Chu Ngọc Hà đứng bên cạnh Hoàng Đào Hoa không nói một tiếng. Nếu đã có Lưu Vĩ Hồng ở đây, chuyện này khẳng định nên giao cho hắn đi làm.
Người ta là người đứng đầu môt khu, không phải uổng phí.
- Đào Hoa, bánh bao này cô nhập bao nhiêu? Làm sao nhập hàng?
Lưu Vĩ Hồng bắt đầu hỏi Hoàng Đào Hoa, dùng tiếng Phổ Thông. Ngôn ngữ Hạo Dương mọi người ở đây không hiểu, tránh cho các sinh viên nghĩ lầm Lưu bí thư đang thương lượng với Hoàng Đào Hoa chuyện gì đối phó với bọn họ.
Hoàng Đào Hoa vén tạp dề lau nước mắt, nức nở nói:
- Tổng cộng là hai trăm…Loại bánh bao này bán rất chạy, một ngày có thể bán hơn chục. Đều nhập hàng từ công ty phục vụ lao động theo giá sỉ…Chúng tôi có quy định, đồ vật chỉ có thể nhập hàng từ công ty của họ. Nếu tự mình đi nhập hàng nơi khác, để cho bọn họ biết được, sẽ bị phạt tiền còn bị hủy bỏ quyền nhận thầu.
Thấy Lưu Vĩ Hồng hỏi bằng tiếng Phổ Thông, Hoàng Đào Hoa cũng dùng tiếng Phổ Thông trả lời, nói rất rõ ràng.
Lưu Vĩ Hồng không khỏi nhíu mày.
Đây đúng thật là điều khoản bá vương. Nhưng nói tiếp điều khoản bá vương cũng là đặc sắc trong quốc gia, phàm là nhân vật cùng ngành có quyền trong tay, không làm theo chỉ định của điều khoản bá vương thì không được. Bằng không dùng thứ gì hiển lộ rõ ràng quyền lực lũng đoạn? Không bá vương thì còn gọi là ngành lũng đoạn sao? Còn có thể gọi là đặc quyền sao?
Trước mắt tạm thời còn chưa thể đi truy cứu trách nhiệm của công ty phục vụ lao động kia, trước tiên đem nhóm sinh viên "nháo sự" này đuổi khỏi đây rồi hãy tính sau.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Các sinh viên, các bạn cũng đã nghe được, số hàng này đều nhập hàng từ công ty phục vụ lao động, chính Hoàng Đào Hoa còn luyến tiếc không dám ăn, cho nên nàng cũng không biết bánh bị mốc meo. Đây là vô tình mà thôi! Đương nhiên tạo thành tổn thất cho các bạn sinh viên, sự thật này tôi thay mặt nàng giải thích với mọi người. Như vậy đi, phàm là bánh bao mua ở quầy bị mốc meo, đều trả lại tiền cho các vị. Nếu ăn bị tiêu chảy, đòi tiền thuốc men…Các vị cho một định mức, nhiều ít sẽ bồi thường…Các bạn sinh viên, tôi cũng biết làm như vậy là không công bình với các bạn, nhưng các bạn cũng nhìn thấy, Hoàng Đào Hoa là cô gái nhỏ từ nông thôn tới, bình thường luôn thành thật, không phải cố tình lừa gạt mọi người. Nàng là một cô gái, lại độc thân buôn bán bên ngoài, thật không dễ dàng. Mọi người thông cảm dùm nàng được không? Về phần công ty phục vụ lao động, ngày mai chúng tôi khẳng định sẽ tìm bọn họ nói rõ ràng chuyện này, đến lúc đó trường học sẽ ra mặt giải thích với mọi người. Thời gian đã muộn, thời tiết lại lạnh, mọi người đừng ở đây chờ kết quả hôm nay. Mọi người nói xử lý như vậy được không?
Ngữ khí của Lưu Vĩ Hồng rất hiền hòa. Hắn cũng biết những sinh viên này cũng còn tinh thần trọng nghĩa, còn có lòng đồng tình. Bình thường cũng không đến nỗi quá mức tính toán với một cô gái từ nông thôn tới như Hoàng Đào Hoa.
- Anh là ai? Anh có thể đại biểu cho trường học sao?
Nam sinh viên đứng ngay trước mặt Lưu Vĩ Hồng tò mò đánh giá hắn, hỏi.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Tôi là bạn của Hoàng Đào Hoa. Mọi người yên tâm, tôi nhất định sẽ đi tìm trường học can thiệp. Lại nói Hoàng Đào Hoa nhận thầu quầy hàng này, nàng có đưa tiền thế chấp cho trường học, thật có vấn đề nàng cũng chạy không thoát đúng không? Hôm nay quá muộn, mọi người lấy tiền về trước nghỉ ngơi sớm đi. Việc này ngày mai sẽ tính sau.
Mấy sinh viên thấp giọng nói với nhau vài câu, nam sinh viên kia nói:
- Vậy được rồi, nghe lời anh. Mua bánh bao này cũng không đắt, chỉ có vài đồng tiền, trả hay không không sao cả. Mấu chốt là vì bị lừa gạt nên trong lòng thật không thoải mái thôi. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Đúng vậy, loại tâm tình này tôi hoàn toàn có thể hiểu được. Đổi lại là ai bị lừa gạt đều không thoải mái. Mọi người thường xuyên mua đồ ở đây, hẳn cũng biết Hoàng Đào Hoa không phải người như vậy, lúc này nàng cũng bị người ta lừa. Tiền là phải trả, mọi người chờ một chút. Đào Hoa, cô đem tiền trả lại cho người ta đi.
Hoàng Đào Hoa luôn vô điều kiện tín nhiệm Lưu Vĩ Hồng, thậm chí còn sùng bái tới cực điểm, Lưu Vĩ Hồng nói thế nào nàng dĩ nhiên làm ngay như thế. Huống chi Lưu bí thư vừa đến nói vài câu liền có thể thuyết phục được những sinh viên này, không phải là rất bản lãnh sao?
Hoàng Đào Hoa trẻ tuổi, trí nhớ rất tốt, những sinh viên nào mua hàng chỗ của nàng vẫn còn ấn tượng đại khái, lập tức đem tiền trả lại cho người ta. Mọi người cũng không tiếp tục dây dưa, tốp năm tốp ba rời đi.
- Cảm ơn anh, Lưu bí thư…
Khi mọi người đều rời đi, Hoàng Đào Hoa liền cảm tạ Lưu Vĩ Hồng. Khi tiếp xúc ánh mắt sáng ngời của Lưu Vĩ Hồng, Hoàng Đào Hoa lại hốt ha hốt hoảng cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mặt hắn.
- Đào Hoa, sao lại như thế? Chỗ này nhận thầu còn có nhiều điều kiện như vậy sao? Sao tự mình nhập hàng cũng không được?
Lưu Vĩ Hồng nhíu mày hỏi.
Hoàng Đào Hoa sợ hãi đáp:
- Đây là quy định của công ty phục vụ lao động, đều đã ký hợp đồng.
Chu Ngọc Hà hờ hững đáp:
- Hợp đồng của bọn hắn trước kia tôi có xem qua. Nói là vì cam đoan bảo chứng hàng hóa, không cho thầu khoán chính mình nhập hàng. Theo tôi xem đây là một loại thủ đoạn vơ vét của cải. Trước kia toàn bộ công ty phục vụ lao động đều là như vậy, hàng hóa của họ quá cao, nguồn tiêu thụ rất kém cỏi. Vì thế người phụ trách muốn kiếm thêm ít tiền cũng lo lắng hãi hùng. Lúc này có chuyện nhận thầu, liền đem con đường nhập hàng vơ lấy. Tiền kiếm không ít lại còn tránh được phong hiểm. Thủ pháp như vậy vẫn còn rất cao minh.
Lưu Vĩ Hồng thật kinh ngạc nhìn Chu Ngọc Hà. Ân, hắn thật không ngờ Chu Ngọc Hà lại rõ ràng đối với thủ pháp thao tác này đến như vậy. Chu Ngọc Hà bình thản nói:
- Đừng nhìn tôi như vậy. Rất nhiều chuyện không nói ra cũng không có nghĩa là người khác không biết, chỉ là nói ra cũng vô dụng nên mới không muốn nói.
Lưu Vĩ Hồng liền nở nụ cười.
Lại là đạo lý này!
Chu Ngọc Hà chỉ là không thích nói chuyện nhưng chỉ số thông minh vốn không thấp.
- Đào Hoa, đừng khóc. Buôn bán luôn có khó khăn, bất cứ chuyện gì đều khó có khả năng thuận buồm xuôi gió. Chuyện này ngày mai đi tìm người của công ty phục vụ lao động nói cho rõ ràng. Buộc bọn họ bồi thường tổn thất của cô.
Thấy Hoàng Đào Hoa còn đang nhẹ nhàng nức nở, Lưu Vĩ Hồng liền an ủi.
- Dạ…
Hoàng Đào Hoa lại kéo tạp dề lau nước mắt. Lưu bí thư bảo nàng đừng khóc, nàng liền nhanh chóng im tiếng.
Lời nói của Lưu bí thư ở trong lòng Hoàng Đào Hoa chính là "thánh chỉ", không thể không tuân theo.
Chu Ngọc Hà lại cau mày, nói:
- Lưu Vĩ Hồng, chuyện này tôi xem Đào Hoa đúng thật là làm không được. Những người bên công ty phục vụ lao động, lại có ai xem nàng vào trong mắt? Theo tôi phỏng chừng, đây là khi dễ nàng. Bằng không nhiều quầy hàng như vậy, vì sao lại chỉ đưa cho một mình nàng bánh biến chất quá hạn? Còn mấy quầy hàng khác làm sao không bị như thế?
Lưu Vĩ Hồng nghĩ lại, quả nhiên là có chuyện như vậy, liền nói:
- Đào Hoa, đêm nay cô nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tôi sẽ qua đi với cô tìm người của công ty phục vụ lao động, cùng bọn họ can thiệp chuyện này.
- Thật vậy chăng?
Hoàng Đào Hoa ngẩng phắt đầu, vui mừng kêu lên. Nàng lập tức cảm giác mình đã quá thất lễ, có thể nào đi hoài nghi Lưu bí thư đây? Nàng sợ tới mức nhanh chóng cúi thấp đầu xuống, trong lòng vô cùng hối hận.
Lưu Vĩ Hồng liền nở nụ cười, đưa tay vỗ đầu nàng nói:
- Yên tâm đi, sẽ xử lý tốt thôi.
Đối với cô gái khổ mệnh này, trong lòng Lưu Vĩ Hồng tràn ngập sự đồng tình. Nàng có thể một lần nữa làm lại cuộc đời, dần dần có được lý tưởng cùng theo đuổi của mình chính là một chuyện rất tốt. Lưu Vĩ Hồng thật không muốn nhìn thấy nàng vừa mới bắt đầu lại "sự nghiệp" thì nửa đường đứt gãy.
- Ân!
Hoàng Đào Hoa liên tục gật đầu, nước mắt lại muốn tràn ra.
Chu Ngọc Hà cũng thấp giọng an ủi Hoàng Đào Hoa:
- Đào Hoa, em nghỉ ngơi sớm một chút, một chút khó khăn không sao cả. Ngày mai chị cùng Lưu bí thư cùng em đi gặp công ty phục vụ lao động kia.
- Dạ, cảm ơn chị Ngọc Hà!
Hoàng Đào Hoa thật cảm kích nói, đột nhiên ý thức được Lưu bí thư cùng chị Ngọc Hà vẫn còn đang đứng, liền có chút luống cuống tay chân.
- Lưu bí thư, chị Ngọc Hà, hai người mau ngồi đi, em châm trà…
Chu Ngọc Hà lắc đầu nói:
- Không cần, ký túc xá sắp đóng cửa, chúng tôi đi trước, em nghỉ ngơi sớm một chút đi.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu với Hoàng Đào Hoa, liền cùng Chu Ngọc Hà đi ra khỏi quầy hàng. Hoàng Đào Hoa rất muốn nói chuyện với họ thêm một lát nhưng không dám miễn cưỡng, chỉ đành nhìn theo họ đi lên xe, biến mất trong bóng đêm vườn trường, cả người nàng có chút ngây ngốc.
Santana chạy tới dưới ký túc xá của Chu Ngọc Hà, ký túc xá còn chưa đóng cửa.
Chu Ngọc Hà xuống xe nhìn Lưu Vĩ Hồng nói:
- Ngày mai mấy giờ anh tới đây? Tôi phải xin nghỉ với giáo sư trước.
Lưu Vĩ Hồng nghĩ nghĩ nói:
- Ngày mai tôi sẽ tới sớm một chút, mời cô ăn điểm tâm. Nhưng không cần xin phép, cô cứ đi học đi, tôi cùng Đào Hoa đi gặp công ty phục vụ lao động là được rồi, cũng không phải là chuyện lớn gì.
Chu Ngọc Hà lắc đầu, thật kiên định nói:
- Không được, tôi phải đi với anh.
Thần sắc của nàng tựa hồ có điểm không tin được Lưu bí thư.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Làm sao vậy, lo lắng cho tôi sao?
- Có một chút.
Chu Ngọc Hà nói.
Lưu Vĩ Hồng không khỏi có chút buồn bực hỏi:
- Lý do?
Chu Ngọc Hà mỉm cười nói:
- Nhìn anh có vẻ rất lão thành, nhưng có thời điểm lại rất xúc động. Vạn nhất anh tát vào mặt người phụ trách công ty phục vụ lao động, vậy làm sao bây giờ?
Có vẻ như không lâu khi nãy ở trong quán cà phê của khách sạn Thiên Hoa, Lưu bí thư đã tự mình nói qua, đã cho phó bí thư Lý Binh của Kỷ ủy huyện một cái tát.
Lưu Vĩ Hồng nhất thời cười khổ nói:
- Đây thật đúng là chuyện tốt không ra khỏi cửa chuyện xấu lại truyền ngàn dặm.
Chu Ngọc Hà cười cười, lập tức nghiêm mặt nói:
- Tôi biết anh rất có tinh thần trọng nghĩa. Rất nhiều người ở tuổi tác hiện tại của anh, đều rất có tinh thần trọng nghĩa. Chỉ là theo thời gian trôi qua, những góc cạnh của họ đều bị sự thật xói mòn. Xã hội này chính là bất đắc dĩ như vậy, rất nhiều sự tình đơn thuần dựa vào lòng nhiệt huyết là không giải quyết được.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Bác sĩ Chu dự định cho tôi một lớp phụ đạo tâm lý hay sao?
Chu Ngọc Hà lắc đầu:
- Không phải. Loại tính cách như anh, ai làm phụ đạo cho anh chỉ là uổng phí công sức mà thôi. Rất nhiều người bản tính thật khó có thể thay đổi. Thật sự mà nói tôi cũng không hi vọng anh có thể thay đổi. Tràn đầy lòng nhiệt huyết vẫn tốt hơn nhiều so với những lão cáo già.
- Nói đúng!
Lưu Vĩ Hồng cười ha ha, vươn tay nắm tay Chu Ngọc Hà, lại bước lên xe, khởi động máy chậm rãi chạy nhanh ra trường đại học Ninh Thanh.
Đêm nay dù gặp chút phiền toái chỗ Hoàng Đào Hoa, nhưng tâm tình Lưu Vĩ Hồng lại vô cùng vui vẻ.