Hùng Quang Vinh nói:
- Nếu Bí thư Lưu đã quyết định hết mọi việc thì tôi nghĩ nhà máy chế biến thức ăn gia súc sẽ có thể thực hiện được.
Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười gật đầu.
Khi hắn từ thủ đô trở về, thái độ của Hùng Quang Vinh có chút thay đổi. Nhưng Lưu Vĩ Hồng vẫn cảm thấy Hùng Quang Vinh có thể sử dụng được. Hơi thở của người lọc lõi trên chốn quan trường không phải như vậy. Về cái gút mắc trong lòng Hùng Quang Vinh, có thể từ từ cởi bỏ. Làm việc gì cũng phải có quá trình của nó. Dục tốc bất đạt. Trước khi quay ngược lại thời gian, Lưu Nhị Ca nhàn rỗi không có việc gì làm, cũng hay lên mạng xem tiểu thuyết. Cảm giác nhớ nhà không có ở Lưu Nhị Ca này.
Hùng Quang Vinh đã tỏ thái độ đồng ý với việc xây dựng nhà máy thức ăn gia súc. Bí thư và Chủ tịch khu đã gật đầu thì những người khác có thể làm trái lại sao?
Nếu không thì không phải đầu óc chứa nước à.
- Kế hoạch của tôi là như vậy. Chúng ta sẽ dùng ba trăm năm mươi ngàn để xây dựng nhà máy, còn lại sáu trăm năm mươi ngàn tôi dự định sẽ xây dựng một nhà máy chế tạo máy móc.
Lưu Vĩ Hồng khẽ cười nói. Mọi người lại cảm thấy choáng váng đầu óc.
Nếu nói xây dựng nhà máy thức ăn gia súc thì còn chấp nhận được, chứ nhà máy chế tạo máy móc thì quả thật là một suy nghĩ kỳ lạ. Điều này thật sự là quá xa vời, một chút ấn tượng cũng đều không có. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Chế tạo máy móc? Khu Giáp Sơn?
Đừng đùa!
- Bí thư Lưu, chế tạo máy móc? Chúng ta có điều kiện làm sao?
Hùng Quang Vinh mở to mắt thật lâu, rồi mới chần chừ hỏi.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười, khẳng định nói:
- Không có điều kiện thì có thể sáng tạo điều kiện.
Nói đến đây, khóe miệng Lưu Vĩ Hồng hiện lên một nụ cười kỳ lạ. Tự nhiên, không ai biết, Bí thư Lưu lúc này lại nhớ đến một câu của các cán bộ đời sau: Có khó khăn thì chúng ta vượt lên khó khăn.
- Vậy thì điều kiện để sáng tạo là cái gì?
Trương Diệu Nga bỗng nhiên ngắt lời.
Ngay từ đầu, Lưu Vĩ Hồng đã đem toàn bộ đề nghị của cô phủ định hoàn toàn. Trương Diệu Nga có phần bực bội nhưng rồi cũng cho qua. Tuy nhiên, sau khi nghe xong Lưu Vĩ Hồng nói như vậy, Trương Diệu Nga tự nhiên lại bộc ra câu hỏi như vậy.
Lưu Vĩ Hồng trước sau vẫn nắm chặt quyền chủ đạo trong tay mình.
- Việc này thì chúng ta phân tích một chút. Nhà máy chế tạo máy móc này rất có triển vọng. Xem xét hoàn cảnh trước mắt có thể thấy, việc xây dựng kinh tế của quốc gia liên tục phát triển trong mấy năm gần đây. Các cơ sở hạng mục xây dựng, nhà hàng, khách sạn, nhà ở....đều gia tăng. Đủ loại công ty xây dựng, đội xây dựng cũng ùn ùn mọc lên. Nhu cầu về máy móc xây dựng cũng sẽ tăng cao. Mặt khác, tỉnh đã xác định, địa khu Hạo Dương chúng ta là căn cứ năng lượng của toàn tỉnh. Kế tiếp, khẳng định là các cuộc khai thác mỏ có quy mô lớn, do đó nhu cầu máy móc thiết bị sẽ ngày càng lớn. Cho nên, chúng ta có thể xây dựng một nhà máy chế tạo máy móc, sản xuất ra các loại máy móc dùng trong xây dựng và trong khai thác mỏ. Hoàn cảnh đã có, chỉ cần chất lượng của chúng ta vượt qua thử thách, nguồn tiêu thụ sẽ không thành vấn đề. Đây là điều kiện cơ bản tiên quyết.
Lưu Vĩ Hồng thuật lại kế hoạch của mình cho mọi người nghe, sau đó bưng tách trà lên nhấp một ngụm.
Nhìn thấy tách trà của Lưu Vĩ Hồng đã cạn, Trương Diệu Nga lập tức ý thức được nhiệm vụ của mình, vội vàng đứng dậy, lấy bình trà châm thêm cho Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng hơi xoay người, tỏ vẻ cảm ơn.
- Như vậy kế tiếp chính là thiết bị kỹ thuật và lực lượng kỹ thuật. Thiết bị kỹ thuật thì không cần lo lắng, chỉ cần tài chính đủ thì thiết bị có thể mua được. Mấu chốt là lực lượng kỹ thuật. Vậy thì lực lượng kỹ thuật sẽ giải quyết như thế nào đây? Không hề nghi ngờ là, dựa vào khu Giáp Sơn của chúng ta là không được. Nơi này của chúng ta không có những nhân tài có chuyên môn. Tuy nhiên, việc này cũng không sao. Chúng ta có thể đi tìm, thông báo tuyển dụng chúng ta cần nhân tài. Địa khu Hạo Dương chúng ta cũng có một vài xưởng chế tạo vũ khí.
Lưu Vĩ Hồng thuật lại một cách tỉ mỉ suy nghĩ của mình.
Việc này Lưu Vĩ Hồng cũng đã chuẩn bị trước. Hắn phát hiện, cán bộ phụ trách chủ yếu của khu Giáp Sơn, tư tưởng quả thật vô cùng xơ cứng. Nếu muốn thay đổi diện mạo lạc hậu của khu Giáp Sơn, điều đầu tiên nhất định là phải thay đổi tư tưởng xơ cứng của đám cán bộ này. Dù sao thì hắn tạm thời cũng chỉ dựa vào đám cán bộ đó để thúc đẩy công tác. Vừa đến đã thay máu liền khẳng định là không sáng suốt, không thực tế.
Chu Kiến Quốc sẽ ủng hộ cho hắn, nhưng cũng không thể tùy vào hắn để khinh suất được.
Nếu phương thức suy nghĩ của đám cán bộ này không thay đổi thì Bí thư Lưu cho dù có tài hoa bao nhiêu thì cũng khó mà lo chu đáo được. Lưu Vĩ Hồng hy vọng thông qua phương thức ngấm dần dần này, mọi người sẽ từ từ đuổi kịp yêu cầu của hắn.
Điều này quả thật là không dễ dàng!
Lối suy nghĩ sâu xa của Lưu Vĩ Hồng chính là lối suy nghĩ của sau hai mươi năm. Muốn vượt qua hai mươi năm thời gian thì khó khăn là khá lớn.
Nhưng Lưu Vĩ Hồng nhất định phải làm.
Đám người Hùng Quang Vinh đều cảm thấy choáng váng, hồ đồ. Xưởng chế tạo vũ khí có quan hệ như thế nào với việc xây dựng nhà máy chế tạo máy móc.
- Các xưởng vũ khí, trên cơ bản đều được xây dựng ở những nơi khuất. Trong thời kỳ chiến tranh hạt nhân, các xưởng chế tạo vũ khí đều được xây dựng tại các nơi càng bí ẩn càng tốt. Hiện tại thế cục quốc tế từng bước giảm bớt, khả năng bùng nổ chiến tranh là rất nhỏ. Do đó các xưởng chế tạo vũ khí hàng năm đều làm không đủ ăn. Chỉ đơn thuần dựa vào các đơn hàng sản xuất vũ khí thì hoàn toàn không đủ sống. Theo như dữ liệu của một người bạn đã cung cấp cho tôi thì chẳng những các xưởng sản xuất vũ khí của địa khu Hạo Dương chúng ta làm ăn thua lỗ mà ngay trong cả nước, lợi nhuận của ngành này cũng không nhiều. Cho dù là nhà máy chế tạo phi cơ ở đông bắc cũng là mấy năm liền thua lỗ. Công nhân viên chức để đó không dùng rất nhiều.
Các đồng chí, năm đó quốc gia đã phân bố những kỹ thuật viên và các công nhân lành nghề cho các xưởng chế tạo vũ khí không ít. Hiện tại thì bọn họ đều nhàn rỗi không có việc gì làm. Quốc gia hàng năm còn phải bỏ tiền ra nuôi họ. Quốc gia đã cố hết sức nhưng cuộc sống của các kỹ sư và công nhân kỹ thuật là khá khó khăn. Đây chính là một kho nhân tài của chúng ta. Tôi nghĩ chúng ta có thể từ đó lôi ra một ít nhân tài, khó khăn hẳn không lớn đâu.
Các cán bộ tham dự cuộc họp đều trợn mắt há hốc mồm, nhìn Lưu Vĩ Hồng không nói ra lời.
Người này là người nào vậy?
Không ngờ lại có ý định lấy người từ các xưởng chế tạo vũ khí.
Quả thực....quả thực là không thể tin nổi.
Lá gan cũng to quá!
- Bí thư Lưu, chuyện này có thích hợp không?
Trương Diệu Nga mở to miệng ra, bộ ngực vĩ đại phập phồng hỏi han. Cô thật đúng vì Lưu Vĩ Hồng mà lo lắng. Lá gan to như vậy, chỉ sợ là Bí thư Huyện ủy Chu Kiến Quốc có muốn đỡ cũng đỡ không được.
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng khoát tay, rất vô tình nói:
- Có cái gì là không thích hợp? Các công trình sư và kỹ sư để đó không dùng, mỗi ngày không có việc gì làm. Chúng ta mượn dùng một chút, vừa vặn có thể sử dụng chuyên môn của mình, lại có thể tiếp tục vì quốc gia mà cống hiến. Chính bọn họ cũng được lợi, vẹn toàn cả đôi bên thì có gì là không được?
- Nhưng bọn họ đều là những cán bộ, viên chức chính thức của quốc gia, có thể mượn được sao?
Trương Diệu Nga tiếp tục hỏi.
Khi đó, tuy rằng các xưởng sản xuất vũ khí làm ăn thua lỗ, công nhân viên chức đều nhàn rỗi, nhưng ít nhất họ cũng là nhân viên chính thức. Ai có thể hạ quyết tâm bỏ bát cơm của mình đến cái khu Giáp Sơn chim không thèm ị này để làm công chứ?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Đừng lo, mỗi người đều có cái giá cả. Chỉ cần chúng ta trả giá cao thì con người sẽ động tâm thôi.
Tiết Chí Dân không kìm lòng nổi lên tiếng nhắc nhở:
- Bí thư Lưu, tôi nghĩ việc này phải suy xét cho cẩn thận. Dù sao, việc điều chuyển nhân sự là chuyện đại sự, đều có văn kiện quy định. Chúng ta nếu muốn làm như vậy, chẳng may ban tổ chức thượng cấp truy cứu thì trách nhiệm sẽ không nhỏ đâu.
Phải nói, Tiết Chí Dân là có hảo ý. Giữa y và Lưu Vĩ Hồng cũng chẳng có mâu thuẫn gì, cũng không muốn Lưu Vĩ Hồng gánh chịu tai họa gì.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- không sao, tôi chỉ cần kỹ năng của bọn họ, cũng không cần quan hệ đến tổ chức của bọn họ. Quan hệ tổ chức của bọn họ vẫn còn ở đơn vị, tôi chính là điều tạm. Hoặc là bọn họ nghỉ làm không lương cũng được. Khi nào muốn trở về thì có thể trở về. Tôi nghĩ như vậy đều không trái với quy định của tổ chức. Chỉ cần bọn họ tiếp tục phục vụ cho quốc gia, không phải phục vụ cho tư nhân thì tất cả đều không thành vấn đề.
Tiết Chí Dân ngẫm nghĩ một chút, dường như những điều mà Lưu Vĩ Hồng nói không phải là không thể thực hiện được nên liền gật đầu, không nói gì nữa. Dù sao thì mình cũng đã nhắc nhở qua, coi như là làm hết trách nhiệm của một trợ thủ. Cuối cùng muốn làm như thế nào thì còn cần đến nhân vật số một đánh nhịp.
- Các đồng chí, lúc trước tôi đã đề xuất đến việc gieo trồng bông, nuôi heo và bò đều vì việc làm giàu cho quần chúng mà suy xét. Nhưng khu Giáp Sơn này phải phát triển lên, quần chúng giàu có không là chưa đủ. Khu, xã, thị trấn cũng đều phải giàu có lên. Chính phủ có tiền thì có thể tập trung tài lực để xây dựng cơ sở. Hoàn cảnh đầu tư được cải thiện thì có thể thu hút được nhiều tài chính và kỹ thuật. Cho nên, nhà máy chế biến thức ăn gia súc và nhà máy chế tạo máy móc phải được xây dựng lên. Hơn nữa phải nhanh chóng làm. Chúng ta không thể trì hoãn quá lâu. Thời gian không đợi con người. Chúng ta càng trì hoãn lâu thì người khác phát triển sẽ càng nhanh và chúng ta sẽ càng lạc hậu. Đến lúc đó thì sẽ thành thói quen khó sửa. Khu Giáp Sơn vĩnh viễn sẽ không có ngày ngóc đầu lên.
Lưu Vĩ Hồng nghiêm túc nói.
Các cán bộ lại ngơ ngác nhìn nhau, dường như bị khí phách của Lưu Vĩ Hồng trấn áp. Tuy nhiên, Lưu Vĩ Hồng có thể thấy thoáng trên mặt của một vài cán bộ là sự hưng phấn.
Xem ra thì cuộc họp này được mở khá là có hiệu quả.
- Trước tiên, chúng ta sẽ tiến hành xây dựng nhà máy chế biến thức ăn gia súc và nhà máy chế tạo máy móc. Khi đã vận hành tốt và chúng ta cũng đã có kinh nghiệm, có đủ tài chính thì có thể mở rộng thêm hai nhà xưởng này. Ngoài ra còn có thể xây dựng những nhà máy khác. Ví dụ như khai thác mỏ, chế biến sữa và gia công chế biến thịt đều là những ngành nghề hợp lý. Các đồng chí, cứ dũng cảm tiến tới, chúng ta có thể nghiêng trời lệch đất. Nếu quá bảo thủ, sợ đầu sợ đuôi thì khu Giáp Sơn vĩnh viễn chỉ có thể lạc hậu. Tôi hy vọng mọi người có thể đoàn kết lại với nhau, đồng tâm hiệp lực làm tốt công việc.
Lưu Vĩ Hồng vung tay lên, dõng dạc nói.
Trong khoảnh khắc, Hùng Quang Vinh cũng gật đầu.
Những cán bộ khác cũng gật đầu theo.
Theo như lời của Bí thư Lưu, quả thật là một bức tiền đồ cẩm tú đã được vẽ lên.