắt nhìn chiếc xe Santana mang biển số 2 của Thị ủy một cái, khóe miệng liền cười lạnh.
Lưu Vĩ Hồng phỏng chừng là tinh thần không được ổn định, vội vàng chạy đến “cầu cứu’ Chu Kiến Quốc.
Nhưng không phải đã muộn chút rồi sao?
Báo cáo điều tra đã thông qua Hội nghị thường vụ Thị ủy, đăng trên báo Ủy ban nhân dân Địa khu. Hiện nay cơ hội duy nhất của Lưu Vĩ Hồng, chính là hi vọng Chu Kiến Quốc phủ quyết kết luận báo cáo này trong Địa ủy. Nhưng, Tào Chấn Khởi có thể đồng ý sao?
Địa ủy Hạo Dương là Tào Chấn Khởi quản lý, không phải do Chu Kiến Quốc định đoạt.
Tống Hiểu Vệ mặc chiếc áo ngắn tay trắng muốt, chiếc quần tây đen dài, đôi giày da đánh si bóng nhẫy, chậm rãi bước vào trụ sở Địa ủy. Bí thư Tống ở trong Địa ủy nhận được sự “đãi ngộ” nhiều hơn so với Chủ tịch Lưu trong trụ sở Ủy ban nhân dân, gần như mỗi người gặp phải Tống Hiểu Vệ đều phải dừng chân từ xa, mỉm cười chào thăm hỏi Tống Hiểu Vệ, rất hiếm người có gan chủ động dám bắt tay với Tống Hiểu Vệ. Tống Hiểu Vệ không có chút tự cao tự đại, nhất nhất bắt tay hàn huyên với họ.
Những người đó lại tủm tỉm cười, vẻ mặt “hạnh phúc”.
Bất luận thế nào, Tống Hiểu Vệ cũng là Ủy viên Địa ủy kiêm Bí thư Thị ủy Hạo Dương, chính thức là lãnh đạo Địa ủy, có lẽ ngày nào đó biến hóa nhanh chóng, thì thành Phó bí thư Địa ủy.
Tống Hiểu Vệ dọc đường “gặp gỡ”, chậm rãi bước lên tầng ba.
Tào Chấn Khởi sớm đã đợi y.
Tiến đến thăm hỏi Bí thư Địa ủy, chắc chắn phải có hẹn trước.
- Bí thư Tào.
Tống Hiểu Vệ vào văn phòng Tào Chấn Khởi, tăng nhanh bước đi thích hợp, tiến đến bắt tay với Tào Chấn Khởi.
Tào Chấn Khởi mặt mũi tươi cười, đang ngồi trên sofa liền đứng dậy, bắt tay với Tống Hiểu Vệ, Tống Hiểu Vệ có chút hăng hái, tỏ thái độ tôn trọng với Tào Chấn Khởi.
- Hiểu Vệ, ngồi đi.
Tào Chấn Khởi mỉm cười tiếp đón Tống Hiểu Vệ, giọng điệu khá thoải mái. Luận về tuổi tác, ông ta hơn Tống Hiểu Vệ mười mấy tuổi, đừng nói tự ình là bề trên, ít nhất thân phận “đại ca” thì cũng đủ để bày ra. Trước đây khi Tống Hiểu Vệ làm thư kí cho Phương Đông Hoa, quan hệ của Tào Chấn Khởi và y cũng rất tốt. Bây giờ lại là cấp dưới trực tiếp, sẽ hơi có chút đắn đo.
Đối với sự đắn đo của Tào Chấn Khởi, Tống Hiểu Vệ có thể cảm nhận được, cũng cảm thấy đó là điều đương nhiên. Trên quan trường, cho dù quan hệ mật thiết thế nào, hệ thống nên phải có, nhất định phải tạo lập.
Sau khi Tào Chấn Khởi ngồi vào chỗ, cầm bao thuốc lá trên bàn trà lên, đưa cho Tống Hiểu Vệ một điếu. Tống Hiểu Vệ vội vàng nhận lấy, tự mình châm thuốc cho Tào Chấn Khởi, vô cùng tự nhiên.
- Hiểu Vệ, sau tai nạn lò 72, xử lý thế nào rồi?
Hút hai hơi thuốc, Tào Chấn Khởi nhẹ nhàng hỏi.
Tống Hiểu Vệ vội vàng nói:- Bí thư Tào, cơ bản là đã xử lý tốt, sáu người gặp nạn, tiền trợ cấp và bồi thường đã gửi đi, cũng đều đã an táng, người nhà cũng hài lòng, không có chuyện gì ồn ào. Những người nằm viện trị liệu cơ bản cũng đã được xuất viện, chỉ còn lại một người vẫn còn trong viện, có thể bị tàn phế. Hiện nay giếng khai thác mỏ khu vực số 3 mỏ than Hồng Kỳ cũng đã sắp hoàn thành, qua vài ngày nữa có thể khôi phục sản xuất bình thường. Trật tử sản xuất của cả mỏ than Hồng Kỳ không chịu ảnh hưởng gì quá lớn.
Tào Chấn Khởi gật đầu, nói:- Ừ, vẫn coi như là thỏa đáng. Lưu Vĩ Hồng này làm công việc cụ thể vẫn rất là hoàn thiện.
Tống Hiểu Vệ gật đầu cười.
Đối với lời nhận xét này của Tào Chấn Khởi đối với Lưu Vĩ Hồng, Tống Hiểu Vệ không hề phản đối. Năng lực làm việc của Lưu Vĩ Hồng rất mạnh, điều này đã được cán bộ toàn Thị xã công nhận. Một vài việc nhìn qua tưởng khó có khả năng hoàn thành, vào tay Lưu Vĩ Hồng, lập tức được giải quyết gọn nhẹ. Phát triển kinh tế thị xã Hạo Dương đã từng bước đi vào chiếc xe tốc hành.
Công trình khu thương mại Hoa Nguyên thời kỳ đầu đang trong quá trình xây dựng, theo quy hoạch của UBND thị xã, công trình này cuối năm nay phải được hoàn thành và đi vào sử dụng, chính thức thu hút đầu tư. Bây giờ xem ra, hoàn toàn có thể hoàn thành đúng hạn. Vì ảnh hưởng của khu thương mại Hoa Nguyên, vùng nội thành của thị xã Hạo Dương đều đã trở thành nơi tập kết nguyên vật liệu xây dựng, hàng đêm đều ồn ào, vô cùng náo nhiệt.
Thiết kế diện tích đất 800 nghìn m2, tổng diện tích kiến trúc vượt quá 20 nghìn m2, đối với thị xã Hạo Dương một thành thị nhỏ với hơn 50 nghìn dân mà nói, hiệu quả phát triển thực sự rất rõ ràng. Hơn một nửa dân của Thị xã Hạo Dương đều trực tiếp hoặc gián tiếp phục vụ cho việc xây dựng công trình khu công nghiệp thương mại này.
Về thị xã Hạo Dương liệu có thể ủng hộ khu thương mại tổng hợp lớn như vậy không cũng không xuất hiện điều gì đáng nghi hay tranh nghị. Dù sao quy mô thành thị Hạo Dương quá nhỏ, số dân trong thành trấn không nhiều, tiềm năng tiêu thụ cũng có hạn. Nhưng Lưu Vĩ Hồng nói rõ với mọi người, sau khi xây dựng khu Thương mại, không chỉ là nhằm vào Thị khu Hạo Dương, phải đối diện với mười mấy huyện thị của ba Địa khu Hạo Dương, Cửu An, Thanh Phong. Khu thương mại Hoa Nguyên trở thành “nguồn lực dẫn” vô cùng mạnh, thu hút khách hàng của mười mấy huyện thành xung quanh. Quy mô thành thị của thị xã Hạo Dương đã được khuếch trương chỉ trong một thời gian ngắn. Cho nên bây giờ điều cần suy nghĩ xem xét không phải chúng ta có thể nuôi dưỡng được một khu thương mại tống hợp hay không, mà là chúng ta phải đẩy nhanh hệ thống kiến thiết hậu cần của thành thị chúng ta, để ứng phó với áp lực cực lớn mà quy mô thành thị mở rộng quá nhanh mang lại.
Khởi công của các hạng mục Công ty TNHH khai thác mỏ Sở Thiên, Công ty Quản lý năng lượng, cũng đã bắt đầu phát triển ngành thu hút du khách, toàn thị xã Hạo Dương đều được bao trùm bởi một trạng thái vô cùng phồn thịnh.
Tào Chấn Khởi đánh giá Lưu Vĩ Hồng là rất đúng trọng tâm.
- Tuy nhiên, Lưu Vĩ Hồng vẫn còn quá trẻ, người trẻ luôn không chịu nổi kích động, một số việc không làm theo quy củ, đồng chí các phòng ban đều có ý kiến.
Tống Hiểu Vệ sau khi công nhận lời đánh giá của Tào Chấn Khởi về Lưu Vĩ Hồng, lại hợp thời nòi ra một câu, lấy ánh mắt sáng ngời quan sát sắc mặt của Tào Chấn Khởi.
Nói thật, thái độ của Tống Hiểu Vệ lúc này với Tào Chấn Khởi cũng không được chuẩn lắm. Theo lý, Tào Chấn Khởi và y tuyệt đối là chiến hữu trong cùng một chiến hào, điểm này thì không còn nghi ngờ gì nữa. Tuy nhiên quan hệ giữa y và Tào Chấn Khởi khá tốt, không có nghĩa là có ác cảm với Lưu Vĩ Hồng. Trên quan trường, đều không phải là quy luật đơn giản một cộng một bằng hai nữa. Đối diện với Chủ tịch thị xã trẻ tuổi như vậy, Tào Chấn Khởi chắc chắn có suy xét toàn diện của riêng mình. Khả năng chèn ép Lưu Vĩ Hồng là không cao. Nhất là sau vụ của Tô Mộc, Lưu Vĩ Hồng rất khéo léo hợp tác với Tào Chấn Khởi, ai biết được bây giờ Tào Chấn Khởi có thái độ thế nào với Lưu Vĩ Hồng?
Dù sao giữa Tào Chấn Khởi và Lưu Vĩ Hồng, không có sự xung đột lợi ích thực chất.
Thực sự cảm nhận thấy Lưu Vĩ Hồng gây áp lực mạnh, là bản thân Tống Hiểu Vệ. Thân làm Bí thư Thị ủy, đối diện với sự hợp tác mạnh mẽ như vậy, Tống Hiểu Vệ có thể còn đường sống, nhưng không nhiều. Trừ phi y cam chịu đứng ở vị trí bị bao vây, phụ giúp Lưu Vĩ Hồng. Nhưng đứng ở lập trường Tống Hiểu Vệ mà nói, cơ bản là không có khả năng.
Tống Hiểu Vệ y mới là “trùm” của Thị xã Hạo Dương, điều này không thể lầm được.
Nếu đánh ép Lưu Vĩ Hồng, bản thân Tống Hiểu Vệ cũng không hoàn toàn cân bằng được gót chân, sức ủng hộ của Tào Chấn Khởi đối với y thế nào, thật sự rất quan trọng. Đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu mà Tống Hiểu Vệ hôm nay cầu cứu Tào Chấn Khởi.
Tào Chấn Khởi mỉm cười, nói:- Nghe nói trong thị xã các cậu đã đem kim ngạch trợ cấp bồi thường, tăng lên gấp đôi?
Tống Hiểu Vệ nói:- Vâng, Lưu Vĩ Hồng kiên trì làm như vậy, không ít đồng chí đều có chút lo lắng.
- Lo lắng cái gì???
Tào Chấn Khởi hỏi.
- Haha chủ yếu là cái này vượt quá hạn ngạch bồi thương quy định của văn kiện, có vài đồng chí lo lắng, mọi thứ lộn xộn như vậy, sẽ ảnh hưởng đến tính tích cực của các ngành khác.
Tào Chấn Khởi khẽ lắc đầu, nói:- Hiểu Vệ, không cần lo lắng như thế. Đối với các ông chủ của các doanh nghiệp, nhất là các doanh nghiệp tư nhân, họ chắc chắn là hi vọng hạn ngạch bồi thường càng thấp càng tốt, như vậy phí tổn an toàn của họ giảm hơn rất nhiều. Nhưng đối với các nhà quản lý, đây không phải là việc tốt. Ý thức an toàn sản xuất của mọi người càng mỏng, tỉ lệ xảy ra sự cố càng cao. Việc này rất ảnh hưởng tới sự đoàn kết ổn định của xã hội. Xuất phát điểm của Lưu Vĩ Hồng là đúng, nghiêm chỉnh chấp pháp, tăng cường vốn an toàn của bọn họ, an toàn sản xuất mới là sự coi trọng của mọi người. Hiểu Vệ, không cần lo lắng bồi thường quá nhiều, sẽ dọa được những ông chủ tư nhân. Người kinh doanh mà, có lợi mới là quan trọng. Chỉ cần có thể kiếm tiền, bồi thường ột chút, bọn họ cũng vẫn tiếp tục làm như vậy.
Tống Hiểu Vệ không lập tức tiếp lời, hơi trầm tư một chút, mới gật đầu, nói:- Đúng là vậy, Bí thư Tào.
Tỷ lệ phát sinh sự cố an toàn giảm đi, đối với Đảng và UBND thực sự là có lợi rất nhiều. Tào Chấn Khởi nói xuất phát điểm của lưu Vĩ Hồng là chính xác, quả là có lý. Tống Hiểu Vệ lại không đòi gặp Lưu Vĩ Hồng, cũng đã thừa nhận điểm này.
Lưu Vĩ Hồng nhìn thấy vấn đề, đến nay đều có đại cục.
Nhưng trong lòng Tống Hiểu Vệ càng không yên tâm, nghe ý tứ trong câu nói của Tào Chấn Khởi, hình như có vài phần thiện cảm với Lưu Vĩ Hồng. Nếu như vậy, Tào Chấn Khởi liệu có ủng hộ cơ hội mình chèn ép Lưu Vĩ Hồng, điều này rất khó nói.
Bản thân Tống Hiểu Vệ là không định bỏ qua cơ hội này.
Trong lòng Tống Hiểu Vệ nghĩ những gì, Tào Chấn Khởi rất rõ, cười cười, hút một hơi, chậm rãi nói:- Hiểu Vệ, tăng cường an toàn sản xuất là một chuyện, xử lý tai nạn là chuyện khác. Xảy ra trách nhiệm tai nạn an toàn nghiêm trọng như vậy, các cán bộ nên xử phạt, vẫn nên xử phạt. Cậu là Bí thư thị ủy, đối với việc xây dựng đội ngũ cán bộ nhất định phải nắm chắc.
Tống Hiểu Vệ âm thầm Thở phào
Thời khắc mấu chốt, Tào Chấn Khởi vẫn hướng về y.
- Vâng, Bí thư Tào, tôi định mở Đại hội ủy viên thường vụ mở rộng, thảo luận vấn đề này.
Tống Hiểu Vệ thẳng người, nói
Tào Chấn Khởi híp hai mắt lại, từ từ gật đầu.