Buổi trưa, tin tức được đưa về từ Ủy viên thường vụ Huyện ủy khiến người ta rất uể oải. Không làm thì còn tốt, làm rồi lại làm tình cảm của quần chúng thêm mãnh liệt, thậm chí có những người lớn gan còn dám giáp mặt với cán bộ Huyện, một cán bộ tốt như vậy tại sao không chọn? Chúng tôi chấp hành những chỉ thị của cấp trên, nhưng cấp trên cũng nên lắng nghe ý kiến của chúng tôi, nếu không gọi chúng tôi đến họp làm gì?
Ban đầu chỉ có những đại biểu của khu Giáp Sơn và khu Kinh Loan là kiên quyết, nhất định bầu chọn Lưu Vĩ Hồng. Bây giờ hầu như tất cả đại biểu của các khu, các thị trấn đều có thái độ kiên quyết rồi. Điều khiến Mộ Tân Dân không thể ngờ được là, quần chúng khu Thượng Bình, không ngờ cũng ủng hộ việc bầu chọn Lưu Vĩ Hồng.
Nhà họ Mễ ở Thượng Bình là dòng họ lớn nhất của huyện Lâm Khánh, mà "tộc trưởng" của họ Mễ chính là Mễ Khắc Lương, chính là người bị Lưu Vĩ Hồng đưa vào nhà giam. Về lý mà nói, dân chúng Thượng Bình phải nên rất có ý kiến với Lưu Vĩ Hồng mới đúng, ai mà ngờ được hoàn toàn không phải như vậy, đại biểu họ Mễ, dù sao cũng chỉ là số ít, còn phần lớn đại biểu Thượng Bình đều ủng hộ Lưu Vĩ Hồng. Mễ Hiền Hoa đích thân đi làm công tác, kết quả bị một người nông dân từng trồng táo làm gay gắt quá phải quay về. Vụ trồng cây táo đó, cũng do Lưu Vĩ Hồng làm quá kiên quyết, cuối cùng vạch trần mánh khóe lừa đảo của Hoàng Hải. Cả một khu bọn họ ba trăm ngàn gốc táo, lại thêm hai ba năm vất vả, suýt chút nữa mất cả chì lẫn chài. Không có Chu Kiến Quốc và Lưu Vĩ Hồng, tiền mà họ bị lừa đừng mơ đến chuyện lấy lại. Mễ Khắc Lương thân là người Thượng Bình, lại đứng cùng phe với người ngoài đi lừa người quê mình, cuối cùng cũng là nhờ vị Bí thư Giáp Sơn trẻ tuổi Lưu Vĩ Hồng giúp họ lấy được tiền về. Một cán bộ tốt như vậy mà không bầu thì còn bầu ai nữa?
Mễ Hiền Hoa bị bác bỏ đến nỗi á khẩu không trả lời được, vẻ mặt có vẻ ngượng ngùng.
-Bây giờ như thế nào?
Trong căn phòng xa hoa của Trương Bình An, Mộ Tân Dân hết đường xoay sở, không biết làm thế nào cho phải. Buổi chiều đã phải bầu cử rồi.
Trương Bình An tức giận lắm rồi.
Huyện Lâm Khánh này, thật đúng là không thể hiểu nổi, lẽ nào không thể khống chế được nữa rồi sao?
Buồn bực một lúc, Mộ Tân Dân cũng không còn cách nào khác, không thể không thừa nhận sự thật, lại hỏi dò:
-Chủ nhiệm Trương, ông thấy có nên lùi cuộc bầu cử sang ngày mai không?
Trương Bình An không đáp lời. Cho dù lùi đến ngày mai thì sao? Cục diện bây giờ rõ ràng đã không thể khống chế được nữa, những đại biểu dường như đã bước vào trạng thái hưng phấn kỳ lạ vậy. Lãnh đạo cấp trên càng không cho phép chọn Lưu Vĩ Hồng, bọn họ lại cố tình chọn hắn, bất kỳ ai đến làm công tác tư tưởng cũng đều không được. Hơn nữa, những lãnh đạo Huyện có phải đã đắc lực làm công tác của mình hay chưa, cũng rất khó nói. Nhưng bây giờ cũng không phải thời điểm để truy cứu trách nhiệm.
Trương Bình An rơi vào đường cùng, đành phải đi vào phòng ngủ gọi điện thoại cho Tào Chấn Khởi. Gã và Mộ Tân Dân đều giống nhau, trước đây cùng công tác một chỗ. Mộ Tân Dân nằm trong ban Tuyên giáo, Trương Bình An ở Ủy ban Kỷ luật, kinh nghiệm công tác chưa nhiều. Tào Chấn Khởi lại bắt đầu tử Chủ tịch thị trấn, rồi lên Bí thư Đảng ủy thị trấn, Chủ tịch Huyện, chức vụ từng bước từng bước đi lên, kinh nghiệm công tác cơ sở vô cùng phong phú. Thấy cục diện không khống chế được, Trương Bình An đành cầu viện Tào Chấn Khởi.
Câu trả lời của Tào Chấn Khởi rất đơn giản, chỉ có hai câu.
Câu thứ nhất, lập tức báo với Bí thư Lục, Câu thứ hai, đối phó với một người dễ hơn đối phó với một nhóm người.
Nghe xong hai câu này, Trương Bình An như bừng tỉnh, lại càng thêm khâm phục Tào Chấn Khởi. Chẳng trách lúc trước Bí thư Phương Đông Hoa ra sức ủng hộ Tào Chấn Khởi đảm nhận chức Bí thư Hạo Dương, người ta so với mình cao minh hơn nhiều.
Không phải đang cố hết sức chiếu cố Lưu Vĩ Hồng sao? Củ khoai lang nóng này, hay là cứ giao cho Lục Đại Dũng giải quyết đi. Người thân của anh không biết tuân thủ quy tắc, anh nhìn đó mà xử lý!
Thế là Trương Bình An lập tức gọi điện thoại cho Lục Đại Dũng.
-Bí thư Lục, xin chào, tôi Trương Bình An đây…Đúng đúng, Bí thư Lục, cuộc bầu cử của huyện Lâm Khánh xảy ra chút vấn đề nhỏ, tôi muốn báo lại với ông…Vâng, đúng vậy đúng vậy…
Trương Bình An bình tĩnh hết sức, dùng một giọng điệu hết sức khiêm tốn báo cáo với Lục Đại Dũng tình hình trước mắt.
Lục Đại Dũng ở đầu dây bên kia nghiêm túc nói:
-Đồng chí Bình An, đây là một vấn đề khá nghiêm trọng, tổ chức phải quán triệt. Nhưng, công tác tư tưởng với những đại biểu cũng phải làm thật tốt, không được gây ra những chuyện lớn hơn. Tôi rất tin tưởng cậu, cũng tin tưởng những đồng chí ở huyện Lâm Khánh, nhất định phải xử lý chuyện này thật tốt. Ừ ừ, Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân huyện Lâm Khánh, phải kết thúc tốt đẹp, đó là một nhiệm vụ chính trị. Đồng chí Bình An, tôi đợi tin tốt của cậu!
Trương Bình An liền buồn bực!
Vốn tưởng diệu kế của Tào Chấn Khởi có thể đá quả bóng này qua Lục Đại Dũng. Không ngờ Lục Đại Dũng cũng không phải vừa, nói vài câu đã đá quả bóng quay trở lại.
Ha ha, muốn chơi "đuổi mèo bắt bóng" với tôi, không dễ đâu. Nếu huyện Lâm Khánh tuyển cử nhiệm kỳ mới, là do Trương Bình An chỉ đạo, ông phải làm tốt mọi chuyện. Đường đường là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, lại không xử lý tốt những chuyện ở huyện? Vậy lão Trương ông chẳng phải quá bất tài sao.
Trương Bình An chắp tay sau lưng, bước thong thả trong phòng, miệng chửi thề mấy câu, bỗng nhiên trong đầu lóe lên một ý tưởng, nhớ tới câu nói thứ hai mà Tào Chấn Khởi vừa nói: Đối phó một người dễ hơn đối phó một nhóm người.
Đúng vậy, chính là cái lý này!
Cho đến bây giờ, mọi người chỉ nghĩ đến việc làm công tác tư tưởng cho những đại biểu, nhưng chưa có một lãnh đạo huyện nào chủ động tiếp xúc với đương sự của chuyện này, Lưu Vĩ Hồng. Chỉ cần Lưu Vĩ Hồng tự mình rời khỏi bầu cử, chẳng phải mọi chuyện tốt đẹp rồi sao? Những đại biểu có quyền bầu Lưu Vĩ Hồng làm Phó chủ tịch huyện, thì Lưu Vĩ Hồng cũng có quyền rút khỏi bầu cử mà!
Xem ra Tào Chấn Khởi sớm đã nghĩ đến Lục Đại Dũng sẽ có thái độ này nên để lại cho gã một con đường nữa. Nếu Lục Đại Dũng nhận lấy củ khoai lang phỏng tay này, đương nhiên rất tốt. Nếu Lục Đại Dũng không nhận, thì chỉ còn cách nghĩ cách đối với Lưu Vĩ Hồng.
Quả nhiên gừng càng già càng cay.
Trương Bình An từ phòng ngủ đi ra, nói với Mộ Tân Dân từ lúc nãy đến giờ vẫn đi vòng vòng trong phòng:
-Lão Mộ, chúng ta đi tìm Lưu Vĩ Hồng nói chuyện. Bảo Đặng Trọng Hòa cùng đi!
Khi nói những lời này, Trương Bình An khá điềm tĩnh. Nói thế nào gã cũng là lãnh đạo Địa ủy, là cấp trên của Mộ Tân Dân, khí chất cần có thì vẫn phải giữ. Nếu gã cũng thất kinh hoảng sợ, vậy thì không còn thể thống gì.
-Tìm Lưu Vĩ Hồng nói chuyện? A…được được, tôi sẽ đi kêu Đặng Trọng Hòa tới đây!
Mộ Tân Dân hơi ngạc nhiên, nhưng lập tức hiểu ra, vội vàng chạy ra ngoài.
Nhìn theo Mộ Tân Dân, Trương Bình An lắc lắc đầu. Chủ tịch của một tỉnh Chúc Liên Thịnh, sao lại ưng ý một tên như vậy, còn đặc biệt đưa y tới huyện Lâm Khánh? Khi gặp chuyện gì, hoàn toàn không thể nghĩ ra nổi một chính sách nào. Nhưng sau khi âm thầm châm chọc Mộ Tân Dân, Trương Bình An cũng có chút xấu hổ. Một Bí thư Trương như gã khi gặp phải những chuyện như thế này, chẳng phải cũng không biết làm gì như vậy, lại còn phải hỏi Tào Chấn Khởi sao?
Hai người kẻ chín người mười, đại ca không nên nói nhị ca!
Một lúc sau, Đặng Trọng Hòa đến cùng với Mộ Tân Dân.
-Đi, chúng ta cùng đi tìm Lưu Vĩ Hồng nói chuyện, xem hắn có ý định như thế nào.
Trương Bình An nói, rồi dẫn đầu đi ra trước.
Những lãnh đạo Huyện đến văn phòng Lưu Vĩ Hồng, phát hiện Bí thư Lưu lúc này vẫn ung dung ngồi đọc sách. Trong phòng cũng chỉ có một mình hắn, Khâu Đức Viễn không có ở đó, có lẽ sau khi ăn cơm trưa xong, gã đã ra ngoài cùng bạn rồi.
Thấy đám người Trương Bình An, Lưu Vĩ Hồng mỉm cười hỏi thăm, nói với vẻ xin lỗi:
-Bí thư Trương, Bí thư Mộ, Chủ tịch Đặng, ha ha, phòng hơi nhỏ, đành để các vị lãnh đạo chịu thiệt thòi ngồi trên giường rồi, thật ngại quá.
Trương Bình An tươi cười:
-Không sao không sao, ngồi trên giường cũng tốt.
Nói thì như vậy, nhưng trong phòng cũng có hai cái ghế, Lưu Vĩ Hồng mời Trương Bình An và Mộ Tân Dân ngồi ghế, còn Đặng Trọng Hòa ngồi trên giường, lại rót trà cho mấy vị lãnh đạo, rồi mới ngồi xuống giường, đối diện với Trương Bình An và Mộ Tân Dân, giữ một khoảng cách với Đặng Trọng Hòa.
-Đồng chí Vĩ Hồng, đọc sách gì vậy?
Trương Bình An liếc mắt nhìn cuốn sách trên đầu giướng Lưu Vĩ Hồng, cười hỏi có vẻ thân thiết. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Lưu Vĩ Hồng đáp:
-Ha ha, là cuốn Tư trị thông giám. Buổi trưa nghỉ trưa, giết thời gian thôi.
-Ừ, Tư trị thông giám là cuốn sách hay. Lấy lịch sử để giám sát, đọc sử có thể hiểu nay. Đồng chí Lưu Vĩ Hồng không hổ là một sinh viên giỏi vừa tốt nghiệp Đại học, thói quen học tập này, vẫn chưa bỏ quên, điều này rất tốt…
Trương Bình An tươi cười, giọng điệu càng thân thiết hơn, dường như đã quên mất những điều không vui mà Lưu Vĩ Hồng đã từng gây ra cho gã, thân phận một lãnh đạo Địa ủy cũng làm rất tốt.
-Vâng, cảm ơn Bí thư Trương khen ngợi.
Lưu Vĩ Hồng cười khách khí nói.
Chêm vào mấy câu tào lao, Trương Bình An mới bắt đầu đề cập đến vấn đề chính:
-Đồng chí Vĩ Hồng, cậu cũng công tác ở khu Giáp Sơn được một năm rồi nhỉ?
-Đúng vậy, một năm.
-Ừ, theo tôi được biết, công việc của cậu ở khu Giáp Sơn rất xuất sắc. Xây nhà xưởng, sửa đường, chăn nuôi gia súc, đều là những cách làm rất tốt. Biết lãnh đạo quần chúng nhân dân làm giàu bằng những phương pháp thông thường, rất tốt. Cán bộ Đảng là phải vì lợi ích của quần chúng nhân dân mà làm việc.
Trương Bình An vừa tươi cười vừa đánh giá cao công việc của Lưu Vĩ Hồng.
Mộ Tân Dân và Đặng Trọng Hòa cũng liên tục gật đầu, có thể thấy cũng rất đồng ý với những lời khen ngợi của Bí thư Trương. Hôm nay đến đây, là muốn bảo Lưu Vĩ Hồng từ bỏ chức vụ Phó chủ tịch huyện, những câu nói dễ nghe này là những điều nên nói. Còn về phần sau này, nên làm thế nào thì làm thế ấy. Ai mà còn nhớ những điều Bí thư Trương Bình An nói hôm nay chứ?
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
-Cảm ơn Bí thư Trương, đó đều là chức trách tôi nên làm, tôi làm còn nhiều điểm chưa tốt, mong các vị lãnh đạo phê bình chỉ bảo thêm.
Thật ra trưa hôm nay, Lưu Vĩ Hồng không ra ngoài là vì đang chờ Trương Bình An. Vừa rồi, Lục Đại Dũng còn gọi điện thoại cho hắn để thông báo nữa. Vì sao mấy người Trương Bình An tới đây, trong lòng Lưu Vĩ Hồng biết rất rõ. Lần náo loạn lần này, có lẽ hơi lớn rồi.
Ở hậu thế, những người được chọn không phù hợp cương vị, cũng không phải quá hiếm thấy, nó xảy ra vô số kể trong các cuộc tuyển cử Hội đồng nhân dân. Tuy nhiên lúc này, tình hình này còn xảy ra tương đối ít. Chỉ có hai năm trước, một tỉnh nào đó ở Trung Nguyên có cán bộ trẻ tuổi, được những Đại biểu Hội đồng nhân dân các tỉnh thành đề cử làm Phó chủ tịch tỉnh, cuối cùng cũng thành công được bầu chọn.
Nhưng những ví dụ như vậy, không phải tùy tiện có thể nêu dẫn được.