Mã Quốc Bình chào hỏi:
- Đến đây, Vĩ Hồng, ngồi đi
- Ai, vâng
Không vội ngồi xuống, mà trong túi áo len, lấy ra hai hộp quà tặng, cười nói:
- Dượng, cô út, đây là Vũ Thường từ Giang Khẩu mang về cho hai vị, nhờ con chuyển giao
Lấy danh nghĩa Vân Vũ Thường tặng số lễ vật này, cũng là Lưu Vĩ Hồng sớm đã nghĩ tới. Dù là dây chuyền kim cương hay là đồng hồ Vacheron Constantin, đều là vật xa xỉ vô cùng đắt tiền. Bí thư Khu ủy Giáp Sơn, sao mà mua nổi. Hắn và Vân Vũ Thường đã xác thực quan hệ, tự nhiên nên vì Vân Vũ Thường giành chút mặt mũi ở trước mặt người nhà, tương lai Vân Vũ Thường gả vào Lưu gia, cũng có thể cùng các bề trên có được mối quan hệ tốt đẹp
Quan hệ bên trong nhà quyền quý, thật là phức tạp
- Ồ, sao khách sáo thế!
Lưu Thành Ái cười nói, tùy tay nhận lấy, cũng không quá để ý. Với thân phận địa vị của Mã Quốc Bình và bà ta, ngày thường có rất nhiều cơ hội nhận quà cáp, tuy nhiên Mã Quốc Bình rất là chú ý, bình thường đều cự tuyệt. Nhưng cháu trai nhà mình tặng, thì đây là một vấn đề khác
- A, là vòng cổ … kim cương sao?
Lưu Thành Ái vừa mở hộp quà ra, liền giật mình kinh hãi. Vào những năm 91, không cần nói là trang sức kim cương, đến trang sức bằng vàng, người thường cũng rất khó có thể mua được, thấy được cũng không nhiều. Tuy nhiên ánh mắt của Lưu Thành Ái không thể so với loại phụ nữ nội trợ bình thường. Trang sức kim cương, vừa thấy thì biết liền, chỉ có điều nghe giọng điệu kia, còn có chút không dám xác định.
Cho dù đối với Lưu Thành Ái mà nói, trang sức kim cương cũng là quà tặng rất quý giá
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Đúng vậy, chỉ là kim cương hơi nhỏ, xin cô nhận lấy, đừng ghét bỏ.
Cũng không phải nói là Hongkong bên kia mua không được vòng cổ bằng kim cương lớn, lại càng không phải là tiếc tiền, mấu chốt vòng cổ này là tặng cho Lưu Thành Ái. Với chức vụ phó Trung ương Đoàn của bà ta, nhất là thân phận con gái Lưu gia, thì vòng cổ kim cương quá đắt tiền cũng không tiện đeo ra ngoài. Còn phải chú ý ảnh hưởng mà không phải?
- Có nhỏ thì nó cũng là kim cương a... Vĩ Hồng, con gái Vân gia làm kinh doanh ở Giang Khẩu cũng chưa được bao lâu đúng không?
Lưu Thành Ái yên lặng nhìn vòng cổ kia vài lần, nửa tin nửa ngờ hỏi
Con nhà làm quan làm kinh doanh không ít, chỉ cần không quá ngốc cơ bản đều có thể phát tài. Tuy nhiên Vân Vũ Thường một cô gái trẻ, làm kinh doanh chưa được hơn một năm đã "hào phóng" như thế, vẫn là khiến Lưu Thành Ái hơi giật mình. Chưa chắc tiền Giang Khẩu, thật sự là dễ kiếm như thế đúng không?
Lưu Thành Ái vẫn chưa đi qua Giang Khẩu, đối với tốc độ phát triển cao của thành thị mới phát thiếu đi nhận thức trực quan, quan niệm trong đầu, vẫn còn dừng lại ở thời đại kinh tế có kế hoạch, sự tình "Một đêm phất nhanh" này, như trước khiến cho bà có chút khó có thể tưởng tượng.
- Đúng vậy, cũng đã được hơn một năm rồi. Cô út, tốc độ phát triển của Giang Khẩu bên kia là cực nhanh, có thể nói khắp nơi đều có cơ hội. Ví dụ như chiến tranh vùng vịnh lần này vừa bùng nổ, thị trường dầu thô quốc tế liền rung chuyển kịch liệt, Vũ Thường kiếm được một khoản ở hàng thị trường dầu thô quốc tế, tiền lời quả thật không ít. Việc này vào trước đây là rất khó tưởng tượng. Kiếm được tiền của người ngoại quốc, cảm giác thật đúng là không tồi
Lưu Vĩ Hồng cười nói.
Đây coi như là tiêm một mũi dự phòng trước, đỡ phải về sau Bí thư Lưu có "Xa xỉ" nữa, người khác lại ngạc nhiên
Sao nào vợ tôi giàu có, tôi thơm lây tiêu chút tiền không được a?
- A, còn làm kinh doanh ra tới nước ngoài hả? Việc này đúng là tuyệt với. Con gái Vân gia, lại có bản lĩnh như vậy!
Lưu Thành Ái liền ngạc nhiên thán phục. Giai đoạn hiện nay, cho dù là Lưu Thành Ái là cán bộ với thân phận địa vị như vậy, nhận thức đối với thị trường tài chính quốc tế cũng là rất ít, kiếm được tiền của người ngoại quốc, quả thật rất rất giỏi, nghe đến liền khiến người ta ngạc nhiên thán phục.
Mã Quốc Bình nói:
- Cải cách mở cửa, là muốn cho quần chúng đều được giàu có, cùng quốc tế nối đường ray, là xu thế tất nhiên. Con gái Vân gia đi trước một bước ánh mắt rất cao. Chả trách bộ ngoại giao bên kia, đều đối với cô ấy khá coi trọng.
Mã Quốc Bình dù là cán bộ Ban Tổ chức Trung ương, người ở bắc kinh nhưng tin tức rất thông thạo
Lưu Thành Ái liền liên tục gật đầu, nói:
- Ừ, quả thật là như thế. Ai, Vĩ Hồng, dượng con là quá gì thế?
Cũng vì là người trong nhà, bằng không Lưu Thành Ái tuyệt sẽ không hỏi ra một câu thất lễ như vậy. Đường đường Phó vụ trưởng Trung ương Đoàn cán bộ cấp Cục, lẽ nào chưa thấy qua các mặt của xã hội sao
- Vũ Thường nói, dượng là cán bộ lãnh đạo cao cấp, lại là đồng chí nam, món quà này thật đúng là không dễ chọn. Ở Hongkong chọn được một đồng hồ đeo tay, xem dượng có thích không
Lưu Vĩ Hồng nói rất khiêm tốn, trong lúc vô ý tang bốc Mã Quốc Bình một cái
Mã Quốc Bình cười nói:
- Các con thật có lòng. Cô út con là nữ đồng chí, có vòng cổ đẹp là được, không cần tặng tôi quà cáp gì đâu
- Ha ha, cháu nhà mình tặng mà, có sao đâu? Mở ra xem đi…
Lưu Thành Ái ở một bên nói, cũng không xem Mã Quốc Bình còn có nói lời gì nữa không, lập tức lấy hộp quà trong tay ông ta mở ra, đồng hồ nam hai màu đen bạc hiệu Vacheron Constantin lẳng lặng nằm trong hộp, khí thế vô cùng hoành tráng, sang trọng, đẹp đẽ lạ thường
- Ồ, là Vacheron Constantin!
Lưu Thành Ái liền cảm thấy hài lòng sâu sắc, liên tục gật đầu. Con gái Vân gia, quả không hổ là xuất thân nhà quyền quý thế gia, tầm mắt này chính là không giống bình thường. Đồng hồ hiệu hoành tráng như thế, đúng là vô cùng xứng với thân phận của Mã Quốc Bình
Mã Quốc Bình hai mắt hơi hơi nhíu lại, trên mặt hiện lên một vẻ ác liệt, hỏi:
- Vĩ Hồng, chiếc đồng hồ này không rẻ đâu phải không?
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Bảy tám chục ngàn tệ… cũng không mắc lắm
- Cái gì? Bảy tám chục ngàn?
Lần này, liên Lưu Thành Ái giật nảy mình, hơi không dám tin hỏi han.
Năm 91 lúc đó, vật xa xỉ vẫn chưa hoàn toàn tiến vào chiếm giữ Trung Quốc, mức độ tiêu thụ vẫn chưa đạt tới mức đó. Bảy tám chục ngàn vào thời đó, dựa theo giá cả đối chiếu mà tính, thì tương đương một triệu trở lên ở đời sau, tuyệt đối là một khoản khổng lồ. Một chiếc đồng hồ bảy tám chục ngàn, cả Lưu Thành Ái và Mã Quốc Bình đều rất là giật mình.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Cô út, Giang Khẩu bên kia phát triển tốc độ rất nhanh, đã bắt đầu có tiêu thụ vật xa xỉ. Lễ vật bình thường, cũng không xứng với thân phận của dượng. Vũ Thường thì cảm thấy đồng hồ này cũng rất được lắm
Lưu Thành Ái nói:
- Được thì được, nhưng đây là món quà quá sang trọng… dượng con không thích hợp thu nhận
Vừa mới nãy Lưu Thành Ái còn nói là người một nhà thì không sao, hiện tại bà ta lại trở nên lo lắng. Dù gì bà ta và Mã Quốc Bình cũng là không giống nhau. Cô là đồng chí nữ, cấp bậc không quá cao, xa hoa một chút cũng không có gì. Nhưng Mã Quốc Bình thì không giống thế
- Cô út, đó là tận tâm hiếu kính của con cháu, không thể xem là đút lót đúng không?
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả nói:
- Cũng không có văn kiện gì, nói là cấm họ hàng thân thuộc tặng quà cho nhau
- Thằng bé này, nói nghe sao mà nhẹ nhàng và khôn khéo thế không biết. Cái đồng hồ bảy tám chục ngàn đeo lên tay, hơi quá khoe khoang à nha?
Lưu Thành Ái liếc mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái, vẻ mặt càng thêm khác biệt
Đứa cháu này, thật sự là một nhân vật lớn, tặng người ta đồng hồ mấy chục ngàn, mà trong miệng hắn, sao mà nhẹ nhàng như chỉ có mấy tệ vậy. Chưa chắc này tiền của người ngoại quốc, thật sự dễ kiếm như vậy chứ?
Nhưng mặc kệ thế nào, đứa cháu nhà mình thật có tiền đồ, Lưu Thành Ái vẫn là so đo nhưng rất cao hứng. chắc là anh hai chị dâu sẽ càng thêm vui mừng đây?
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Cô út, nếu cô ngại quá khoe khoang, vậy thì cứ nhận lấy cũng được. Dù sao a, con là vai vế con cháu, quà này đem đến đây tặng, thì không có lý nào lại đem về đúng không? Cô út và dượng mang ra ngoài hay là cất trong nhà, con cũng can thiệp không được.
Trong những lời "xấu" này mang đậm tình thân, bảo Lưu Thành Ái bất luận thế nào cũng không tiện phản bác. Hơn nữa, Lưu Thành Ái dù sao cũng không phải là con gái xuất thân gia đình bình thường, cũng không từ chối thêm, cười nói:
- Được rồi, nếu các con một lòng hiếu kính, vậy cô út xin nhận lấy. Vĩ Hồng, hôm nào đó đưa Vũ Thường đến đây, cùng nhau bữa ăn đạm bạc, nhớ kỹ a...
Lưu Vĩ Hồng cười gật đầu đồng ý.
Chuyện hắn và Vân Vũ Thường, chí ít thì cô út khẳng định là sẽ không phản đối
Thấy Lưu Thành Ái làm chủ, Mã Quốc Bình cũng không nói thêm gì. Với ông ta mà nói, một chiếc đồng hồ mấy chục ngàn tệ, đúng là đắt tiền, nhưng cũng không phải là sự việc vô cùng khó lường. Nếu ông ta thật sự muốn nhận quà cáp, chỉ sợ lễ vật sang trọng hơn cả cái này cũng sẽ thu được không ít.
- Vĩ Hồng, ngồi đi, đừng mãi thế
Mã Quốc Bình nói, vẻ mặt càng thêm thân thiết. Bất kể như thế nào, Lưu Vĩ Hồng là rất có lòng hiếu thảo, tuân thủ bổn phận con cháu. Điểm này rất tốt, trong tâm Mã Quốc Bình, vẫn là rất yêu mến thanh niên thành thục điềm đạm hiểu cấp bậc lễ nghĩa
Lưu Vĩ Hồng liền ở một bên sô pha ngồi xuống.
Mã Quốc Bình đưa một điếu thuốc cho hắn, hỏi:
- Vĩ Hồng, dạo này công tác thuận lợi chứ?
Lưu Vĩ Hồng theo tình hình thực tế mà đáp:
- Cũng không thuận lợi lắm. Ở huyện mới thay đổi lãnh đạo chủ chốt, đối với công tác của con, không ủng hộ cho lắm
Hắn hôm nay đến thăm hỏi Mã Quốc Bình, không chỉ có tặng quà đơn giản như vậy. Trước khi tới công viên Thanh Tùng gặp ông cụ, có một số việc, Lưu Vĩ Hồng cảm thấy cần phải cùng Mã Quốc Bình kết nối một chút. Bác cả bên kia, hành trình không xác định, Lưu Vĩ Hồng cũng không tiện tìm ông ta thương lượng. Hơn nữa, cũng không dễ dàng bị hắn thuyết phục như vậy.
Mã Quốc Bình vẻ mặt liền trở nên nghiêm túc, gật gật đầu, trầm giọng nói:
- Ừm, tình hình ở huyện các con, dượng cũng biết đại khái một chút. Nghe nói vị bí thư huyện ủy mới kia, là đồng chí Chúc Liên Thịnh đề cử
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, trong mắt hiện lên một thần sắc niềm vui bất ngờ
Chuyện này, cũng đang là chuyện hắn hôm nay muốn nói với Mã Quốc Bình, không ngờ Mã Quốc Bình đã biết, gọn gàng dứt khoát điểm tên Chúc Liên Thịnh ra. Đây đã nói lên, Mã Quốc Bình vẫn luôn rất chú ý đối với hắn, đối với tình hình huyện Lâm Khánh. Xem ra Mã Quốc Bình quả thật đối đãi hắn như một nhân vật a
- Nói như vậy, Chúc Liên Thịnh cũng có chút ý tưởng…
Mã Quốc Bình thân mình hơi hơi hướng sô pha dựa vào, lấy tay vuốt tóc, hai hàng lông mày nhất lên, hạ giọng nói
- Chỉ sợ là như vậy
Lưu Vĩ Hồng cũng bộc trực nói, thẳng thắng thừa nhận chuyện lạ.
Mã Quốc Bình không vội nói chuyện, chìm vào trong trầm tư Text được lấy tại Truyện FULL
Lưu Thành Ái bưng nước trà đến, thấy bộ dáng này, hơi kinh ngạc. Nói như vậy, chỉ có đụng phải vấn đề khó cực kỳ quan trọng, Mã Quốc Bình mới lộ ra loại thần thái này.
Chẳng lẽ đứa cháu ở dưới đã gặp phải phiền toái gì sao?
Lát sau, Mã Quốc Bình ngồi thẳng người, hòi:
- Vĩ Hồng, sự tình tài liệu tham khảo nội bộ, con có biết không?
- Biết.
Lưu Vĩ Hồng bình tĩnh đáp.
Mã Quốc Bình hai hàng lông mày hơi hơi giương lên, nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng.
Đứa cháu này, nhìn qua rất điềm tĩnh, nhưng không biết trong lòng hắn, là cái chương trình gì!