Hơn hai giờ chiều, các cán bộ lãnh đạo chủ chốt huyện Lâm Khánh lục tục đến phòng họp lớn của Huyện ủy. Mộ Tân Dân đã hạ lệnh, toàn bộ cán bộ đương chức cấp trưởng phòng trở lên trong toàn Hjuyện, bao gồm Hội đồng nhân dân, Mặt trận Tổ quốc, phó Chủ tịch, chỉ cần không đi công tác, không phải bệnh nằm viện đều phải tham dự cuộc họp này.
Mộ Tân Dân tuy chưa từng thật sự xây dựng uy quyền của y ở Lâm Khánh, nhưng những chuyện thế này không ai dám nghịch ý y. Huống chi tình hình hiện tại rất nhạy cảm, huyện Lâm Khánh đang nổi lên nhân vật thứ hai, nếu vô ý có thể bị Mộ Tân Dân mài cho bằng.
Chỉ cần "giải quyết" xong, uy vọng của Mộ Tân Dân sẽ cao vút.
Đây là điều mà mọi người cùng công nhận.
Hơn nữa, thật ra mọi người đều trông đợi cuộc họp lần này để nhìn xem cảnh tượng hai vị cứng đầu này đấu đá nhau. Mọi người thường ngày cũng không có môn giải trí nào có tính kích thích.
Không như cuộc họp lần trước, Mộ Tân Dân, phó Bí thư Chu Vân Đan, Chánh văn phòng Huyện ủy Mễ Hiền Hoa không khoan thai đến chậm mà đã an vị rất sớm trên đài chủ tịch, đợi các vị cán bộ tới.
Mộ Tân Dân cũng là bộ dạng cũ, bộ mặt đăm chiêu như toàn bộ người trên thế giới đều thiếu tiền của y.
Các cán bộ vốn tụm năm tụm ba kết thành nhóm mà đến, trên đường đi vừa nói vừa cười, vào đến phòng họp thấy bộ mặt sưng xỉa của Mộ Tân Dân, lập tức không còn một tiếng động, trở nên nghiêm túc vô cùng, tự ngồi xuống đúng chỗ, ngồi thằng người rất nghiêm trang.
Mộ Tân Dân muốn có hiệu quả như thế.
Hôm nay y muốn mở cuộc họp này là để lên án công khai Lưu Vĩ Hồng, nếu tất cả mọi người cười hi hi ha ha thì còn uy nghiêm gì nữa. Hiệu quả của việc đấu tranh này lại càng suy giảm.
Cuộc họp nghiêm túc, không khác biệt quy tắc trước kia, lúc Mộ Tân Dân ở Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy. Chỉ cần y trương bộ mặt chết người ấy ra thì mới dựng sào đã thấy bóng.
Các lãnh đạo khác trong Huyện cũng lục tục kéo đến.
Tiểu Chu, thư ký của Mộ Tân Dân dẫn theo vài nhân viên làm việc trong văn phòng Huyện ủy, bận rộn tiếp khách. Trên mỗi vị trí đều để mấy tờ báo và tạp chí có đăng bài viết của Lưu Vĩ Hồng, hơn nữa lời nói còn rất quyết liệt, nhìn qua đã thấy Mộ Tân Dân chuẩn bị kỹ lưỡng cho cuộc họp này.
Lần này, dủ không thể lật đổ được Lưu Vĩ Hồng, cũng phải khiến hắn bị ghét bỏ.
Được Mộ Tân Dân tiếp đón như thế hẳn là không còn đường sống.
Dường như có người đã có ý bất mãn với y, nhậm chức Bí thư Huyện ủy gần một năm, nếu không thể áp chế được Lưu Vĩ Hồng thì danh vọng của Lưu Vĩ Hồng sẽ ngày càng cao.
Cơ hội trời ban như thế sao lại có thể bỏ qua?
Lưu Vĩ Hồng tới một mình không đi cùng các lãnh đạo Huyện ủy khác, thậm chí cũng không đi cùng Lý Cương và Lâm Cách. Có lẽ hiện giờ Lý Cương và Lâm Cách đang bất an, Lưu Vĩ Hồng rất thông cảm cho sự khó xử của họ, không làm khó họ thêm.
Nhìn thấy thân hình cao lớn của Lưu Vĩ Hồng xuất hiện trong phòng họp, trong phòng vốn có chút tiếng động còn sót lại, bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường. Một số cán bộ đang chuẩn bị bưng chén lên uống nước, không kìm nổi phải đặt chén xuống, nín thở nén hơi nhìn vị Trưởng ban Tổ chức cán bộ trẻ tuổi, trong mắt toát ra ý kính sợ.
Cuộc họp này của Mộ Tân Dân riêng để đối phó Lưu Vĩ Hồng, làm mất thể diện của người kia, lột da Lưu Vĩ Hồng.
Không phải bất cứ ai cũng có thể được Bí thư Huyện ủy mời dự cuộc họp phê bình. Mộ Tân Dân chắc chắn là đã thử qua các biện pháp khác không hiệu quả nên lúc này mới quyết định làm "phong trào quần chúng". Đây cũng là thủ đoạn cuối cùng của Mộ Tân Dân. Nếu cuộc họp lần này không thể làm ngã dáng vẻ "kiêu ngạo bệ vệ" của Lưu Vĩ Hồng thì Mộ Tân Dân không thể nghĩ ra được cách nào tốt hơn.
Còn uy vọng của Lưu Vĩ Hồng thì chắc chắn sẽ lên đến một tầng cao mới.
Đã có ý "quyết chiến đến hơi thở cuối cùng".
Lưu Vĩ Hồng tươi cười bước qua đài chủ tịch ngồi xuống, thoạt nhìn thấy tư thế ngồi khá tùy tiện. Ngược lại với toàn bộ hội trường, hắn mang vẻ mặt thoải mái nhất.
Hai giờ hai mươi mấy phút, trên hội trường cơ bản đã ngồi đầy đủ, chỉ còn Chủ tịch huyện Đặng Trọng Hòa và Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc huyện chưa tới.
Trong phòng họp vang lên liếng giở báo sột soạt. Không khí trong hội trường áp lực như thế, mọi người không ai nói chuyện với nhau, càng không thể giống như một tên ngốc thất thần ngồi đó trước đống báo và tạp chí.
Đây cũng là một trong những mục đích của Mộ Tân Dân.
Mọi người nhìn đống báo chí trước mặt có vẻ hiểu biết, đối với những lời phê phán nhằm vào Lưu Vĩ Hồng rất có lợi. Không phải Mộ Tân Dân tôi nhằm vào Lưu Vĩ Hồng mà thật sự là hắn phạm sai lầm nghiêm trọng, không phê bình không được.
Bài viết đó, vốn các cán bộ tham dự cuộc họp đều đã xem qua, nhưng giờ nhìn lại, cảm giác tự nhiên không giống, dường như cảm thấy Lưu Vĩ Hồng đã chọc đúng tổ ong vò vẽ, tình hình không thể chịu nổi rồi.
Một Trưởng Ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy nho nhỏ như anh lại dám phê bình nhà nước, lại còn công nhiên phê bình người lãnh đạo tối cao của Đảng Cộng Sản Liên Xô, không khỏi tự hại chính mình sao?
Gần đến giờ họp, Đặng Trọng Hòa cùng với một đồng chí lão thành năm mươi mấy tuổi cùng đi đến, vị đó chính là Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc.
Như vậy, Bí thư Huyện ủy và Chủ tịch Huyện an vị ở giữa đài Chủ tịch, Chủ tịch Hội đồng nhân dân và Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc chia ra hai bên. Lần này Đặng Trọng Hòa khách khí, nhường Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc ngồi bên cạnh Mộ Tân Dân, còn mình chuyển chỗ ngồi.
Kính lão đắc thọ là truyền thống của nước ta mà.
Mộ Tân Dân đứng dậy bắt tay Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc, nét mặt nghiêm nghị gượng cười, xem như đủ lễ.
- Các đồng chí, giờ chúng ta họp.
Sau khi chào hỏi Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc, Mộ Tân Dân lại ngồi xuống, lại trưng ra vẻ mặt chết người, không có chút thoải mái nào, hắng giọng, nói với giọng cực kỳ nghiêm túc.
Phòng họp yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn về phía Bí thư Huyện Ủy.
- Hôm nay triệu tâp mọi người đến cuộc họp này, nguyên nhân chắc hẳn mọi người cũng đã biết. Hiện nay, ở huyện chúng ta xuất hiện một tư tưởng cực kỳ sai lầm, một quan điểm cực kỳ nguy hiểm. Có người hoài nghi với sự nghiệp tiến hành cải cách mở cửa của chúng ta. Đầu tháng này, có người đăng một bài văn trên báo "Tiếng Kèn", tiêu đề là "Bàn về sai lầm trong cải cách ở Liên Xô", phụ đề là "Đề cao gấp trăm lần đối với phần tử dã tâm". Tôi tin rằng, mọi người đều đã đọc qua bài viết này. Tác giả này là ai? Cũng không gạt mọi người, chính là một đồng chí ngồi cùng chúng ta hôm nay, đồng chí Trưởng Ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy Lưu Vĩ Hồng!
Mộ Tân Dân sa sầm mặt, cao giọng nói với cái microphone trước mặt, vì hơi nghiêm túc quá, hơn nữa microphone hơi lệch, khiến giọng nói của y trở nên rất lạ lùng.
Tuy mọi người đã sớm đoán được nội dung cuộc họp, nhưng Mộ Tân Dân nêu đích danh Lưu Vĩ Hồng khiến không khí trong phòng họp như bị nén chặt lại, mỗi người đều không có nổi nửa điểm tươi cười, một đám ngồi nghiêm chỉnh nhìn không chớp mắt, chỉ có điều khóe mắt lại dừng trên mặt Lưu Vĩ Hồng.
Vẻ mặt Lưu Vĩ Hồng vẫn bình tĩnh như cũ, không chút gợn sóng, thậm chí hắn còn nâng chén trà lên uống, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, dường như không nghe thấy Mộ Tân Dân đang lên án khan cả giọng, giống như Bí thư Mộ đang nói về người khác, không liên quan đến đồng chí Lưu Vĩ Hồng.
Mà hắn cũng rất khác với một đám lãnh đạo đang sa sầm mặt, nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ thấy họ cũng rất khác nhau. Hai hàng lông mày của Đặng Trọng Hòa nhíu lại, ánh mắt lo âu. Lý Học Trí cũng thế, thậm chí chân mày còn nhíu sâu hơn Đặng Trọng Hòa. Nếu xét về quan hới Lưu Vĩ Hồng, Lý Học Trí cũng không thân bằng Đặng Trọng Hòa, nhưng xét quan hệ thì Đặng Trọng Hòa xa hơn Lý Học Trí vì Lục Đại Dũng rất coi trọng Lưu Vĩ Hồng. Lý Học Trí rất rõ, hiện giờ Mộ Tân Dân công khai nã pháo vào Lưu Vĩ Hồng, tình thế như vậy Lý Học Trí không tiện lên tiếng ủng hộ Lưu Vĩ Hồng, trong lòng rất lo âu. Chu Vân Đan và Mễ Hiền Hoa đều có vẻ mặt nghiêm túc, nhưng mọi người vẫn thấy trong mắt họ một tia phấn khởi.
- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, tôi hỏi cậu, cậu công kích việc cải cách của Liên Xô một cách ác ý như vậy, công kích ác ý người lãnh đạo tối cao của nước xã hội chủ nghĩa láng giềng là có dụng ý gì?
Toàn bộ câu hỏi của Mộ Tân Dân rất khốc liệt.
Hai hàng chân mày của Lưu Vĩ Hồng hơi nhướng lên, hỏi với vẻ lạ lùng:
- Bí thư Mộ, đây là biện luận sao? Tôi có thể lên tiếng không?
Mộ Tân Dân ngẩn ra, y vốn định dùng cuộc họp phê bình này với phương thức nhấn mạnh giọng điệu để nâng cao hiệu quả phê bình. Các cuộc họp phê bình trước, đối tượng bị phê bình đều thúc thủ, bị kiềm chế chặt chẽ, nào dám cãi lại? Mộ Tân Dân chỉ chú ý đến lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị mà quên đi điều này.
Lưu Vĩ Hồng ngồi ngay ngắn trên đài chủ tịch, không thúc thủ, không bị kiềm chế, bỗng buông một câu tùy tiện khiến bí thư Mộ không kịp trở tay.
- Không, đây không phải cuộc tranh luận, cậu không được ngắt lời tôi.
Sau lúc sững sờ, Mộ Tân Dân nổi giận đùng đùng nói.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Không thành vấn đề. Tôi chỉ muốn hỏi cho rõ, bằng không tôi không dám không trả lời câu hỏi của Bí thư đâu.
Trong phòng họp vang lên một trận cười, thậm chí có người còn khẽ nhịp chân, có người còn thì thầm một chữ "khá" nữa.
Cốt khỉ vẫn là cốt khỉ, chỉ thuận miệng nói một câu đã làm Bí thư Mộ sượng mặt rồi.
- Nghiêm túc chút đi! Truyện được copy tại Truyện FULL
Mộ Tân Dân nói mà sắc mặt đen như đáy nồi.
Trong lòng bốc hỏa rồi!
Trận cười này chẳng khác nào vô số bàn tay tát vào mặt Mộ Tân Dân, quả thật là y bị tức chết. Nhưng Lưu Vĩ Hồng không sai, là Bí thư Mộ tự mình nói bằng giọng điệu không thích hợp, có thể nào trách Trưởng ban Lưu náo loạn hội trường?
Một nét cười thoáng qua mặt Đặng Trọng Hòa.
Lưu Vĩ Hồng thật là vẫn còn có thể "làm". Không cần lên gân, chỉ có một câu đã làm không khí nghiêm trang mà lão Mộ hao tâm tổn sức tạo ra đã tan biến không còn một mảnh, không ngờ rằng cuộc họp phê bình này có thể biến thành hài kịch.
Tuổi còn trẻ, khó cầm cương!