Lưu Thành Mỹ liền có chút không vui, không kìm nổi nói:
- Phấn cường trước kia chưa làm qua ở bộ Điện lực, chỉ sợ nghiệp vụ không quen
Nói thật, Lưu Thành Mỹ vừa mới "Hưởng thụ một năm đãi ngộ của đệ nhất phu nhân", chỉ mới thưởng thức được một chút mùi vị, vẫn chưa đủ. Lần này, điều Hồ Phấn Cường đến một bộ phận hoàn toàn xa lạ, lại làm trợ thủ cho người ta, kêu bả sao mà chịu chứ?
Lưu Vĩ Hồng đây là gây sức ép vớ vẩn
Lưu Thành Thắng cười, nói:
- Nghiệp vụ không quen, có thể học. Phấn Cường, bản thân cậu nghĩ thế nào?
Lưu Thành Mỹ sắc mặt hơi đổi. Bà biết rõ tính cách anh cả, nếu đã hỏi như vậy, chính là biểu hiện trong lòng Lưu Thành Thắng đã có chung nhận thức với lời đề nghị của Lưu Vĩ Hồng. Hơn nữa Lưu Thành Thắng tính tình mạnh mẽ, cứng rắn, ở nhà ngoại trừ ông cụ, bà cụ, lời người khác, ông ta nghe không lọt tai. Một khi làm ra quyết định, chỉ sợ rất khó thay đổi.
"Tôi thấy vẫn là ở lại đơn vị hiện tại thì tốt hơn!"
Những lời này, Hồ Phấn Cường gần như là buột miệng thốt ra. Cũng giống như Lưu Thành Mỹ, cuộc sống y đang thoải mái tạm ổn, nên không hề có ý muốn chuyển chỗ. Nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào. Dù sao y đảm nhiệm lãnh đạo bộ phận nhiều năm ở xí nghiệp quy mộ lớn, lại ở công ty thành viên Giang Nam rèn luyện một năm, tâm cơ không cạn như thế. Ở cái dạng tụ hội gia tộc này, Lưu Vĩ Hồng không để ý kiêng kị bỗng nhiên đề nghị, ông cụ và Lưu Thành Thắng lại đều không tỏ vẻ phản đối, đây là một vấn đề. Ánh mắt của ông cụ và Lưu Thành Thắng, người thường sao có thể sánh bằng đúng không?
Phải suy nghĩ kỹ càng mới được.
Nhưng mà, trong lúc này, cũng không cho phép y có nhiều chần chừ, lập tức nói:
- Anh cả cảm thấy thích hợp, vậy khẳng định là thích hợp
Lưu Thành Thắng liền âm thầm thở dài. Hồ Phấn Cường tuy rằng là bề trên, nhưng trên tầm nhìn chính trị, so Lưu Vĩ Hồng căn bản không ngang nhau, kém quá xa. Nghe lời nói này, tức là chính y không vui rồi, chỉ là nắm không được ý kiến của Lưu Thành Thắng, không thể không biểu lộ thái độ hàm hàm hồ hồ như vậy. Với cái ngộ tính chính trị như vậy, chỉ sợ không đảm đương nổi "Chức trách" trọng đại như vậy
Ánh mắt Lưu Thành Thắng không kìm nổi lại lướt qua mặt Lưu Vĩ Hồng, ý tứ là: "Giờ sao, ứng cử viên cậu đề cử dường như không thích hợp cho lắm à!"
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, nâng tách trà lên uống, dường như đối với đề cử của mình, rất có lòng tin
Lưu Thành Thắng lại âm thầm gật đầu. Đứa cháu này, thật đúng là có sự kiên trì dẻo dai, chuyện đã định, không dễ dàng lay chuyển. Lại nói tiếp, mặc kệ Hồ Phấn Cường ngộ tính như thế nào, chỉ cần Lưu gia làm ra việc này, bên kia chấp nhận Hồ Phấn Cường đến bộ Điện lực, thì mục đích "Thân thiện" mà Lưu gia tỏ ra cũng đã đạt thành hơn phân nửa. Về phần sau này, Hồ Phấn Cường có thể ở bộ Điện lực làm ra trò trống gì không, vậy phải xem chính biểu hiện của Hồ Phấn Cường. Chỉ cần y không vô sỉ, nếu không được cũng sẽ không có hại gì
Chuyện này, thật giống như kết hôn chính trị. Đối tượng hai bên có tình đầu ý hợp hay không, không phải là việc quan trọng nhất. Quan trọng hơn chính là, truyền ra ngoài một tin tức thế này, hai nhà chúng ta đã liên hợp lại, thành đồng minh. Về phần liên hợp giữa đồng minh thế nào, thì thuộc về sự vụ nội bộ, không nhọc người ngoài lo lắng
- Ừ, vậy thì nghiên cứu một chút đi. Điều động cán bộ là sự tình rất nghiêm túc… Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lưu Thành Thắng trong lòng có quyết đoán, liền mỉm cười nói. Dù sao việc này còn cần cùng người ta hiệp thương một chút, mấu chốt vẫn là muốn thám thính thái độ bên kia một chút có chịu nhận... "Cành ô-liu" mà Lưu gia đưa qua hay không. Người ngoài đều lưu truyền ông cụ là người ủng hộ lớn nhất của người kế vị, mà bên kia dường như có mục đích sánh vai cùng người kế vị, ở đây, còn có chút công tác hòa giải cần hoàn thành. Nghĩ đến đây, Lưu Thành Thắng liếc xéo Mã Quốc Bình một cái.
Mã Quốc Bình nhẹ nhàng gật đầu
Lưu Thành Thắng liền lập tức yên tâm, biết biết Mã Quốc Bình sẽ đi điều đình việc này. Trong khoảng thời gian này, Lưu Thành Thắng Lưu Thành Gia lần lượt cho ra ngoài đảm nhiệm, chỉ có Mã Quốc Bình đóng giữ ở Bắc Kinh hiệp trợ ông cụ, tuy nhiên nhìn qua thì, Mã Quốc Bình vẫn rất đắc lực, mới có thể trọng dụng. Chuyện như vậy giao cho Mã Quốc Bình đi điều đình là ứng cử viên thích hợp nhất
Hồ Phấn Cường chỉ biết, việc này đã định rồi, trong đầu liền có chút rối loạn, nhưng cũng không tiện giáp mặt phản đối. Trong đám con cháu đời thứ 2 của Lưu gia, chỉ duy có y trên cơ bản không có quyền phát ngôn gì trước mặt ông cụ.
Ông cụ không tiếp tục hỏi về công tác của Mã Quốc Bình. Hai vợ chồng Mã Quốc Bình và Lưu Thành Ái ở lại Bắc Kinh, vẫn là thường xuyên quay về viện Thanh Tùng thăm hỏi hai vị bề trên, ông cụ đối với công tác của Mã Quốc Bình ở Ban Tổ chức Trung ương, vẫn luôn quan tâm, thường xuyên giao lưu vài câu, trên cơ bản hiểu rõ trong lòng
Ánh mắt ông cụ, dừng ở trên mặt Lưu Vĩ Đông.
Lưu Vĩ Đông ưỡn thẳng lưng, giản lược vắn tắc mà báo cáo một chút về công tác gần đây của mình, khẽ cười nói:
- Ông nội, con tôi ở bộ phận nghiệp vụ công tác cũng được năm sáu năm, năm sau định đổi một đơn vị, tìm hiểu làm quen công tác ở các lĩnh vực khác
- Ồ? Con định tìm hiểu làm quen công tác ở lĩnh vực nào?
Ông cụ rất có hứng thú hỏi han, đối với đứa cháu đích tôn này, ông cụ có ký thác kỳ vọng rất cao, trước sau như một vẫn luôn rất coi trọng
Lưu Vĩ Đông nói:
- Ông nội, kế hoạch bước đầu của con, là thế này: Một là đến Trung ương Đoàn, làm quen công tác đoàn thanh niên một chút. Hoặc là, đến Ủy ban Kế hoạch Quốc gia cũng được, tìm hiểu cách thức phương pháp điều tiết khống chế lĩnh vực có liên quan đến kinh tế vĩ mô
Lưu Thành Ái lập tức nói:
- Vĩ Đông, đến Trung ương Đoàn đi, vừa hay làm bạn cùng cô út, ha ha
Lưu Vĩ Hồng nghe vậy khẽ mỉm cười.
Lưu Vĩ Đông thật sự phải đi Trung ương Đoàn, thì Lưu Thành Ái cần phải ra đi. Một là cô cháu ruột làm chung một hệ thống, thì không được tốt lắm. Thứ hai Lưu Thành Ái công tác ở Trung ương Đoàn thời gian cũng khá dài. Lấy tuổi bà ta mà nói, cán bộ Phó vụ trưởng cấp Cục mới bốn mươi tuổi, ở các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia khác là vô cùng bình thường, nhưng ở Trung ương Đoàn cái nơi tụ tập cán bộ trẻ này, thì có vẻ "khá già" rồi. Lưu Thành Ái đổi đơn vị công tác cũng tốt.
Tuy nhiên chuyện như vậy, Lưu Vĩ Hồng tự sẽ không nói ra, Mã Quốc Bình khẳng định biết vận dụng thế nào
Nhưng thật ra Lưu Vĩ Đông bỗng nhiên muốn đổi đơn vị, hơn nữa lại chỉ rõ Trung ương Đoàn và Ủy ban Kế hoạch Quốc gia, rất là đáng cân nhắc một phen. Lưu Vĩ Đông vẫn luôn làm việc ở các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia, cũng giống Hạ Cảnh Cường, đều là vào Dương lịch năm ngoái sau trận gió lốc chính trị cực lớn không lâu được đề cấp Cục trưởng. Hạ Cạnh Cường thì điều ra ngoài, Lưu Vĩ Đông vẫn ở lại các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia như cũ. Lưu Vĩ Hồng từng cùng anh cả nói qua với nhau, ý của Lưu Vĩ Đông, là không định tới đơn vị hành chính cấp huyện rèn luyện, lập kế hoạch ở Bắc Kinh để sau khi cấp bậc nâng lên mới điều ra ngoài, trực tiếp tiến vào bộ máy lãnh đạo bậc một của địa khu
Vậy thì kế hoạch này của Lưu Vĩ Đông không thể nghi ngờ là vì chuẩn bị cho việc ra ngoài đảm nhiệm của chính mình. Tới Trung ương Đoàn, tự nhiên là hướng về phía "cái nôi cán bộ cao cấp hậu bị" rồi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Lưu Vĩ Đông vào năm nay, trễ nhất là sang năm, có thể nâng cấp bậc lên đến phó cấp Vụ, Cục, sau khi làm được một năm rưỡi, là có thể mưu cầu ra ngoài đảm nhiệm. Còn tới Ủy ban Kế hoạch Quốc gia, vậy cũng dễ lý giải. Ủy ban Kế hoạch Quốc gia là Quốc vụ viện nhỏ, về mặt khống chế lĩnh vực kinh tế cả nước và tác dụng phát huy vận hành các phương diện, thì bất cứ các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia nào khác đều là khó có thể thay thế. Lưu Vĩ Đông ở Ủy ban Kế hoạch Quốc gia công tác một thời gian, chẳng những có thể học được rất nhiều tri thức xây dựng phương diện kinh tế, còn có thể tích lũy một số mạng lưới quan hệ lớn. Đây đều là của cải cực kỳ quý giá. Sau khi điều xuống địa phương, mặc kệ Lưu Vĩ Đông phải đến bộ máy Đảng uỷ hay vào bộ máy chính quyền địa phương, thì mặt xây dựng kinh tế này, đều không thể làm khó dễ. Có kinh nghiệm công tác ở Ủy ban Kế hoạch Quốc gia, đối với việc chủ quản địa phương của Lưu Vĩ Đông rất có tính hỗ trợ
Phải nói, đó là một sự sắp xếp không chê vào đâu được
- Ừ, chủ ý cứ tự mình nắm lấy. Mặc kệ là đến Trung ương Đoàn hay là đến Ủy ban Kế hoạch Quốc gia, đều phải nghiêm túc học tập, làm đến nơi đến chốn.
Ông cụ chậm rãi gật đầu, dặn dò một câu.
- Vâng, ông nội!
Lưu Vĩ Đông hạ thấp người, kính cẩn đáp.
Ánh mắt ông cụ, dừng trên mặt Lưu Vĩ Hồng, vẻ mặt trở nên ác liệt vài phần, nói:
- Vĩ Hồng, tình hình vùng núi kia cuả con, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Cuộc sống quần chúng, thật gian khổ vậy sao?
Ông cụ vừa nói lời này ra, vẻ mặt mọi người, lập tức trở nên nghiêm túc. Lưu Vĩ Hồng lại trong lòng rùng mình. Điều này trong tài liệu tham khảo nội bộ đều đã có đăng, cho dù ông cụ không tự mình xem văn kiện, nhưng thư ký sẽ đọc cho ông cụ nghe. Trên tài liệu tham khảo nội bộ có tên tuổi cháu ruột Lưu gia, thư ký không dám chậm trễ.
- Đúng vậy, ông nội. Khu Giáp Sơn vốn là nơi hẻo lánh, cơ sở rất kém cỏi. Sáu bảy mươi phần trăm thôn trang, không thông quốc lộ. Tình hình vùng núi bắc bộ càng thêm ác liệt. Tuy rằng một năm nay, tình hình Giáp Sơn có điều thay đổi, xây dựng được hai nhà xưởng, cũng có lợi nhuận, nhưng thời gian quá ngắn, hiệu quả vẫn chưa rõ ràng cho lắm. Muốn cải thiện tình hình cơ bản của vùng núi bắc bộ, còn cần thời gian nhất định
Lưu Vĩ Hồng rất chân thành đáp, thuận tay cầm lấy túi hồ sơ bên cạnh ra, lấy ra một số tư liệu và ảnh chụp.
- Ông nội, đây là tình hình thực tế của mấy thôn trang vùng núi bắc bộ khu Giáp Sơn, mời ông xem qua.
Nói xong, Lưu Vĩ Hồng liền đứng dậy, cầm tập ảnh chụp, trình đưa đến trước mặt ông cụ.
Số ảnh chụp này, được Tiểu Hoàng chụp lại khi Mộ Tân Dân khảo sát thôn Hầu Tử Bối, có hơn hai ba chục tấm, Lưu Vĩ Hồng lấy từ chỗ cán sự tiểu Âu của ban Tuyên giáo Huyện ủy. Hình ảnh tác động cực kỳ mãnh liệt, không có từ ngữ hình dung nào có thể sánh bằng. Lưu Vĩ Hồng lấy số ảnh chụp này, chính là muốn cho ông cụ xem. Hơn nữa cũng đã sớm nghĩ xong, ngay lúc giao thừa đưa ông cụ xem, tại buổi họp mặt toàn gia, thời điểm cả nước cùng ăn tết, càng có thể gây ra hiệu quả rung động nhiều hơn
Lưu Thành Thắng ngồi dưới ông cụ lập tức đứng dậy, nhận lấy ảnh chụp, từng tấm một chuyển tới tay ông cụ. Ảnh chụp khá trơn trượt, ông cụ tuổi đã lớn, sợ là cầm không vững nhiều ảnh chụp như vậy.
Bà cụ ở bên cạnh liền cầm lấy kính lão trên bàn trà, đưa cho ông cụ.
Tấm ảnh đầu, chính là tình cảnh mẹ cùng hai đứa em một trai một gái của Bí thư chi bộ thôn Hầu Tử Bối Cao Thần đang cùng nhau ăn cơm. Tấm ảnh này, trên tập san nhật báo Sở Nam đã có đăng, góc độ ảnh chụp rất tốt, hiệu ứng hình ảnh nổi bật, gian khổ ở vùng núi, vừa xem là hiểu ngay.
Ông cụ dừng ở ảnh chụp thật lâu, hàng mi tuyết trắng chặt chẽ giương lên. Lưu Thành Thắng lại đem ảnh chụp của hắn từng tấm từng tấm trình đưa qua, hàng mi ông cụ, càng lúc càng chau lại, trên mặt tràn đầy vẻ ưu tư.
Lưu Vĩ Hồng trong lòng không khỏi đứng ngồi không yên. Mục tiêu lớn của hắn có đạt thành hay không, phải xem hôm nay có thể đạt được sự công nhận của ông cụ hay không