Thực ra từ lúc Chu Kiến Quốc nói rằng để hắn đến khu Giáp Sơn công tác, Lưu Vĩ Hồng luôn suy nghĩ chuyện này.
Tạm thời vẫn chưa mở cuộc họp thường vụ để thảo luận, nhưng hai nhân vật số một của Đảng và Chính quyền, Chu Kiến Quốc và Đặng Trọng Hòa đã cùng đồng ý, việc này chắc chắn đến 80%, tức là rất có khả năng. Cho dù mở cuộc họp thường vụ thì cũng chỉ là làm qua loa. Việc mà nhân vật số một của Đảng đã bằng lòng thì tỷ lệ không được thông qua trong cuộc họp thường vụ là quá nhỏ, dường như không có.
Nói cách khác, lúc này chỉ cần Lưu Vĩ Hồng gật đầu một cái thì vị trí Chủ tịch Khu Giáp Sơn sẽ là của hắn.
Bất luận Bí thư khu ủy hay Chủ tịch khu, đều là những chức vụ quan trọng, so với tuổi của hắn mà nói, hơn 20 tuổi đã làm tới cấp bậc này, còn chính thức thống trị một thị trấn 5 xã, vô cùng khó lường.
Những thiếu gia ở Bắc Kinh, có rất ít người trải nghiệm qua từ chức vụ nhỏ nhất.
Giống như Vũ Thường đã nói, những thiếu gia một khi ra ngoài, ít nhất cũng làm đến cấp huyện. Ví dụ như Hạ Cạnh Cường, vừa làm việc đã là Bí thư huyện ủy. Như vậy tốt, mà cũng không tốt. Ít nhất, Lưu Vĩ Hồng có kinh nghiệm cai quản xã, thị trấn, tương lai có khả năng lên cấp. Nhược điểm là xuất phát điểm thấp. Nhưng hắn nhỏ hơn Hạ Cạnh Cường 5, 6 tuổi, so sánh với nhau thì xuất phát điểm này cũng không phải là thấp.
Chắc chắn Chủ tịch khu Giáp Sơn sẽ khó làm hơn rất nhiều so với phó chánh văn phòng huyện ủy hắn đang làm, trên thực tế là thư kí bí thư huyện ủy. Coi như đây là thách thức đầu tiên kể từ khi Lưu Vĩ Hồng hạ quyết tâm đi theo chính trị.
Nhưng cũng là thời cơ!
- Bí thư, ừm…Tôi muốn hỏi một chút, vị trí chủ tịch Địa khu Giáp Sơn có phải là đã quyết định rồi không?
Lưu Vĩ Hồng trầm ngâm một chút, hỏi.
Chu Kiến Quốc hai hàng lông mày giương lên, có chút kinh ngạc hỏi lại:
- Cậu nói vậy là ý gì?
Lưu Vĩ Hồng lại do dự một chút, quyết định nói thẳng ra:
- Bí thư, nếu vẫn chưa quyết định, tôi muốn làm luôn Bí thư! Làm nhân vật số 2, không tốt để phát triển.
Chu Kiến Quốc lúc này thật sự kinh ngạc, không kìm nổi quan sát Lưu Vĩ Hồng, như cười như không nói:
- Được lắm, Vĩ Hồng, khẩu vị của cậu thật không tầm thường, chức Chủ tịch khu này còn không vừa mắt sao?
Chu Kiến Quốc thực sự không thể ngờ, Lưu Vĩ Hồng lại thẳng thắn giơ tay đòi chức quan với ông ta. Chàng thanh niên này nói hắn có chí lớn cũng đúng, nói hắn không biết trời cao đất dày cũng đúng, tóm lại tay của hắn đã giơ ra như vậy rồi!
Lưu Vĩ Hồng cười, nói:
- Bí thư, chúng ta khoan đừng nói đến việc có nhìn vừa mắt hay không, trước tiên phân tích một chút tình thế khu Giáp Sơn đã. Khu Giáp Sơn, ngài cũng tận mắt chứng kiến rồi, cục diện vô cùng rối răm, hoang vu hẻo lánh, núi nhiều đất ít, nhưng dân số lại không ít. Bình quân đất canh tác trên một người cũng khoảng 1 mẫu. Điều kiện tự nhiên như vậy, dựa vào đất sinh sống, giải quyết vấn đề ăn no mặc ấm cũng khó, càng không cần nói đến việc thoát khỏi nghèo khó để làm giàu. Một thị trấn Khu Giáp Sơn có 5 xã, xã Cửu Kiều là xã nghèo đói cấp quốc gia, xã Trúc Lâm là xã nghèo cấp tỉnh, 3 xã còn lại cũng không thoát khỏi danh sách xã nghèo. Dù được gọi là thị trấn Giáp Sơn, trên danh nghĩa là thị trấn, nhưng so với các xã ở các khu khác còn thua xa. Một nơi như vậy, muốn nhanh chóng phát triển kinh tế, làm cho dân chúng biết lễ nghi, cũng không phải là dễ.
Chu Kiến Quốc gật gật đầu.
Lưu Vĩ Hồng nói là sự thật. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Phát triển kinh tế nói thì dễ nhưng làm thì khó, thật sự rất khó.
Hoàng Khắc Kiệm có thể lăn lộn trên ghế bí thư Khu ủy Khu Giáp Sơn đến tận gần lúc nghỉ hưu sở dĩ vì Khu Giáp Sơn quá nghèo, trong huyện hoàn toàn không có địa vị nào đáng nói.
Khu Giáp Sơn phức tạp như vậy đương nhiên không thể được xem trọng, đương nhiên cũng tùy Hoàng Khắc Kiệm "lăn lộn".
- Đương nhiên rồi, Khu Giáp Sơn nghèo thì nghèo thật, điều kiện từ nhiên cũng ác nghiệt. Nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có ưu thế gì đáng nói…
Lưu Vĩ Hồng tiếp tục nói, cố ý dừng lại một chút.
Chu Kiến Quốc lập tức có hứng thú, hỏi:
- Vậy cậu nói xem khu Giáp Sơn có ưu thế gì?
Nói chuyện với Lưu Vĩ Hồng, Chu Kiến Quốc luôn có thể nghe được một vài điều bất ngờ.
Trước đó, Chu Kiến Quốc thật sự không nghĩ được khu Giáp Sơn, vùng đất khỉ ho cò gáy đó có thể có ưu thế gì.
- Ha ha, ưu thế của khu Giáp Sơn chính là sự phong phú về tài nguyên, nguồn lao động dồi dào. Tôi đã xem qua tư liệu mà cục khoáng sản báo cáo lên, khu Giáp Sơn có mấy vùng trữ lượng dồi dào, còn ở xã Cửu Kiều phát hiện quặng Antimony và Mangan, trữ lượng không nhỏ, khai thác cũng không gặp khó khăn gì lớn, chủ yếu là giao thông không thuận lợi, kinh phí ban đầu lớn quá, không có nhiều vốn như vậy. Ngoài ra, khu Giáp Sơn là mảnh đất đồi núi điển hình, có nhiều núi, cây cối mặc dù bị chặt phá khá nhiều khi luyện sắt, nhưng còn lại cũng khá nhiều, nếu nuôi trồng thì sẽ có triển vọng lớn. Tiền vốn ban đầu vẫn là mấu chốt. Chỉ cần có nguồn đầu tư lớn thì sự thay đổi về diện mạo của khu Giáp Sơn sẽ ở trong tầm tay.
Lưu Vĩ Hồng phân tích rành mạch.
Chu Kiến Quốc kinh ngạc, nói:
- Vĩ Hồng à, cậu có phải sớm nghe phong thanh gì, nói về huyện có ý cử cậu đến khu Giáp Sơn nên mới hiểu tình hình ở khu Giáp Sơn như vậy?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Bí thư, ngài không tiết lộ cho tôi thì tôi có thể nghe phong thanh ở đâu được chứ? Mấy thứ này đều là những ngày thường tôi chú ý, tôi không làm tốt bổn phận công tác của một thư kí thì ngài có thể làm nhân vật số 1 sao?
Những lời này không phải chê bài gì. Lưu Vĩ Hồng luôn để ý đến những phương diện này chính là vì làm một quân sư tốt cho Chu Kiến Quốc.
Chu Kiến Quốc tán thưởng, nói:
- Được, được lắm, cậu quả nhiên là người có ý chí.
- Bí thư, phải loại bỏ triệt để thế lực dòng tộc của khu Giáp Sơn, thay đổi thế cục chính trị, mở ra một cục diện tốt đẹp, yên ổn an bình. Ngoài phát triển kinh tế, sự thống trị tổng hợp toàn xã hội cũng là một yếu tố quan trọng. Nếu có thể thì tôi tính đem khu Giáp Sơn làm thí điểm để xây dựng nông thôn kiểu mới.
Khi Lưu Vĩ Hồng nhập tâm, thật sự đã biến mình thành nhân vật số 1 của khu Giáp Sơn rồi.
Chu Kiến Quốc liên tục xoa cằm:
- Ừm, điều này thực sự có lý. Xây dựng vùng nông thôn mới, haha, Vĩ Hồng à, ý kiến này hay đấy, cậu có phương án cụ thể chưa?
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Tạm thời vẫn chỉ là một ý tưởng đại khái, chưa có phương án cụ thể, vẫn chưa nghĩ ra. Cần phải mất một chút thời gian.
- Rất tốt, rất tốt, cậu thật không giống những chàng trai bình thường, trong mình rất có thao lược đó!
Chu Kiến Quốc liền tán thưởng nói.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Vì vậy tôi mới đòi cấp quan với Bí thư. Muốn thực hiện những mục tiêu này thì trong tay tất phải có quyền lực. Nếu tôi qua làm nhân vật số 2, hỗ trợ công tác cho Hùng Quang Vình thì vô cùng khó. Bí thư cũng biết, Hùng Quang Vinh là tên trùm ở Giáp Sơn, hơn nữa thân thể cường tráng, khá có uy danh ở khu Giáp Sơn, trước đây khi Hoàng Khắc Kiệm còn cũng phải nhường ông ta 3 phần. Bây giờ ông ta làm Bí thư, tôi đi làm trợ thủ cho ông ta, về cơ bản cũng là danh nghĩa Chủ tịch khu, nhưng việc gì cũng phải thông qua ông ta. E rằng hầu hết thời gian và tinh lực đều lãng phí không công. Nếu Bí thư thật sự xem trọng tôi, nhất định muốn tôi đi khu Giáp Sơn thì đừng để tôi đi làm con chuột trong hòm, suốt ngày khó chịu. Tôi tình nguyện ở bên cạnh Bí thư không đi đâu hết.
Lưu Vĩ Hồng không chút úp mở, nói hết ra những suy nghĩ và lo âu của mình.
Chu Kiến Quốc hít một hơi thật sâu, nói:
- Vĩ Hồng, cũng không giấu gì cậu, tiểu Đặng đầu tiên cũng đã đề cập với tôi để cậu đi làm Bí thư khu ủy, trực tiếp tiếp nhận vị trí của Hoàng Khắc Kiệm. Nhưng tôi có chút lo lắng, cậu còn quá trẻ, bọn người Hùng Quang Vinh đều là những cán bộ lão luyện, sợ không chịu nổi áp lực. Cậu cứ làm trợ thủ cho ông ta trước đã, tích lũy kinh nghiệm, sau rồi tính cũng không muộn.
Lưu Vĩ Hồng lại kinh ngạc.
Hắn vốn cho rằng, muốn hắn đi làm Chủ tịch khu là ý kiến của Đặng Trọng Hòa. Tình hình khu Giáp Sơn, Đặng Trọng Hòa không phải là không rõ. Lưu Vĩ Hồng thật không thể tin Đặng Trọng Hòa có ý tốt, cho hắn thăng quan. Khả năng lớn nhất là Đặng Trọng Hòa thấy Lưu Vĩ Hồng ở bên cạnh Chu Kiến Quốc không vừa mắt, nhân cơ hội này tống hắn đi. Muốn dụ tâm phúc của bí thư huyện ủy đi thì phải có quả ngọt dụ dỗ. Chủ tịch khu Giáp Sơn chính là quả ngọt!
Lưu Vĩ Hồng đi làm Chủ tịch khu, tuổi còn trẻ, không có gì chính thống, bên trên lại bị đè nặng bởi Hùng Quang Vinh, với tư cách là Bí thư khu ủy, dựa vào bản lĩnh phi thường của hắn cũng khó mà qua nổi sóng gió này, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở khu Giáp Sơn.
Muốn ngẩng đầu, ba, năm năm sau hẵng nói.
Còn bây giờ ý trong lời nói của Chu Kiến Quốc hoàn toàn không phải như vậy, Đặng Trọng Hòa đề nghị hắn trực tiếp làm Bí thư.
Chẳng lẽ, Đặng Trọng Hòa thật sự khen ngợi tài năng của hắn?
Lưu Vĩ Hồng lập tức âm thầm lắc đầu.
Con người có thể tự tin, nhưng tự tin đến mức mù quáng thì thật là ngu xuẩn.
Đặng Trọng Hòa có độ lượng rộng rãi mà chọn người đúng khả năng không?
Về phương diện này, rốt cuộc có tin tức nội bộ gì, Lưu Vĩ Hồng vẫn chưa biết. Nhưng ít nhất thì trực tiếp đảm nhiệm chức Bí thư khu ủy thực sự là trái ngọt, không mang mấy vị chua.
Tuy nhiên hiện tại, tạm thời không truy cứu kĩ, mù mịt không manh mối, muốn truy cứu cũng không thể.
- Bí thư, ở trước mặt ngài, tôi không nói dối. Nếu nhất định phải đi khu Giáp Sơn, vậy tốt nhất là bước đúng chỗ. Có ngài ủng hộ tôi, tôi cố gắng làm việc ở khu Giáp Sơn mấy năm, nói không chừng thật sự có thể tạo chút công danh. Bằng không, thật lãng phí thời gian.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói.
Chu Kiến Quốc ngẫm nghĩ, nói:
- Cậu nói cũng không phải là không có lý. Vĩ Hồng à, tôi không nghi ngờ gì năng lực của cậu. Chàng thanh niên như cậu thật sự là nhân tài khó tìm. Thành thục điềm đạm, bất luận là trên lý luận hay trên công việc thực tế, đều có tài năng. Tôi chỉ lo cậu nghé con không sợ hổ, nhìn nhận công tác địa phương quá đơn giản, kiêu ngạo khinh địch, vậy thì không tốt. Cậu theo tôi lâu như vậy, tôi đương nhiên là hi vọng cậu có thể thắng ngay từ trận đầu. Cậu ở khu Giáp Sơn lập nên thành tích thì cũng là sự ủng hộ với tôi, chứng tỏ Chu Kiến Quốc tôi có mắt nhìn người. Ha ha…
Lưu Vĩ Hồng liền lộ ra nụ cười khiêm tốn.
- Nói như vậy là cậu hạ quyết tâm rồi?
Chu Kiến Quốc dừng một chút, nghiêm túc hỏi.
- Đúng vậy, Bí thư, tôi hạ quyết tâm rồi.
Lưu Vĩ Hồng rất nghiêm túc gật gật đầu.
- Vậy thì được, Chu Kiến Quốc tôi cũng không cứng nhắc trong việc dùng người tài.
- Cậu là một nhân tài, tôi cũng không thể bạc đãi cậu được. Thế này đi, buổi chiều tôi sẽ mở cuộc họp thường vụ, thảo luận vấn đề này!
Chu Kiến Quốc vung tay, cũng hạ quyết tâm.