- Nói ít thôi, như vầy đi, nếu em muốn mở công ty điện ảnh và truyền hình thì việc tính toán tiền bạc phải là điều cần trước tiên. Anh cho em hai trăm ngàn. Ngạn Bác, Tiểu Huy, Tiêu Cao, mọi người cũng ủng hộ đi. Ai có nhiều thì cho nhiều, ai có ít thì cho ít. Giao cho Tam Nhi xem như là cổ phần. Đến lúc đó thì cậu ấy sẽ chia hoa hồng cho chúng ta.
Lưu Vĩ Hồng vung tay lên, quả quyết nói.
Đám người Hồ Ngạn Bác liền gật đầu.
Trình Sơn vội vàng xua tay nói:
- Đừng, Nhị Ca. Nếu anh nói làm thì em lập tức sẽ làm, nhưng tiền thì không dùng của mọi người. Em sẽ tự có biện pháp.
Nói xong, liền liếc nhìn hai cô gái đang đùa giỡn với Tạ Chính Đào.
Lưu Vĩ Hồng nhíu mày nói:
- Tam Nhi, như thế thì không ổn. Có một số việc đừng trộn lẫn với người khác quá nhiều. Anh em và bạn bè, em cần có sự phân biệt rõ ràng. Tiền của một số người thì có thể sử dụng, nhưng cũng có loại tiền của một số người không nên sử dụng.
Trình Sơn liền đĩnh đạc nói:
- Không có việc gì đâu Nhị Ca. Đào tử cũng là một người bạn rất đáng tin cậy.
Hồ Ngạn Bác không kìm nổi, mắng:
- Đầu óc cậu là óc heo à? Nhị Ca đã nói rõ như thế rồi mà. Đây là quyền chủ động, hiểu chưa? Người ta nắm đàng cán, sau này nếu như cậu không biết điều với anh ta thì có phải là không nghĩa khí không? Cậu nếu mọi chuyện đều phụ thuộc vào anh ta thì cậu chẳng khác nào là một con rối? Nhị Ca cho cậu hai trăm ngàn, tôi cho cậu một trăm ngàn, Tiểu Huy, Tiểu Cao thì tùy ý. Tóm lại, công ty điện ảnh và truyền hình thì do cậu phụ trách, chúng tôi sẽ không can thiệp. Mà tôi thì cũng chẳng có hứng thú với nó. Tính là góp vốn cổ phần cũng được, hay là cho cậu mượn cũng được, tùy cậu quyết định.
- Được rồi, được rồi, đều nghe theo mọi người. Tôi là một thằng ngốc, được chưa? Có người cho tiền xài mà còn tỏ ra thanh bạch.
Trình Sơn lập tức hét lên, giơ hai tay.
Khi ở bên này nói chuyện thì cửa rạp chiếu phim bên kia được mở ra. Một gã đàn ông khoảng ba mươi mấy tuổi, tóc húi cua mang theo một số thanh niên nam nữ bước vào. Người này Lưu Vĩ Hồng cũng biết, chính là một đạo diễn rất có danh tiếng sau này. Hiện tại thì được coi như là đang bộc lộ tài năng. Có thể tùy ý ra vào biệt thự của Tạ Chính Đào, có thể khẳng định là cũng đã đi theo Trình Huy lăn lộn, cũng được xem là người thuộc phái Trình Huy. Những người đi theo anh ta, Lưu Vĩ Hồng cũng biết, toàn là những nhân vật tai to mặt lớn, hô mưa gọi gió trong giới điện ảnh và truyền hình sau này.
Lúc này, tất cả mọi người vẫn còn đang học tại học viên hí kịch. Đương nhiên, sinh viên của học viện hí kịch phải là những người có thiên phú nhất định. Khi còn học trên ghế nhà trường đã có thể tham gia vào điện ảnh và truyền hình rồi.
- Sao không chiếu phim đi? Chiếu phim đi.
Đồng chí đạo diễn vừa vào đến cửa đã liền kêu lên một tiếng, giọng rất là lớn.
Lưu Vĩ Hồng lập tức nghiêm nét mặt lại.
Trình Sơn hoảng sợ, y không nghĩ đến lúc này "Đại Pháo" kia lại đến đây oang oang như vậy, khiến cho Nhị Ca mất hứng, vội vàng cười nói:
- Nhị Ca, đừng giận nhé. Bọn họ không biết có anh đang ở đây. Mọi người cứ ngồi đây, để tôi qua bên đó chút.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu.
Đồng chí đạo diễn tương lai kia vẫn còn gào to, âm thanh chấn động cả màng nhỉ mọi người.
- Đại Pháo, im miệng lại đi.
Trình Sơn vội vã đi đến, hướng về phía gã đạo diễn hô to lên.
- Đại Pháo?
Lưu Vĩ Hồng không khỏi sửng sốt.
Hồ Ngạn Bác cười nói:
- Tiểu tử này có cái giọng thô, giống như cái thùng thuốc súng. Đám người Tam Nhi hay gọi anh ta là Đại Pháo. Tuy nhiên, anh ta cũng là người có chút tài năng, cũng được xem là nhân tài.
Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười. Người này trong giới điện ảnh và truyền hình mà nói thì có thể được xem là nhân tài. Mặc dù tướng mạo xấu xí nhưng tài hoa lại hơn người. Lưu Vĩ Hồng đối với anh ta cũng không có phản cảm gì. Tuy nhiên, hắn hôm nay hẹn đám người Trình Huy đến đây, là có đại sự cần nói nên không muốn bị người khác quấy rầy.
Đại Pháo bị Trình Huy quát lên một tiếng, vội vàng ngậm miệng lại, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây. Trình Huy vừa đến trước mặt, Đại Pháo liền hạ giọng nói:
- Tam Ca, có ai ở đây à?
Người này so với Trình Huy thì lớn hơn mười tuổi, nhưng lại luôn mồm gọi là "Tam Ca". Có thể thấy được cũng là người biết điều. Thật sự điều này cũng chẳng có gì là lạ. Trong giới điện ảnh và truyền hình, nếu muốn lăn lộn một cách thoải mái và thuận lợi thì phải biết điều. Hơn nữa, Trình Sơn là một dạng công tử, công tác tại bộ Phát thanh và Truyền hình, có thể được xem như một "đại ca" trong giới. Nhân vật như thế thì không thể đắc tội được. Hơn nữa, người này chỉ bằng một câu thì liền đoán được có đại nhân vật đang ở đây, thì cái đầu cũng không phải tầm thường.
Đừng nhìn Trình Sơn ít tuổi, cái gọi là công ty điện ảnh và truyền hình giống như gánh hát rong, nhưng nếu như có tay Trình Huy tổ chức thì nó sẽ có những đại nhân vật xuất hiện. Những người đẹp trong tay Trình Sơn có thể nói là nhiều vô kể, đủ để hấp dẫn những đại nhân vật đến để ủng hộ.
- Đúng!
Trình Sơn hướng đám người Lưu Vĩ Hồng nói.
- Nhị Ca đang ở đây để bàn chuyện đại sự. Các người qua bên kia ngồi đi. Chú ý đừng làm ồn nhé.
- Nhị Ca?
Đại Pháo nghe đến đây thì cảm thấy hứng thú, thăm dò thử một câu. Y nhìn thấy được một số người bên kia, tuổi tác đều không lớn, phỏng chừng không phải là đại nhân vật chân chính mà là con cháu của đại nhân vật. Khiến cho Trình Sơn khẩn trương chú ý như vậy thì nhất định phải là con ông cháu cha đứng đầu ở Bắc Kinh. Người như vậy thì khẳng định không thể trêu vào. Đắc tội với đại nhân vật thì có lẽ người ta sẽ khinh thường anh so đo, nhưng đắc tội với con ông cháu cha thì hậu quả là không ổn. Con ông cháu cha muốn thu thập anh, chỉ cần một câu bảo đảm anh sẽ bị lộ da ngay. Tuy nhiên, đạo diễn Đại Pháo cũng không phải muốn đắc tội với các công tử mà là chỉ muốn kết giao.
- Đừng nghĩ ngợi lung tung. Không phải ai anh cũng có thể hướng vào đâu. Ngoan ngoãn qua bên kia ngồi đi.
Trình Sơn khinh thường nói, lập tức liền cười hì hì bảo một cô gái xinh đẹp ra tiếp đãi.
Đám người kia liền bỏ qua chỗ khác, cách đám người Lưu Vĩ Hồng rất xa, đè thấp thanh âm nói chuyện. Tuy nhiên, thỉnh thoảng vẫn tò mò nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng hiện tại không có tâm trí đâu mà để ý đến đám người đó. Hắn lấy trong túi ra tờ Nhật báo Kinh tế, đặt trước mặt Trình Huy, nói:
- Tiểu Huy, em xem qua bài báo này đi.
Trình Huy vội vàng cầm lấy, lướt nhìn qua tiêu đề và tên tác giả, liền mỉm cười nói:
- Nhị Ca, đây là bài báo của một cây bút lớn à?
Lưu Vĩ Hồng cười lắc đầu nói:
- Cái gì là cây bút lớn. Bị người ta làm cho đang không thở nổi đây.
Trình Huy gật đầu, bắt đầu xem bài báo. Tính cách của Trình Huy là không dễ dàng tỏ thái độ trước, luôn phải hiểu rõ tiền căn hậu quả. Nhị Ca lúc này cho y xem bài báo, tất là có nguyên nhân.
Hồ Ngạn Bác liền đưa cho Lưu Vĩ Hồng và Cao Thăng một điếu thuốc, rồi tựa lưng vào ghế sofa, hút thuốc. Trần Bác Vũ là anh họ của y, cũng là y giới thiệu cho Lưu Vĩ Hồng. Tiến trình mỏ than Ti Châu và khu Giáp Sơn hợp tác, y hiểu rất rõ. Về phần bài báo này thì y cũng đã sớm có đọc qua. Đối với tâm tư của Nhị Ca, y trong lòng cũng biết rõ ràng.
Cao Thăng tò mò lại gần, cùng với Trình Huy xem bài báo.
Cậu ta là phóng viên của Nhật báo Nhân dân, đối với tin tức khá là mẫn cảm. Lưu Vĩ Hồng đã trịnh trọng bảo Trình Huy xem bài báo, khẳng định là có tin tức gì quan trọng.
- Nhị Ca, thật là phiền phức rồi đó.
Sau hai mươi phút, Trình Huy mới đọc xong bài báo, nhíu mày trầm tư một lát rồi lên tiếng hỏi.
Hồ Ngạn Bác liền mỉm cười. Trình Huy đúng là người rất nhạy cảm.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu nói:
- Có chuyện như vậy đấy. Bí thư Huyện ủy mới đến của huyện anh, đối với chuyện này không thích nên đã phát văn kiện xuống dưới, ra lệnh cưỡng chế chúng tôi phải đình công.
Cao Thăng liền há to miệng, cảm thấy không thể tin nổi.
Bí thư Huyện ủy sao lại ngu vậy? Dám ra lệnh cưỡng chế cháu ruột ông cụ Lưu?
Tuy nhiên, Cao Thăng liền lập tức phục hồi lại tinh thần, phỏng chừng là Lưu Vĩ Hồng không bộc lộ thân phận. Bằng không thì Bí thư Huyện ủy đều phải suy xét hậu quả rõ ràng.
Trình Huy ngẫm nghĩ một chút nói:
- Ý của Nhị ca là muốn đại nhân vật xem đến bài báo này và cho ra một chỉ thị?
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, hướng Trình Huy giơ ngón tay cái lên.
Trình Huy cũng cười nói:
- Để em xem có thể cấp đến phòng thông tin hay không.
Phòng thông tin mà Trình Huy nói, tên đầy đủ là văn phòng thông tin trung ương Đảng của Trung Quốc. Sách báo bên trong văn phòng thông tin trung ương cũng chính là những tài liệu tham khảo nội bộ. Đương nhiên, đó chỉ là một phần, bên trong còn có những loại sách báo cũng là tài liệu tham khảo nội bộ, nhưng có sự phê duyệt của các lãnh đạo trung ương. Nếu những bài báo tham khảo nội bộ nào mà được các đồng chí lãnh đạo trung ương phê chỉ thị thì đó cũng chính là câu trả lời thuyết phục từ phía chính phủ.
Lưu Vĩ Hồng hôm nay hẹn Trình Huy đến đây chính là muốn nói về vấn đề này. Không ngờ, Trình Huy mới mở miệng đã nói ra như vậy. Xem ra đám bạn bè của hắn, chỉ cần trải qua thời gian thì nhất định có thể trở thành những cây đại thụ.
Hồ Ngạn Bác nói:
- Nhị Ca, anh có phải muốn có chủ ý của Phó thủ tướng Hồng?
Lưu Vĩ Hồng cười mà không nói.
Trình Huy nói:
- Ý tưởng này của Nhị Ca quả không tồi. Chúng ta không dám có được chủ ý của Phó thủ tướng Hồng, nhưng nếu khiến ông ta coi trọng chuyện này thì ta xem như có hy vọng. Phó thủ tướng Hồng là kiên quyết cải cách. Phỏng chừng việc mỏ than thua lỗ trong thời gian dài cũng không thể làm như không thấy được.
- Ừ, phân tích này của Tiểu Huy rất có đạo lý. Tiểu Huy, xem ra em cũng có nghiên cứu về Phó thủ tướng Hồng đấy.
Lưu Vĩ Hồng cười nói.
Trình Huy liền cười:
- Không phải là em thích nghiên cứu về ông ấy đâu. Ba của em rất là bất mãn, trực tiếp mời Phó thủ tướng Hồng đến Minh Châu chủ trì công tác xây dựng kinh tế, coi như là cấp cho một số đại nhân vật một lời cảnh cáo.
Hồ Ngạn Bác gật đầu, nói:
- Ừ, anh cũng biết có chuyện như vậy. Kỳ thật thì nói cho cùng, đây cũng coi như là một loại đường cong cứu quốc. Ba của em thì đi đường tắt, đem tranh luận gác qua một bên, trực tiếp động tay vào sự việc cụ thể, muốn từ phía dưới thúc đẩy phát triển lên trên.
Cao Thăng lại nhíu mày nói:
- Từ phía dưới thúc đẩy lên trên, em nghĩ không dễ dàng đâu.
Lưu Vĩ Hồng lập tức hứng thú hỏi: Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
- Tiểu Cao, sao lại không dễ dàng?
Cao Thăng hai má hơi đỏ lên nói:
- Nắm lấy mấu chốt, mọi vấn đề sẽ được giải quyết thôi. Dù sao thì cũng phải định ra được khung sườn thì vấn đề khác mới làm theo tốt được.
Chỉ dựa vào một người để thúc đẩy thì khó khăn quá lớn. Trừ phi thủ trưởng còn có năng lực lớn hơn nữa.