Quan Gia

Chương 530: Nhượng bộ chịu thua



Thế cục của Huyện Lâm Khánh đã thay đổi rồi.

Lưu Vĩ Hồng cầm tài liệu đã chuẩn bị xong của Ban tổ chức, một mình đi đến văn phòng Mộ Tân Dân

Từ khi Lưu Vĩ Hồng lần thứ 2 từ Bắc Kinh trở về thì Lý Cương Lâm Cách Hứa Bưu ba vị phó trưởng ban trở nên vô cùng tích cực, chủ động dẫn đầu sắp xếp lại đội ngũ, tăng ca thêm giờ và còn viết báo cáo kinh nghiệm "Công khai chế độ bổ nhiệm, miễn nhiệm cán bộ", Lâm Cách làm trong ban tổ chức hàng ngày cùng một số thành phần khác viết tài liệu, Lý Cương và Hứa Bưu thì xuống vùng nông thôn tìm các cán bộ nói chuyện, tổ chức lấy những thông tin đầu tay. Văn phòng của Trương Tuấn Linh thì cật lực làm công tác hậu cần giúp đỡ.

Tất cả mọi người đều rõ, đây không chỉ là cơ hội tốt để khoe thành tích với Trưởng ban Lưu mà còn để Ban tổ chức Huyện ủy Lâm Khánh thể hiện công lao thực sự.

Một khi việc này đã trở thành "Điển hình của cả nước" thì phần công lao đầu chính là của Lưu Vĩ Hồng, nhưng là một thành viên của Ban tổ chức thì sự giúp đỡ của mọi người không phải là nhỏ. Nếu như Trưởng Ban Lưu gặp vận may thăng chức thì dĩ nhiên cũng không thể quên được những công lao nỗ lực đóng góp của cấp dưới. Họ sẽ giống như cán bộ vùng Giáp Sơn, trở thành trợ thủ đắc lực của Trưởng Ban Lưu.

Tương lai sáng lạn mở ra trước mắt.

Trong thời gian 10 ngày, 3 bản thảo báo cáo kinh nghiệm cuối cùng cũng được mang ra sân khấu, bài phát biểu được chuẩn bị kỹ lưỡng, từng câu từng chữ được cân nhắc, trau truốt. Nếu như với bài phát biểu ấy mà đưa lên"Nhật Báo Nhân Dân"thì cũng xứng đáng.

Lưu Vĩ Hồng vẫn còn chưa thể quyết định, trước tiên đưa cho Phó bí thư Đảng ủy Từ Văn Hạo xét duyệt.

Từ Văn Hạo cũng không có gì phải chần chừ, do dự liền cầm bút khẳng định toàn bộ, tán thưởng việc này. Việc này làm rất tốt, Ban tổ chức có công lao, ngay cả ông ta là một Phó bí thư Đảng ủy cũng có một phần công lao. Quan chức trong nước đều như thế cả, phải có người nâng đỡ lẫn nhau.

Lưu Vĩ Hồng một mình tới chỗ Mộ Tân Dân và cũng không nghĩ rằng việc này gây ra rắc rối gì. Dù cho Mã Quốc Bình có biểu hiện rõ thái độ nhưng nếu cần thiết, có thể cho Lý Dật Phong tự mình ra mặt điểm danh. Nhưng mà Lưu Vĩ Hồng cảm thấy rằng bản thân mình nếu có thể làm được, vẫn là không muốn làm phiền đến Lý Dật Phong. Hắn bây giờ xác định không nghi ngờ gì, bản thân đã có thể tiến vào tầm mắt của các sếp cấp cao, phía sau lộ ra quá nhiều tuyệt chiêu, cũng không thể để lại bao nhiêu ấn tượng tốt đẹp.

Tiểu Chu tự mình đứng ở cầu thang tiếp đón.

Vừa nãy Bí thư Mộ đã gọi điện cho y nói sẽ có Trưởng ban Lưu tới.

Tuy Mộ Tân Dân không nói gì khác nhưng Tiểu Chu hiểu rõ rằng Bí thư Mộ muốn y tự mình đón tiếp như vậy là thể hiện phép lịch sự. Mộ Tân Dân chỉ cho một người là Chu Vân Đan, dù cho là Chủ tịch Huyện Đặng Trọng Hòa cũng chưa từng được "đãi ngộ" như thế, huống hồ là Lưu Vĩ Hồng càng không thể.

Hiện nay, tất cả đều đã thay đổi rồi.

Nhìn thấy bóng dáng to lớn của Lưu Vĩ Hồng xuất hiện nơi cầu thang, Tiểu Chu lập tức cúi người mỉm cười, bước nhanh ra đón tiếp, vẻ mặt tươi cười nói:

- Xin chào Trưởng Ban Lưu.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu.

- Trưởng Ban Lưu, Bí thư Mộ đang đợi anh ở trong văn phòng, mời anh.

- Cảm ơn!

Lưu Vĩ Hồng ngẩng đầu nhìn về phía trước thấy Tiểu Chu theo sát bên mình, bộ dạng vô cùng kính cẩn, liền giơ tay vỗ vỗ vào vai y, biểu thị sự an ủi về cuộc sống của người cán bộ cơ quan, thực ra cũng không dễ gì, hơn nữa lại ở vị trí như Tiểu Chu là một tên "tay sai" càng không thể không theo. Trong cái vòng luẩn quẩn đó thực sự là khó mà chấp nhận được. Lưu Vĩ Hồng rất thông cảm cho Tiểu Chu, Lưu Vĩ Hồng thấy cách làm của Mộ Tân Dân không giả dối nhưng không nhất thiết phải mang ý tưởng này "trút vạ" lên đầu Tiểu Chu.

Tên tiểu tốt thì cũng có chỗ khó xử, nên khoan dung độ lượng cho họ.

Khi bị vỗ nhẹ, Tiểu Chu nhận được sủng ái mà lo sợ cảm thấy hơi run run, trên mặt càng tỏ ra tươi cười ân cần đón tiếp.

Đi vào phòng làm việc của Mộ Tân Dân, Mộ Tân Dân cũng đã ngồi đợi sẵn trên ghế Sô pha, nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng vào cửa lập tức đứng dậy, vẻ mặt hớn hở tiến đến tiếp đón.

- Ha ha, Đồng chí Lưu Vĩ Hồng đến rồi, xin chào đồng chí.

Lưu Vĩ Hồng vẫn tười cười như trước, bắt tay Mộ Tân Dân.

Tiểu Chu "hoảng sợ" vì phát hiện ra Lưu Vĩ Hồng chỉ bắt một tay mà Bí thư Mộ lại dung cả hai tay giống như nhìn thấy lãnh đạo cấp cao, bắt chặt tay Lưu Vĩ Hồng lắc lắc liên tục biểu thị sự kính cẩn hết sức thuần thục.

Xem ra Bí thư Mộ cũng đã hiểu ra được tình thế, hiện tại là nỗ lực tìm cách bảo vệ mình.

- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, lại đây, mời ngồi.

Bắt tay một lúc, Mộ Tân Dân mới mời Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống.

- Cảm ơn Bí thư Mộ.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu, ngồi xuống ghế sô pha.

Đợi cho Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống, Mộ Tân Dân mới ngồi xuống cạnh Lưu Vĩ Hồng một cách lịch sự, vừa ngồi xuống liền mời Lưu Vĩ Hồng hút thuốc, Tiểu Chu mang trà tới, hai người họ đều coi Lưu Vĩ Hồng là lãnh đạo cấp cao.

- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, nghe nói Ban tổ chức đang tổng kết kinh nghiệm liên quan đến đến việc công khai chế độ bổ nhiệm, miễn nhiệm cán bộ.

Tiểu Chu vừa đi ra ngoài, Mộ Tân Dân liền chủ động mở đầu câu chuyện. Dù cho y đối với Lưu Vĩ Hồng giống như đối với "lãnh đạo cấp cao", trong đầu vẫn còn lo lắng bất an. Thực ra cũng không biết nói gì với Lưu Vĩ Hồng, chỉ có thể chủ động đề cập luôn đến vấn đề chính.

- Đúng vậy, Bí thư Mộ, chúng tôi làm tổng kết đơn giản, Bí thư Từ Văn Hạo đã phê duyệt, hôm nay tôi đưa đến đây để xin chỉ thị của ông.

Lưu Vĩ Hồng bình tĩnh nói theo quy tắc của một vị quan chức. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Mộ Tân Dân cung kính đối với hắn như thế nhưng hắn không thể kiêu căng, nếu không sẽ bị y xem thường. Đến giai đoạn này rồi thì thắng bại đã rõ ràng, Mộ Tân Dân chỉ là một con hổ chết. Việc duy nhất mà Mộ Tân Dân hiện giờ cần phải làm là tìm cách làm thế nào rời khỏi Huyện Lâm Khánh một cách đàng hoàng.

Cho dù lãnh đạo cấp cao cũng không chuẩn cho y dời đi, thì y cũng không thể làm tiếp nữa.

Còn có người sẽ nghe theo y sao?

Y ở Huyện Lâm Khanh một ngày sẽ bị người ta cười nhạo báng thêm một ngày, những ngày này thật khốn khổ.

Lưu Vĩ Hồng thực ra không muốn gặp Mộ Tân Dân nhưng việc thì cũng có nặng nhẹ, nhanh chậm, bản thân mình đang đứng giữa hai sự lựa chọn tiền đồ vinh quang và sự khó khăn, ai trọng ai khinh cần phải phân biệt rõ ràng, không thể để hỗn loạn được. Trước hết cần phải chứng thực sự tình, mọi việc thành công rồi thì sẽ nghĩ đến việc loại bỏ khó khăn như thế nào mới là vận mệnh của một lãnh đạo cấp cao có đầu óc tỉnh táo.

Mộ Tân Dân cười lớn:

- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng quá khách sáo rồi, mọi người đều là đồng chí trong bộ máy với nhau, cho dù cần bàn bạc, thương lượng nhiều về việc công khai chế độ bổ nhiệm, miễn nhiệm cán bộ tôi hoàn toàn tán thành. Đây là việc làm tốt, đối với việc xây dựng đội ngũ Cán bộ có ý nghĩa tích cực rất quan trọng

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu.

Xem ra, Mộ Tân Dân lúc này hoàn toàn tỉnh táo, nói rõ ràng với Lưu Vĩ Hồng, đây là thực hiện công khai chế độ bổ nhiệm, miễn nhiệm cán bộ do Ban tổ chức, nếu như công lao này không nằm trong tay Huyện Uỷ thì ở tình thế như thế này Mộ Tân Dân có dám tranh công không? Nếu như tranh được rồi thì có tác dụng gì chứ?

Dù cho thể hiện sự nhượng bộ chịu thua đối với Lưu Vĩ Hồng, thái độ cần phải hạ thấp, làm việc nhất định phải đạt được vị trí nếu không chi bằng kiếm củi ba năm thiêu một giờ, cuối cùng càng khó giải quyết.

- Cảm ơn sự khen ngợi của Bí thư Mộ, đây là bản sơ thảo mà chúng tôi đã làm, mời Bí thư Mộ thẩm duyệt.

Lưu Vĩ Hồng nói xong liền lấy ra một tập tài liệu từ trong cặp, cũng phải tới một hai chục trang nhẹ nhàng đặt lên trên bàn, đẩy về phía Mộ Tân Dân.

- Được, tôi xem tôi xem. Việc mà đồng chí Lưu Vĩ Hồng đã làm nhất định là rất hoàn hảo rồi, lần này chắc cũng không phải là ngoại lệ…

Mộ Tân Dân miệng không ngừng nịnh nọt, vội đưa tay cầm lấy tập tài liệu dày kia.

Nói thật, trước kia Mộ Tân Dân khi đang trong ban tuyên truyền Tỉnh ủy trực tiếp đối diện với Trưởng ban, Phó Trưởng Ban y cũng không hề nịnh nọt như thế. Nhưng nay tình thế đã khác trước, không thể như thế mãi được. Y trước kia không nịnh nọt lãnh đạo vì nhiều nhất cũng chỉ là thăng chức, nếu như bây giờ không "lừa gạt" Lưu Vĩ Hồng thì thực sự đáng lo ngại. Dù cho trong lòng Mộ Tân Dân chán ngấy việc việc này đến cực điểm nhưng không thể không hạ mình, trước một tên trẻ hơn y ba chục tuổi như Lưu Vĩ Hồng mà phải khom lưng thấp giọng.

Lưu Vĩ Hồng nâng cốc trà lên ngả đầu về phía sau, chậm rãi thưởng thức.

Bản báo cáo kinh nghiệm này cũng phải một hai mươi ngàn từ, Mộ Tân Dân xem rất nhanh đi nữa, khi xem xong cũng phải mất đến 10 phút a?

Trưởng ban Lưu làm rất tốt việc chuẩn bị "Chống lại cuộc chiến kéo dài" này.

Không ngờ lần này Trưởng ban Lưu đã tính sai, tốc độ thẩm duyệt của Mộ Tân Dân vượt xa với dự tính của hắn, không quá 2-3 phút Mộ Tân Dân đã xem xong báo cáo liền nói:

- Tốt, tốt lắm đồng chí Lưu Vĩ Hồng. Bản báo cáo này viết rất tốt, luận điểm rõ ràng, luận cứ chính xác, tài liệu bổ sung đầy đủ là một bài văn hay, một báo cáo tốt rất hiếm có. Tôi hoàn toàn đồng ý.

Mộ Tân Dân liền gật đầu, vẻ mặt tán thành. Vừa khen ngợi, vừa cầm bút mày trên bàn lên ký tên và ghi ý kiến ở trang cuối cùng của bản báo cáo, tất nhiên cũng là những lời hoa mỹ, ra sức khen ngợi, đồng ý lấy danh nghĩa của Huyện ủy Lâm Khánh để báo cáo lên Ban tổ chức Địa khu.

- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, được đó. Làm công tác nên như cậu làm vậy, có tư duy sáng tạo, lại có tính xác thực. Tất cả các đồng chí chúng ta đều nên học tập Đồng chí Lưu Vĩ Hồng a.

Mộ Tân Dân ký xong ý kiến của mình, dùng hai tay cầm tập tài liệu kia lên đưa cho Lưu Vĩ Hồng, miệng không ngừng nịnh bợ.

Lưu Vĩ Hồng cười cười khách khí nói một hai câu rồi lại lấy từ trong cặp ra một tập tài liệu dày, nói:

- Bí thư Mộ, đây là bản thảo do tự tôi viết định đóng góp cho Đảng, mong Bí thư Mộ xét duyệt.

Mộ Tân Dân hết sức kinh ngạc, tiếp nhận tập tài liệu lòng đầy hoài nghi.

Tên Lưu Vĩ Hồng này vẫn còn chưa xong, không biết lại làm trò gì nữa đây?

"Kiên định đi theo con đường cải cách mở cửa"

Phụ đề là: Kinh nghiệm giáo dục cho chúng ta luận từ những sai lầm của cải cách Liên Xô.

Chỉ cần nhìn thấy cái tiêu đề và phụ đề này thì Mộ Tân Dân đã cảm thấy bối rối, ngẩng đầu lên chớp mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng, đầu óc bỗng tối sầm lại dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất xỉu.

Không phải chứ?

Lưu Nhị Ca!

Lưu Nhị Gia!

Anh vừa mới phê phán cải cách của Liên Xô, một tư thế mạnh mẽ cứng rắn thuộc vào "Phái bảo thủ", bây giờ tất cả đều dựa cả vào anh. Trên

Hội trường tất cả mọi người đều không đồng ý mà anh còn muốn kiên định theo con đường cải cách mở cửa sao?

Anh như thế này rốt cuộc là chọn cách nào đây?

Tôi xin đồng chí đừng thay đổi tôi nữa, lão Mộ tôi thừa nhận rằng đầu óc mình ngu dốt, tư duy không thể bằng anh, đừng đùa tôi nữa có được không?


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv