Quan Gia

Chương 555: Tiền từ đâu đến??





Chương 555: Tiền từ đâu đến??

Không thèm để ý đến sự châm biếm của Chu Bằng Cử, hắn biết rõ, uy tín của kẻ bề trên không được lập từ sự tức giận, cũng không phải dựa vào vẻ mặt mà thành.

Chắc anh cũng thật sự có gì đó.

- Đồng chí Vạn Thanh, mời nói tiếp.

Ánh mắt Lưu Vĩ Hồng từ Chu Bằng Cử chuyển về phía Tống Vạn Thanh, bình thản nói.

Chu Bằng Cử hơi hoang mang. Thật không ngờ Lưu Vĩ Hồng không hề để ý đến sự châm chọc của y, giả vờ như không có gì lớn, chuyện này phải cảnh giác. Lẽ ra với tuổi Lưu Vĩ Hồng, còn hăng tiết, nhất định khó nhịn được khiêu khích, giống như mấy tên lưu manh tuổi tương đương Lưu Vĩ Hồng đi trên đường, không ai chọc đến bọn chúng, chúng cũng phải gây sự với người ta.

Lưu Vĩ Hồng lại như không có việc gì, điểm này rõ ràng ngoài dự kiến của Chu Bằng Cử. Xem ra, kẻ nào đã rơi vào quan trường, lăn lộn đến được một vị trí nhất định, tất phải có chỗ hơn người, không thể thể xem thường.

Tống Vạn Thanh gật đầu, đằng hắng, lấy bản báo cáo trước mặt đọc tiếp.

Bản báo cáo này là do Ủy ban Giáo dục trình lên, chia làm hai phần. Phần thứ nhất là tổng kết toàn bộ tình hình các trường trung và tiểu học vùng sâu vùng xa. Căn cứ vào điều tra của Ủy ban Giáo dục, tình huống không có gì lạc quan. Trên cơ bản, chỉ cần cách xa địa khu một chút, các trường học đã rất kém, chất lượng giáo viên lại càng kém, như trường tiểu học ở thôn Sa Sơn, hoàn toàn không phải là trường hợp cá biệt.

Trương Phục Minh và Ủy ban giáo dục làm việc cũng rất khá, chẳng những có điều tra số liệu, có văn bản báo cáo, còn có hình ảnh, thậm chí còn làm được một bộ phim đèn chiếu đặc biệt.

- Đồng chí Vạn Thanh, xin đem phim này chiếu ọi người xem.

Lưu Vĩ Hồng đột nhiên ngắt lời Tống Vạn Thanh.

Tống Vạn Thanh khá sửng sốt.

Chuyện chiếu phim trong cuộc họp Chủ tịch thị xã chưa có tiền lệ. không đợi Tống Vạn Thanh hồi phục tinh thần, Hướng Vân đã mang máy chiếu đến bàn hội nghị. Phim đèn chiếu này là một cách lợi dụng ánh sáng và trang bị thấu kính để rọi chiếu hình ảnh và chữ lên màn ảnh, là phương thức tuyên truyền văn hóa rất rộng rãi.

Phòng họp đương nhiên không có màn ảnh, nhưng vách tường trắng lốp, hoàn toàn có thể sử dụng như màn ảnh.

Bộ phim đèn chiếu này, tất nhiên đã trình lên văn phòng Chủ tịch thị xã trước.

Bộ phim tái hiện tình hình thực tế vài trường tiểu học tại thôn Sa Sơn và vùng sâu khác. Nhìn thấy trên vách tường hiện ra vài hình ảnh, mấy vị phó Chủ tịch thị xã vẻ mặt rất nghiêm trọng. Không thể nói là bọn họ giả vờ. Trong các phó Chủ tịch ấy, có rất nhiều người trước kia công tác ở nông thôn, rất quen thuộc tình hình thực tế ở nông thôn, nhưng chức quan ngày càng lớn, địa vị ngày càng cao, càng ít hiểu biết về tình hình phía dưới, thật sự không thể tưởng tượng được có ngôi trường như thế tồn tại.

Sau khi bộ phim được chiếu xong, không khí trong phòng họp trở nên ngưng đọng, không còn thấy vẻ tươi cười trên mặt mọi người, vài vị phó Chủ tịch nghiện thuốc lá nặng lặng lẽ đốt thuốc lên. Phần thứ hai trong báo cáo của Ủy ban giáo dục là đưa ra phương án giải quyết tương ứng. Nội dung phương án này khá tường tận. Căn cứ theo phương án của Ủy ban giáo dục, phải bắt tay vào giải quyết vấn đề trên ba phương diện.

Phương diện thứ nhất là bố trí trường học và trang bị đồ dùng dạy học trong trường học. Ủy ban Giáo dục đề xuất, ít nhất phải bảo đảm ba đơn vị thôn ấp hành chính phải có một trường tiểu học. Đối với các khu vực lớn hơn, hoặc các khu vực không có phương tiện giao thông thì từng đơn vị thôn ấp hành chính phải có một trường tiểu học. Trên cơ bản phải giải quyết được hết nhu cầu đi học của thiếu nhi trong tuổi đi học. Trường học phải có kết cấu mái ngói hoặc xi măng an toàn. Theo điều tra của Ủy ban Giáo dục, trên thực tế có rất nhiều phòng ốc trường học vô cùng nguy hiểm. Lấy ví dụ như trường tiểu học thôn Sa Sơn, hai gian phòng gỗ kia, xó sập bất cứ lúc nào cũng không lấy làm lạ. Ở các thôn trang giàu có khác, chuồng heo của họ còn chắc chắn hơn trường tiểu học này nhiều lắm.

Trường tiểu học ngoại trừ an toàn thì phải đầy đủ đồ dùng dạy học. Ví như bảng đen, bàn ghế, sách giáo khoa phù hợp… đều không thể thiếu. Đối với các trường học và học sinh hoàn cảnh khó khăn còn phải tài trợ một ít sách vở bút viết.

Phương diện thứ hai chính là phải sắp xếp đầy đủ lực lượng giáo viên. Toàn bộ mười lăm trường ở thôn Sở Sơn đều không có giáo viên chính thức, tất cả đều là giáo viên tạm thời. Một giáo viên có thể dạy tất cả các chương trình học cho năm khối lớp, còn các trường trung học cũng không đủ giáo viên. Phần lớn giáo viên ở nông thôn là do dân đưa lên và giáo viên tạm thời, các giáo viên có đào tạo đều giảng dạy ở các trường địa phương lớn. Tiền lương của các giáo viên tạm thời cực thấp, mỗi tháng chỉ có sáu mươi tệ tiền dạy thay. Đã vậy, khoản tiền này còn thường xuyên bị khất nợ, không thể trả đúng hạn. Cũng vì như thế mà chất lượng giảng dạy tự nhiên cũng không thể cao được.

Một ít trường học ở xã, thị trấn thì chất lượng giáo viên cũng không đồng bộ, nhất là những môn không quan trọng như sinh vật, thể dục…, rất nhiều trường học không bố trí giáo viên chuyên môn, mà do các giáo viên của bộ môn khác đảm nhiệm.

Phương diện thứ ba, Ủy ban Giáo dục đề xuất, phải làm rõ vấn đề tiền lương và đãi ngộ cho giáo viên. Mấy năm qua, việc khất nợ giáo viên ở thị xã Hạo Dương đã thành thói quen. Tài chính không đủ, chiêu thứ nhất là nghĩ đến khất nợ giáo viên. Một cách tương đối, giáo viên là một tập thể yếu nhược, không quyền không thế, bị coi nhẹ. Khất nợ tiền lương của họ không phải là vấn đề lớn. Ngoại trừ ấm ức, bọn họ cũng không nghĩ ra biện pháp gì hay hơn.

Vì nguyên nhân ấy, tính tích cực của toàn bộ giáo viên đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng, có thể nói là “tiếng oán đầy trời”. Muốn làm tốt công tác giáo dục, tước tiên phải ổn định đội ngũ giáo viên. Giáo viên không an tâm giảng dạy thì có thể nghĩ được chất lượng như thế nào.

Lúc Tống Vạn Thanh nhắc tới mấy phương án giải quyết này, các nhân viên tham dự hội nghị đều gật đầu liên tục, cảm thấy rất có lý. Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người, muốn làm tốt giáo dục thì phải thế.

Nhưng đến lúc Tống Vạn Thanh báo cáo kinh phí cần dùng, thì tất cả mọi người đều ngây dại.

Theo ước tính ban đầu của Ủy ban Giáo dục, để giải quyết tổng quát vấn đề giáo dục, ít nhất phải cần sáu triệu trở lên. Cho dù chỉ giải quết bước đầu tiên là nguy cơ phòng học và đãi ngộ các giáo viên tạm thời cũng cần ít nhất là một triệu năm trăm ngàn trở lên.

Sau khi sững sờ, mọi người đều không nhịn nổi, lắc đầu ngao ngán.

Tiền!

Tiền ở đâu ra?

Cuộc họp Chủ tịch thị xã trước đây không chỉ một lần đụng đến tình huống giải quyết vấn đề nghiêm trọng như thế này, phải lập tức bắt tay giải quyết, cũng tìm được phương án rất khả thi, nhưng cuối cùng cũng không giải quyết được. Nguyên nhân chỉ có một, đó là không có tiền.

Không có tiền thì không thể giải quyết bất kỳ vấn đề nào!

- Đồng chí Vạn Thanh, anh cho rằng phải giải quyết vấn đề này như thế nào?

Rốt cuộc Tống Vạn Thanh cũng đọc xong cái báo cáo dài lê thê kia, Lưu Vĩ Hồng ôn tồn hỏi.

Tống Vạn Thanh thẳng thắn nói:- Chủ tịch thị xã Lưu, tôi cho rằng tình hình giáo dục của thị xã ta trước mắt không hề lạc quan, rất nên coi trọng, phải giải quyết càng sớm càng tốt.

Những lời này nói cũng như không. Nếu tình hình nghiêm trọng như thế, tất nhiên phải nói giải quyết như thế nào. Tống Vạn Thanh không thể nghĩ ra được từ nào. Ông ta quả thật không thể chen vào được, phó Chủ tịch thị xã như ông ta không quản lý tiền bạc.

Lưu Vĩ Hồng điềm nhiên cười, nói:- Đồng chí Vạn Thanh, công tác của anh là quản lý giáo dục, tôi muốn nghe ý kiến của anh.

Tống Vạn Thanh thận trọng, không kiềm nổi liếc Chu Bằng Cử một cái. Chu Bằng Cử hơi nghiêng ra sau, tựa vào lưng ghế làm ra vẻ đang xem hài kịch, vờ như không thấy ánh mắt của Tống Vạn Thanh, không hề biểu hiện gì.

Tống Vạn Thanh cắn răng nói:- Chủ tịch thị xã Lưu, tôi cho rằng, tạm thời phải cải tạo các phòng học nguy hiểm. Tình trạng này, nếu đã không đưa ra thì thôi, đã thấy rồi thì không thể phớt lờ.

Tống Vạn Thanh cũng biết, tình hình tái chính thị xã đang căng thẳng, hiểu được lời nói vừa rồi của Chu Bằng Cử, toàn bộ tiền quỹ của Cục tài chính thị xã chỉ có vài trăm ngàn. Căn cứ vào phương án mà ủy ban giáo dục đề xuất, giải quyết các phòng học có nguy cơ và tiền lương giáo viên tạm thời đã phải chi một triệu năm trăm ngàn. Nhưng đây không hẳn là vấn đề ông ta quan tâm, đã có Chủ tịch thị xã và phó Chủ tịch thường trực thị xã lo liệu. Đứng trên lập trường của ông ta, ông ta đương nhiên hy vọng thị xã có thể nghĩ ra biện pháp đầu tư thêm cho ngành giáo dục. Làm ra thành tích thì ông ta cũng có chút công lao. Nghĩ lại, công lao hay không cũng không cần, ít nhất cũng có thể đảm bảo an toàn, không xảy ra sự cố, muốn làm cho xong việc, ông ta nguyện đảm nhận trọng trách.

Lưu Vĩ Hồng khẽ vuốt cằm. Thái độ của Tống Vạn Thanh đã rõ ràng. Hắn cần nhất là thái độ như vậy.

- Các đồng chí khác có ý kiến gì thì lên tiếng đi chứ!

Không ai lên tiếng. Một đám phó Chủ tịch thị xã lấy mắt làm mũi, như các lão tăng đang nhập định.

Tình hình này Lưu Vĩ Hồng đã dự kiến được. Thông thường, nếu không đề cập đến vấn đề mình phụ trách, các phó Chủ tịch thị xã khác sẽ không xem vào. Đây cũng được xem như là một quy tắc ngầm. Chẳng qua là Lưu Vĩ Hồng muốn nói một câu lấy lệ cho phải đạo.

- Đồng chí Bằng Cử, mời anh nói ý kiến của mình.

Ánh mắt Lưu Vĩ Hồng dừng trên mặt Chu Bằng Cử.

Chu Bằng Cử ngồi thẳng lên, gật đầu nói:- Được rồi tôi chỉ nói hai câu. Tôi đồng ý với ý kiến của Chủ tịch thị xã. Công tác giáo dục chắc chắn phải coi trọng, nên cải tạo thêm nữa. Tuy nhiên, vấn đề khó khăn hiện nay là thị xã không có tiền. Năm nay, đã sớm vượt chỉ tiêu chi ra liên quan đến dự toán công tác giáo dục. Cửa ải cuối năm, tiền biết lấy từ đâu? Đó là cả một vấn đề!

Nói xong mấy câu đó thì Chu Bằng Cử lập tức im lặng.

Tiền từ đâu ra là chuyện của Chủ tịch thị xã, không liên quan đến y. Tuy phó Chủ tịch thường trực thị xã cũng cùng quản lý vấn đề tài vụ, nhưng bình thường chỉ quan tâm đến việc chi tiêu như thế nào thôi. Tiền ở đâu, thông thường đều do Chủ tịch thị xã trù tính sắp xếp. Mỗi lúc cuối năm, các chính quyền huyện thị ghé qua các Trưởng chi nhánh ngân hàng mỗi ngày mấy bận mà không xong việc thì phải chơi trò mất tích. Không chơi trò mất tích thì không đỡ nổi chiêu nào đâu!

Vả lại, còn phải xem đồng chí Tiểu Lưu này xử trí như thế nào! xem tại

-o0o-


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv