- Chị dâu, xin chị cho mượn một người.
Trong chốc lát, Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói với Trương Diệu Nga.
Trương Diệu Nga hơi có chút không hiểu, nói:
- Bí thư Lưu, tôi có ai mà cho cậu mượn chứ?
Hùng Quang Vinh cũng nhìn Lưu Vĩ Hồng, không biết hắn rốt cục muốn làm cái gì.
Đến lượt Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, chỉ Hùng Quang Vinh, nói:
- Chị dâu, người mà tôi muốn mượn chính là ông xã chị, Chủ tịch địa khu Hùng.
Hai người càng thêm không hiểu ra sao cả. Trương Diệu Nga cười hỏi:
- Thật kỳ lạ, cậu mượn lão Hùng để làm gì? Không phải cậu muốn rủ ông ấy đi đánh bài chứ?
Cũng không trách Trương Diệu Nga lại nghĩ như vậy. Trên thực tế, hoạt động chủ yếu của các cán bộ xã là đánh bài. Hùng Quang Vinh dĩ nhiên là cũng có tham dự, và phải báo cáo với Trương Diệu Nga để có thể lĩnh được một ít tài chính. Bằng không thì đường đường Chủ tịch khu đánh bài mà chịu nợ tiền thì coi sao được.
Hùng Quang Vinh cười nói:
- Không nghĩ đến Bí thư Lưu cũng thích đánh bài.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Tôi không nói đến việc đánh bài. Tôi nghĩ như thế này, Chủ tịch khu Hùng, tình huống thực tế của khu Giáp Sơn chúng ta nếu xem qua những báo cáo thì không đủ trực quan sinh động. Tôi nghĩ là trong nửa tháng, đi xuống từng xã, thị trấn, thôn trang để thị sát để cảm thụ một chút. Tôi không biết đường, cũng chẳng quen ai, nên muốn Chủ tịch khu Hùng và tôi cùng đi.
Hùng Quang Vinh chấn động, tuyệt không tin nhìn Lưu Vĩ Hồng:
- Bí thư Lưu, cậu muốn xuống nông thôn?
- Đúng, từng xã, từng thôn đều phải xem qua.
Lưu Vĩ Hồng nói chắc chắn.
- Đường không đi được xe đâu.
Hùng Quang Vinh nhắc nhở. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
- Không sao, tôi có thể đi bộ. Chủ tịch khu Hùng có thể đi đường núi hay không?
Lưu Vĩ Hồng hỏi ngược lại, có ý hơi khích tướng.
Hùng Quang Vinh khóe miệng nhếch lện:
- Bí thư Lưu, chúng ta...
Ngụ ý nói là đi đường núi đối với tôi mà nói thì đó là như cơm bữa. Nhưng thật ra đồng chí Tiểu Lưu cậu đừng tâm huyết dâng trào như thế. Cậu xuất thân từ một thành phố lớn, có thể quen chốn thâm sơn cùng cốc như thế này sao? Chẳng lẽ đến giữa sườn núi, đi không nổi, tôi lại phãi cõng cậu sao?
Lưu Vĩ Hồng vung tay lên, kiên quyết nói:
- Nhất định phải đi kiểm tra. Không biết được tình huống cụ thể thì quyết định gì cũng là mù quáng. Khu Giáp Sơn này quá kém, không đủ khả năng để làm bất cứ cái gì. Nếu không suy xét cẩn thận thì một khi đã phạm sai lầm thì không còn khả năng quay lại.
Hùng Quang Vinh không kìm nổi đánh giá Lưu Vĩ Hồng, như là phải một lần nữa nhận thức con người này.
Không thể tưởng tượng được một Bí thư còn trẻ nhưng lại có quyết tâm như thế, còn muốn xâm nhập thực tế nữa chứ.
Nhưng Hùng Quang Vinh cũng thừa nhận, Lưu Vĩ Hồng nói rất có đạo lý.
Tuy nhiên, Hùng Quang Vinh vẫn có điều băn khoăn:
- Bí thư Lưu, hai ta đều đi ra ngoài thì chuyện ở khu ai sẽ phụ trách?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Chuyện này không cần phải lo. Vừa nãy tôi nói là nửa tháng, tranh thủ hai ba ngày chúng ta lại quay về. Có thể ngồi xe để đi, không có xe thì đi xe đạp, không có xe đạp thì đi bộ. Trước thì đi xuống các thôn trang, hai ba ngày lại quay trở về xử lý các sự vụ ở khu. Hẳn là không thành vấn đề.
- Nếu ở huyện hỏi thì phải nói như thế nào?
- Tôi sẽ thông báo cho Bí thư Chu và Chủ tịch huyện Đặng. Cuộc họp bình thường ở huyện sẽ không tham dự được mà sẽ mời một đồng chí khác thay thế, mang văn kiện và tinh thần ở huyện về, chúng ta sẽ nghiên cứu lại sau.
Lưu Vĩ Hồng không chút do dự nói. Việc này hắn đã sớm hạ quyết tâm, nhất định phải làm. Bất luận lý do gì cũng không thay đổi được.
Hùng Quang Vinh cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy quả thật cũng có chút khả thi, liền gật đầu nói:
- Nếu Bí thư Lưu đã có chỉ thị thì tôi đương nhiên sẽ làm theo. Chúng ta sắp xếp lại công việc ở khu vào ngày mai. Ngày mốt sẽ xuất phát, được không?
Lưu Vĩ Hồng gật đầu, vừa cười vừa nói với Trương Diệu Nga:
- Chị dâu, chị không có ý kiến gì chứ?
Trương Diệu Nga mở to mắt, mỉm cười duyên dáng nói:
- Bí thư Lưu, cậu đừng nói như vậy, giống như tôi là thành phần lạc hậu, cứ một chút là cầm chân lão Hùng. Yên tâm đi, khi các người quay về thì cứ đến nhà của tôi ăn một bữa cơm ngon.
Xem ra Trương Diệu Nga cũng biết, đến nơi thâm sơn cùng cốc thì chẳng có cái gì để ăn.
Hùng Quang Vinh phản bác lại vợ:
- Bí thư Lưu, cậu đừng tin cô ấy. Đi theo tôi ra ngoài, chẳng lẽ tôi lại để cậu đói bụng sao?
- Chà, biết năng lực của Chủ tịch khu Hùng rồi. Ngày mai đừng quên mang tiền nhé. Ở nhà nông dân ăn cơm cũng phải trả tiền, không thể ăn không. Đây là kỷ luật của cán bộ Đảng viên đấy.
Trương Diệu Nga lại lấy việc liêm khiết của một cán bộ ra nói, chốc chốc lại liếc mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng.
Không biết cái tên tiểu tử Bí thư này tính cách như thế nào. Nếu chẳng may làm sai nguyên tắc thì chẳng phải là để cho hắn nắm lấy nhược điểm sao.
Hùng Quang Vinh cười ha hả nói:
- Điều này là tất nhiên!
Hai ngày sau, Lưu Vĩ Hồng và Hùng Quang Vinh đang đứng trên sườn một ngọn núi nhỏ.
Bọn họ vừa mới ở chân núi tại một thôn dùng cơm trưa xong, tính toán sẽ vượt qua ngọn núi này để đến một thôn trang khác.
Lưu Vĩ Hồng mặc một bộ đồ rất thể thao. Chân mang giày thể thao Nike, áo khoác có dây kéo, bước chân mạnh mẽ, trên mặt dường như cũng không đổ nhiều mồ hôi. Trái lại, Hùng Quang Vinh thì lại mặc một chiếc áo lông màu vàng, sớm vén cao lên ngực, đầu muốn bốc hơi, hơi thở dốc không ngừng.
- Chủ tịch Hùng, nghỉ một chút, hút một điếu thuốc đi.
Lưu Vĩ Hồng cũng thông cảm cho Hùng Quang Vinh. Dù sao thì người ta cũng ba lăm, ba sáu tuổi, thể lực dĩ nhiên không thể bằng hắn. Lúc gặp một tảng đá ven đường liền ngồi xuống, rút ra một điếu thuốc đưa cho Hùng Quang Vinh.
Sau khi rít một hơi, Hùng Quang Vinh ho khan một trận. Thật vất vả mới bình ổn trở lại.
- Ái chà, không được rồi, lớn tuổi rồi. Bí thư Lưu, không thể tưởng tượng được cậu xuất thân từ một thành phố lớn mà thể lực lại tốt như vậy.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Cũng không có gì, tuổi trẻ thôi. Chủ tịch khu Hùng nếu trở về mười năm trước, khẳng định cũng là một thanh niên cường tráng.
Hùng Quang Vinh liếc mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng, hơi chút cảm thán nói:-
- Bí thư Lưu, nói thật ra, việc cậu đề xuất xuống cơ sở để xem xét, tôi thật sự là không nghĩ tới.
Buổi tối hôm trước, Lưu Vĩ Hồng đề xuất phải xuống cơ sở để xem xét, Hùng Quang Vinh ít nhiều cũng không cho là đúng. Nhân vật số một xuống cơ sở, sớm đã trở thành lệ thường. Nguyên nhân cũng chính là lệ thường nên không thể tránh khỏi việc qua loa. Bí thư Huyện ủy, Chủ tịch huyện mỗi một khi xuống nông thôn, bình thường đều là chuồn chuồn lướt nước (hời hợt). Một tháng hoặc hai tháng mới xuống một lần, ở tại nhà Bí thư chi bộ hoặc Trưởng thôn ăn một bữa cơm, triệu tập thôn dân mở một cuộc họp nho nhỏ, hỏi một chút tình huống rồi quay về ngay trong ngày, rất ít khi qua đêm.
Hùng Quang Vinh ngay từ đầu cũng nghĩ đến Lưu Vĩ Hồng cũng như thế này. Nếu không thì là muốn cho các cán bộ xã, thị trấn trở tay không kịp, xem có thể quơ được nhược điểm gì hay không để có thể nhanh chóng lập uy.
Không ngờ Lưu Vĩ Hồng lại không đến chính quyền xã mà lại chạy thẳng xuống nông thôn.
Phỏng chừng khi được điện thoại Hùng Quang Vinh thông báo trước, các Bí thư Đảng ủy xã và Chủ tịch xã bây giờ chắc đang ngồi chờ Bí thư, Chủ tịch Khu đến kiểm tra công tác.
Bí thư và Chủ tịch khu Hùng làm cái trò gì mà giờ này chưa đến?
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Chủ tịch khu Hùng, tôi làm chuyện này cũng chẳng phải thể hiện...
Nói đến đây, Bí thư Lưu chợt ngừng một chút, hơi ngượng ngùng. Hiện tại vẫn chưa được một năm. Hùng Quang Vinh biết cái gì là thể hiện chứ. Để xem có cái gì dễ nói hơn không?
Cũng may Hùng Quang Vinh lúc này vẫn chưa có sự nghi ngờ gì, chỉ nhìn Lưu Vĩ Hồng, chậm rãi chờ câu tiếp theo.
- Cũng chỉ là những gì mà tôi đã nói trước đó. Muốn phát triển nền kinh tế khu Giáp Sơn thì trước tiên phải hiểu rõ nó. Phải đem mọi tình huống giải thích thật rõ ràng thì mới hốt thuốc đúng bệnh được. Ví như đỉnh núi này, trông nó thật trụi lủi vì cây cối đã bị chặt hết. Thôn trang cách đây còn rất xa, rất nhiều nơi hoang vắng. Khu Giáp Sơn này của chúng ta, đồi núi trọc cũng không ít nhỉ?
Lưu Vĩ Hồng đứng dậy, dõi mắt trông về phía xa.
Hùng Quang Vinh cũng đứng lên theo, nói:
- Đúng vậy, nếu không có cây cối thì đồi núi sẽ trở thành hoang vu.
- Khu Giáp Sơn chúng ta chính là núi nhiều, nhưng toàn bộ lại hoang vu như vầy, thật không hợp lắm. Phải nghĩ ra biện pháp sinh ra tiền mới được.
Hùng Quang Vinh hỏi:
- Ý của Bí thư Lưu là trồng một loại cây dược liệu nào đó?
Hiện tại có rất nhiều địa phương đang khuyến khích nông dân trồng cây dược liệu, cây công nghiệp. Hùng Quang Vinh cũng có ý nghĩ như vậy nhưng còn chưa thực thi thôi.
Lưu Vĩ Hồng lắc đầu:
- Trồng cây dược liệu thì phải giải quyết vấn đề tiêu thụ. Chính quyền Đảng ủy chúng ta không thể mù quáng cổ vũ dân chúng loại này loại nọ được. Nguồn tiêu thụ dược liệu thuốc Đông y, nếu không làm thấu đáo, ngược lại sẽ làm thương tổn tính tích cực của người nông dân. Chuyện như vậy chỉ cho phép thành công chứ không được thất bại. Nếu thất bại thì người nông dân sẽ không còn tín nhiệm chúng ta. Còn muốn khuyến khích họ làm cái này cái nọ sẽ khó khăn hơn. Phải thận trọng.
Hùng Quang Vinh cũng không nghĩ đến Lưu Vĩ Hồng đối với công tác nông thôn cũng hiểu biết như vậy, lập tức không khỏi có chút tán thưởng. Nhiều lúc y cũng không muốn để ý đến tuổi tác của Lưu Vĩ Hồng nhưng thật không dễ dàng gì. Trong vòng hai ngày ngắn ngủi, có thể có được sự tán thưởng như vậy cũng không tồi. Về phần nói đến khâm phục thì còn hơi sớm.
- Bí thư Lưu cảm thấy như thế nào. Khai phá đồi núi hoang như thế nào mới thích hợp?
Hùng Quang Vinh cũng có chút tò mò, để xem người Bí thư có gương mặt non nớt này sẽ cho ra cao kiến gì.
Lưu Vĩ Hồng trầm ngâm nói:
- Nơi này của chúng ta, trong toàn bộ địa khu Hạo Dương, là nơi cao nhất so với mặt nước biển, ánh nắng mặt trời dồi dào, lại không bị ô nhiễm của nền công nghiệp. Vùng núi này cũng rất trù phú, có thể khai phát ngành chăn nuôi đại quy mô, đặc biệt là ngành nuôi bò sữa, có thể nói là rất tốt. Đương nhiên, chuyện này cũng phải tính đến chuyện tiêu thụ. Mua sữa tươi là chuyện không thực tế. Hiện nay, toàn bộ huyện Lâm Khánh, thậm chí là toàn địa khu Hạo Dương, mọi người uống sữa tươi mỗi ngày là không nhiều lắm. Chỉ có thể chế biến ra các sản phẩm từ sữa như sữa hộp, sữa bột...Trước tiên phải tìm đến một nơi đồng ý xây dựng nhà máy sản xuất sữa đồng thời cũng cần có một số vốn thì mới có khả năng tiến hành nó.
Hùng Quang Vinh không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Nuôi bò sữa? Muốn làm xí nghiệp sản xuất sữa?
Đây là điều mà trước đây y chưa từng nghĩ qua. Từ miệng của Lưu Vĩ Hồng thốt ra thì dường như là điều đương nhiên. Bí thư có gương mặt non nớt này, suy nghĩ quả thật cũng khác người.