Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1212: Hướng mặt ra biển rộng, xuân về hoa nở
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Tháng 5 năm 95, tại tỉnh Quỳnh Hải xa xôi, trong hoa viên rất lớn của một biệt thự cách bờ biển không xa, có muôn hoa đang khoe màu đua sắc, hoa tươi nở rộ, cây dừa cao lớn đón gió mà phấp phới, bóng cây cổ thụ rậm rạp, gió từ ngoài biển thổi vào, mát mẻ hợp lòng người.
Dưới bóng cây cổ thụ già, có đặt một chiếc xe nôi của trẻ con, hai đứa trẻ trắng ngần nằm ở trong xe nôi màu trắng, con mắt tròn xoe xoay chuyển, thỉnh thoảng quơ tay chân, nhỏ nhẹ i… a… vài tiếng.
- Nào, Đào Đào, Đoá Đóa, nhìn đây này!
Phó cục trưởng Lưu thân hình cao lớn, ngồi xổm trước chiếc xe nôi, cầm trong tay một cái chuông nhựa, “leng keng” mà lắc, nheo mắt cười, thỉnh thoảng vươn một ngón tay to thô, đùa với hai đứa bé.
Hơn một tháng nay, Phó cục trưởng Lưu ở lại Quỳnh Hải.
Đầu tháng tư, Vân Vũ Thường chuyển dạ, Lưu Vĩ Hồng vội vã bay từ Bắc Kinh đến Thiên Nhai. Trước Tết âm lịch, Vân Vũ Thường tới thành phố Thiên Nhai, từ đó tới nay vẫn ở lại bờ biển. Vốn Dương Cầm vẫn hy vọng Vân Vũ Thường sẽ quay về Bắc Kinh để sinh con. Dù sao điều kiện khám chữa bệnh ở bệnh viện lớn Bắc Kinh vẫn hơn xa Thiên Nhai. Mặc dù Thiên Nhai cũng là một thành phố cấp 3, nhưng mới được vài chục năm, vẫn có dấu tích của vùng Nam Cương, hải ngoại. Trước khi tiến hành cải cách, nơi này phát triển vô cùng chậm, thậm chí còn không bằng một vài huyện thành giàu có trong nước.
Cuối những năm 80, Quỳnh Hải lập tỉnh, được xác định là đặc khu kinh tế lớn nhất trong cả nước, cũng có ý định phát triển ngành du lịch. Thiên Nhai chính là thành phố có tài nguyên du lịch phong phú nhất, mới được trung ương và tỉnh coi trọng ở mức độ cao, dành cho những chính sách có lợi và tài chính xây dựng. Sau vài năm phát triển, có thể nói là biến chuyển từng ngày, quy mô thành phố gần như được mở rộng với mấy lần bội số. Nhưng chung quy, do xuất phát điểm quá thấp kém, trong vài năm ngắn ngủi, muốn thực sự vượt qua thành phố lớn, là không có khả năng.
Xét về phương diện bên trong, tất nhiên càng không thể giống với Bắc Kinh.
Tuy nhiên, Vân Vũ Thường lại sinh đôi, trước khi chuyển dạ, bụng lớn hơn nhiều so với các phụ nữ có thai khác. Bụng lớn như vậy mà bay chuyến bay đường dài tới Bắc Kinh, hiển nhiên cũng không phải là thượng sách.
Cuối cùng đã quyết định ở lại Thiên Nhai sinh con.
Còn thiếu vài ngày nữa là tới ngày sinh con theo dự tính, đồng chí Lâm Mỹ Như chủ nhiệm khoa ngoại bệnh viện tổng quân khu Đông Nam, liền vội vã bay đến thành phố Thiên Nhai. Lâm Mỹ Như không tới một mình, mà mang theo đầy đủ đội ngũ của khoa sản, gồm năm bác sĩ, y tá. Đều là y tá và bác sĩ của khoa sản bệnh viện tổng quân khu Đông Nam. Trong đó hai bác sĩ cũng có chức danh là chủ nhiệm khoa giống Lâm Mỹ Như, còn lại hai người khác là Phó chủ nhiệm khoa, cộng thêm một vị y tá trưởng. Tóm lại gồm toàn chủ nhiệm và y tá trưởng khoa sản của bệnh viện tổng quân khu Đông Nam.
Vì bảo đảm cho sự an toàn của con dâu và cháu trai cháu gái, Chủ nhiệm Lâm cũng không biết làm thế nào chỉ đành một lần dùng tới đặc quyền.
Khoa sản bệnh viện nhân dân Thành phố Thiên Nhai, đã sẵn sàng chờ đón, “Như lâm đại địch, cùng với các bác sĩ chuyên gia tới từ khoa sản bệnh viên tổng quân khu Đông Nam nghiên cứu đưa ra ba phương án, bảo đảm tuyệt đối không thể có chút sai sót nhầm lẫn.
Kỳ thật, Vân Vũ Thường ngoại trừ có bụng đặc biệt lớn hơn người khác, còn lại đều rất bình thường. Bụng vô cùng lớn như thế cũng không tất phải quá khẩn trương.
Lâm Mỹ Như, Dương Cầm là người làm mẹ, nên chăm sóc hơi bị quá.
Ngày tiếp theo, Lưu Vĩ Hồng vội vàng chạy tới Thiên Nhai. Vân Vũ Thường liền bắt đầu xuất hiện cảm giác đau bụng muốn sinh. Cô lập tức được đưa vào phòng giải phẫu. Vân Vũ Thường muốn “sinh thường”, như vậy đối với đứa nhỏ cũng tốt hơn một chút. Tuy nhiên, sau khi Lâm Mỹ Như và nhóm đồng sự cẩn thận nghiên cứu qua về tình trạng của Vân Vũ Thường, vẫn quyết định tiến hành mổ. Dù sao trong bụng chính là song thai, hơn nữa thai nhi cũng không nhỏ, nếu sinh thường sẽ phải cố sức, nếu không may, người mẹ liền có khả năng xuất hiện hiện tượng mất sức, như vậy là khá nguy hiểm.
Dương Cầm cũng ủng hộ mổ.
Bà thông gia chính là chủ nhiệm khoa, là chuyên gia, Dương Cầm tự nhiên phải nghe theo ý kiến của Lâm Mỹ Như.
Hai mẹ đều kiên trì, Vân Vũ Thường cũng chỉ đành từ bỏ ý định của mình, chấp nhận sự sắp xếp của bác sĩ.
Giải phẫu vô cùng thuận lợi, mổ bụng đưa ra một cậu bé được năm cân bảy, sau đó lại đưa ra một cô bé năm cân hai. Kiểm tra thấy triệu chứng bệnh tật không có, mẹ con đều bình an.
Khiến cho Lâm Mỹ Như và Dương Cầm quá vui mừng rồi.
Về phần Phó cục trưởng Lưu vừa mới làm ba, cũng không để ý tới người ra người vào, hắn vẫn đứng một mình ở đó mà cười ngây ngô.
Thiên Nhai xa xôi, đám bằng hữu của Lưu Vĩ Hồng cũng không có ở đây, cũng không ai làm ầm ĩ với hắn. Tuy nhiên, sau khi trở lại Bắc Kinh, lại lọt vào bữa tiệc chúc mừng của Hạ Hàn, đám người Trình Sơn “Đánh lén”, khiến Phó cục trưởng Lưu bất ngờ không kịp phòng bị, bị xoay tới chóng mặt
Ở Bắc Kinh một thời gian, Lưu Vĩ Hồng không nhẫn nhịn được, lại bay đến Quỳnh Hải. Đang là kỳ nghỉ dài hạn một tháng năm, Lưu Vĩ Hồng liền tính bay tới Thiên Nhai, vừa vặn có chuyện, bất đắc dĩ đành lùi lại một thời gian, khoảng gần giữa tháng mới chạy tới, vừa vặn làm tiệc đầy tháng cho hai đứa nhỏ.
Cái gọi là tiệc đầy tháng, cũng chỉ là danh nghĩa, chỉ có Lâm Mỹ Như mang theo Lưu Hoa Anh từ Kinh Hoa bay đến. Hơn nữa còn có Dương Cầm. Hai nhà vui vẻ một chút, số người tuy ít, cũng rất náo nhiệt.
Sau khi giải phẫu, Vân Vũ Thường tự nhiên vẫn ở tại Thiên Nhai. Cuối cùng cũng phải qua một hai tháng, chờ miệng vết thương hoàn toàn phục hồi như cũ, hai đứa nhỏ cũng lớn hơn một chút, mới cân nhắc tới việc có chuyển nhà hay không.
Lại nói tiếp, ở đâu Chủ tịch Vân đều có nhà ở. Bắc Kinh, Kinh Hoa, Giang Khẩu, Tân Hải, Thiên Nhai các nơi, đều có biệt thự của cô.
Ông chủ lớn đều là như vậy.
Hôm nay thời tiết tốt, Phó cục trưởng Lưu liền vui tươi hớn hở đem con trai, con gái đặt xe nôi, ra ngoài hậu hoa viên chơi đùa. Biệt thự ven biển này, cực kỳ rộng lớn, khoảng gần một ngàn mét vuông, xây dựng hết hơn ba trăm mét vuông, còn lại chính là hoa viên, còn có một bể bơi nho nhỏ và một sân cầu lông.
Cách hoa viên không xa, là bãi biển với ánh sáng lấp lánh với màu xanh gợn sóng, một vịnh yên bình xinh đẹp.
Nơi này chính là bãi biển đẹp nhất trong thành phố Thiên Nhai. Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đã tiến hành bảo vệ môi trường. Mức ô nhiễm cực nhỏ. Phong cảnh bãi biển và vịnh đẹp không sao tả xiết.
Toàn bộ biệt thự, ngoại trừ gia đình Lưu Vĩ Hồng còn có tám nhân viên quản lý việc gia đình, đầu bếp, thợ tỉa hoa, người vệ sinh và cô nuôi dạy trẻ, cộng thêm hai nữ vệ sĩ, bố trí đầy đủ hết.
- Đào Đào, Đoá Đóa, ở đây, ở đây...
Phó cục trưởng Lưu rung chuông, leng keng leng keng, cười ha hả đùa với hai đứa nhỏ.
Hai anh em song sinh, gọi là Lưu Vân Đào, Lưu Vân Đoá, cũng là cho vào phần họ của cha mẹ. Tuy rằng là cùng sinh, hơn kém nhau chỉ có một hai mươi phút, dù sao con trai và con gái cũng có sự khác biệt. Qua một tháng, tính cách của hai cục cưng liền hiện ra sự khác biệt.
Khi Lưu Vân Đào sinh ra nặng hơn em gái ba lượng, ăn uống cũng tốt hơn một chút, thường xuyên vét sạch sữa một bên ngực của mẹ, có khi còn muốn chiếm luôn của em, bộ dạng “Thôn tính” cực kỳ khỏe mạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn mập mạp. Lưu Vân Đoá lại dịu dàng hơn một chút, ăn cũng không nhiều như anh, nhìn qua có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn, tuy nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng là hồng hào, thân thể vô cùng khỏe mạnh.
Đều vô cùng đáng yêu.
Nghe bố gọi, Đào Đào phản ứng trước, cái miệng nhỏ nhắn nhất chu về phía khuôn mặt tươi cười của ba, cố gắng nâng cánh tay núc ních xinh xinh lên, dường như muốn nắm lấy cái chuông. Sau khi Đoá Đoá liếc mắt nhìn một cái, liền tỏ vẻ không mấy hứng thú, đôi mắt đen lúng liếng lập tức chuyển hướng về phía khác, bàn tay nhỏ bé cũng nhấc lên đánh nhẹ vào bụng của anh.
Vân Vũ Thường đã xuất viện, đang ngồi ở chiếc ghế mây bên cạnh, mỉm cười nhìn Lưu Vĩ Hồng đang đùa với hai đứa con. Vân Vũ Thường làm mẹ, có thoáng đẫy đà hơn trước kia một chút, bởi vì khăng khăng nuôi con bằng sữa mẹ, bộ ngực càng có vẻ cao ngất đầy đặn hơn, vẻ quyễn rũ đầy nữ tính lại càng tăng thêm.
Bỗng nhiên “Leng keng” một tiếng, chiếc chuông nhựa từ bên trong xe nôi bay ra, lại hoá ra Lưu Vĩ Hồng đưa chiếc chuông đặt vào tay con trai, Đào Đào chơi vài cái, thuận tay vung lên, ném ra ngoài.
- Thằng nhóc giỏi, dũng khí không nhỏ, dám nhăn mặt với bố. Được, con cứng đầu như vậy! Không hổ là con trai của Lưu Vĩ Hồng!
Lưu Vĩ Hồng vội vàng nhặt chuông lên, quay lại nhìn con trai phẫn nộ mà giáo huấn.
Đào Đào lại toét miệng cười, quơ tay quơ chân múa may một hồi, có vẻ rất vui.
Khuôn mặt của hai anh em, đều giống hệt Lưu Vĩ Hồng, từ mặt mày đến thần sắc giống nhau đến mười phần. Lưu Vân Đào nhỏ bé, liền bày ra một dáng vẻ “Bất cần đời... ăn chơi trác tang”, so với Lưu nhị thiếu gia trước đây, càng có vẻ giống nhau đến kỳ lạ.
- Đều nói cha nào con nấy. Ranh con này, sau khi lớn lên cũng không nên trở thành một kẻ ăn chơi trác táng...
Không biết khi nào, Vân Vũ Thường đã đứng dậy đi tới bên người Lưu Vĩ Hồng, tràn đầy vẻ yêu thương nhìn một hai báu vật đang nằm trong xe nôi, trêu đùa một câu, rồi mỉa mai một câu, lại hé miệng cười.
- Vợ à, lời này nghe ra, thật có chút không phải, chẳng lẽ anh là kẻ ăn chơi trác táng hay sao?
Phó cục trưởng Lưu lập tức kháng nghị, trừng mắt, có chút không phục.
- Chẳng lẽ không đúng sao?
Vân Vũ Thường nhìn hắn, như cười như không.
Phó cục trưởng Lưu lập tức liền rút chiếc kính râm mà hắn thường xuyên mang trong túi quần lên, đeo vào. Vân tỷ tỷ đối với tất cả hành động của hắn đều biết rõ như lòng bàn tay. Cho dù hiện tại, Lưu nhị thiếu gia đã thành Phó cục trưởng Lưu uy danh chấn động của Bắc Kinh, nhưng trước đây cũng có lúc là một kẻ ăn chơi trác táng.
- Vợ à, cũng không không cần lôi chuyện cũ của anh ra chứ hả? Em cũng không muốn làm đội chiến đấu vạch trần thế chứ...
Lưu Vĩ Hồng liền nói thầm.
Trong thời kỳ loạn lạc, rất nhiều đội chiến đấu văn công võ vệ lấy “đội chiến đấu vạch trần” làm tên hiệu.
- Được, em có thể không vạch trần quá khứ của anh, giữ chút thể diện cho anh trước mặt con trai, con gái. Tuy nhiên, Phó cục trưởng Lưu, cái này cũng cần phải có điều kiện kèm theo. Nếu về sau anh vẫn ăn chơi trác táng như vậy, vậy thì khó nói. Về sau, em sẽ làm cho con trai con gái không thèm để ý tới anh! Hừ hừ!
Vân Vũ Thường nói nửa đùa nửa thật, trong ánh mắt lấp lánh vẻ tinh quái.
- Cái đó là đương nhiên. Anh kiên quyết tuân theo. Nghe lời bà xã như nghe lời đảng. Bà xã chỉ tới đâu, anh liền đánh tới đó, tuyệt đối không dám sơ sài.
Phó cục trưởng Lưu vội vàng đứng thẳng người, cao giọng đáp, biểu hiện vẻ quyết tâm.
- Phải không đó, tạm thời em đành chín bỏ làm mười, có phải thật hay không , còn phải xem hành động sau này mới biết được ... Đến đây, Đoá Đoá, con gái ngoan, mẹ bế con đi xem biển rộng, ba bế anh con...
Vân Vũ Thường cười hì hì, xoay người bế Đoá Đoá lên.
Phó cục trưởng Lưu khẩn trương ôm lấy con trai, rồi cùng sánh vai với bà xã đứng ở nơi đó, nhìn về phía vịnh xa xanh thăm thẳm, hít sâu một hơi, cảm thấy có hứng làm thơ, cười vừa ngâm một câu - mặt vừa hướng về phía biển rộng, xuân về hoa nở.