Thấy Chu Kiến Quốc tỏ ra tư thế quân nhân tiếp nhận mệnh lệnh như vậy, trong lòng Lục Đại Dũng rất hài lòng, tuy nhiên trên mặt cũng lộ vẻ không đồng ý, khoát tay mỉm cười nhẹ nhàng nói:
- Ông Chu chúng ta đều là bạn học cũ, không cần phải như vậy.
Chu Kiến Quốc cười ngượng.
- Báo cáo đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lục Đại Dũng hình như hỏi rất tự nhiên.
Chu Kiến Quốc cũng trả lời tự nhiên:
- Chuyện là như thế này, ở tỉnh báo cho hai gã phóng viên một chút bồi dưỡng. Địa khu Hạo Dương chúng ta mới thành lập, là địa phương khá xa xôi, nói là những người này đã làm việc ở đây cả tuần, khá là vất vả, ăn không được ăn, ngủ cũng không ngon, tôi suy nghĩ là nên tỏ ý thành ý.
Thật ra thù lao đưa tin đã khá phổ biến. Tất cả mọi người ý thức được tầm quan trọng của tuyên truyền. Lại nói, Cục trưởng Chu đưa cho hai phóng viên một trăm nhân dân tệ có vẻ hơi ít, nghe nói có nơi còn đưa đến hai ngàn nhân dân tệ. Cục trưởng Chu so với người ta là kiến gặp voi.
- Ừ.
Lục Đại Dũng gật gật đầu, không đưa ra ý kiến.
Chu Kiến Quốc yên tâm, nhìn vẻ mặt Lục Đại Dũng, biết ông ta cũng không ác cảm với chuyện như vậy, thậm chí là ủng hộ.
Chỉ có điều ông ta là Bí thư Địa Ủy, không thể ngang nhiên cổ vũ cấp dưới đưa tiền hối lộ.
Có phần hơi kỳ cục.
- Chuyện này, tôi muốn nói với Bí thư Lục. Trước đó không được tốt, không liên kết được các thành viên lãnh đạo, khiến có đồng chí trong lòng có ý kiến. Đây đều là do tôi không làm tốt công việc.
Chu Kiến Quốc giả bộ nhận lỗi.
Lục Đại Dũng cười tươi.
Đây là Chu Kiến Quốc nhân dịp này báo cáo đây. Nhìn là biết cuối cùng là ai làm thư khiếu nại đây, chỉ sợ trong lòng Chu Kiến Quốc đã có ý rồi, có đồng chí trong nội bộ có ý kiến chỉ là lý do. Truyện được copy tại Truyện FULL
- Ban tổ chức cán bộ địa ủy hai ngày nữa sẽ tìm anh nói chuyện. Ý kiến của tôi, anh nên đến huyện Lâm Khánh nhậm chức trước tết âm lịch. Nhận chức sớm ngày nào thì nắm được tình hình nhanh ngày đó. Đối với bộ máy lãnh đạo của Cục nông nghiệp anh có đề nghị gì không?
Cục nông nghiệp tuy không phải là đơn vị quan trọng, nhưng Lục Đại Dũng cũng không muốn phớt lờ, tùy tiện lựa chọn người tiếp nhận chức Cục trưởng của Lưu Kiến Quốc. Dù sao trước đó Cục nông nghiệp cũng là "bộ đội chính quy" của Lục Đại Dũng, không thể mặc kệ được. Tuy nhiên trong khoảng thời gian ngắn Lục Đại Dũng cũng không chọn được người thích hợp, Cục trưởng cục nông nghiệp cần có chuyên môn mới được.
Chu Kiến Quốc cũng thành thật nói không khách sáo:
- Theo ý kiến cá nhân tôi, Tiếu Vi Chính khá thích hợp, anh ta từ Thanh Phong đến, trước kia đã nhiều năm làm phó hiệu trưởng trường trung cấp nông nghiệp Thanh Phong, năng lực cũng không tệ lắm, sống với đồng chí cũng rất tình nghĩa, tuổi cũng tương đương tôi.
- Anh ta trước đây phụ trách công việc hàng ngày ở Cục nông nghiệp sao?
Chu Kiến Quốc lắc đầu nói
- Phụ trách công việc hàng ngày là Trần Sùng Tuệ. Nhưng đồng chí này đạo đức có chút vấn đề, để nói về các chính sách của tỉnh thì không nên. Nói ra thì là do cháu anh ta, thường xuyên vi phạm pháp luật nhà nước. Cháu anh ta trước kia cũng làm ở Cục nông nghiệp, sau phạm sai lầm nghiêm trọng, hội nghị đảng bộ của Cục đã quyết định khai trừ. Như thế sợ người ngoài không phục.
Giọng điệu của Chu Kiến Quốc hơi căm phẫn.
Không hề nghi ngờ, Phó Cục trưởng Trần này chính là người viết thư tố cáo. Đúng như vậy thì là người phản bội cấp trên. Lục Đại Dũng không có chút cảm tình nào. Là lãnh đạo, không quen nhìn cấp dưới phản bội. Huống chi người kia đến một chút kiến thức quan trường phổ thông cũng không có. Chọn Công trình cung cấp rau xanh để ra tay không phải điên rồi sao? Chính là một Phó cục trưởng đánh vào mặt Địa ủy và Ủy ban nhân dân địa khu.
Ai chẳng biết công trình cung cấp rau xanh lúc này đã trở thành công trình mẫu của cả tỉnh, làm cho Lục Đại Dũng và Tào Chấn Khởi nở mày nở mặt, giờ lại muốn làm mất đi thì quả thực buồn cười.
Anh Trần này cũng đến từ trường trung cấp nông nghiệp Thanh Phong như Chu Kiến Quốc, không qua cơ quan nào nên ko thể trách là không có kinh nghiệm.
- Nếu như vậy, thì để anh Tiếu… Tiếu Vi Chính thử xem sao.
Lục Đại Dũng đưa ra quyết định. Cục trưởng Cục nông nghiệp Địa khu và Bí thư huyện ủy Địa khu là cán bộ cấp cục, nhưng địa vị không thể đánh đồng. Chính thức đề bạt Tiếu Vi Chính Lục Đại Dũng không cần phải bàn bạc với những người khác, hoàn toàn có thể tự quyết định. Cũng không ai vì chức vụ này mà cãi lại Bí thư Địa ủy.
Chu Kiến Quốc không khỏi mừng rỡ. Lục Đại Dũng nghe theo đề xuất của ông ta cho thấy ông ta còn có sức nặng trong mắt Lục Đại Dũng. Thứ hai là Tiếu Vi Chính tiếp nhận chức vụ của ông ta, cũng có thể hóa giải ảnh hưởng tiêu cực của sự kiện Trần Sùng Tuệ. Dù thế nào, Trần Sùng Tuệ cũng là đồng nghiệp nhiều năm của ông ta, quan hệ của hai người từ trước đến nay không tồi, đến mấy năm nay nay hình như trở mặt thành kẻ thù. Mọi người đều cho rằng Trần Sùng Tuệ không nhìn thấy cuối con đường, trở mặt với Chu Kiến Quốc sẽ không tốt, không thể nắm quyền, một khi có quyền, lập tức sẽ thay đổi sắc mặt.
Tiếu Vi Chính tiếp nhận chức vụ, có thể là việc mọi người đều biết, ông ta là người có tình nghĩa với Chu Kiến Quốc. Muốn trách thì trách Trần Sùng Tuệ không suy nghĩ. Tiếu Vi Chính là một người hết lòng, Cục trưởng chắc chắn sẽ chiếu cố anh ta.
- Cảm ơn Bí thư Lục. Ờ tôi còn một đề nghị, trước đây Trần Sùng Tuệ là cấp trên của Tiếu Vi Chính, đó là lúc ở trường Trung cấp nông nghiệp ở Thanh Phong. Hiện tại để Tiếu Vi Chính phụ trách Cục nông nghiệp sợ là không hợp.
Chu Kiến Quốc có chút do dự, âm thầm cắn chặt răng nói.
Đây chính là muốn xử lý Trần Sùng Tuệ.
Chu Kiến Quốc cũng không muốn độc ác như vậy. Nhưng ngẫm lại hai người đã thành kẻ thù, vì Tiếu Vi Chính nhận chức được tiện lợi, nhanh chóng có được quyền lực ở Cục, chỉ có thể đá Trần Sùng Tuệ ra ngoài. Nếu không Tiếu Vi Chính thật sự không khống chế được ông ta. Đến lúc đó triển khai công việc ở Cục, Lục Đại Dũng muốn bổ nhiệm ông ta cũng không thể được.
Người mà không có mắt nhìn người thì làm sao có thể làm được Bí thư huyện ủy.
Rất nhiều chuyện, vốn là đã có sắp đặt sẵn nhưng cũng có liên quan đến nhiều vấn đề.
Lục Đại Dũng thản nhiên cười, nói
- Ừ, cái này cũng có lý. Tôi sẽ suy nghĩ… Để tôi xem cho anh ta sang bên Mặt trận tổ quốc đi.
Chu Kiến Quốc cảm ơn không ngừng.
Lục Đại Dũng quan tâm đến ông ta, thế thật là tốt. Say này chỉ có thể cố gắng gấp bội, ngàn vạn lần không thể để bạn học cũ thất vọng. Còn việc Trần Sùng Tuệ sang bên Mặt trận tổ quốc, Lục Đại Dũng nghĩ chỉ là vấn đề bên ngoài.
Tất cả mọi việc đều là tính toán của Lưu Vĩ Hồng.
Nghĩ đến đây, Chu Kiến Quốc thầm giật mình, thanh niên bây giờ quả thực là rất giỏi.
Chu Kiến Quốc trở lại Cục nông nghiệp, việc đầu tiên là gọi Lưu Vĩ Hồng, không giấu diếm về quyết định của Địa ủy.
Nói xong, Chu Kiến Quốc liền giờ ngón tay cái.
Lưu Vĩ Hồng khiêm tốn nói:
- Cục trưởng, đây đều là ông quan hệ với Bí thư Lục đạt được, tôi có làm gì đâu?
Chu Kiến Quốc trong lòng thoải mái, cười nói:
- Vĩ Hồng, chúng ta cũng không cần khách khí.
Ý của Bí thư Lục, sợ rằng chúng ta sẽ đi Lâm Khánh trước mừng năm mới, thế nào chuẩn bị tốt không? Tiểu Đường cũng không có ý kiến gì chứ?
Trong cảm nhận của Chu Kiến Quốc Đường Thu Diệp đã là vợ của Lưu Vĩ Hồng.
Hai người sống cùng nhau đó thôi.
Trước mặt Chu Kiến Quốc Lưu Vĩ Hồng cũng không kiêng dè, cười nói:
- Cô ấy chắc chắn là không vui. Tuy nhiên không sao, Lâm Khánh cũng không phải cách xa Hạo Dương quá, lúc có thời gian tôi có thể chạy đi chạy lại.
- Tốt, cậu không phải đã có bằng lái sao, đến đó tôi nghĩ sẽ cho cậu một cái xe, cậu có thể về với Tiểu Đường, ha ha, cho các cậu vợ chồng son thắm thiết.
Chu Kiến Quốc lúc này đang cao hứng, lên tiếng đã cho Lưu Vĩ Hồng ăn quả ngọt.
Đương nhiên, Lưu Vĩ Hồng lúc này chỉ là cấp phó phòng, đến huyện Lâm Khánh tạm thời cũng chưa có thay đổi chính thức, vẫn là phó phòng. Cán bộ cấp này cũng không có tư cách có xe công. Nhưng điều này thì liên quan gì, là người tâm phúc của Bí thư huyện ủy, lúc rảnh muốn mượn một cái xe, có gì mà khó? Chẳng lẽ có người không vui sao?
Lưu Vĩ Hồng cười cảm ơn, lập tức hỏi
- Cục trưởng, khi ngài đi rồi thì ai thay ngài?
Chu Kiến Quốc nói
- Tôi đề cử Vi Chính, Bí thư Lục trên nguyên tắc đã đồng ý rồi. Xem ra sẽ không có gì bất ngờ.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu, vẫn nhìn Chu Kiến Quốc như chờ.
Chu Kiến Quốc hiểu ý, cười nói
- Vì thế nên anh Trần không thể ở lại, Bí thư Lục bảo để anh ấy sang Mặt trận tổ quốc.
- Mặt trận tổ quốc?
Lưu Vĩ Hồng hơi ngạc nhiên.
Chu Kiến Quốc liền hỏi:
- Sao có gì không ổn sao?
Lưu Vĩ Hồng lắc lắc đầu.
Với người khác thì sang Mặt trận tổ quốc là hoàn toàn đứng sang một bên, an dưỡng chờ về hưu, muốn tiến thêm một bước quả thực là khó khăn. Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng cảm thấy, Trần Sùng Tuệ có thể làm nên chuyện ở Mặt trận tổ quốc, người này khi đã hết đường thì không còn sợ gì nữa.
Tôi đã như vậy, anh còn có thể làm gì tôi nữa.
Mặt trận tổ quốc là nơi bàn việc nước, cho dù không có quyền quyết định nhưng gây khó dễ cho ai đó không phải là không thể.
Lưu Vĩ Hồng nghĩ, muốn để Trần Sùng Tuệ đến một cơ quan khác làm cấp phó được Ủy ban địa khu quản lý, ông ta sẽ không gây ra sóng gió gì.
Chỉ có điều Lục Đại Dũng đã quyết định, bảo ông ta thu hồi quyết định là không có khả năng.
Bí thư Địa ủy không phải nhân viên của Chu Kiến Quốc mà Chu Kiến Quốc nói gì phải làm.