- Nói như vậy, Liên Xô rất có khả năng sẽ không khống chế được?
Ông cụ nhíu đôi chân mày lại, hơi lo lắng nói.
Lưu Vĩ Hồng vẻ mặt nghiêm túc gật đầu. Chắc chắn tối qua ông cụ đã phân tích toàn diện thế cục trước mắt của Liên Xô, nếu thật sự xuất hiện tình hình như Lưu Vĩ Hồng nói thì đối với nước ta, nó là loại tình hình phá hoại. Nhưng Lưu Vĩ Hồng cũng biết, chuyện này e là không tránh khỏi, cho nên Lưu Vĩ Hồng nói hết ra. Thật ra, Lưu Vĩ Hồng cảm thấy loại tình hình này chính hắn nhất thời cũng không nghĩ ra được đối sách tốt nhất. Nhưng hắn không nghĩ được không có nghĩa là ông cụ cũng không nghĩ được. Hắn sở dĩ có thể đoán việc như thần đơn giản là vì biết trước việc trong hai mươi năm, nói đến kiến thức chính trị chân chính thì không dám tranh cao thấp với ông cụ.
Thấy Lưu Vĩ Hồng có dáng vẻ nói chưa hết ý,ông cụ nói:
- Vĩ Hồng, nói hết những gì cháu nghĩ trong lòng đi, nói ra toàn bộ, không cần giấu diếm gì cả, lại càng không có gì phải e dè, nói đúng nói sai gì không cần phải lo.
- Dạ, ông nội.
Lưu Vĩ Hồng vội vàng gật đầu.
- Căn cứ vào phân tích của cháu, sau chính biến này, Liên Xô có khả năng sẽ xuất hiện tình hình phá hư cả…
- Tình hình phá hư cả?
Ông cụ vừa như hỏi lại, vừa như tự lẩm bẩm.
- Đúng vậy. Ủy ban nhà nước về tình hình khẩn cấp muốn làm cũng không thành công. Có lẽ mỗi người trong bọn họ đều rất tài giỏi, nhưng hợp lại một chỗ thì không ai chịu phục tùng người đứng đầu, thành năm bè bảy mảng. Cháu cho rằng, Gorbachev sẽ nhanh chóng khôi phục chức vụ một lần nữa. Vấn đề quan trọng là, sau khi Gorbachev nắm quyền lại, ông ta có thể nắm vững thế cục trong tay không. Nếu náo loạn như vậy, uy vọng của Đảng cầm quyền Liên Xô sẽ mất điểm, có thể xuất hiện sự phân hóa bên trong. Thậm chí Gorbachev sẽ giải tán Đảng cầm quyền Liên Xô. Ông ta phải kiên trì giữ chức Tổng thống Liên Xô này, đem quyền lực của Đảng chuyển giao cho cơ quan hành chính các cấp. Ông ta nói cải cách, chính là muốn chuyển đổi chế độ chủ nghĩa xã hội khoa học của Liên Xô thành chế độ tư bản chủ nghĩa. Bản chất của điều này khác với cải cách của chúng ta.
Nói tới đây, Lưu Vĩ Hồng tạm dừng, cẩn thận quan sát sắc mặt của ông cụ.
Ông cụ là người cơ trí, điểm suy nghĩ cẩn thận ấy của hắn sao có thể không rõ? Ông hơi không hài lòng, "hừ" nhẹ một tiếng, nói:
- Vĩ Hồng, muốn chơi trò tâm nhãn với ông nội hả? Yên tâm, ông không phải là lão già lẩm cẩm.
Lưu Vĩ Hồng lập tức thẹn đỏ mặt cười, ngượng ngùng nói:
- Dạ, ông nội, cháu lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử…
Ông cụ mỉm cười hiền hòa đầy yêu thương nói:
- Vĩ Hồng, cháu rất thông minh, biết nhìn tổng thể đại cục, ông rất hài lòng. Suy nghĩ trong lòng cháu ông cũng có thể đoán được đại khái. Nhưng cháu đừng quên, không chỉ có mình cháu quan tâm đến cải cách quốc gia. Ông nội tuy đã già rồi, có một số việc vẫn có thể. Liên Xô cải cách và chúng ta cải cách là hai chuyện khác nhau.
Lưu Vĩ Hồng lập tức thở phào một hơi, cảm thấy cả người thoải mái như mới vừa cất được một gánh nặng.
- Ông nội, cháu hiểu rồi, xem ra cháu còn quá câu chấp.
- Ừ, cháu có thể biết được điều này thì cũng không tệ. Chấp nhất không phải là chuyện xấu nhưng quá câu chấp, tiến thêm một bước nữa là xơ cứng. Rất nhiều thứ không nhất định phải nằm cả trong tay mình, biết bỏ qua mới được. Điều này cháu phải nhớ kỹ!
Ông cụ từ tốn nói, trong vẻ uy nghiêm lộ ra ý dạy bảo.
- Dạ, cháu nhớ kỹ ạ!
Lưu Vĩ Hồng cung kính nói. Nguồn tại http://Truyện FULL
- Ừ, cháu nói tiếp đi.
- Nếu Gorbachev thật sự bước đến bước cuối cùng này, Đảng cầm quyền Liên Xô, thậm chí là toàn bộ Liên Xô, không thể tồn tại nữa. Liên Xô sẽ chia rẽ thành nước Nga độc lập, nhưng cho dù xem xét dưới khía cạnh nào, nước Nga mới ra đời cũng không thể kế thừa được toàn bộ năng lực của Liên Xô được. Ít nhất trong thời gian ngắn là không thể. Lúc trước Liên Xô muốn làm kinh tế, không làm khoa học, một khi chia rẽ, rất nhiều mắt xích sẽ bị cắt đứt, không có cách nào hữu hiệu để kết hợp hoàn chỉnh. Nước Nga trong vòng mười năm thậm chí hai mươi năm, đều không có khả năng trở thành một cường quốc như Liên Xô. Nói cách khác, Liên Xô chia cắt, chiến tranh lạnh sẽ chấm dứt, nước Mỹ trở thành bá chủ toàn cầu, là siêu cường quốc duy nhất. Tình hình này không tốt chút nào.
Lưu Vĩ Hồng chậm rãi nói, cả giọng nói và vẻ mặt đều rất nghiêm nghị.
Vẻ mặt của ông cụ và Mã Quốc Bình cũng nghiêm nghị hẳn, khẽ gật đầu.
Phân tích của Lưu Vĩ Hồng thật sự có lý.
- Nước Mỹ từ trước đến nay là cha thiên hạ, có thói quen rất thích can thiệp vào nội tình nước khác. Có Liên Xô tồn tại, điều ước Warsaw là kiềm chế lớn nhất đối với Mỹ và NATO. Phần lớn sức lực của Mỹ đều đặt ở Châu Âu, đó là sân sau của họ, không thể để mất được. Trái lại, lực lượng của Mỹ ở Châu Á lại không mạnh như vậy. Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi. Chúng ta có thời gian khá dư dả, cũng có hoàn cảnh bên ngoài tương đối ổn định đối với việc phát triển kinh tế của chúng ta, tích tụ thực lực của chúng ta. Nhưng hiện tại, nếu Liên Xô sụp đổ, nước Mỹ sẽ đặt toàn bộ sự chú ý vào nước ta. Họ nhất định sẽ trăm phương nghìn kế quấy nhiễu sự tiến bộ của chúng ta. Họ cảm thấy chế độ của họ mới thật sự là tiên tiến nhất thế giới, luôn muốn toàn thế giới phải đi theo con đường của họ. Việc này thật sự không có lợi đối với sự phát triển của chúng ta. Tuy nhiên, Liên Xô sụp đổ cháu thấy chỉ là chuyện sớm muộn, chuyện này thật khó giải quyết.
Lưu Vĩ Hồng lo lắng nói.
Ông cụ hừ nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng khoát tay nói:
- Nước Mỹ cũng không có gì giỏi, chỉ là hổ giấy thôi.
Thế hệ trước xông pha tên đạn đều có tinh thần không biết sợ thế này. Hơn nữa, ông cụ không phải chưa từng chiến đấu với nước Mỹ, nên càng không hề sợ hãi.
Chiến lược là phải xem thường kẻ thù, nhưng chiến thuật phải coi trọng kẻ thù.
Đương nhiên Lưu Vĩ Hồng không nói ra những lời này, hắn ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Ông nội, phát triển là lẽ tất nhiên. Mặc kệ Mỹ và các nước phương Tây sẽ dùng cách nào ngăn chặn chúng ta, cũng không thể ngăn cản chúng ta phát triển. Tuy nhiên, phải chú ý đến sách lược, có thể phải trả giá cao hơn một ít. Nước ta muốn quật khởi, dân tộc muốn vùng lên luôn phải trả giá.
Ông cụ khẽ vuốt cằm.
Mã Quốc Bình nói:
- Hiện tại quan trọng nhất là chính chúng ta phải ổn định trận tuyến, ý kiến nội bộ phải thống nhất, không thể để người khác thừa dịp tranh thủ sơ hở của chúng ta.
Lưu Vĩ Hồng liên tục gật đầu nói:
- Đúng, cháu hoàn toàn đồng ý với dượng.
Ông cụ hơi trầm ngâm, bỗng dưng đổi đề tài:
- Vĩ Hồng, ông nghe nói, cháu hiện là Trưởng ban tổ chức cán bộ Huyện ủy?
- Dạ, ông nội, tháng tư năm nay bổ nhiệm.
- Ừ, nghe Quốc Bình nói, cháu muốn công khai chế độ bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ? Chuyện này là sao, nói đi!
Ánh mắt của ông cụ nhìn mặt Lưu Vĩ Hồng rất nghiêm nghị, dường như cũng cảm thấy hứng thú với vấn đề này.
Lưu Vĩ Hồng vội vàng đáp:
- Thế này ạ, ông nội. Cháu cho rằng về mặt xây dựng, chọn lựa, khảo sát và giám sát đội ngũ cán bộ của ta là chưa hoàn thiện. Văn kiện nhiều, quy định cũng không ít, nhưng khi xuống dưới rồi thì biến dạng, rất khó chứng thực thật sự. Rất nhiều sự chọn lựa, khảo sát và giám sát đều chỉ là hình thức. Nên cháu đề xuất, cần phải công khai đưa ra chế độ bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ, phát động tất cả quần chúng, cán bộ cấp dưới đều tiến hành giám sát cán bộ lãnh đạo.
- Thực sự có hiệu quả chứ?
Ông cụ nhìn chằm chằm hắn, hỏi một câu.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Trước mắt chỉ thực hành một lần, hiệu quả cũng không tồi. Nhận được không ít thư từ phản ánh, chúng cháu đang điều tra, cũng quả thật phát hiện một số cán bộ trước kia tồn tại một ít vấn đề, sai lầm khá nghiêm trọng, đối với với các đồng chí khác chấn động rất lớn. Trước mắt, không khí quan trường ở huyện Lâm Khánh đã dần dần chuyển biến, các cán bộ đều chuyên tâm vào công việc của mình, thay đổi thế này thật là đáng mừng. Cháu nhận thấy chế độ này nên kiên trì tiếp tục, Chỉ cần xây dựng đội ngũ tốt, cơ bản đảm bảo cho sự phát triển của chúng ta, không sợ bất cứ uy hiếp nào của kẻ thù, cũng không sợ nội bộ nảy sinh vấn đề.
Lưu Vĩ Hồng nói những lời này rất hùng hồn.
Ông cụ khẽ gật đầu khen ngợi, chuyển mình một chút, nét mặt lộ vẻ mệt mỏi. Mấy năm gần đây, ông cụ ít khi nói chuyện với người nào lâu như vậy, có hơi mất sức.
Lưu Vĩ Hồng hoảng sợ, khẩn trương đứng dậy nói:
- Ông nội, ông nghỉ một lúc đi.
Mã Quốc Bình cũng đứng dậy, mặt đầy vẻ lo âu.
Ông cụ nhẹ nhàng khoát tay nói:
- Được rồi, cháu cũng đi nghỉ một chút đi, trở về gấp như vậy cũng vất vả rồi.
Lưu Vĩ Hồng vội vàng nói:
- Không vất vả ạ. Cháu còn trẻ, không sao đâu.
Ông cụ trìu mến gật đầu.
Lập tức Mã Quốc Bình gọi vệ sĩ và y tá vào chăm sóc ông cụ, cùng với Lưu Vĩ Hồng cáo từ đi ra.
- Vĩ Hồng này, lần này cháu muốn công khai chế độ bổ nhiệm và miễn nhiệm, dượng thấy cũng không tồi. Cần thiết thì cháu tổng kết kinh nghiệm để báo cáo đi.
Mã Quốc Bình bước chậm ra phòng khách, nói với Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Mấy hôm nay cháu đang tổng kết kinh nghiệm. Nhưng dượng này, muốn đem báo cáo kinh nghiệm này trình lên cũng không phải mình cháu có thể quyết định. Chỉ riêng Bí thư Huyện ủy Mộ kia e là cũng không qua nổi rồi.
Mã Quốc Bình hơi sầm mặt, không hài lòng nói:
- Ừ, tình hình này dượng cũng đã nghe qua. Đồng chí này cũng không vừa đâu.
Bè cánh đấu đá, còn đố kỵ người tài hơi quá.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Hôm qua, y còn mở cuộc họp phê phán cháu, hơn phân nửa là về chính biến Liên Xô.
Mã Quốc Bình thoạt tiên sửng sốt, nhưng lập tức mỉm cười:
- Có việc như vậy nữa sao?
Lưu Vĩ Hồng gật đầu.
Mã Quốc Bình cười thành tiếng, nói:
- Cháu đừng để ý tới y, nếu y không đồng ý, cháu cứ đăng thẳng lên báo. Nếu thật sự quá khó khăn, dượng nghĩ nên mời đồng chí Lý Dật Phong tự ký tên.
- Dạ, cám ơn dượng.