Bên trong phòng bảo vệ tòa soạn Nhật báo Nhân dân, một gã thanh niên mặc bộ âu phục đang ngồi, dường như là đang chờ đợi một người nào đó.
- Ôi, là Phó chủ nhiệm Đặng à?
Một chiếc xe con chậm rãi rời khỏi cơ quan. Lái xe là một người đàn ông trung niên, khi nhìn thấy gã thanh niên mặc âu phục thì lập tức giảm ga, đạp thắng, đem xe chậm rãi dừng lại ở ven đường, rồi vội vàng bước xuống xe, đi vào phòng bảo vệ, vẻ mặt mỉm cười, cúi đầu khom lưng chào hỏi.
Người đàn ông trung niên này, nhìn qua thì rất có uy nghiêm, dường như là cán bộ quản sự. Nhưng trước mặt người thanh niên mặc âu phục lại tỏ ra rất kính trọng.
- A, là sếp Trương à? Xin chào!
Gã thanh niên mặc âu phục vẫn không đứng dậy, chỉ mỉm cười chào hỏi sếp Trương.
Sếp Trương vốn muốn bắt tay với Phó Chủ nhiệm Đặng. Nhưng với tư thế này thì lại không tiện. Đừng nhìn Phó Chủ nhiệm Đặng tuổi còn trẻ nhưng y đã là Phó chủ nhiệm văn phòng tòa soạn báo và là người lãnh đạo trực tiếp của sếp Trương. Mấu chốt không phải do thân phận Phó chủ nhiệm văn phòng đơn giản như vậy. Trên thực tế Đặng Hạ là thư ký chuyên trách của Giám đốc thông tấn xã tân nhậm Vân Hán Dân, từ Ban tuyên giáo trung ương đến.
Sếp Trương không nghĩ là sẽ gặp Đặng Hạ ở cửa phòng bảo vệ.
Tòa soạn báo vừa mới thay đổi, các cán bộ trung tầng có điểm không yên tâm, không biết phương diện dùng người của tân Giám đốc thông tấn xã như thế nào. Trực tiếp tiếp cận Vân Hán Dân có muốn cũng không dám.
Quan lớn cấp Bộ trưởng, người cầm lái của tờ báo Đảng trung ương, con cháu cách mạng đời thứ hai, ai có thể tiến đến trước mặt chứ?
Các cán bộ trung tầng bình thường, không cần nói họ không dám tiếp cận Vân Hán Dân. Cho dù là thư ký của Vân Hán Dân Đặng Hạ bình thường cũng ít khi gặp mặt. Nghe thì chỉ là một tòa soạn báo nhưng cơ cấu thì lại khổng lồ, quyền bính hiển hách, toàn bộ thế giới này chỉ sợ là rất ít tòa soạn báo nào có thể sánh ngang với nó.
Đột nhiên nhìn thấy Đặng Hạ ở cửa phòng bảo vệ, sếp Trương không chần chừ chạy vội đến để chào hỏi.
Sếp Trương dù gì cũng là một Trưởng phòng, quản lý một số công việc hậu cần của tòa soạn. Nếu có thể lưu lại một ấn tượng tốt trước mặt Đặng Hạ thì thật là tốt. Sếp Trương là cán bộ cấp Trưởng phòng, chỉ cách Phó chủ nhiệm văn phòng một bậc thang thôi, nhưng trên thực tế lại cách xa nhau cực kỳ.
Ở cơ quan lớn, sếp quản sếp cũng là chuyện bình thường, ví dụ như Phó cục trưởng quản Cục trưởng. Phó chủ nhiệm văn phòng, thậm chí còn có khả năng quản cấp Phó giám đốc sở các đơn vị sự nghiệp. Ở các đơn vị sự nghiệp, Trưởng phòng nhìn thấy Phó chủ nhiệm thì cũng giống như nhìn thấy lãnh đạo trực tiếp của mình. Càng không cần phải nói, loại Phó chủ nhiệm đặc biệt như Đặng Hạ thì chỉ sợ là cán bộ cấp Vụ, Cục khi nhìn thấy cũng phải nở nụ cười. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Phó chủ nhiệm Đặng, cậu ở đây là…
Sếp Trương hỏi dò, trong lòng cũng hơi chút tò mò. Đặng Hạ tại sao lại ngồi ở phòng bảo vệ thế? Chẳng lẽ có ai đó đến thăm hỏi Giám đốc Vân nên Đặng Hạ mới phải ở chỗ này chờ đón. Dường như chỉ có giải thích này mới miễn cưỡng hợp lý mà thôi.
Đặng Hạ cười mà không nói, trong lòng có điểm không hài lòng.
Sếp Trương này thật không biết điều. Khách của Giám đốc Vân có thể tùy tiện hỏi thăm sao? Thật là…
Sếp Trương thì lại không phát hiện Đặng Hạ trong lòng không vui, chỉ biết vắt hết óc của mình để kết giao với Đặng Hạ. Lúc này đây, một chiếc xe Audi màu đen chậm rãi tiến vào sân của Nhật báo Nhân dân.
Người bảo vệ gác cổng không chút khách khí giơ tay chặn chiếc xe Audi lại.
Cửa kính chiếc xe từ từ kéo xuống, lộ ra một gương mặt anh tuấn, trẻ tuổi, oai hùng.
Đặng Hạ giống như đỉa phải vôi, nhảy dựng lên, bước nhanh ra khỏi cửa, đến trước mặt chiếc xe Audi, vẻ mặt khó chịu liền đổi thành vẻ mặt tươi cười.
- Là Bí thư Lưu phải không?
- Đúng, là tôi. Anh là Phó chủ nhiệm Đặng?
Chàng thanh niên trẻ tuổi trong chiếc xe Audi chính là Lưu Vĩ Hồng. Chiếc xe này là Vũ Thường mua cho hắn, gửi tại văn phòng của tập đoàn quân ở thủ đô. Mỗi lần Lưu Vĩ Hồng quay về Bắc Kinh thì đều đến văn phòng tập đoàn quân để lấy xe. Như vậy tiện lợi vô cùng.
Lưu Vĩ Hồng hôm nay đến Nhật báo Nhân dân để thăm hỏi bố vợ tương lai, dĩ nhiên là đã hẹn trước và liên lạc qua Đặng Hạ. Cho nên hắn nhận ra giọng nói của y.
Nếu lấy chức vụ của Bí thư Lưu thì thật sự không đảm đương nổi việc Đặng Hạ giữ lễ tiết với mình. Nhưng Đặng Hạ lại biết rất rõ mối quan hệ giữa Lưu Vĩ Hồng và Vũ Thường. Việc con gái Vân gia hồi hôn, không lấy chồng vì có liên quan đến Lưu gia đã sớm lan truyền khắp các gia tộc quyền quý tại Bắc Kinh. Thân là thư ký của Vân Hán Dân, Đặng Hạ làm sao mà không nghe nói qua tin tức này. Nếu không thì quả là quá chậm chạp.
Cháu ruột Lưu gia, con rể tương lai của Vân Hán Dân, Đặng Hạ làm sao dám chậm trễ.
- Haha, Bí thư Lưu thật sự là quá khách khí.
Đặng Hạ nói xong, liền bước lên trên chiếc xe Audi, chiếc lan can chắn lập tức dâng lên. Có Đặng Hạ đích thân đứng đón, thủ tục vào cổng dĩ nhiên là miễn. Đặng Hạ thậm chí không thèm chào sếp Trương một tiếng. Sếp Trương vẫn đứng ở nơi đó, nhìn theo chiếc xe Audi rời đi. Khi nó đã khuất bóng thì Trưởng phòng Trương vẻ mặt tươi cười dần biến mất, đứng thẳng người dậy, vẻ mặt nghi hoặc.
Vị Bi thư Lưu này là thần thánh phương nào? Sao lại có được sự tiếp đón lễ tiết như vậy?
Tòa soạn báo rất lớn, chiếc xe Audi phải chạy mất một khoảng thời gian mới dừng lại trước trụ sở làm việc uy nghiêm.
- Bí thư Lưu, mời!
Đặng Hạ bước xuống xe trước, rồi đứng ở đầu xe, giơ tay ra.
Lưu Vĩ Hồng ngẩng đầu, quan sát tòa nhà trụ sở mang phong cách cổ xưa này, rồi mới cùng Đặng Hạ đi vào trong.
Phòng làm việc của Vân Hán Dân nằm ở phía đông, tầng trệt, hành lang trải một tấm thảm màu đỏ thật dày, bước lên cực kỳ thoải mái. Cả dãy lầu rất im lặng, gần như không nhìn thấy bất cứ một nhân viên nào lui đến. Dọc theo đường đi, nhìn theo bảng hiệu treo ngoài từng phòng, biểu hiện đây là dãy lầu làm việc của lãnh đạo tòa soạn.
Đến trước cửa phòng làm việc của Vân Hán Dân, Đặng Hạ nhẹ nhàng gõ cửa, rồi đẩy cửa bước vào.
- Giám đốc, đồng chí Lưu Vĩ Hồng đến rồi ạ!
- Ừ, mời cậu ấy vào đây!
Trong phòng truyền ra giọng nói uy nghiêm của Vân Hán Dân.
- Bí thư Lưu, xin mời!
- Cám ơn!
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, gật đầu cám ơn, rồi chậm rãi bước vào căn phòng có trải thảm đỏ dày.
Phòng làm việc của Vân Hán Dân khá rộng, có hai gian, gian chính ước chừng 30m2. Vân Hán Dân ngồi sau cái bàn làm việc thật lớn, phía sau lưng là một cái giá sách bằng gỗ lim. Bên trong bày rất nhiều bộ sách, trong đó có không ít những tác phẩm vĩ đại.
- Chào bác Vân!
Lưu Vĩ Hồng cúi đầu chào Vân Hán Dân.
- Ừ, lại đây ngồi đi!
Vân Hán Dân hơi hơi khoát tay.
Đối với việc Lưu Vĩ Hồng thình lình xin gặp mặt, Vân Hán Dân cảm thấy có chút không ngờ. Tuy nhiên cũng thoải mái đồng ý. Nói thật thì Vân Hán Dân vẫn cảm thấy chưa quen với Lưu Vĩ Hồng. Dù sao, nhiều năm nay, ông vẫn xem Hạ Cạnh Cường là chàng rể tương lai. Thành thục, vững vàng, nho nhã, lễ độ chính là yêu cầu của ông đối với chàng rể tương lai. Lưu Vĩ Hồng với tiêu chuẩn này thì lại kém xa. Trên người Lưu Vĩ Hồng không có sự đường hoàng của người trẻ tuổi.
Nhưng Vân Hán Dân cũng biết rõ rằng, ông ta không thể thay đổi được sự thật này.
Vân Vũ Thường không lấy Hạ Cạnh Cường, đó chỉ có thể là vì Lưu Vĩ Hồng, chứ không còn ai khác. Hiện tại, thậm chí cũng không có người thứ hai để lựa chọn ở đây. Cậu ta và con gái mình chắc chắn sẽ lấy nhau. Người thanh niên trước mặt mình sớm hay muộn cũng trở thành con rể chính thức của hắn.
Một khi đã như vậy thì Vân Hán Dân cũng chỉ biết thoát khỏi cái bóng của Hạ Cạnh Cường, dần dần tiếp nhận Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng bước qua, ngồi xuống trước mặt cái bàn làm việc thật lớn của Vân Hán Dân. Đặng Hạ tự mình bưng hai tách trà đến, khi thấy Vân Hán Dân không còn chỉ thị nào khác thì nhẹ nhàng lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Lưu Vĩ Hồng ngồi trên chiếc ghế dựa, toàn thân thả lỏng, không hề có chút kinh sợ, khẽ cười nói:
- Chúc mừng bác Vân!
Vân Hán Dân nhìn hắn, thản nhiên nói:
- Vào lúc này, giống như tiếp nhận của khoai lang còn nóng, vậy thì chúc mừng cái gì?
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, không vội vàng không hấp tấp nói:
- Không có thời cơ chính xác hay sai lầm, mà chỉ có quyết sách chính xác hay sai lầm.
Vân Hán Dân nhướn mày.
Những lời này của Lưu Vĩ Hồng nghe có vẻ thần bí. Nếu tuổi của hắn lớn hơn vài tuổi, có lẽ sẽ không khiến cho Vân Hán Dân trong lòng cảm thấy kỳ lạ. Nhưng vấn đề ở chỗ, Lưu Vĩ Hồng còn rất trẻ tuổi, sự bồng bột của tuổi trẻ và sự thâm trầm đa trí lại dường như không cùng một chỗ với nhau.
- Cậu lần này về đây là để chạy hạng mục à?
Vân Hán Dân hỏi, không tính để cho Lưu Vĩ Hồng nắm giữ quyền chủ động lên tiếng.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Có thể nói là vậy. Cháu ngày hôm qua đã hẹn với Trình Huy, con của chú Trình Cửu Lăng gặp mặt. Cậu ấy làm việc ở văn phòng trung ương. Cháu muốn cậu ấy mang bài báo đến phòng tài liệu tham khảo nội bộ.
- Bài báo ở tờ Nhật báo Kinh tế à?
- Dạ, đúng, bác Vân cũng đã xem qua à?
- Vì sao phải đến phòng tham khảo tài liệu nội bộ?
Lưu Vĩ Hồng bình tĩnh nói:
- Cháu hy vọng có đồng chí lãnh đạo nào có thể xem qua bài báo này.
Vân Hán Dân hai hàng lông mày nhếch lên, nói:
- Có phiền toái à?
- Đúng vậy, có chút phiền toái nhỏ. Cháu nghĩ là có thể giải quyết được.
Vân Hán Dân không nói gì. Một bài báo đăng trên một tờ báo lớn của cả nước đã là ghê rồi, lại còn muốn kinh động đến các lãnh đạo trung ương mới có hy vọng giải quyết sự tình. Thế mà hắn ta lại bảo là chỉ có một chút phiền toái nhỏ. Nhưng mặc kệ nói như thế nào, đây cũng là đặc điểm của Lưu Vĩ Hồng. Hắn ta có lẽ không điềm đạm, chin chắn như Hạ Cạnh Cường nhưng lại có sự nhạy bén kinh người. Điểm này so ra thì Hạ Cạnh Cường còn kém hơn hắn.
- Bác Vân, ngày hôm qua đi cùng với cháu còn có Cao Thăng, con của Cao Văn Vĩ. Cháu nghe cậu ấy nói, chú Cao đã có biểu hiện thái độ rõ ràng với bài báo của tờ báo Minh Châu. Không biết có phải như vậy hay không?
Lưu Vĩ Hồng chuyển đề tài, thẳng thắn hỏi han.
Vân Hán Dân đồng tử co rút lại, nhìn Lưu Vĩ Hồng không vội lên tiếng.
- Bác Vân, cháu nghĩ thời điểm nên tỏ thái độ thì cần phải tỏ thái độ. Có lẽ về sau sẽ không còn cơ hội như vậy nữa.
Lưu Vĩ Hồng ngồi thẳng thân mình, trịnh trọng nói. Hắn hôm nay gặp mặt Vân Hán Dân, chính là vì chuyện này. Làm việc tại một tờ báo trung ương, thời gian để tỏ thái độ không được quá lâu, sẽ không có lợi.
Vân Hán Dân thần sắc ngưng trong, chậm rãi dựa lưng vào ghế, trầm ngâm suy nghĩ.