Văn phòng Lý Cương liền kề các văn phòng khác, tuy nhiên Lý Cương đi ra phía trước, chỉnh sửa trang phục lại một chút, lúc đi ra hai tay để sau lưng, đi lại vững vàng.
Lý Cương được coi là một lãnh đạo mạnh mẽ cứng rắn trong Ban Tổ chức cán bộ, xứng với tên gọi nhân vật số hai. Nhiều lúc Chu Vân Đan phải nhượng bộ ông ta ba phần. Bốn vị chính phó trong Ban tổ chức cán bộ toàn là các vị bô lão trên bốn mươi tuổi, khiến cho không khí làm việc trong Ban Tổ chức cán bộ huyện ủy Lâm Khánh luôn căng thẳng. Hiện giờ thay đổi được một người trẻ tuổi, có lẽ sau này không khí trong cơ quan sẽ thay đổi chăng?
Nhưng Lý Cương vẫ duy trì thói quen như trước, chậm rãi đi vào văn phòng Lưu Vĩ Hồng. Sau khi Lưu Vĩ Hồng nhậm chức, đầu tiên tìm Phó trưởng ban thường trực nói chuyện cũng là lẽ đương nhiên.
Thấy Lý Cương vào cửa, Lưu Vĩ Hồng bước ra khỏi bàn làm việc, mỉm cười tiếp đón, bắt tay Lý Cương.
- Phó trưởng ban Lý, mời ngồi.
Lưu Vĩ Hồng mời Lý Cương ngồi xuống sô pha tiếp khách.
Tòa nhà văn phòng huyện ủy, về cơ bản quy cách không khác biệt lắm. Văn phòng các ủy viên thường vụ Huyện uỷ rộng khoảng hai ba mươi mét vuông, cũng được xem là khá rộng, sô pha tiếp khách chiếm một góc phòng, có thể mở một cuộc họp nhỏ khoảng bảy tám người.
Hai người ngồi vào chỗ của mình, Hướng Vân mang trà thơm vào. Lưu Vĩ Hồng rút ra một gói thuốc lá, mời Lý Cương một điếu. Lý Cương vội vàng lấy ra cái bật lửa, đốt thuốc cho Lưu Vĩ Hồng.
Khi văn kiện bổ nhiệm của Khu ủy được công bố, Tiết Chí Dân từng tìm đến ông ta, mạnh mẽ đề cửa Lưu Vĩ Hồng, khen hắn không dứt lời, hy vọng ông ta có thể chủ động dựa vào Lưu Vĩ Hồng, ngàn vạn lần đừng có ý khác. Lý Cương từ lúc bắt đầu làm việc đã làm trong Ban Tổ chức cán bộ, lúc ở xã, thị trấn làm việc một thời gian đã làm ủy viên tổ chức, bước một bước lên Phó trưởng ban thường trực ắt phải có năng lực. Tiết Chí Dân biết khuyết điểm của ông ta là tâm cao khí ngạo, lo lắng ông ta sẽ bắt nạt Lưu Vĩ Hồng còn trẻ tuổi nên không dám chậm trễ, trước tiên đến nói chuyện phòng hờ cho hắn.
Tính tình Lý Cương quả thật là tâm cao khí ngạo, vốn có hai lần có cơ hội rất tốt làm bí thư khu nhưng vì tính tình ông ta mà làm hỏng việc. Tuy rằng Phó trưởng ban thường trực cũng là cấp Trưởng phòng, nhưng tiền đồ lại không rộng lớn như của Bí thư Khu ủy, lý lịch không có kinh nghiệm chủ quản địa phương, muốn tiến vào bộ máy lãnh đạo cấp huyện, khó khăn rất lớn. Như thế, Phó ban thường vụ Ban Tổ chức cán bộ rất ít người đến Ủy ban nhân dân huyện đảm nhiệm vị trí Phó chủ tịch huyện, nếu muốn nhảy vào bộ máy Huyện ủy, trừ phi tiếp nhận chức vụ Trưởng Ban Tổ chức cán bộ. Điều này còn khó khăn hơn nữa.
Bạn học cũ nói Lý Cương nghe lọt được một phần, nhưng cũng không muốn nghe toàn bộ, rốt cuộc lại ở chung với Lưu Vĩ Hồng. Lý Cương muốn sau khi chính mình quan sát để hiểu thêm thì mới có thể quyết định.
- Phó trưởng ban Lý, anh là cán bộ kỳ cựu, tôi vừa mới nhậm chức, mong anh có thể ủng hộ nhiều hơn.
Lưu Vĩ Hồng rất khách sáo với Lý Cương, khẽ cười nói. Chuyện này cũng không hoàn toàn vì tính cách của Lý Cương. Lưu Vĩ Hồng khách khí với ông ta cũng một phần vì ông ta tâm cao khí ngạo. Như thế, đi làm ở cơ quan, nếu người nào tâm cao khí ngạo đều có chút tài năng, hơn nữa phẩm cách cũng khá tốt. Lưu Vĩ Hồng đến huyện Lâm Khánh hơn một năm, không ít lần nghe nói đến Lý Cương giữ thân trong sạch. Nếu làm điều bất chính, tất nhiên Lý Cương cũng không cao ngạo nổi. Cũng không mấy lãnh đạo chân chính mong muốn có một thủ hạ cao ngạo như thế.
Lý Cương vội vàng hạ thấp người, khiêm tốn nói:
- Trưởng ban Lưu khách sáo rồi, anh là lãnh đạo, mong anh quan tâm đến chúng tôi nhiều hơn. Chỉ cần có việc cần chúng tôi xử lý, Trưởng ban Lưu cứ việc chỉ bảo.
Xem ra người này cao ngạo trong lòng chứ không ở bên ngoài. Chuyện này cũng có thể hiểu. Lý Cương không thể lúc nào cũng trưng bày một bộ dáng kiêu ngạo không thể chịu đựng nổi, bằng không sẽ là kẻ cao ngạo ngu đần.
Lưu Vĩ Hồng lại khách khí vài câu, lập tức nói:
- Phó trưởng ban Lý, có thể nói chuyện với anh một lúc được không? Bàn về cách thức làm việc hàng ngày của Ban Tổ chức cán bộ chúng ta?
- Được.
Lý Cương gật đầu, lập tức ngồi thẳng lên, bắt đầu báo cáo chính thức. Lần này Lưu Vĩ Hồng chính thức triệu kiến không phải để nói chuyện phiếm, quy tắc này cũng nên tuân thủ.
Lưu Vĩ Hồng chăm chú lắng nghe.
Lý Cương báo cáo đơn giản rõ ràng, tuy nhân viên của Ban Tổ chức cán bộ không nhiều nhưng công việc lại rất nhiều việc vụn vặt, muốn báo cáo chi tiết không khỏi dài dòng.
Hai hàng lông mày của Lưu Vĩ Hồng khẽ nhướn lên.
Lý Cương hơi kinh ngạc, chẳng lẽ báo cáo của mình có vấn đề gì hay quên mất điều gì? Có vẻ Trưởng ban Lưu không được vừa lòng, lập tức mỉm cười nói:
- Công việc Ban Tổ chức cán bộ đưa ra, vốn là nhiều thế này, không thể nói hết, xin Trưởng ban Lưu chỉ ra chỗ sai.
Thành thật mà nói, Lý Cương không hề cảm thấy Trưởng ban Lưu có tư cách chỉ ra chỗ sai. Lưu Vĩ Hồng còn trẻ tuổi, sau khi tốt nghiệp tham gia công tác không quá ba năm, có thể có bao nhiêu kinh nghiệm?
Lưu Vĩ Hồng thở phào nhẹ nhõm nói:
- Phó trưởng ban Lý, anh nghe đây, công tác của Ban Tổ chức cán bộ chúng ta khá là bị động.
- Bị động!
Lý Cương giật mình kinh hãi, kinh ngạc hỏi ngược lại.
- Đúng, tôi cho là thế. Việc hiểu biết khảo sát và đào tạo đội ngũ cán bộ là hai điểm tổ chức công tác quan trọng nhất. Đương nhiên, công tác hằng ngày khác không phải không quan trọng, nhưng hai điểm này mới là vấn đề mấu chốt. Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, trước đó, hai phương diện tôi mới nhắc đến quả thật đều rất bị động. Trước tiên nói về hiểu biết khảo sát cán bộ đi. Hiện tại việc khảo sát cán bộ đã ngừng lại, nếu không đến lúc tiến hành điều động cán bộ thì chúng ta không khảo sát. Nhất định phải đến khi lãnh đạo lên tiếng chuẩn bị điều động một số cán bộ thì mới khởi động quy trình khảo sát. Tôi cho rằng đây là điểm không được thực hiện đầy đủ. Thực hiện như thế thời gian sẽ rất gấp rút, nhiều lúc chỉ là làm hình thức. Nói trắng ra, cấp trên muốn đề bạt cán bộ nào, Ban Tổ chức cán bộ chúng ta liền gấp rút khảo sát người đó. Nếu các lãnh đạo có chỉ thị khác, chúng ta liền cho ra các đánh giá bình thường, thậm chí là tiêu cực. Kể từ đó, Ban Tổ chức cán bộ thể hiện tính tích cực chủ động ở đâu?
Lưu Vĩ Hồng nói rất rõ ràng mạch lạc, giọng điệu khá nghiêm trọng.
Hai hàng lông mày của Lý Cương cũng nhướn lên, thầm giật mình. Lưu Vĩ Hồng nói thế hẳn trong lòng đã có ý tưởng, nhưng Lý Cương không thể khẳng định gì cả.
- Ừ, Theo ý kiến của trưởng ban Lưu, công tác khảo sát cán bộ nên làm như thế nào?
Lý Cương không vội phụ họa, cũng không vội phản đối, hỏi lại rất cẩn thận.
Lưu Vĩ Hồng khẽ vung tay lên nói:
- Phải hình thành chế độ. Thật ra công tác của cán bộ khảo sát nên làm thế nào, sớm đã có quy định rất rõ ràng, chỉ có điều nhiều lúc chúng ta không thật sự dựa vào văn bản mà làm thôi. Tôi không biết loại tâm tính này phát sinh như thế nào, do nguyên nhân nào sinh ra, nhưng tôi cho rằng như vậy là không đúng. Từ giở bắt đầu, công tác khảo sát cán bộ phải tăng tốc, thường xuyên hơn. Từng quý phải tổng hợp khảo sát các cán bộ cấp phó phòng trở lên, phải có hồ sơ tồn nhập của cán bộ, làm căn cứ cho việc thăng cấp và điều động trong tương lai. Không thể dựa vào việc khảo sát cán bộ một lần trước kia và bàn bạc dân chủ, như vậy rất không toàn diện, có vẻ hình thức. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
- Một quý tổng hợp khảo sát một lần?
Lý Cương chấn động, nghi ngờ nhìn Lưu Vĩ Hồng.
Chuyện này không phải là bỏ qua và tranh quyền với Phó bí thư quản lý Đảng và quần chúng sao?
Đồng chí Tiểu Lưu thật là dũng cảm!
Lưu Vĩ Hồng nhìn ông ta, mỉm cười hỏi ngược lại:
- Đúng, Phó trưởng ban Lý cảm thấy có điểm nào không thích hợp không?
- Chuyện này… Có phải nên xin chỉ thị của Bí thư Mộ và Phó bí thư Từ không?
Lý Cương do dự một lúc, nhắc nhở khẽ một câu. Ông ta biết Lưu Vĩ Hồng và Mộ Tân Dân không cùng phe, nhưng mới vừa nhậm chức, lại tranh quyền với Bí thư lộ liễu như thế, không khỏi quá đáng, còn kèm theo cả Từ Văn Hạo nữa, sau này còn không được lộn xộn.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười nói:
- Phó trưởng ban Lý yên tâm, tôi chắc chắn sẽ xin chỉ thị của Bí thư Mộ và phó Bí thư Từ. Nhưng chiếu theo văn kiện quy định, đây là phân công công tác trong nội bộ Ban Tổ chức cán bộ, tôi tin rằng Bí thư Mộ và phó Bí thư Từ sẽ ủng hộ. Quan trọng là chúng ta phải đưa ra được một phương án đầy đủ. Ví như bàn bạc về vấn đề tiêu chuẩn khảo sát. Tôi có đề nghị, tiêu chuẩn này phải cố gắng hết sức lượng hóa chỉ tiêu, phải đúng là tiêu chuẩn cứng rắn, không thể đánh giá ba phải, bằng không sẽ chỉ là hình thức, tăng thêm việc cho chúng ta, quấy rầy địa phương, ngược lại không tốt chút nào. Tiêu chuẩn này sẽ làm Phó trưởng ban Lý thêm vất vả. Mong các đồng chí trong Ban Tổ chức cán bộ nghiên cứu qua, đưa ra phương án bước đầu. Mười ngày, thời gian mười ngày, Phó trưởng ban Lý, anh xem có đủ thời gian không?
Lưu Vĩ Hồng lập tức truyền đạt mệnh lệnh.
Lý Cương chu mồm thè lưỡi, hơi bất đắc dĩ nói:
- Được, tôi sẽ làm hết sức.
Lưu Vĩ Hồng cười cười nói:
- Đương nhiên, tôi cũng sẽ làm hết sức làm tốt công tác hậu cần bảo đảm công tác cho Phó trưởng ban Lý. Chuyện này, tôi thấy nên tổ chức một cuộc họp, mời các đồng chí phụ trách các ngành đến, mọi người thương lượng trước một chút, xác định phương hướng cho nhân viên.
Lý Cương chỉ có thể gật đầu nói phải.
Lưu Vĩ Hồng này không phải đang thương lượng với ông ta mà lấy thân phận Trưởng Ban Tổ chức cán bộ chính thức bố trí nhiệm vụ, thân là Phó trưởng ban thường trực phải chấp hành chỉ thị. Lưu Vĩ Hồng muốn họp, trong cuộc họp hình thành quyết định chính thức cũng là vì muốn ông ta không có cớ để từ chối.
- Ngoài ra, công tác giáo dục đội ngũ cán bộ cũng phải hình thành chế độ, cố định lại. Việc này, tôi thấy hai đồng chí Lâm Cách và Vương Duệ phụ trách cũng khá thích hợp.
Vương Duệ là thành viên ban Nội chính kiêm tổ trưởng kiểm tra kỷ luật, đồng thời kiêm nhiệm hai phòng Cán bộ 2 và phòng Giám sát cán bộ. Phó trưởng ban Lâm Cách cũng phân công quản lý trong khối công tác này. Để họ đứng đầu việc phụ trách công tác chế độ hóa giáo dục cán bộ cũng rất hợp lý.
Lý Cương lại đành phải gật đầu phụ họa.
Xem ra Lưu Vĩ Hồng đã sớm có chủ ý của mình, e là đã có phương pháp cụ thể rồi.
Cục diện chính trị của huyện Lâm Khánh ngô đống nổi sóng gió.