Nhưng vẻ mặt của ông cụ vẫn bình thường, nhẹ nhàng khoát tay với Lưu Thành Thắng, mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng, vẫn ôn hòa như trước nói:
- Vĩ Hồng, nói cụ thể ý kiến của cháu đi.
Trong phòng khách lập tức yên tĩnh lại. Mọi người đều tập trung nhìn Lưu Vĩ Hồng.
- Vâng, thưa ông nội!
Lưu Vĩ Hồng thẳng thân mình, cung kính nói.
Những lời nói kia của hắn không phải là những lời nói bốc đồng, mà là trải qua sự suy nghĩ cặn kẽ. Điều này có liên quan đến hai năm sau này, cho nên đây chính là phương hướng vấn đề của Lưu gia mà Lưu Vĩ Hồng dự định sẽ báo cáo với ông cụ. Chiếu theo lịch sử song song của thế giới, chiếu theo những hiểu biết của Lưu Vĩ Hồng về hướng đi chính trị của cao tầng lúc này, nhất là việc ông cụ có thể thọ lâu thì sẽ khiến cho vấn đề này trở nên vô cùng quan trọng. Một bước vô ý, cho dù không phải là đi vào chỗ chết nhưng cũng sẽ mang lại sự đả kích cho Lưu gia.
Đương nhiên, nếu ông cụ có thể sống thọ thêm vài năm nữa, thì mọi chuyện sẽ khác.
Nhưng thiên mệnh không thể kí thác vào tay một người. Nếu chẳng may không thể nghịch chuyển thiên mệnh, ông cụ vẫn như trong kiếp trước, mất đi sau hai năm nữa thì vấn đề này là rất nghiêm trọng.
Vì vậy Lưu Vĩ Hồng một chút cũng không bối rối, vẻ mặt trầm tĩnh chậm rãi nói:
- Đầu tiên, chúng ta có thể thảo luận một chút về chủ nghĩa xã hội hay chủ nghĩa tư bản. Vấn đề này thì rất nhiều người đã thảo luận, bao gồm những chuyên gia học giả nổi tiếng.
Lưu Thành Thắng chau mày một chút nhưng lập tức giãn ra ngay.
Vấn đề xã hội chủ nghĩa hay tư bản chủ nghĩa thì quả thật rất có nhiều điều để nói. Quan niệm của mỗi người được thể hiện trên các bài phát biểu trên các phương tiện truyền thông tạp chí hoặc là công khai diễn thuyết. Như vậy, những cuộc thảo luận này sẽ không mang tính dân sự mà ẩn chứa nguyên nhân chính trị phức tạp sâu bên trong. Thậm chí có truyền thông hải ngoại còn nói rằng bên trong đảng chấp chính của nước cộng hòa tồn tại hai quan niệm đấu tranh khác nhau.
Thủ trưởng tối cao là người mở ra con đường cải cách, dĩ nhiên là phải thi hành chính sách cải cách mở cửa đó. Nhưng bất luận những thay đổi gì lớn cũng đều gặp phải lực cản. Điều này là tất nhiên, theo chủ nghĩa biện chứng duy vật. Hai loại quan niệm bất đồng trong việc cải cách mở cửa sau này cũng vẫn cứ tiếp diễn.
Vì hoàn cảnh quốc tế, cùng với cơn bão chính trị vào năm ngoái ảnh hưởng, cho nên quan niệm tranh chấp và xung đột này năm nay càng tiến thêm một bước.
Sự xung đột này cũng ảnh hưởng đến rất nhiều tư tưởng chính trị thời xa xưa.
- Vậy cháu thấy thế nào?
Ông cụ Lưu lại hỏi một câu.
Mọi người vẻ mặt có chút hoảng sợ. Tình hình này là hiếm khi gặp mỗi khi gia đình đoàn tụ. Ông cụ không ngờ đã liên tiếp đặt câu hỏi truy vấn Lưu Vĩ Hồng, đủ thấy ông coi trọng quan điểm của hắn về vấn đề này.
- Ông nội, xin thứ cho cháu nói thẳng. Đường lối cải cách mở cửa là hoàn toàn chính xác, bất kể là theo thời thế quốc tế hay là xuất phát từ tình huống thực tế của chúng ta thì đều đã nghiệm chứng tính chính xác của con đường này. Sự thật chứng minh, bế quan tọa cảng là không thể thực hiện được. Tốc độ phát triển ở thế giới ngày càng cao, các quốc gia phương tây hợp tác với nhau càng thân mật. Nếu chúng ta không kiên trì cải cách mở cửa, không đi ra bên ngoài, tiếp thu toàn bộ quan niệm và kỹ thuật tiên tiến của thế giới thì sự chênh lệch của chúng ta với các quốc gia phương Tây sẽ ngày càng xa. Sau này sự cạnh tranh sẽ không còn là cạnh tranh về tài nguyên mà là cạnh tranh về khoa học kỹ thuật. Khoa học kỹ thuật phát triển càng nhanh thì ảnh hưởng đến kinh tế, quốc phòng lại càng lớn. Hiện tại, nước Mỹ đang tập kết binh lính tại vùng vịnh. Nước Mỹ cách xa ngàn dặm lại có thể can thiệp vào chiến tranh Ba Tư. Binh lính, vũ khí không ngừng vận chuyển ồ ạt vào vùng vịnh. Đây chính là năng lực hùng mạnh của khoa học kỹ thuật và công nghiệp, thể hiện được năng lực tổ chức thật lớn. Không có khoa học kỹ thuật hùng mạnh và thực lực kinh tế thì nước Mỹ quả quyết là không dám làm như vậy.
Lưu Vĩ Hồng cân nhắc từng câu từng chữ, lời nói chậm rãi, rõ ràng.
Lưu Thành Thắng không nhịn được liếc mắt nhìn Lưu Thành Gia một cái. Bài phát biểu của Lưu Thành Gia ở tạp chí quân sự, Lưu Thành Thắng đã đọc qua. Đối với sự phát triển của em trai mình trong quân đội, Lưu Thành Thắng dĩ nhiên là phải chú ý. Lời nói này của Lưu Vĩ Hồng tất nhiên là dựa theo ý của bài phát biểu của Lưu Thành Gia. Đương nhiên, bản thảo của bài phát biểu này lại từ Lưu Vĩ Hồng mà ra thì Lưu Thành Thắng lại không biết.
Ông cụ hừ một tiếng nói:
- Đó chính là Iraq quá yếu, hoàn toàn không có hải quân hay không quân hùng mạnh. Đối với một quốc gia như vậy thì Mỹ khẳng định muốn làm gì chẳng được.
Ông cụ là người có công lớn với đất nước, trải qua thời kỳ mưa bom bão đạn nên đối với chiến tranh cũng có lý giải của mình. Nhất là trải qua năm mươi năm chiến tranh, thế hệ quân đội lúc trước đều không có cảm giác sợ hãi quân đội Mỹ.
Tuy nhiên, Lưu Vĩ Hồng hiểu rằng, ông cụ nói như vậy chỉ là tỏ vẻ coi thường nước Mỹ thôi chứ không có phản đối ý kiến của hắn. Khoa học kỹ thuật phát triển, thì quân đội mới phát triển, ông cụ hẳn là cũng đồng ý.
- Đúng vậy, lãnh thổ Iraq nhỏ hẹp, lại là vùng đất sa mạc, bằng phẳng, cơ bản chẳng có lợi thế về thiên nhiên có thể ngăn cản được bước chân thần tốc của quân đội Mỹ. Cháu cho rằng, chiến tranh vùng vịnh này sẽ không kéo dài trong bao lâu. Quân đội Mỹ một khi hoàn thành binh lực tập kết thì sẽ tiến hành đả kích Iraq, chặt đứt đồn trú sự liên hệ với Kuwait. Chiến tranh trên mặt đất này không bao lâu sẽ kết thúc. Quân đội Mỹ với ưu thế áp đảo không trung, quân đội Iraq hoàn toàn không thể chống đỡ. Thậm chí liên hiệp với các nước khác cũng khó mà có được. Cuộc chiến này hoàn toàn nghiêng về một bên, giái phóng Kuwait so với Iraq chiếm Kuwait còn nhanh hơn.
Lưu Vĩ Hồng lại phát biểu tiếp ý kiến.
Dù sao cũng là gia đình đoàn tụ, không cần phải quá câu nệ, có thể tự do phát huy không gian của mình. Chỉ cần hắn nói có lý thì ông cụ cũng sẽ không trách cứ hắn.
Lưu Thành Gia hai hàng lông mày hơi nhướng lên. Điều này Lưu Vĩ Hồng trước kia trong bài văn không có viết đến, nhưng ngày hôm qua, thủ trưởng quân khu đã hỏi đến, Lưu Thành Gia đã trả lời, trên cơ bản cũng đồng nhất với lời nói của Lưu Vĩ Hồng lúc này. Cũng không phải là sự tiên tri gì cả mà là do sự phân tích chính xác của mình. Chẳng qua Lưu Vĩ Hồng khẳng định lại thêm thôi.
Lưu Vĩ Đông bỗng nhiên ngắt lời:
- Vĩ Hồng, đây là phân tích của em hay là do chú hai dạy bảo?
Lưu Vĩ Hồng liếc mắt nhìn Lưu Vĩ Đông, mỉm cười nói:
- Em và ba cũng đã nói qua vấn đề này. Đây chính là phân tích của em.
Câu trả lời rất rõ ràng.
Lưu Vĩ Đông khẽ mỉm cười nói:
- Vĩ Hồng, anh cảm thấy em với vấn đề quân sự rất có hứng thú, cũng xem như có thiên phú. Bộ em tính phát triển bên quân đội sao?
Nói xong, Lưu Vĩ Đông quan sát nhìn ông cụ một chút. Ông cụ thậm chí không tỏ vẻ không hài lòng, mà còn giống như cảm thấy lời đề nghị này của Lưu Vĩ Đông có tính khả thi.
Cha con Lưu Thành Thắng phát triển về chính trị. Cha con Lưu Thành Gia phát triển về quân đội, có vẻ là một sách lược không sai. Về phần Lưu Vĩ Hồng hiện nay là Bí thư khu ủy, cán bộ cấp Trưởng phòng, có điều chuyển về quân đội hay không cũng không cần để ý. Còn đối với những cán bộ bình thường khác, muốn điều chuyển đến quân đội, quả thật là rất gian nan. Nhưng đối với Lưu gia mà nói thì một chút cũng không thành vấn đề. Lưu Vĩ Hồng nếu chuyển sang quân đội, có thể chân chính đảm nhiệm chức Phó đoàn trưởng cũng được.
Lưu Thành Thắng hai mắt cũng sáng ngời, dường như cảm thấy lời đề nghị này của Lưu Vĩ Đông là hợp lý.
Nếu Lưu Vĩ Hồng thực sự điều chuyển qua quân đội, có sự chiếu cố của Lưu Thành Gia thì tiền đồ là vô lượng. Còn về chính trị, thì có thể trông cậy vào Lưu Vĩ Đông. Đúng là một công đôi việc.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
- Em tạm thời muốn lưu lại địa phương phát triển. Bảo vệ quốc gia đương nhiên là nhiệm vụ vô cùng quang vinh. Tuy nhiên, em hiện tại lại muốn xây dựng công tác tại địa phương. Nhìn quần chúng vùng núi nghèo khó dần dần giàu có lên, chất lượng đời sống được cải thiện thì em cảm thấy rất mãn nguyện. Tôn chỉ của Đảng chúng ta là, phải vì quảng đại quần chúng mà mưu cầu phúc lợi. Mục tiêu cải cách mở cửa cũng chính là muốn quần chúng giàu có hơn, cuộc sống ấm no hơn. Dân phú tự nhiên quốc sẽ cường. Điều này luôn hỗ trợ cho nhau.
Lưu Vĩ Hồng vẫn bình thản, đem chủ đề quay lại quỹ đạo của nó.
Ông cụ nhướng chân mày lên nói:
- Vĩ Hồng, làm cho cuộc sống của quần chúng được cải thiện đương nhiên là rất quan trọng. Nhưng nếu không coi trọng việc xây dựng đội ngũ cán bộ thì cũng dễ tạo thành hiện tượng tham ô, hủ bại. Điều này cháu đã suy xét qua chưa?
Nghe qua thì ông cụ đối với quan điểm của Lưu Vĩ Hồng thì không phủ nhận nhưng vẫn có ý nhắc nhở bên trong. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Ông nội, bất luận sự việc gì cũng có hai mặt đối lập nhau. Cải cách mở cửa sẽ mang đến dân phú quốc cường nhưng đồng thời cũng sẽ du nhập tư tưởng của phương Tây vào. Đây chính là quan hệ giữa ánh mặt trời và ruồi bọ. Mở ra cửa sổ, chúng ta có thể hưởng thụ được ánh mặt trời rạng rỡ nhưng cũng sẽ khiến cho ruồi bọ có cơ hội bay vào. Nhưng cũng không cần lo lắng, chúng ta nên dồn hết sức lực đánh đuổi ruồi bọ đi, chứ không thể bởi vì bọn ruồi bọ chán ghét đó mà trốn tránh ánh mặt trời.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói.
Chính hắn trong lòng cũng hiểu được rằng, đánh đuổi bọn ruồi bọ cũng không cần tốn quá nhiều sức lực. Sự thật thì khắp nơi đều có ruồi bọ, gần như bất luận cái gì có thể tiếp xúc với da thịt con người thì đều có khả năng biến thành ruồi bọ. Mà người cầm ruồi bọ trong tay, nói không chừng chính là một loại còn chán ghét hơn cả ruồi bọ.
Vấn đề này ngày càng trở nên một sự việc quan trọng đối với tiền đồ vận mệnh của quốc gia.
Nhưng lúc này, Lưu Vĩ Hồng chỉ có thể nói như vậy. Chính sách cải cách mở cửa, cần phải cố định thi hành. Bế quan tỏa cảng chẳng những sẽ không còn là vấn đề sâu bọ nữa mà còn là mối họa lớn hơn nữa.
Ông cụ chậm rãi gật đầu nói:
- Ý kiến của cháu là, phải phát triển kinh tế với tốc độ cao, nghiêm khắc đả kích hiện tượng hủ bại, phải không?
- Đúng vậy, thưa ông nội. Chúng ta không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ chuyện lớn, nhưng cũng không thể tùy ý cho đội ngũ cán bộ hư hỏng, nhất định phải quản lý thật chặt chẽ.
Lưu Vĩ Hồng kính cẩn đáp lại.
Liền vào lúc này, vệ sĩ của ông cụ Tạ Quang Vinh dẫn theo một người cán bộ trung niên vội vã bước vào. Nhìn thấy người này, đám người Lưu Thành Thắng, Lưu Thành Gia không khỏi đứng dậy. Đây có thể nói là một nhân vật khó lường.