Chương 675: Chu Kiến Quốc rất mất hứng
Chu Kiến Quốc đã ngồi chờ sẵn trên ghế sofa.
Văn phòng của các lãnh đạo chủ chốt Ủy ban nhân dân đều khá rộng rãi, sáng sủa. Chỉ cần kéo tấm màn nhung lại thì cái ánh nắng gay gắt của tháng bảy chiếu xuyên qua tấm màn làm cho căn phòng sáng ngời hơn.
Lưu Vĩ Hồng rất thích vẻ sáng ngời đó.
- Chủ tịch địa khu!
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười chào Chu Kiến Quốc.
Chu Kiến Quốc rõ ràng lúc này tâm trạng rất nặng nề, chỉ khẽ gật đầu với Lưu Vĩ Hồng, sau đó lại rầu rĩ hút thuốc. Trước đây, khi phát sinh những rắc rối nhỏ, chỉ cần Lưu Vĩ Hồng bước vào phòng làm việc của Chu Kiến Quốc thì ông ta đã vô cùng vui vẻ, cười lên ha hả.
Lần này, tất nhiên là bởi vì cái kết luận điều tra đó làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Chu Kiến Quốc.
Lưu Vĩ Hồng vẫn mỉm cười, đến bên sofa ngồi xuống. Thái độ tùy ý của Lưu Vĩ Hồng, Đái Tuấn thấy nhưng không thể trách. Toàn bộ cán bộ địa khu Hạo Dương đều biết rằng, Lưu Vĩ Hồng và Chu Kiến Quốc là một.
Đem mối quan hệ này phân cao thấp thật không đơn giản.
Đái Tuấn pha cho Lưu Vĩ Hồng một tách trà rồi nhẹ nhàng lui ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Lưu Vĩ Hồng lấy bao thuốc trên bàn, rút ra một điếu rồi đưa lên miệng hút, hơi dựa vào ghế sofa, khẽ cười nói:- Chủ tịch địa khu, không có gì quan trọng đâu.
Chu Kiến Quốc cả giận nói:- Đây không phải là vấn đề quan trọng hay không. Bọn họ không thể muốn làm gì thì làm. Kỳ cục! Vĩ Hồng, cậu sao lại như thế? Nghe nói trong hội nghị Ủy viên thường vụ, cậu không hề hé răng nói bất cứ điều gì?
Chu Kiến Quốc nói xong, quay đầu lại nhìn Lưu Vĩ Hồng, có vẻ không hài lòng.
Lưu Vĩ Hồng tại sao lại như vậy? Trong vấn đề quan trọng như thế, không ngờ lại không nói một tiếng. Nếu đổi lại là người khác, có lẽ còn có thể chú ý kiêng kị, dù sao việc này cũng liên quan đến chính mình. Tự bản thân mình phải có lời giải thích. Nhưng Lưu Vĩ Hồng lại không để ý. Hắn nếu muốn nói thì ai cũng không ngăn được hắn, không có bất cứ một quy cũ nào ngăn được hắn.
Lưu Vĩ Hồng lại cố tình không hề nói gì cả. Vậy chỉ có một giải thích là, Lưu Vĩ Hồng đã chấp nhận kết quả điều tra này.
Đây mới là điều khiến Chu Kiến Quốc tức giận.
Chẳng lẽ Lưu Vĩ Hồng không rõ rằng, một khi kết luận điều tra này được trình lên địa khu, kế tiếp phải làm chính là xử phạt cán bộ. Thân là Chủ tịch thị xã, lại là Tổng giám đốc công ty quản lý năng lượng, nhất định phải là người chịu trách nhiệm lớn nhất.
Danh tiếng của Lưu Vĩ Hồng rất lớn. Lúc này nếu bị xử phạt, ai biết sau này sẽ sinh ra ảnh hưởng gì đối với con đường làm quan của hắn.
Lưu Vĩ Hồng thần sắc ngưng trọng, ngồi thẳng dậy, nói:- Chủ tịch địa khu, tôi cho rằng, kết luận điều tra này mặc dù có bất công nhưng quả thật cũng đã tồn tại trách nhiệm do con người làm ra. Thời điểm thi công dưới đáy giếng, nếu cẩn thận một chút thì sẽ có thể tránh được sự cố xảy ra. Sáu mạng người lận.
Nói xong, Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng thở ra một tiếng.
Chu Kiến Quốc ngẩn ra, hồ nghi nhìn Lưu Vĩ Hồng.
Nói vậy, Lưu Vĩ Hồng thật sự không đề xuất gì với kết quả điều tra?
- Chủ tịch Địa khu, nói thật ra, tôi vẫn muốn tìm một bước đột phá, chỉnh đốn lại toàn bộ trật tự an toàn sản xuất cho toàn bộ mỏ than trong thị xã. Hàng năm, Hạo Dương chúng ta, riêng thị xã không đã phát sinh hơn mười sự cố tai nạn mỏ, chết mười mấy người, khiến cho tình hình của địa khu càng không lạc quan hơn. An toàn sản xuất hàng năm đều được truyền bá nhưng vì sao sự cố an toàn lại vẫn cứ xảy ra? Hàng năm đều có người chết. Vấn đề này, quả thật rất đáng để chúng ta coi trọng. Tai nạn lò 72 lần này chính là một cơ hội để thay đổi. Nếu có thể xử phạt tôi một lần mà đổi lấy việc an toàn sản xuất nâng cao hơn một bước, như vậy cho dù bị rớt chức Chủ tịch thị xã, cũng đều rất đáng giá.
Lưu Vĩ Hồng bình tĩnh nói, giọng điệu và thần sắc cũng không có gì khác lạ.
Chu Kiến Quốc thân mình nhẹ nhàng chấn động, hai hàng lông mày giương lên, nhìn chằm chằm vào Lưu Vĩ Hồng, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc.
- Vĩ Hồng, cậu thật sự nghĩ như vậy sao?
Trong khoảng khắc, Chu Kiến Quốc trầm giọng hỏi.
Lưu Vĩ Hồng cười, nâng tách trà lên uống một ngụm, hạ giọng nói:- Chủ tịch địa khu, ngài và tôi quen biết nhiều năm như vậy, ngài hẳn là sẽ hiểu tôi đang suy nghĩ như thế nào.
Chu Kiến Quốc lập tức ngẩn người.
Trước kia như thế nào thì không nói, nhưng sau khi Lưu Vĩ Hồng đi Giáp Sơn nhậm chức, quả thật hắn đã dốc lòng vì công việc. Giáp Sơn ngày nay có được thành tựu huy hoàng, chủ quản Hạo Dương trong thời gian chín tháng ngắn ngủi, thi công những hạng mục hàng trăm triệu đều là những chứng cứ rõ ràng. Lưu Vĩ Hồng làm việc yêu cầu rất nghiêm khắc. Thậm chí so với sự mạnh mẽ thì tính cách cứng rắn, ương ngạnh còn muốn nổi danh hơn.
Theo ý nghĩa nào đó, Tống Hiểu Vệ bất kể tinh thông quyền mưu quan trường hay uy vọng như thế nào cũng không có khả năng theo kịp Lưu Vĩ Hồng. Để đạt được sự thật tâm ủng hộ của cán bộ và quần chúng thì chỉ có một cách: thật lòng làm việc vì quần chúng.
Dựa vào quyền mưu thành lập lên uy vọng thì đều chỉ là biểu tượng mà thôi. Một khi gặp chuyện không may, biểu tượng đó sẽ sụp đổ. Từ cổ kim đến nay, những quân chủ uy phong hiển hách, khi sắp chết cũng là lúc bị bạn bè xa lánh.
- Vĩ Hồng, tôi không nghi ngờ điều này.
Sau khi trầm mặc một lúc, Chu Kiến Quốc chậm rãi nói, giọng điệu rất nặng nề.
- Cám ơn Chủ tịch địa khu!
Lưu Vĩ Hồng tự đáy lòng nói.
- Nhưng Vĩ Hồng à, cậu nghĩ vậy nhưng người khác thì không nghĩ vậy. Nếu thật miễn chức Chủ tịch thị xã thì cậu cái gì cũng không làm được. Chuyện chết người vẫn có thể xảy ra.
Chu Kiến Quốc trầm giọng nói, ánh mắt sáng ngời.
Lưu Vĩ Hồng lại khe khẽ thở dài, không nói gì cả, chỉ gật đầu.
Hắn đã thừa nhận như vậy thì Chu Kiến Quốc chỉ biết ừ mà thôi.
Lưu Vĩ Hồng cũng không tự xưng mình là thánh nhân, nhưng quả thật cũng muốn vì quần chúng mà làm một điều gì đó. Nhưng có rất nhiều cán bộ lãnh đạo tại vị lại không cần thiết có tâm tư như hắn. Bọn họ chỉ biết chú ý đến quyền vị của mình, chú ý đến lợi ích của mình và người bên cạnh mình. Nếu thật sự muốn lợi dụng cơ hội này để đốn ngã Lưu Vĩ Hồng thì cũng sẽ xuất hiện tình hình như Chu Kiến Quốc đã nói.
Đương nhiên, sự cố tai nạn lò 72 vẫn chưa đủ để đánh bại Lưu Vĩ Hồng. Chiếu theo hoàn cảnh của cả nước, lệ thường của quan trường thì chuyện này chỉ có thể xử phạt Lưu Vĩ Hồng chứ không miễn chức Chủ tịch thị xã của hắn. Tuy nhiên, lúc này không thể khiến hắn mất chức, nhưng nếu về sau lại phát sinh một tình huống tương tự thì có khả năng bao nhiêu tội lôi ra xử hết. Lúc đó hắn sẽ hoàn toàn rớt chức Chủ tịch thị xã.
Lý do đó cũng rất chính đáng!
Quá trẻ, kinh nghiệm không đủ phong phú, phải làm việc tại một cương vị khác trong vài năm mới có thể chủ quản một phương được.
Nhưng việc trước mắt này cũng là cơ hội để đè bẹp Lưu Vĩ Hồng mà nâng cao uy vọng của Tống Hiểu Vệ. Hiển nhiên, Tào Chấn Khởi hay Tống Hiểu Vệ đều không dễ dàng bỏ qua cơ hội này.
- Vĩ Hồng, phòng kẻ tiểu nhân chứ không ai phòng người quân tử. Trong đại hội Đảng toàn quốc, tư cách đại biểu Đảng cả nước của cậu đã đưa lên tỉnh phê duyệt. Tôi lo lắng rằng, có người muốn lợi dụng cơ hội này để hãm hại cậu.
Chu Kiến Quốc lại nhắc nhở một câu.
Đại hội Đảng thị xã Hạo Dương năm nay đã mời dự họp. Danh sách đại biểu tham dự đại hội Đảng toàn quốc, địa khu Hạo Dương cũng đã xét duyệt thông qua, chính thức báo lên tỉnh phê duyệt. Lưu Vĩ Hồng chính là một trong những đại biểu trong cả nước.
Đối với cán bộ đảng viên cơ sở mà nói, trở thành đại biểu Đảng cả nước đó là một vinh dự cao nhất. Hơn nữa, đối với Lưu Vĩ Hồng và những cán bộ trẻ tuổi khác lại vô cùng quan trọng. Nếu bởi vì tai nạn lò 72 mà tư cách đại biểu Đảng của hắn bị hủy bỏ, thì nó sẽ tạo ra ảnh hưởng tiêu cực đối với con đường làm quan của hắn sau này.
Chu Kiến Quốc cũng không rõ lắm thân phận thực sự của Lưu Vĩ Hồng. Ông ta chỉ kỳ vọng rất nhiều vào Lưu Vĩ Hồng, tin tưởng hắn có ngày sẽ tiến lên chức vụ cao hơn, đảm đương trọng trách lớn hơn.
Hơn nữa, Chu Kiến Quốc cũng mơ hồ cảm thấy mình phải có trách nhiệm bảo hộ cho Lưu Vĩ Hồng. Chu Kiến Quốc tin rằng, một cán bộ như Lưu Vĩ Hồng, trong tương lai sẽ còn đi lên rất cao, sẽ vẫn luôn đặt lợi ích của nhân dân vào vị trí chủ yếu nhất. Lưu Vĩ Hồng rất xứng đáng để Chu Kiến Quốc phải toàn lực bảo vệ.
Từ sâu bên trong, Chu Kiến Quốc thủy chung vẫn không thay đổi.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:- Chủ tịch địa khu, ngài đừng lo. Tỉnh có xét duyệt thông qua không cũng không quan hệ. Quan trọng là làm tốt công tác, chuyện khác không cần so đo.
Chu Kiến Quốc liền lắc đầu, hơi bất đắc dĩ nói:- Vĩ Hồng, tư tưởng cảnh giới của cậu luôn cao hơn tôi mà. xem tại
Lưu Vĩ Hồng cười rộ lên, nói:- Chủ tịch địa khu quá khen. Cái này gọi là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Nếu tư tưởng cảnh giới của Chủ tịch địa khu không cao thì tôi sẽ thề sống thề chết đi theo Chủ tịch địa khu sao?
- Haha, đây được xem như là lời phê bình hay khen ngợi đây?
Chu Kiến Quốc nở nụ cười rạng rỡ, tâm trạng cũng chuyển biến tốt đẹp hơn. Lưu Vĩ Hồng thật sự là người có bản lĩnh. Trong mắt người khác thì đó là sự việc trọng đại, nhưng trong mắt hắn liền biến thành “lông gà vỏ tỏi”.
- Khen ngợi, là khen ngợi mà. Tôi nào có lá gan phê bình ngài chứ.Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, thuận tay lấy bao văn kiện trước mặt, xuất ra một tấm bản đồ, trải lên bàn nói:- Chủ tịch địa khu, tôi hôm nay lại đây chủ yếu là muốn bàn chuyện làm đường với ngài.
- Chuyện làm đường?
Chu Kiến Quốc lại trố mắt một chút. Ông ta còn tưởng rằng Lưu Vĩ Hồng vội vàng đến đây là vì kết luận của tổ điều tra. Hiện tại Lưu Vĩ Hồng lại trải một tấm bản đồ trước mặt ông ấy, cũng khó trách đầu óc Chu Kiến Quốc nhất thời hoang mang.
- Đúng, tôi có một ý tưởng, địa khu Hạo Dương chúng ta phải tu sửa lại hai con đường.
Lưu Vĩ Hồng đứng dậy, đến bên cạnh Chu Kiến Quốc ngồi xuống, ngón tay chỉ về phía bản đồ.
Đây là bản đồ tỉnh Sở Nam.
- Đoạn đường thứ nhất, chính là lần trước tôi đã báo cáo qua với ngài, muốn tu sửa đoạn đường quốc lộ đẳng cấp cao từ Đại Ninh đến Hạo Dương, tốt nhất là đường cao tốc. Ngài xem, nếu con đường này được thông, thì Đại Ninh, Hồng Dương, Cửu An, Hạo Dương bốn thành phố cấp địa (thành phố cấp 3) sẽ hợp thành một khối. Từ đó sẽ xúc tiến toàn bộ nền kinh tế địa khu chúng ta đi lên.
Lưu Vĩ Hồng ngón tay chỉ vào bản đồ, trầm ngâm nói.