Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1222: Nhà lưu niệm cuộc thảm sát
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
- Ôi, em hơi sợ…
Đứng ở trước cửa nhà lưu niệm cuộc thảm sát Kinh Hoa, Tiêu Du Tình do dự, trên gương mặt xinh đẹp lộ vẻ hoảng sợ, nhìn Lưu Vĩ Hồng, ánh mắt đen to hiện lên tia sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Du Tình toát ra thần sắc sợ hãi này trước mặt Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng hạ giọng nói:
- Đừng sợ, có một số việc, cứ luôn ghi khắc trong lòng. Bây giờ chúng ta chỉ nhìn thấy nhà lưu niệm cũng sợ, hơn năm mươi năm trước, tiền bối của chúng ta đối mặt với tất cả những việc này, thì có tâm tình như thế nào?
- Em chính là sợ cái này, em cứ không kìm nổi mà nhớ lại cảnh tượng năm đó, máu tanh lắm…
Nói tới đây, Tiêu Du Tình không kìm nổi rùng mình một cái, thân hình xinh đẹp lại đứng gần Lưu Vĩ Hồng hơn, khuôn mặt xinh đẹp hơi trắng bệch.
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô.
Mồ hôi lạnh chảy đầy lòng bàn tay Tiêu Du Tình, cô thật sự sợ hãi.
Kinh Hoa là thủ đô của tiền triều, năm mươi năm trước, đã từng bị một tai họa rất lớn. Quân Nhật sau khi phá thành, đã thực hiện một cuộc tàn sát lớn diệt sạch hết mọi người đối với thành phố phồn hoa xinh đẹp này.
Nhà lưu niệm cuộc thảm sát, chính là được xây dựng trên một cái hố quân Nhật đã giết hàng chục ngàn người. Mười năm trước, trong ngày kỷ niệm bốn mươi năm Nhật Bản đầu hàng vô điều kiện đã chính thức được khánh thành.
Trạm ‘cải trang vi hành’ thứ nhất của Lưu Vĩ Hồng, chính là ghé thăm nhà lưu niệm cuộc thảm sát.
Trước đây, khi Lưu Vĩ Hồng đến Kinh Hoa, cũng đã từng đến thăm nhà lưu niệm này, nhưng lần này, ý nghĩa lại hoàn toàn khác. Bắt đầu từ bây giờ, hắn không còn là khách nữa, mà là một trong những người quản lý và xây dựng thành phố này. Trong khoảng thời gian tiếp theo, Lưu Vĩ Hồng sẽ đem toàn bộ nhiệt huyết và tài trí của hắn, cống hiến cho thành phố Kinh Hoa đã từng chịu khổ nạn này.
Tiêu Du Tình rất vui mừng, tối hôm qua gần như không ngủ ngon nổi.
Lại nói, cô và Lưu Vĩ Hồng quen biết cũng đã nhiều năm rồi, năm đó lần đầu tiên gặp gỡ bất ngờ với Lưu Vĩ Hồng, cô vẫn còn là một nữ sinh trung học ngây ngô, mối tình đầu, sợi tơ tình, vô tình liền dính vào Lưu Vĩ Hồng. Mấy năm nay, vẫn luôn giãy dụa, muốn thoát khỏi mối tơ ràng buộc này. Nhưng tất cả đều phí công, càng giãy dụa càng lấn sâu vào, giống như con tằm kia, mua dây buộc mình.
Bây giờ đã mấy năm trôi qua, cô bé ngây ngô năm đó, bây giờ đã trưởng thành và xinh đẹp vô cùng, đã trở thành một thiếu nữ đô thị kiều diễm. Tất cả đều đang thay đổi, chỉ duy nhất có một điều không thay đổi, chính là tình yêu sâu đậm của cô đối với Lưu Vĩ Hồng.
Bây giờ, người trong mộng mà cô ngày đêm mong nhớ cuối cùng cũng cùng ở dưới bầu trời của thành phố này, sao Tiêu Du Tình có thể không mở cờ trong bụng?
Lúc Lưu Vĩ Hồng ở Bắc Kinh, cô cũng ở Bắc Kinh, nhưng không giống nhau.
Bọn họ đều lớn lên ở Bắc Kinh, Bắc Kinh là nhà họ, tất cả người thân bạn bè hầu như đều ở trong một vòng tròn xung quanh họ. Nếu ở quá gần Lưu Vĩ Hồng, trong lòng dù sao cũng cảm thấy không chân thực.
Đến Kinh Hoa rồi, liền không còn cảm giác lưỡng lự này nữa.
Tiêu Du Tình lập tức xin nghỉ phép, vừa sáng sớm liền trang điểm lộng lẫy, vội vàng gọi điện thoại cho Lưu Vĩ Hồng, bảo hắn cùng cô ‘đi dạo phố’.
Anh không phải cải trang vi hành sao?
Càng hay, emđi cùng anh!
Chỉ có điều Tiêu Du Tình không ngờ đến, Lưu Vĩ Hồng dẫn cô đi thẳng đến nhà lưu niệm cuộc tàn sát.
Tiêu Du Tình đến tòa soạn báo Kinh Hoa để thực tập, cũng đã được một thời gian rồi, có mấy lần định đi nhà lưu niệm, nhưng vì sợ hãi mà chưa thành. Có một lần, thậm chí đã đến cửa nhà lưu niệm, do dự mãi, cuối cùng vẫn đánh trống lui.
Ấn tượng của Tiêu Du Tình để lại trong lòng người khác, chính là trời không sợ đất không sợ. Lúc còn học đại học, đã dám đi cùng phóng viên Tân Hoa xã, đến thủ đô Mogadishu của nước Somalia, là nơi hỗn loạn nhất lúc bấy giờ, để phỏng vấn hiện trường. Được các bạn học trong khoa tin tức trường đại học Bắc Kinh tôn là ‘Nữ anh hùng’. Có một vài cô bạn thân thì thầm gọi cô là ‘cô ngốc lớn mật’. Còn về việc đi theo đoàn phóng viên, bôn ba xuyên qua toàn bộ con đường tơ lụa, băng qua sa mạc hoang vu, nói tương đối, cũng chỉ là một điều nhỏ thôi.
Nhưng điều này không chứng tỏ nội tâm của cô không có cái gọi là sợ hãi.
Đứng trước cửa nhà lưu niệm, dường như cảm nhận được hơi thở âm u, dưới ánh mặt trời, cho dù có Lưu Vĩ Hồng ở bên cạnh, Tiêu Du Tình vẫn không kìm nổi sự sợ hãi.
Thật ra mỗi một cô gái, cho dù bên ngoài có dũng mãnh can đảm đến thế nào, tận sâu thẳm nội tâm, đều có một nơi dịu dàng mềm mại nhất, chỉ có điều bình thường rất khó đụng đến mà thôi.
Đứng trước mặt Lưu Vĩ Hồng, Tiêu Du Tình không cần cố giấu giếm gì cả.
- Đừng sợ. Đợi lát nữa nếu thật sự sợ hãi, thì nhắm mắt lại, có anh ở đây.
Lưu Vĩ Hồng hiểu được tâm tình của Tiêu Du Tình, cầm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, dịu dàng nói.
- Ừ…
Tiêu Du Tình nhẹ nhàng gật đầu, ngẫm nghĩ một chút, liền đeo kính râm mà cô vừa mới gỡ xuống lên, dùng sức cầm tay Lưu Vĩ Hồng, cùng nhau đi vào nhà lưu niệm.
Nhà lưu niệm rất rộng, diện tích khoảng 30.000m2, diện tích xây dựng khoảng 5000m2. Vật kiến trúc là những khối đá lớn màu xám tro, rất rộng rãi, trang nghiêm. Với sự tổng hợp của tư liệu lịch sử, văn vật, xây dựng, điêu khắc, điện ảnh và truyền hình, đã biểu thị toàn diện cảnh tượng ‘cuộc thảm sát Kinh Hoa’.
Phía bên trái cửa chính nhà lưu niệm là một hàng chữ do Thủ tướng tối cao đích thân viết ‘Nhà lưu niệm những đồng bào Kinh Hoa trong cuộc thảm sát của quân Nhật trong thời kỳ xâm lược Trung Hoa’.
Đi vào nhà lưu niệm, phần thứ nhất là hàng loạt quảng trường, do ba nơi trưng bày ngoại cảnh là quảng trường tưởng niệm, quảng trường tế điện, quảng trường mộ phần. Trong quảng trường tưởng niệm có một cái giá hình chữ thập lớn, phía trên tấm bia khắc thời gian xảy ra cuộc thảm sát, điêu khắc trừu tượng về ‘ba trăm ngàn người đã ngã xuống’, điêu khắc ‘tai nạn thành cổ’ và một con chim hòa bình lớn hình thành nên một tổ hợp điêu khắc. Quảng trường tế điện có vách đá kỷ niệm khác tên, một cây tùng bách cao lớn xanh tươi và một vách đá dùng ba thứ tiếng Anh, Hoa, Nhật khắc tên ‘ba trăm ngàn người gặp nạn’. Quảng trường mộ địa có phù điêu màu xám tro tổ hợp bao gồm đá cuội, cây khô và một bức tường đổ xiêu vẹo và hai bên lối đi chính có mười bảy tấm bia nhỏ. Phần lớn ghi lại những di chỉ chủ yếu trong cuộc thảm sát, sự thật lịch sử, đây là nơi trưng bày và tập trung của những tấm bia kỷ niệm thu nhỏ của những người gặp nạn trong cuộc thảm sát. Còn có một điêu khắc giống như hình người mẹ, tường ghi tên những người gặp nạn, bia chuộc tội, cây xanh, bãi cỏ..v..v.. Rất nhiều cảnh quan, hình thành mộ địa có đề tài sống và chết, bi và phẫn, cảnh tượng rất thê thảm.
Lúc đi vào quảng trường mộ địa, lòng bàn tay Tiêu Du Tình không ngừng đổ mồ hôi lạnh, trong nháy mắt đã làm ướt bàn tay Lưu Vĩ Hồng.
- Anh, tại sao, năm đó bọn họ lại tàn nhẫn như vậy?
Tiêu Du Tình đi sát bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, thấp giọng nói.
- Khi bạo lực mất đi sự trói buộc, con người sẽ biến thành cầm thú…
- Bọn họ còn không bằng cầm thú… Động vật giết nhau, chỉ là vì ăn no bụng, vì sinh tồn. Lúc em đi châu Phi, sư tử châu Phi chỉ cần ăn no, linh dương, ngựa vằn v.v… đi qua trước mặt chúng, chúng đều không quan tâm.
Lưu Vĩ Hồng trầm mặc một lúc, nói:
- Đây cũng là một hình thức tuyên truyền, cũng là sự dã man mà chiến tranh cần phải có. Quân đội Nhật Bản không ngừng nói xấu chúng ta, gọi chúng ta là China, nói người China là người hạ đẳng, là súc sinh, có thể tùy ý giết hại. Mục đích của chúng khi tuyên truyền những điều này, chính là gạt đi lương tri của những binh lính tham gia cuộc tàn sát, đồng thời khiến những người dân trong nước thấy họ phát động cuộc tàn sát này là cần thiết, là chính nghĩa, khiến cho cả đất nước Nhật Bản đều ở trong trạng thái căm thù điên cuồng người dân Trung Quốc. Không làm như vậy, bọn chúng không thể cầm cự nổi. Chiến tranh, luôn cần một nhóm ngu dân cuồng nhiệt để cầm cự.
- Vậy bây giờ chiến tranh đã kết thúc rồi, vì sao trong nước Nhật Bản, vẫn còn loại tuyên truyền đó? Sách giáo khoa Nhật Bản, cơ bản không thừa nhận chiến tranh xâm phạm Trung Hoa của họ là chiến tranh xâm lược, cũng không thừa nhận sự tồn tại của cuộc thảm sát Kinh Hoa. Chúng ta gọi là tám năm kháng chiến, bọn họ lại gọi là Chiến tranh China, biến cố China. Bây giờ bọn họ vẫn còn thù hận chúng ta, tại sao?
- Không tại sao cả, bởi vì bọn họ thích làm vậy!
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói, trên mặt có chút thần sắc không vui.
Trong nước Nhật Bản, luôn có một số người không chịu đối mặt với sự thật, luôn muốn nghĩ trăm phương nghìn kế gạt bỏ quá khứ kia. Đây là một dân tộc không hề biết hối cải, điển hình cho cái gọi là nhớ đánh mà không nhớ được ăn.
- Dựa vào cái gì chứ?
Trong đầu Tiêu Du Tình có sự tức giận không thể hóa giải được, giọng nói cũng cao hơn một chút.
- Bởi vì bọn họ chưa từng thừa nhận là bị chúng ta đánh bại. Bọn họ luôn cho rằng, chỉ có quân Liên Xô và hai quả bom nguyên tử của Mỹ, mới đánh bại được họ. Bọn họ chỉ sùng bái kẻ mạnh, ai đánh thắng bọn họ, bọn họ sẽ khâm phục người đó. Nói cho cùng, tính nô lệ dân tộc là trầm trọng nhất, trong mắt họ, không có bạn, chỉ có chủ và tớ. Ai đánh thắng họ, họ sẽ xem người đó là chủ nhân. Bọn họ cố gắng làm việc, đuổi kịp Châu Âu và Mỹ, ở sâu trong nội tâm, cũng chỉ muốn một ngày nào đó, có thể biến mình thành chủ nhân, biến người khác thành nô tài. Vì vậy, Nhật Bản không lớn mạnh, nhưng một khi lớn mạnh rồi, chắc chắn sẽ phát động chiến tranh xâm lược, muốn nô dịch người khác. Trong đất nước của họ, cấp bậc tôn nghiêm, cấp trên có thể tát cấp dưới, thật ra cũng là văn hóa nô lệ này tạo thành.
Tiêu Du Tình suy ngẫm một chút, nói:
- Theo như anh phân tích, chúng ta nếu muốn để Nhật Bản thừa nhận lịch sử có cuộc thảm sát Kinh Hoa, thừa nhận chiến tranh xâm lược là chiến tranh xâm lược, thì phải thật sự đánh thắng được họ?
- Đúng vậy, đúng là như thế!
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu.
- Đương nhiên, cũng không nhất thiết lại phát động một cuộc chiến tranh, quan trọng là bản thân chúng ta phải trở nên lớn mạnh. Chỉ có khi chúng ta lớn mạnh đủ để người Nhật Bản phải nhìn chúng ta, lớn mạnh đến lúc bọn họ tự nảy sinh tâm lý tự ti, bọn họ sẽ nghe lời thôi. Cũng giống như người Mỹ, có thể tung hoàng ngang dọc trong nước họ, bọn họ đến cái rắm cũng không dám thả!
Tiêu Du Tình liền mỉm cười.
Lưu Vĩ Hồng ngẫu nhiên thốt ra một câu thô tục, nếu là cô gái khác, nói không chừng sẽ tức giận, ‘khinh bỉ’ Lưu Nhị Ca là người không văn minh, nhưng Tiêu Du Tình thì không.
Cô thích sự sắc bén của Lưu Nhị Ca, chứ không phải sự tao nhã của Lưu Vĩ Hồng.
- Tuy nhiên, Bí thư Lưu, em cũng nhắc nhở anh một câu, nhà đầu tư lớn nhất của khu Ninh Dương là người Nhật Bản. Người ta bây giờ còn đang sống chết nói quan hệ Hoa Nhật tốt đẹp, suy nghĩ này của anh, thật có chút không phù hợp thời đại.
Tiêu Du Tình nói đùa.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Họ đến đầu tư, đương nhiên phải hoan nghênh. Còn những cái khác, thì còn cần phải xem. Nếu anh không vui, chắc chắn sẽ giáo huấn họ, không thương lượng!