Buổi chiều, hắn tự mình lái xe đến tòa nhà Huyện ủy.
Sau khi xuống xe, hắn nhìn đồng hồ, mới 2strong3". Bí thư Lưu luôn luôn như vậy, khi đến không sớm cũng không muộn. Khi đến tòa nhà Huyện ủy, Lưu Vĩ Hồng còn mang theo một bao văn kiện căng phồng, dường như trong đó không hề ít giấy tờ. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Văn phòng Huyện ủy thông báo hội nghị diễn ra tại phòng họp nhỏ, phỏng chừng quy mô hội nghị là không lớn.
Lưu Vĩ Hồng đi vào bên trong phòng họp, mọi người đã đến đông đủ, đang nói chuyện với nhau, khói thuốc mù mịt. Rất nhiều lãnh đạo Huyện ủy và Bí thư Khu ủy đều là những kẻ nghiện thuốc lá. Trong phòng họp mà có không khí trong lành mới là chuyện lạ.
Lưu Vĩ Hồng bước vào phòng họp, tiếng nói chuyện đột nhiên dừng lại. Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn hắn, mang theo nhiều ý tứ khác nhau.
Không hề nghi ngờ, Phòng Tài nguyên Khoáng sản huyện và Phòng Đất đai đã liên hợp phát ra văn kiện và các khu đều đã nhận được.
Đồng chí Tiểu Lưu khả năng hò hét càng lúc càng khó lường.
Lưu Vĩ Hồng vẻ mặt mỉm cười, không thèm để ý.
- Bí thư Lưu, chỗ này.
Ngồi cách đó không xa là Bí thư khu ủy Khâu Đức Viễn của khu Kinh Loan. Khâu Đức Viễn giơ tay cao, hô to lên. Bên cạnh y còn một chỗ trống. Mọi người đều cố ý duy trì khoảng cách với Bí thư Lưu, chỉ duy nhất Khâu Đức Viễn là không thèm để ý.
Lưu Vĩ Hồng cười bước qua, ngồi xuống cạnh Khâu Đức Viễn.
Khâu Đức Viễn lập tức đưa cho hắn một điếu thuốc, cười nói:
- Sao bây giờ mới đến?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Tại khu Giáp Sơn cách đây xa quá mà.
Khâu Đức Viễn bĩu môi, lơ đễnh nói:
- Xạo, Giáp Sơn tuy cách đây khá xa, nhưng hiện tại tình trạng giao thông ở đó đã tốt hơn rồi mà.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, không phủ nhận, thuận tay với lấy cái bật lửa trước mặt Khâu Đức Viễn, châm điếu thuốc rồi bắt đầu quan sát những người trong phòng họp. Hắn phát hiện những người này đều ngồi theo từng vị trí khác nhau. Phía đài chủ tịch và phía dưới người nghe hoàn toàn tách biệt nhau. Đài Chủ tịch bố trí khoảng mười mấy chỗ ngồi, chắc là dành cho hơn mười lãnh đạo huyện tham dự hội nghị. Phía dưới còn lại là ba bốn chục người. Bí thư Đảng ủy thị trấn Thành Quan, các khu và một số nhân vật số một của các đơn vị đã đến đông đủ.
Trong số lãnh đạo của huyện thì hiện tại chỉ có hai gã Phó chủ tịch huyện, còn lãnh đạo chủ chốt của huyện thì vẫn chưa đến.
- Học tập cái nội dung gì biết không?
Lưu Vĩ Hồng quay sang hỏi Khâu Đức Viễn.
Khâu Đức Viễn nhếch miệng cười nói:
- Ai biết đâu, phỏng chừng đến đây là vì cái văn kiện nào đó.
Một chút cũng không để ý. Thật sự việc học tập ở huyện ở khu mở ra không ít, nhưng chỉ toàn mang lại cảm giác mệt mỏi.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu, không nói gì nữa.
Sau hai phút, các lãnh đạo huyện đã đến đông đủ. Bộ máy thành viên Huyện ủy và Ủy ban nhân dân tất cả đều đã đến. Đặng Trọng Hòa và Mộ Tân Dân cùng với Tôn Văn Các là đến cuối cùng.
Mộ Tân Dân ngồi xuống vị trí chính giữa trên đài chủ tịch. Đi cùng với ông ta là thư ký Tiểu Chu cùng hai nhân viên văn phòng Huyện ủy, mang theo những tư liệu học tập phát cho tất cả mọi người.
Tư liệu báo chí này Lưu Vĩ Hồng đã đọc qua vào buổi sáng lúc ở văn phòng. Tất cả đều là bác bỏ bài văn của tờ báo Minh Châu.
Lưu Vĩ Hồng khóe miệng hiện lên một tia mỉm cười. Xem ra hắn đã dự đoán không sai. Mộ Tân Dân quả nhiên là tổ chức tất cả mọi người học tập nội dung này. Hơn nữa, tất cả đều là bài văn bác bỏ, cho thấy rõ ràng thái độ của Mộ Tân Dân. Lưu Vĩ Hồng không kìm nổi liếc nhìn bao hồ sơ mà mình mang tới. Bên trong cũng là tạp chí, rất đầy đủ chứ không có lựa chọn như Mộ Tân Dân.
- Các đồng chí, hôm nay mời các đồng chí đến đây chính là muốn cùng nhau học tập một số nội dung về tình hình chính trị đương thời, lĩnh hội tinh thần của thượng cấp.
Sau khi đợi Tiểu Chu phân phát xong tài liệu, Mộ Tân Dân nghiêm nét mặt, bắt đầu lên tiếng. Lưu Vĩ Hồng tuy thật sự không thích Mộ Tân Dân nhưng cũng có một điểm hắn đồng ý với Mộ Tân Dân là ông ta không thích nói nhiều những lời khách sáo và trống rỗng. Tuy rằng, Mộ Tân Dân xuất thân từ Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, nói đến trình độ nói khách sáo thì trên cơ bản, không ai sánh bằng. Tuy nhiên, trong công tác hàng ngày thì Mộ Tân Dân nói chuyện tương đối là ngắn gọn.
- Trước mắt thì trong giới lý luận có một số tư tưởng không tốt đang lan tràn ra. Một số người bụng dạ khó lường, khi nói chuyện với lãnh đạo và tinh thần thực hiện chỉ thị thì lúc nào cũng sáng tạo ra những câu chuyện giật gân, ý đồ ảnh hưởng sự phát triển của toàn bộ dư luận. Đây là một hành vi không tốt, sẽ tạo thành những ảnh hưởng rất xấu trong đội ngũ cán bộ. Là một đảng viên, đặc biệt là đảm nhận chức vụ lãnh đạo, lập trường phải kiên định, làm việc cẩn thận, không bị những người có dụng tâm kín đáo che mắt. Chúng ta nhất định phải đi đúng con đường chính xác.
Mộ Tân Dân tiếp tục nói lời mở đầu.
Trong phòng họp vô cùng im lặng. Những lần học tập trước cũng không có kỷ luật tốt như vậy. Tất cả mọi người rõ ràng cảm nhận được hơi thở chính trị trong lời nói của Mộ Tân Dân. Ở quốc gia chúng ta, hết thảy những gì liên quan đến chính trị, các cán bộ đều phải chú ý. Có những sai lầm có thể phạm nhưng có những sai lầm tuyệt đối không thể pham. Một khi phạm rồi chỉ sợ vĩnh viễn không có quay đầu trở lại.
Mộ Tân Dân nói xong, liền cầm một tờ tạp chí trước mặt mình giơ lên. Đây chính là tờ báo Minh Châu có đăng bài văn dài hai trang phát hành mấy ngày trước.
- Tờ báo này mọi người xem qua chưa? Quan điểm trong này cực kỳ sai lầm, xuyên tạc bài phát biểu của thủ trưởng, cổ xúy cho tư tưởng tự do hóa giai cấp tư sản.
Nghe Mộ Tân Dân phát biểu gay gắt, tất cả các cán bộ phía dưới đều ngơ ngác nhìn nhau. Trận luận chiến năm ngoái này, các cán bộ huyện Lâm Khánh cũng biết, nhưng đa số mọi người chỉ đứng ngoài nhìn xem mà thôi. Lâm Khánh không có báo chí, cũng chẳng có đài truyền hình, chỉ có một đài phát thanh, trên cơ bản không có những bản thảo cho riêng mình. Cho dù là địa khu Hạo Dương, thì tờ báo cũng chỉ mới thành lập vào cuối năm ngoái, mới ra có mấy kỳ, chưa thành thạo cho lắm. Tại một địa khu xa xôi, các phương tiện truyền thông ít được quan tâm. Đối với lĩnh vực luận chiến tư tưởng thì không làm người đứng xem thì làm cái gì?
Về phần báo chí của tỉnh, thậm chí là trung ương, có muốn phát biểu thì tỷ lệ cũng là không mà thôi.
Mọi người có thể làm quần chúng, trong lúc trà dư tửu hậu cũng có đề tài nói chuyện với nhau. Nhưng bỗng nhiên, trận chiến này lại xảy ra sát bên mình. Giờ phút này, vị Bí thư Huyện ủy kia đang đem những quan điểm luận chiến truyền bá đến tai mọi người. Chẳng những những người cán bộ phía dưới phải kinh ngạc không hiểu mà những lãnh đạo huyện đang ngồi trên đài chủ tịch kia đa số cũng lộ ra vẻ giật mình, bao gồm cả Chủ tịch huyện Đặng Trọng Hòa, thần sắc cũng đượm vẻ hoang mang. Chỉ có Phó bí thư phụ trách Đảng và quần chúng Từ Văn Hạo là vẫn ngồi nghiêm chỉnh như trước. Dường như ông ta đã lường trước được sự việc. Thì thật sự là như vậy, khi có chuyện gì xảy ra, Mộ Tân Dân trước sẽ thông báo với ông ta. Dù sao thì Từ Văn Hạo cũng quản lý công tác xây dựng Đảng, Mộ Tân Dân không thể đắc tội được.
Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt thẫn thờ của Từ Văn Hạo thì cũng biết ông ta đang biến mình trở thành quần chúng đứng xem, không tính đến việc "trộn lẫn" mình trong đó. Đối với vấn đề có tính nguyên tắc trái phải rõ ràng, Từ Văn Hạo cảm thấy mình chưa đủ tư cách tham dự. Đương nhiên, căn cứ vào kinh nghiệm trước đây, những chuyện như vậy thì tính phiêu lưu và lợi ích thường tồn tại cùng nhau. Nếu như áp dụng đúng thì có thể đại thu hoạch, từ nay về sau thẳng tiến trời cao. Trong khoảng thời gian ngắn, từ cơ sở lên tới nơi cao nhất đều xảy ra nhiều không kể xiết. Một khi áp dụng sai lầm thì giống như rơi vào vực sâu, vạn kiếp bất phục. Tuy nhiên, hiện tại đã có sự thay đổi, lợi ích và phiêu lưu cũng không đến mức khủng bố như vậy mà lại có sự kích thích. Nhưng Từ Văn Hạo lại không nắm chắc. Thật vất vả mới lên được chức Phó bí thư Huyện ủy, thì phải cẩn thận một chút, không nên tùy tiện mạo hiểm.
Mộ Tân Dân là từ tỉnh xuống, nghe nói là đích thân Chủ tịch tỉnh Chúc Liên Thịnh đề cử, đảm nhiệm chức Bí thư Huyện ủy. Ông ta mời dự họp ngày hôm nay, có lẽ là đã nhận được một chỉ thị nào đó. Cho nên, càng không nên trộn lẫn nó vào.
Đồng dạng tâm tư, chẳng những chỉ có Từ Văn Hạo mà những người khác cũng có.
Nét kinh ngạc trên nét mặt của Đặng Trọng Hòa biến mất rất nhanh, ánh mắt dừng lại trên tờ báo, khôi phục lại sự bình tĩnh. Những lãnh đạo Huyện ủy khác cũng giữ được vẻ mặt không dao động. Sau khi phê phán hoàn toàn tờ báo Minh Châu kia, Mộ Tân Dân cầm lấy tờ báo, bắt đầu đọc nội dung đăng trong bài văn. Mộ Tân Dân không phải là một phát thanh viên nên khi đọc cứ đều đều một giọng, thanh âm trầm nặng. Lúc cần tăng giọng thì không tăng, lúc không cần thì lại tăng làm cho người nghe cảm thấy không được tự nhiên.
Bài văn rất dài, Mộ Tân Dân phải mất đến bốn năm chục phút mới đọc xong. Mặc dù là cuộc họp học tập chính trị nhưng đọc những bài báo mà trong tay mỗi người đã có thì khiến cho rất nhiều người cảm thấy buồn chán.
Đây chính là lãng phí thời gian.
Không phải là Bí thư Mộ đã phát cho mỗi người một tờ sao? Sao lại tốn thời gian đọc lại chi vậy?
Khi Mộ Tân Dân kết thúc bài đọc của mình, tất cả mọi người không kìm nổi thở phào nhẹ nhõm.
- Các đồng chí, là cán bộ lãnh đạo Đảng viên, chúng ta phải tăng cường học tập, nâng cao tính mẫn cảm chính trị của mình. Bài báo này nói cho cùng, với quốc gia xã hội chủ nghĩa, chúng ta chính là muốn hỏi nhiều cái vì sao? Không cần phải ra sức nói về sức sản xuất, không cần nói ra danh nghĩa của việc cải cách, nhưng chính mình lại có tinh thần đối nghịch với lãnh đạo thượng cấp khẳng định là không được. Đương nhiên tuyệt đại bộ phận cán bộ Lâm Khánh chúng ta tư tưởng hay quan điểm rất là nghiêm chỉnh. Điều này rất đáng hoan nghênh. Nhưng, chúng ta cũng có những đồng chí cá biệt, học tập không đủ, suy nghĩ nôn nóng, thích sự lập dị, chỉ muốn khác người. Như vậy làm sao được? Bất kể là ai, đều hẳn phải phục tùng chỉ thị của lãnh đạo, phục tùng sự an bài của tổ chức thượng cấp. Lập dị, muốn làm chuyện khác người thì rất là nguy hiểm.
Mộ Tân Dân cao giọng nói, ánh mắt đảo qua tất cả các cán bộ tham dự hội nghị, trong lúc vô tình nhưng cố ý dừng lại trên mặt Lưu Vĩ Hồng.
Kỳ thật, không cần Bí thư Mộ dùng ánh mắt nhắc nhở. Mọi người đều biết những lời này chính là hướng về Lưu Vĩ Hồng.