Chương 558: Sự ‘độc chiếm’ của Bí thư Thị ủy
Hội nghị họp bàn công việc của Chủ tịch thị xã lần này xét về tổng thể cũng xem như tương đối thuận lợi. Tuy rằng những xích mích nhỏ không ngừng phát sinh, nhưng cuối cùng cũng tương đối mỹ mãn, hai chương trình nghị sự đều được thông qua, không gặp phải sự phản đối mạnh mẽ, cũng hơi nằm ngoài dự kiến.
Tuy nhiên vừa mới quay trở lại phòng làm việc không lâu, Hướng Vân đã gõ cửa bước vào, sắc mặt hơi khác thường.
- Sao nữa rồi?
Lưu Vĩ Hồng đang đọc văn kiện liền ngẩng đầu lên, hỏi.
-Ừ, vừa rồi Vương Trác Lập vừa đến, nói một chút chuyện.
Lưu Vĩ Hồng nhìn gã.
Hướng Vân nói:-Vương Trác Lập nói, nguồn quỹ xây dựng cơ bản là do Bí thư Uyển đích thân chạy lên tỉnh để lấy, vốn dĩ định giữa năm nay sẽ khởi công xây dựng Tòa nhà Thị ủy mới, sau đó có một số việc nên phải trì hoãn. Nhưng Bí thư Uyển rất quan tâm đến chuyện này, vì vậy nên số tiền đó vẫn được giữ ở Cục tài chính, chưa từng động vào, thỉnh thoảng có dùng một ít gì đó, cũng phải báo cáo trước với Bí thư Uyển, không đến hai tháng sau phải trả về lại.
Lời nói này, cũng cơ bản giống như những gì Phiền Quốc Sinh nói trên Hội nghị. Thấy Chu Bằng Cử không kiên quyết phản đối, đương nhiên cũng có nguyên nhân. Nếu là ‘cấm kỵ’ của Uyển Trung Hưng, Chu Bằng Cử đương nhiên không cần làm tiểu nhân, Chủ tịch Lưu cậu tự mình đi giải thích với Bí thư Uyển đi.
Lưu Vĩ Hồng là người mà Lục Đại Dũng coi trọng, Uyển Trung Hưng cũng là thân tín của Lục Đại Dũng, đây chính là nguyên nhân khiến Chu Bằng Cử không dám hành động thiếu thận trọng. Mặc dù Lưu Vĩ Hồng và Phiến Quốc Sinh ‘liên thủ’ công kích lão, nhưng Chu Bằng Cử cũng không nổi trận lôi đình. Bất luận Chu Bằng Cử có mạnh thế nào, ranh mãnh đến mức nào, thì Lưu Vĩ Hồng cũng là Chủ tịch thị xã, lại có thêm Bí thư Thị ủy Uyển Trung Hưng làm chỗ dựa, Chu Bằng Cử cũng phải suy nghĩ thật chín chắn.
Bây giờ Lưu Vĩ Hồng không hiểu đạo lý, thò tay vào bát của Uyển Trung Hưng gắp thịt để ăn, Chu Bằng Cử lại càng không hé răng.
Dù sao Lưu Vĩ Hồng cũng đã tuyên bố ở Hội nghị rồi, bây giờ nếu Uyển Trung Hưng không đồng ý cho hắn lấy nguồn quỹ trên, Lưu Vĩ Hồng sẽ đứng trước hai lựa chọn rất khó khăn. Hoặc là rút lại lời hắn đã nói ở Hội nghị, tự tát vào miệng mình, Hoặc là sẽ tranh luận với Uyển Trung Hưng.
Bất luận là kết quả nào, đều là những tin vui mà Chu Bằng Cử muốn nghe.
Lông mày Lưu Vĩ Hồng nhíu lại.
Ở văn phòng Thị ủy bên kia, Uyển Trung Hưng đang nghe Thư ký Tiểu Hầu báo cáo tình hình của Hội nghị công việc Chủ tịch xã. Đây là nhiệm vụ mới của Tiểu Hầu, trước đây Uyển Trung Hưng không sắp xếp như vậy, là do sau khi Lưu Vĩ Hồng nhậm chức mới có chỉ thị này.
Tiểu Hầu khoảng ba mươi tuổi, đã theo Uyển Trung Hưng ba năm nay rồi. Trong tất cả những thư ký của Văn phòng Thị ủy, chỉ có gã mới được xưng là thư ký, còn những Thư ký khác khi giao dịch bên ngoài đều gọi là thông tín viên. Nguyên nhân không có gì khác, Uyển Trung Hưng là Ủy viên Địa ủy, chiếu theo quy định của văn kiện, cán bộ cấp Địa ủy có thể có thư ký.
Tiểu Hầu biết rõ nguyên nhân vì sao Uyển Trung Hưng lại ra chỉ thị này. Có lẽ Bí thư Lục đã từng đích thân giao phó, bảo Uyển Trung Hưng giúp Lưu Vĩ Hồng nhiều hơn. Lời của Lục Đại Dũng, Uyển Trung Hưng nhất định phải nghe, quan tâm đến những biện pháp chính trị mà Lưu Vĩ Hồng thi hành khi mới nhậm chức, cũng là có tình lý bên trong.
Chủ tịch Lưu quả thật còn quá trẻ tuổi, làm sao người ta có thể yên tâm được. Hơn nữa trong lòng của một cán bộ lão thành như Uyển Trung Hưng, người trẻ cũng khá mạnh mẽ.
Năng lực làm việc của Tiểu Hầu rất mạnh, Hội nghị bàn về công việc của Chủ tịch thị xã vừa kết thúc không lâu, tình hình Hội nghị gã đã nắm bắt được khá chính xác rồi.
Nghe Tiểu Hầu báo cáo xong, Uyển Trung Hưng cũng chau mày, nhìn qua có vẻ không hài lòng.
Tiểu Hầu biết rõ, Chủ tịch Lưu không cẩn thận đã chạm vào ‘lông nhím’ của Bí thư Uyển. Tính của Bí thư Uyển là rất để ý đến sĩ diện, những lãnh đạo Địa ủy khác đều ở trong tòa nhà Địa ủy lộng lẫy để làm việc, chỉ có ông còn ở trong tòa nhà cũ kỹ. Nếu muốn đến Địa ủy để họp, cũng phải ngồi xe đến mười phút mới tới, như vậy có thể thấy một Ủy viên Địa ủy như ông rõ ràng đã kém hơn những Ủy viên Địa ủy khác một bậc. Vì vậy nên mới chạy lên tỉnh, ngửa tay xin tiền, không dễ dàng gì mới có được một món tiền. Ba triệu tệ gửi ở Cục tài chính đó, đã là ‘kết tinh tâm huyết’ của Uyển Trung Hưng rồi. Trước đây không ai dám đụng vào món tiền này, mấy tháng trước vì chuyện trường học quá gấp rút, Chủ tịch thị xã Lâu mới tìm đến Bí thư Uyển thương lượng, nhưng bị Bí thư Uyển từ chối thẳng thừng phải ra về.
Bây giờ Lưu Vĩ Hồng vừa mới nhậm chức, liền có ý định lấy khoản tiền này, chẳng trách Bí thư Uyển thấy không vui.
Nhưng, Chủ tịch Lưu cũng không phải Chủ tịch Lâu, cũng không biết chuyện này Bí thư Uyển sẽ xử lý thế nào đây.
- Tiểu Hầu, gọi điện thoại cho Chủ tịch thị xã Lưu, mời anh ta qua đây một chút!
Chau mày một lúc, Uyển Trung Hưng trầm giọng nói.
Xem ra có một số chuyện Lưu Vĩ Hồng còn chưa biết rõ tình huống, nhất định phải nói chuyện với hắn một chút.
- Vâng!
Tiểu Hầu vội vàng gật đầu, chuẩn bị quay người ra ngoài gọi điện thoại. Căn phòng làm việc này của Uyển Trung Hưng, trước đây là của gã, gian giữa cho Lục Đại Dũng đã hơn một năm, Lục Đại Dũng và Tào Chấn Khởi giống nhau, đều tiến hành cải tạo một chút với phòng làm việc, cũng là hình thức từng buồng giống nhau.
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn Uyển Trung Hưng reo lên.
Uyển Trung Hưng không nghe máy ngay, chờ điện thoại reo được một lúc, mới chầm chậm đưa tay ra, nắm lấy ống nghe, nghiêm nghị ‘a lô’ một tiếng.
-Bí thư Uyển, xin chào, tôi là Lưu Vĩ Hồng!
Không ngờ Tiểu Hầu còn chưa ra ngoài, Lưu Vĩ Hồng đã chủ động gọi điện thoại trước.
-Đồng chí Vĩ Hồng, xin chào! nguồn
Trên mặt Uyển Trung Hưng lộ ra một nụ cười tươi rói, ngữ khí cũng trở nên mềm mại. Trước đây khi xưng hô với Chủ tịch thị xã Lâu, cũng khá quy củ, có khi cũng gọi là lão Lâu, nhưng rất ít khi gọi ‘đồng chí’, chỉ có Lưu Vĩ Hồng là một ngoại lệ. Cũng có thể Lưu Vĩ Hồng còn ở độ tuổi ‘tác quái’, so với Lưu Vĩ Hồng Uyển Trung Hưng lớn hơn đến hai mươi mấy tuổi, xưng hô thế nào cũng tương đối tùy ý.
- Bí thư Uyển, ông bây giờ có thời gian không, có một số việc tôi muốn báo cáo?
Lưu Vĩ Hồng tuân thủ quy củ, vô cùng khách khí.
- Được, mời cậu đến đây, tôi chờ.
Uyển Trung Hưng khẽ cười nói, tâm tình tốt hẳn, chắc chắn Lưu Vĩ Hồng đã biết nội tình, định đến đây để giải thích với ông, để ông khỏi hiểu lầm. Người trẻ tuổi này, rất hiểu trên dưới trước sau, không ỷ vào việc mình được nuông chiều mà kiêu ngạo.
Tiểu Hầu vội vàng lui ra, đứng bên ngoài chuẩn bị đón Chủ tịch Lưu đến.
Một lát sau, bóng dáng cao lớn của Chủ tịch Lưu đã xuất hiện ở trụ sở phòng làm việc Thị ủy. Tiểu Hầu đứng lên, mỉm cười chào hắn, hai người hàn huyên mấy câu.
Làm tốt quan hệ với thư ký của lãnh đạo, cũng là một thói quen của Lưu Vĩ Hồng. Quả nhiên nụ cười trên mặt Tiểu Hầu lại càng thân thiết. Tiểu Hầu cũng biết, chỉ cần không có gì ngoài dự liệu, vị Chỉ tịch thị xã trẻ tuổi nhất tỉnh thậm chí nhất nước này, không bao lâu nữa lại có thể thăng quan rồi. Con đường làm quan, hình như đã được chuẩn bị sẵn cho những người như Lưu Vĩ Hồng.
-Chào Bí thư Uyển!
Lưu Vĩ Hồng bước vào văn phòng Uyển Trung Hưng, hơi cúi đầu chào.
Uyển Trung Hưng từ phía sau bàn làm việc đứng lên, mỉm cười đưa tay ra.
Hàn huyên một lúc, Uyển Trung Hưng mòi Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống sôpha, Tiểu Hầu pha trà ngon cho hai người. Uyển Trung Hưng vốn xuất thân là người đọc sách, khá coi trọng trong phong cách sống, đều uống những loại trà xanh thượng hạng, mùi vị thơm ngát.
- Đồng chí Vĩ Hồng, nhậm chức cũng gần được nửa tháng rồi nhỉ?
Uyển Trung Hưng hỏi thăm thân mật.
Thái độ cần phải bày ra, nhất định phải bày ra rồi. Hơn nữa Uyển Trung Hưng cũng rất vừa lòng với việc nhậm chức của Lưu Vĩ Hồng. Mặc dù tuổi còn trẻ, lại được coi trọng, nhưng không phải ở đâu cũng phát ngôn thể hiện mình, tùy tiện hứa với những cấp dưới, mà trực tiếp đi đến những nơi cơ sở nhất để tiến hành điều tra tìm hiểu, tác phong kiên định mà khiêm tốn, dường như không giống với tin đồn về một vị cán bộ tổ chức Huyện ủy Lâm Khánh ương ngạnh kia lắm.
Xem ra cùng với sự thay đổi của chức vụ, tính cách cũng dần thay đổi. Khi lên đến chức Chủ tịch thị xã, phải có uy nghiêm của một Chủ tịch thị xã.
Lưu Vĩ Hồng đến nhậm chức vào giữa tháng mười, bây giờ đã sắp cuối tháng rồi.
- Cảm ơn sự quan tâm của Bí thư, sắp hai mươi ngày rồi…
- Ừ, trong khoảng thời gian này, nghe nói cậu luôn quan tâm tìm hiểu tình hình cơ sở?
Lưu Vĩ Hồng đáp:- Xuống cơ sở một chút, rồi nói chuyện với những cán bộ trong bộ máy cơ sở, cũng để hiểu biết lẫn nhau thôi.
- Ha ha, như vậy rất tốt, tìm hiểu lẫn nhau là điều nên làm. Những đồng chí phía Chính quyền bên đó, phần lớn kinh nghiệm cũng khá nhiều, nói chuyện nhiều với họ một chút, có thể giúp cậu nhanh chóng nắm bắt tình hình ở địa phương.
Uyển Trung Hưng mỉm cười nói.
- Là thế này, Hạo Dương dưới sự lãnh đạo của Bí thư, năm nay cũng đã có rất nhiều sự thay đổi lớn, rất nhiều nơi, tôi thiếu chút nữa còn không nhận ra nữa.
Lưu Vĩ Hồng luôn tiện nịnh bợ Uyển Trung Hưng. Chỉ nhìn từ góc độ tốc độ xây dựng nội thành, lời này cũng không phải lời nịnh nọt thái quá.
Uyển Trung Hưng mỉm cười, vẻ mặt có vẻ hơi ngượng. Mặc dù sự phát triển nhanh chóng của Hạo Dương chủ yếu cũng do cấp trên đã tích cưc ủng hộ, nhưng sự phối hợp ở giữa của Uyển Trung Hưng, cũng không phải không có ích. Trước kia khi đảm nhiệm Hạo Dương, Uyển Trung Hưng cũng không ngờ Hạo Dương có thể có sự thay đổi lớn đến vậy.
-Ừ, trước đây đồng chí Vĩ Hồng cũng đã từng làm việc ở cục Nông nghiệp Địa khu, Hạo Dương lúc đó, thật sự quá lạc hậu. Hai năm nay cũng đã có rất nhiều thay đổi…Đồng chí Vĩ Hồng, hôm nay có triệu tập Hội nghị bàn về công việc của Chủ tịch thị xã sao?
-Đúng vậy, có bàn bạc một số việc trong thời gian tới đây với các đồng chí.
Uyển Trung Hưng gật gật đầu, chờ đợi câu nói tiếp theo.
Lưu Vĩ Hồng hơi trầm ngâm, nói:-Bí thư, Hội nghị Chủ tịch thị xã hôm nay, chủ yếu bàn bạc về hai vấn đề chính. Thứ nhất chính là việc sửa chữa những lớp học cũ ở vùng sâu vùng xa, vấn đề thứ hai là việc nâng cấp cải tạo đường sá ở khu phố cũ ở Hạo Dương. Hai vấn đề này đều khá khó giải quyết, cũng tồn tại những vấn đề nghiêm trọng trong đó…
Lưu Vĩ Hồng báo cáo cơ bản về hai vấn đề đó cho Uyển Trung Hưng. Đương nhiên, không nói cụ thể như trong Hội nghị, nhưng những trọng điểm đều nói rất rành mạch.
Uyển Trung Hưng nhíu mày, nói:-Tình hình trường học nghiêm trọng vậy sao?
-Quả thực khá nghiêm trọng, Ủy ban Giáo dục thị xã đã làm một cuộc điều tra khá tỉ mỉ, còn làm một video chiếu lên. Trường tiểu học thuộc thôn Sa Sơn xã Lương Thủy khu Hoàng Sa, tôi đã đích thân đến đó xem, cơ bản không thể gọi đó là trường học. Điều kiện ở đó quá hoang sơ, nếu thời tiết lạnh thêm một chút, thì không thể đi học được nữa, lạnh không chịu nổi. Nhưng tình trạng này không phải cá biệt, mà rất phổ biến, thật sự rất đáng để chúng ta xem xét.
Lưu Vĩ Hồng liền thu nụ cười lại, trầm giọng nói.
Uyển Trung Hưng không nói gì, tiện tay rút một điếu thuốc trên bàn, đốt lên, nhìn có vẻ nghiêm túc.