Cao Tư rõ ràng được hưởng sự giáo dục tốt đẹp….nhưng sự ngạo mạn trong gã cũng rất rõ ràng, sự ngạo mạn đó, thế nào cũng không thể che dấu được. Hoặc là gã chỉ là giả vờ giả vịt để che dấu, thực tế lại rất muốn "phô" cái sự ưu việt của mình ra.
Bản thân Cao Tư chỉ là một viên chức, nhưng công ty mà gã đại diện, quả thực là rất lớn.
Cuộc đàm phán được tiến hành trong cả buổi chiều, nhưng hiệu quả lại không làm cho người ta vừa lòng. Cao Tư nói với Đặng Trọng Hòa rằng tiền không phải là vấn đề, công ty của bọn họ có thực lực. Điểm này đã được Vân Vũ Thường khẳng định. Đặng Trọng Hòa mặc dù không rõ ràng lai lịch của công ty Cao Thịnh, nhưng thấy Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường gật đầu, nên cũng không nghi ngờ gì. Nhưng tiếp theo "người Mỹ da vàng" này đưa ra rất nhiều điều kiện, rất nhiều điều kiện Đặng Trọng Hòa rất khó đáp ứng được.
Tuy rằng Cao Tư hứa hẹn cho vay bốn triệu đô la Mỹ là rất hấp dẫn, Đặng Trọng Hòa rốt cuối cùng cũng không dám đồng ý, rất khách khí nói với Cao Tư nói gã cần suy xét kỹ, ngày khác bàn tiếp.
Là chủ nhà, Vân Vũ Thường tự nhiên phải mời Cao Tư và Nhan tiểu thư cùng dự bữa tối.
Buôn bán nếu không được thì vẫn còn tình nghĩa mà.
Sau bữa tối, Lưu Vĩ Hồng, Đặng Trọng Hòa Hướng Vân ở hoa viên đình hóng mát uống trà nói chuyện phiếm. Đinh Dương và Dương Ngọc Trân buổi chiều đã đi Hongkong, Vân Vũ Thường thì đi tham gia hội nghịcâu lạc bộ cổ đông. Nghe nói lại có ba công ty đề nghị với câu lạc bộ để được trở thành hội viên phi cổ đông. Ba công ty này là công ty lớn, rất có danh tiếng ở Giang Khẩu. Đối với câu lạc bộ của Vân Vũ Thường thì bọn họ cũng rất hứng thú. Sau khi cải cách mở cửa, bọn họ kiếm được rất nhiều tiền, hiện tại rất cần một địa vị xã hội tương xứng với sự giàu có của họ. Câu lạc bộ của Vân Vũ Thường là câu lạc bộ tư nhân cấp bậc cao nhất, rất phù hợp với tâm lý của "nhà giàu mới nổi". Hơn nữa tôn chỉ cộng hưởng quyền lợi rất được hoan nghênh.
Công ty Hoành Du nguyên bản chính là "công ty phê văn" nổi danh ở thành phố Giang Khẩu. Hậu trường của công ty này, đều ghê gớm cả. Cho nên có thể cộng hưởng quyền lợi với những công ty như vậy thì không còn gì bằng.
- Lưu, đây là tiền của người Mỹ, không dễ lấy đâu.
Đặng Trọng Hòa mang lên một cốc trà nhỏ, khẽ nhấp một ngụm, lắc đầu nói.
Vấn đề thiết bị được giải quyết rồi, trong lòng Đặng Trọng Hòa rất muốn giải quyết xong vấn đề tài chính. Nếu không công ty quản lý năng lượng của huyện Lâm Khánh vẫn rất khó nâng cao hiệu suất. Nhưng nghĩ đến điều kiện hà khắc của người Mỹ, Đặng Trọng Hòa cảm thấy trong lòng rất bí bách, muốn nghe ý kiến của Lưu Vĩ Hồng. Buổi chiều, lúc đàm phán, Lưu Vĩ Hồng giữ nghiêm quy tắc, không "vượt mặt" ông ta, chỉ có điều thỉnh thoảng hắn hỏi về tình hình công ty của Cao Tư một chút, quyết không quyết định thay Đặng Trọng Hòa.
Hướng Vân quy củ ngồi ở một bên, rất chăm chú lắng nghe hai vị lãnh đạo nói chuyện. Đối với gã mà nói, đây là một quá trình học tập rất khó có được, ý bồi dưỡng gã của Trưởng ban Lưu là rất rõ ràng.
Lưu Vĩ Hồng hai hàng lông mày nhíu lại, gật gật đầu:
- Quả thực là khó lấy được. Công ty Cao Thịnh quả nhiên có ý đồ chính trị rất mạnh, ý đồ "thẩm thấu tư bản" rất rõ ràng.
Đặng Trọng Hòa "Hừ" một tiếng, nói:
- Người Mỹ luôn như vậy, luôn muốn bắt nạt người khác. Trước kia thì là tàu chiến, giờ thì là xâm lược kinh tế. Dường như toàn bộ thế giới đều phải chuyển động xung quanh cái gậy chỉ huy của người Mỹ vậy.
Là một cán bộ Đảng viên có cấp bậc nhất định, trong một số vấn đề có tính nguyên tắc, Đặng Trọng Hòa rất quan tâm.
Lưu Vĩ Hồng nâng chén trà lên uống một ngụm, nói:
- Đây là hiện tượng bình thường. Quốc gia cường thịnh, thì tâm lý "duy ngã độc tôn"* tự nhiên sẽ mà có. Vì vậy, việc người Mỹ nghĩ như thế nào không quan trọng, mà quan trọng là chúng ta phải tự biến mình thành hùng mạnh, đợi đến lúc thực lực đủ rồi, thì chúng ta sẽ vượt lên.
(chú thích: Duy ngã độc tôn nghĩa là: Chỉ mình ta là nhất).
Đặng Trọng Hòa nói:
- Lý thì như vậy. Tiền của người Mỹ không dễ lấy, thì phải nhìn xem biểu hiện của người Nhật rồi.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Hy vọng bọn quỷ này sẽ không làm chúng ta thất vọng.
Hướng Vân khẽ mỉm cười.
Tiểu quỷ.
Trưởng ban Lưu muốn tiền của người ta, mà còn không khách khí như vậy. Nếu là cho người ta tiền thì không biết liệu chó chửi tổ tiên mười tám đời người ta ra hay không?
Tuy nhiên biểu hiện của "tiểu quỷ" quả thực là tốt hơn so với người Mỹ.
Cuộc đàm phán với "tiểu quỷ" được tiến hành vào buổi sáng, vẫn ở biệt thự số chín như cũ.
Đại diện đàm phán chính thức của họ là Takeda Koki, khoảng bốn mươi tuổi, đeo giầy tây, vóc dáng không cao lắm, nhìn qua trông cũng có chút nhã nhặn, giống như thành phần trí thức cao cấp, chứ không hề giống một thương nhân. Gặp đám Đặng Trọng Hòa, Lưu Vĩ Hồng, liền cúi đầu chào trước, miệng xì xồ mấy câu tiếng Nhật.
Người phiên dịch tiếng Nhật được câu lạc bộ cử đến, giải thích, ý là sau này mong quan tâm nhiều hơn.
Thực ra phiên dịch viên này không cần thiết phải mời.
Takeda Koki là giám đốc cơ cấu dẫn xuất ngành ngân hàng của Nhật Bản. Người này nói tiếng Trung rất tốt, thậm chí tiếng phổ thông của ông ta còn chuẩn hơn cả Đặng Trọng Hòa. Đây cũng là đặc điểm của nhân viên công tác được phái đến Trung Quốc của Nhật Bản, đều cử những người rất giỏi tiếng Trung đến. Nếu như bỏ cái "tật" gặp người là cúi đầu, trên lưng đeo thêm cái gùi, đứng cùng với đám nông dân, thì chẳng ai nhận ra cả.
Nếu "tiểu quỷ" đã nói năng khiêm nhường như vậy, thì mình cũng không thể thất lễ được. Vân Vũ Thường mỉm cười mời Takeda Koki và trợ thủ của ông ta vào, cô gái có khuôn mặt tròn dâng trà lên, chuẩn bị triển khai đàm phán.
Chiếu theo quy tắc đàm phán, Đặng Trọng Hòa giới thiệu hình hình cơ bản của huyện Lâm Khánh cho Takeda Koki.
- Chủ tịch huyện Đặng, liên quan đến việc quý huyện sắp tiến hành mở rộng việc khai thác tài nguyên, chúng tôi cảm thấy rất hứng thú, và cũng rất vui lòng góp chút sức lực giúp Chủ tịch huyện Đặng. Tôi rất nể trọng những tinh thâm văn hóa lâu đời của quý huyện, được đóng góp chút sức lực cho quý huyện là vinh hạnh của Takeda Koki tôi.
Sau khi nghe xong Đặng Trọng Hòa giới thiệu, Takeda Koki lại khom người chào, cung kính nói.
Một số người trong nước không hiểu về người Nhật lắm. Có thể nói ấn tượng đối với "bọn tiểu quỷ" đều đến từ những bộ phim và tác phẩm truyền hình, gần thì là "địa lôi chiến" và "đội du kích Bình Nguyên", gần thì có "Nữ tướng bóng chuyền".
Thấy Takeda Koki khách khí như vậy, Đặng Trọng Hòa và Hướng Vân đều có chút đờ đẫn. Nghe ý này, huyện Lâm Khánh nếu không cần tiền của họ, thì thật đúng là không nể tình rồi.
Trên thực tế, Takeda Koki trước kia cũng là rất có thành ý, luôn miệng nói là bồi thường một chút cho sự xâm lược dã man của quân Nhật trước kia, đồng ý cho huyện Lâm Khánh vay ba tỷ Yên không lãi.
Lúc đó tỉ giá đồng Yên so với đô la Mỹ là 120 Yên đổi một đô la, ba tỷ Yên tương đương với khoảng 2, 5 triệu đô la Mỹ, đổi thành nhân dân tệ thì được khoảng một trăm ba mươi triệu.
Nghe nói là cho vay không lãi, Đặng Trọng Hòa lập tức mừng rỡ.
Đây quả thực là ngoài dự kiến.
- Takeda Koki tiên sinh, ngài nói là cho vay không lãi?
Đặng Trọng Hòa không kìm nổi hỏi một câu.
Đúng vậy, Chủ tịch huyện Đặng, đúng là cho vay không lãi. Công ty chúng tôi đang nỗ lực tìm cách bù đắp cho những đáng tiếc trước đây. Chỉ cần chúng ta ký xong hợp đồng, các vị sẽ rất nhanh chóng nhận được khoản ba tỷ Yên này. Chúng tôi rất thành tâm, không có thêm bất cứ điều kiện gì, chỉ cần quý huyện hoàn trả đúng hạn là được. Đương nhiên, căn cứ vào nguyên tắc hợp tác, còn cần một trung gian có đủ uy tín để đảm bảo nữa, điều này chắc Chủ tịch huyện Đặng cũng hiểu.
Takeda Koki nho nhã lễ độ nói, vẻ mặt rất là chân thành.
Vân Vũ Thường mỉm cười nói:
- Cái này thì tiên sinh cứ yên tâm, trung gian chúng tôi đã tìm được rồi.
- Vậy thì tốt rồi, rất cám ơn Chủ tịch Vân.
Takeda Koki lại hướng về phía Vân Vũ Thường cúi đầu một cái.
Đặng Trọng Hòa vẻ mặt vui mừng, đồng ý. Lưu Vĩ Hồng lại bỗng nhiên nói:
- Takeda Koki tiên sinh, vô cùng cảm ơn sự giúp đỡ của quý công ty đối với huyện Lâm Khánh chúng tôi. Chúng tôi nhất định sẽ hoàn trả đúng hạn. Tuy nhiên, chúng tôi cũng có một yêu cầu nho nhỏ.
Takeda Koki vội vàng hướng về phía Lưu Vĩ Hồng, cúi đầu nói:
- Lưu tiên sinh cứ nói.
- Chúng tôi hy vọng ba tỷ Yên này có thể đổi ra đô la Mỹ, đương nhiên khi chúng tôi hoàn trả thì cũng sẽ trả bằng đô la Mỹ. Dù sao đô la Mỹ cũng là thông dụng nhất, khi chúng tôi nhập khẩu thiết bị cũng thuận tiện hơn. Tôi nghĩ điều này chắc không vấn đề gì chứ?
Lưu Vĩ Hồng cũng nho nhã lễ độ nói.
Takeda Koki sắc mặt hơi đổi, trầm ngâm nói:
- Lấy đô la Mỹ kết toán?
- Đúng vậy. Đây là yêu cầu duy nhất của chúng tôi, hơn nữa yêu cầu này không thể thay đổi.
Lưu Vĩ Hồng rất khẳng định nói.
- Cái này…
Takeda Koki lại trầm ngâm hẳn lên, dường như hơi khó quyết định.
Lợi Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:
- Nếu Takeda Koki tiên sinh cảm thấy không tiện, thì đưa Yên Nhật cũng được, nhưng khi hoàn trả, chúng ta vẫn lấy đô la Mỹ kết toán. Hai mươi lăm triệu đô la Mỹ vay không lãi?
Vân Vũ Thường và Đặng Trọng Hòa đều cảm thấy có chút kỳ lạ. Không biết tại sao Lưu Vĩ Hồng lại muốn quy ra đô la Mỹ như vậy. Đối với Vân Vũ Thường mà nói, bất luận là đô la Mỹ hay Yên Nhật đều có thể đổi ra nhân dân tệ một cách dễ dàng. Lúc đó tỉ suất hối đoái tương đối ổn định, thủ tục phí và tổn thất và tỉ suất hối đoái cũng không lớn, hoàn toàn nằm trong phạm vi "có thể chịu được".
- Lưu tiên sinh, lấy Yên Nhật kết toán hay là lấy đô la Mỹ kết toán, hẳn là không phải mấu chốt vấn đề chứ?
Takeda Koki trầm ngâm, chậm rãi nói, trong mắt hiện lên một chút căng thẳng, dường như là rất coi trọng vấn đề này.
Lưu Vĩ Hồng trên mặt vẫn mỉm cười, những lời nói ra lại kiên quyết lạ thường: xem tại TruyenFull.vn
- Takeda Koki tiên sinh, chúng ta lấy đô la Mỹ kết toán. Đây là điều kiện cơ bản, không thể thay đổi!
Takeda Koki sắc mặt lại biến đổi, nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái, nói:
- Vậy được rồi, nếu Lưu tiên sinh kiên trì như vậy tôi cũng không ý kiến, cứ theo ý kiến của Lưu tiên sinh.
Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười:
- Đa tạ Takeda Koki tiên sinh!