Sáng sớm hôm sau, khi ở nhà khách dùng điểm tâm xong, Lưu Vĩ Hồng tự mình lái xe đưa Đường Thu Diệp ra vùng ngoại thành về nhà mẹ đẻ.
Nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng lái xe rất thành thạo, Đường Thu Diệp nhìn hắn ngưỡng mộ. Khi đó, người biết lái xe chưa nhiều, không giống như đời sau, xe con được lái đầy đường. Mặc kệ là có xe hay không có xe, bằng lái là nhất định phải thi.
Vốn tối hôm qua tâm trạng của Đường Thu Diệp rất là u ám, cảm thấy thật mất mát. Sau khi Lưu Vĩ Hồng đi khỏi, Đường Thu Diệp một mình nằm trên giường trằn trọc không ngủ được. Nhưng bây giờ trông cô lại rất vui vẻ. Sự sùng bái đối với Lưu Vĩ Hồng thì trước sau như một. Một chút cũng không nhìn ra cô đang có tâm trạng buồn.
Lưu Vĩ Hồng âm thầm kinh ngạc, nhưng cũng không tiện hỏi.
Đường Thu Diệp tuy là khờ nhưng vẫn có lòng tự tôn. Lưu Vĩ Hồng tuy tối hôm qua không có nói rõ nhưng ý tứ cũng biểu đạt khá rõ. Hắn có cảm tình với Đường Thu Diệp nhưng không thể cưới cô.
Đường Thu Diệp là gái đã có chồng tuy chỉ là trên danh nghĩa. Tuy nhiên, cô vẫn còn là khuê nữ. Hiện tại, xem ra thì Đường Thu Diệp khả năng là đã thuyết phục bản thân mình, điều chỉnh lại tâm trạng.
Nhà của Đường Thu Diệp không xa lắm, tình hình giao thông cũng không tệ. Mấu chốt là không xảy ra tình trạng kẹt xe. Sau hơn mười phút, chiếc xe Toyota đã chạy vào đường nông thôn.
Khi sắp tiến vào nông thôn, Đường Thu Diệp đột nhiên hỏi:
- Vĩ Hồng, anh…câu nói trước kia của anh có được tính không?
Lưu Vĩ Hồng nhất thời sững lại.
Hắn đã nói không biết bao nhiêu câu với Đường Thu Diệp, làm sao biết cô ấy nói đến câu nói nào?
Nhìn thấy sắc mặt của Lưu Vĩ Hồng dường như chưa rõ lắm nên cắn chặt môi, mặt đỏ bừng nói:
- Anh …anh nói sẽ…sẽ đối xử tốt với em…
Lưu Vĩ Hồng cuối cùng cũng hiểu được ý tứ của Đường Thu Diệp. Sau khi nghe xong liền gật đầu, nhìn Đường Thu Diệp, thật lòng nói:
- Được tính!
Đường Thu Diệp liền mỉm cười, tựa như hoa nở trong mùa xuân.
Tối hôm qua, sau mấy tiếng suy nghĩ, cô đã thông suốt được nhiều chuyện. Đường Thu Diệp nhận định Lưu Vĩ Hồng là người tốt, thủy chung lòng dạ sẽ không thay đổi. Nếu giao mình cho một người đàn ông như vậy thì không phải là rất yên tâm sao.
Cho dù không thể trở thành vợ của anh ấy.
Lưu Vĩ Hồng cảm động, giơ tay nắm chặt lấy tay Đường Thu Diệp.
Đường Thu Diệp vẻ mặt càng đỏ hơn, mang theo vài phần thẹn thùng.
Nhà của Bí thư chi bộ Đường là một ngôi nhà ngói lớn vừa mới được xây dựng. So sánh với phần lớn những gian nhà thấp bé ở đây thì có vẻ rất chói mắt. Đây là lần đầu tiên Lưu Vĩ Hồng đến Đường gia.
Người nông dân dậy rất muộn, trời còn sớm nên trong thôn vẫn còn im ắng. Tuy nhiên, việc một chiếc xe con đỗ trước cửa nhà họ Đường thì cũng khiến không ít ánh mắt tò mò nhìn theo.
Đường Thu Thật đang đứng ngoài cửa đánh răng. Y trước kia là công nhân của nhà máy kim khí, làm việc đúng giờ và nghỉ ngơi đã trở thành thói quen. Nhìn thấy một chiếc xe hơi sang trọng đỗ lại trước cửa nhà mình thì không khỏi giật mình, cắn bàn chải ngẩn người ra.
- Anh hai!
Đường Thu Diệp bước xuống xe kêu lên một tiếng.
- Thu Diệp?
Đường Thu Thật vạn phần không nghĩ đến người bước xuống xe lại là em gái của mình. Đường Thu Diệp tuy làm dâu nhà Cục trưởng Vương nhưng rất ít khi ngồi xe con về nhà. Trong trí nhớ của Đường Thu Thật, thì cái tết âm lịch đầu tiên, Cục trưởng Vương tự mình lái xe đưa Đường Thu Diệp và Vương Tiểu Vĩ về Đường gia chúc mừng năm mới.
Mặc dù vậy nhưng cũng chẳng vẻ vang gì.
Nguyên nhân rất đơn giản. Vương Tiểu Vĩ là một kẻ thiểu năng trí tuệ, ngây ngây ngô ngô. Gặp người nào cũng cười ngây ngô cả. Cũng không biết dẫn đến bao nhiêu người chê cười đằng sau. Ngồi trong xe hơi cũng chẳng thấy tự hào gì với một thằng ngốc như vậy.
Qua vài năm, Đường Thu Diệp lại ngồi xe con trở về.
Đường Thu Thật còn tưởng Cục trưởng Vương tự mình đến nhà.
Không ngờ bước xuống xe tiếp theo chính là vị Phó Chủ nhiệm Lưu trẻ tuổi ngày hôm qua. Đường Thu Thật tuy lúc ấy không nói gì nhưng trong lòng đã nhận định em gái mình và chàng thanh niên cao lớn, diện mạo anh tuấn này là có mối quan hệ không bình thường. Nói không chừng, cậu ta mới thật sự là bạn trai của Đường Thu Diệp.
- Thu Diệp, em….sao em lại về nhà?
Đường Thu Thật lẳng lặng hỏi.
Đường Thu Diệp lông mày nhướng lên, nói:
- Anh nói thật ngạc nhiên đấy. Em họ Đường, tại sao không thể về nhà?
Đường Thu Diệp chỉ có ở trước mặt Lưu Vĩ Hồng là rối tinh rối mù, chứ trước mặt người khác thì không như vậy.
- À, anh không phải là có ý đó. Anh…
Đường Thu Thật cũng là người thật thà, bị em gái trách móc một câu, liền không biết tự biện như thế nào, chỉ biết cười ngượng ngùng.
- Anh hai, mau ăn mặc chỉnh tề một chút, cùng với tụi em đi đơn vị báo danh.
Đường Thu Diệp vênh mặt hất hàm sai khiến, ánh mắt rất hãnh diện. Hừ, các người chỉ biết nịnh bợ Vương gia. Tôi không cần cầu xin bọn họ cũng có thể giải quyết sự việc thỏa đáng. Hơn nữa, còn tốt đẹp hơn Vương gia gấp trăm lần.
Đường Thu Thật ngẩn ra, hỏi:
- Cái gì…cái gì đi đơn vị báo danh? Đơn vị của anh đã ngừng sản xuất rồi mà.
- Ngốc!
Đường Thu Diệp giơ tay lên.
- Anh cho rằng sẽ quay về nhà máy kim khí đã bị phá sản kia hả?
- Thế em nói là chuyện ở nhà máy tinh luyện kim loại đã được giải quyết rồi à?
Đường Thu Thật có vẻ không tin.
Đường Thu Diệp lại hừ một tiếng:
- Cái gì là nhà máy tinh luyện kim loại? Chẳng có tiền đồ gì cả. Chẳng lẽ anh muốn cả đời làm công nhân sao?
Lưu Vĩ Hồng ở một bên cười thầm. Hóa ra Đường Thu Diệp cũng có mặt ương ngạnh như vậy. Tuy nhiên, việc Đường Thu Diệp ương ngạnh không khiến cho Lưu Vĩ Hồng bị phản cảm mà lại càng cảm thấy thú vị. Hắn rất thích nhìn Đường Thu Diệp vui vẻ. Đã có tâm muốn cô ấy trở thành người phụ nữ của mình thì phải có nghĩa vụ khiến cho cô ấy vui vẻ. Không phải là chuyện nào cũng như ý, nhưng tóm lại là vui vẻ vẫn tốt hơn là buồn bực.
Đường Thu Thật hoàn toàn choáng váng. nguồn TruyenFull.vn
Y thật sự không tưởng được, trên đời này y còn có thể đi làm ở một nơi còn tốt hơn nhà máy tinh luyện kim loại.
Nghe tiếng nói chuyện, vợ của Đường Thu Thật là Lý Tiểu Cúc từ trong nhà bước ra, vẫn còn vẻ ngái ngủ. Nhìn thấy xe con đậu trước cổng nhà thì ánh mắt sáng lên, lại nhìn đến Đường Thu Diệp thì tỏ ra bất ngờ, vội vàng hỏi:
- Thu Diệp, có phải là Cục trưởng Vương đã đồng ý giúp đỡ?
Đường Thu Diệp nhìn cô ta, như cười như không nói:
- Chị dâu, chẳng lẽ trong mắt chị chỉ có một Cục trưởng Vương thôi sao?
- Này, Thu Diệp…em nói là có ý gì?
Lý Tiểu Cúc lập tức cảnh giác, nụ cười giả tạo không còn nữa, hồ nghi hỏi han. Hay là Đường Thu Diệp đã đổi ý? Nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng đang đứng tựa vào xe, trong lòng càng thêm bất an. Nói không chừng thì Thu Diệp đã bị tên công tử bột này khuyến khích, khiến con bé hạ quyết tâm không quay lại Vương gia. Cũng không phải là không có khả năng đó.
- Chị dâu, trên thế giới này, Cục trưởng cũng không phải là chức quan lớn nhất. Cũng còn có nhiều người năng lực còn lớn hơn Cục trưởng rất nhiều.
Đường Thu Diệp thản nhiên nói.
Lý Tiểu Cúc so với Đường Thu Thật thì phản ứng mau lẹ hơn nhiều, lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của Đường Thu Diệp, liền tươi cười trở lại, vội vàng hỏi:
- Nói như vậy là có chuyển biến tốt đẹp?
Đường Thu Diệp gật đầu, cũng không quên nhắc lại chuyện đi báo danh sáng hôm nay.
- Ái chà, thật là tốt quá. Thu Diệp, Phó Chủ nhiệm Lưu, mau mời vào trong nhà.
Lý Tiểu Cúc lập tức trở nên nhiệt tình, hăng hái mời mọi người vào trong nhà ngồi.
Vào nhà, Lý Tiểu Cúc ánh mắt rạng ngời mời Lưu Vĩ Hồng ngồi ghế trên. Cô ta đang tính toán trong đầu, việc này nhất định là có công lao của Lưu Vĩ Hồng. Đường Thu Diệp có bản lĩnh gì, Lý Tiểu Cúc làm sao lại không biết. Ngoại trừ Vương gia thì con bé chẳng có chỗ dựa vững chắc nào. Nếu không phải là dựa vào Phó Chủ nhiệm Lưu chứ?
Lý Tiểu Cúc tuyệt không nghi ngờ điều này. Đường Thu Diệp nếu không nắm chắc vài phần thì sẽ không về nhà sớm như vậy. Hơn nữa, mối quan hệ giữa cô ta và Đường Thu Diệp cũng không đáng để Đường Thu Diệp nói đùa.
Quả nhiên là Đường Thu Diệp lộ ra sự vừa lòng trên nét mặt.
- Xì, coi bộ dạng đắc ý của cô kìa, gớm!
Lý Tiểu Cúc thầm mắng trong lòng.
Nói trắng ra thì Lý Tiểu Cúc ghen tỵ với Đường Thu Thật. Bất kể diện mạo hay là dáng người, Lý Tiểu Cúc cũng không thua gì Đường Thu Diệp. Nguyên tưởng cô ấy cả đời này phải ở cùng với một thằng ngốc, không ngờ lại ở đâu chui ra một Phó Chủ nhiệm Lưu trẻ tuổi như vậy, lại dường như còn có bản lĩnh rất lớn.
Con bé Đường Thu Diệp đó dựa vào cái gì mà lại may mắn đến như vậy? Bị gả cho một thằng ngốc thì liền có được một công việc, vào trong biên chế, lại một cước đá văng thằng ngốc, mê hoặc một anh chàng bảnh bao.
Lý Tiểu Cúc liếc nhìn bộ ngực no tròn của Đường Thu Diệp, ánh mắt sắc lẹm như dao.
Nếu không phải vì vậy thì Đường Thu Diệp kiêu ngạo cái gì?
Tuy nhiên, trong lòng Lý Tiểu Cúc không phục nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười, vội mang trà đến cho Lưu Vĩ Hồng và Đường Thu Diệp. Lúc này cô ta còn cần đến Đường Thu Diệp nên không muốn gây hấn với con bé.
- Thu Diệp, chẳng lẽ nhà máy tinh luyện kim loại đã đồng ý anh trai em vào làm?
Lý Tiểu Cúc ngồi bên cạnh Đường Thu Thật, trên mặt nở nụ cười lấy lòng.
Đường Thu Diệp khóe miệng nhếch lên:
- Chị dâu, sao chị và anh trai em giống nhau như vậy, trong mắt chỉ có cái nhà máy tinh luyện kim loại đó? Chẳng lẽ anh trai em cả đời phải làm công nhân sao?
Lý Tiểu Cúc cười nói:
- Thu Diệp à, chị không hiểu ý của em. Anh trai em có năng khiếu gì thì em phải biết rõ hơn chị. Anh ấy không làm công nhân, chẳng lẽ lại làm được cán bộ?
Trong giọng nói lộ ra vẻ không tin.
- Ai nói anh trai em không làm được cán bộ? Anh trai em trong lòng cũng hiểu được, những cán bộ ở đơn vị năng lực chưa chắc bằng anh trai em.
Đường Thu Diệp lúc trước còn chê cười anh cô, nhưng trong nháy mắt đã quay sang ca ngợi anh mình.
- Chà, nói như vậy thì anh trai em thật có thể đi làm cán bộ? Haha, thắp hương trước phần mộ tổ tiên Đường gia, đã có một người có thể làm cán bộ.
Lý Tiểu Cúc bị lời nói đâm chọt của Đường Thu Diệp làm cho khó chịu, dường như quên mất hiện tại mình đang là người cầu việc.
- Chị dâu, việc có thể làm quan hay không thì không ai trên trán có khắc chữ cả. Không ai sinh ra đã là cán bộ. Lần nay, anh trai em có thể đi làm ở một đơn vị sự nghiệp ở địa khu, chính thức ngồi ở văn phòng.
Đường Thu Diệp đắc ý nói.
Kỳ thật Đường Thu Thật có thể đi làm ở cục Bảo vệ môi trường hay không thì Đường Thu Diệp không rõ lắm. Tuy nhiên, điều này cũng không gây trở ngại việc cô mạnh miệng nói.