Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1208: Thật lì lợm!
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Tuy nhiên sau khi nhận được điện thoại của Lý Hâm, lão Ngô hoàn toàn choáng váng, mồ hôi lạnh chảy thành dòng.
Lý Hâm không ngờ lại để Lý Thừa Quý đến bên hồ gặp y!
Lẽ nào Lý công tử quên rồi, ở đây là Bắc Kinh, không phải Đại Ninh.
- Chủ tịch Lý, việc này…
Lão Ngô lau mồ hôi lạnh trên trán, nặng nề nói. Thân người không khỏi nghiêng qua một bên, không dám đối mặt với Lý Thừa Quý, dường như sợ Lý Thừa Quý nghe được nội dung cuộc điện thoại.
- Lão Ngô, ông bảo Lý Thừa Quý đến đây, bên này tôi còn có bạn, không thể đi được!
Lý Hâm lại nói lại từng chữ từng chữ rất rõ ràng trong điện thoại.
- Chủ tịch Lý, alô…
Lão Ngô còn muốn nêu ra ý kiến, trong điện thoại đã truyền đến âm thanh ‘tít tít’, Lý Hâm đã cúp máy.
- Sao, tổng giám đốc Ngô, có phải Chủ tịch Lý rất bận không? Không có thời gian phải không? Ha ha…
Lý Thừa Quý ngồi đường hoàng ở đó, cười lạnh hỏi.
Có mười mấy cấp dưới hoặc ngồi hoặc đứng bên cạnh. Đó mới chỉ là những người đi theo y, trong xe đậu ngoài cửa, còn có mấy chục người, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng chấp hành mệnh lệnh.
Hôm nay, nhất định phải làm đẹp mặt Lý Hâm, đóng cửa cái công ty thối này của gã!
Đây chính là mệnh lệnh bắt buộc mà mấy ngày trước phó Chủ tịch thành phố Lý đã ban hành. Vốn dĩ Lý Thừa Quý nghĩ, không cần đích thân y phải ra tay, cử mấy tay chân bên dưới đi là được rồi. Lý Hâm có ngang ngạnh hơn nữa, ra khỏi Sở Nam cũng không là gì, đây là Bắc Kinh!
Không ngờ sự việc còn để đó chưa làm xong, đã nghe nói con gái Bí thư Trịnh Quảng Nghĩa là Trịnh Hiểu Yến đã nhúng tay vào, nói chuyện rất cứng rắn. Vì sợ uy danh của Trịnh đại tiểu thư ở Bắc Kinh, mấy tên thủ hạ kia không dám manh động.
Điều này đã chọc tức Lý Thừa Quý, gã trở nên hung hăng, mắng thậm tệ mấy tên thủ hạ.
Các cậu làm cho rõ ràng, Bắc Kinh này rốt cuộc do ai đứng đầu?
Lý Dật Phong, Trịnh Quảng Nghĩa có là thế nào đi nữa thì ‘anh cả’ ở Bắc Kinh vẫn là họ Cổ!
Thật là một đám rác rưởi!
Chuyện nhỏ như vậy, cũng phải để đích thân Cục trưởng Lý tự ra tay.
Không ngờ Cục trưởng Lý đã đích thân ra tay rồi, Lý Hâm vẫn cứng rắn như vậy, cả nửa ngày không thấy bóng dáng đâu. Cục trưởng Lý trong lòng rất tức giận, đã cảm thấy không thể nhịn được sự tức giận này nữa rồi.
Giỏi lắm!
Lão Ngô đưa tay lau mồ hôi lạnh, cười làm lành:
- Việc này…Cục trưởng Lý, việc đó, bây giờ Lý tổng rất bận, không thể đến được, mời anh đi mấy bước, đến công viên bên kia gặp ông ấy…
Hai câu nói ngắn ngủn bị lão Ngô phân thành mấy đoạn, cuối cùng cũng nói được đầy đủ. Nói xong, lại dùng sức lau mồ hôi, không dám nhìn Lý Thừa Quý.
Sắc mặt Lý Thừa Quý, thật sự không dễ nhìn chút nào, ‘hừ’ một tiếng rồi im luôn, mặt đen như đít nồi, lại trừng mắt nhìn lão Ngô, lửa bay tán loạn. Nếu ánh mắt có thể giết người, lão Ngô chắc đã bị chặt đứt thành bảy tám mảnh rồi.
- Lão Ngô, ông nói cái gì? Nói lại lần nữa xem!
Một lát sau, Lý Thừa Quý âm trầm nói, giọng nói lạnh đến nỗi giống như vừa mới đi từ kho đông lạnh ra vậy. Từ ‘tổng giám đốc Ngô’ khách sáo cũng biến thành ‘lão Ngô’!
- Cục trưởng Lý, việc này, thật xin lỗi thật xin lỗi…việc này, phía chủ tịch Lý, có lẽ thật sự có vị khách quan trọng… Công viên đó cách chỗ này cũng không xa, để tôi lái xe chở anh đi…
Lão Ngô lại nói lắp, sắc mặt trở nên tái nhợt, trong lòng không ngừng kêu khổ.
Lý công tử à Lý công tử, anh đang làm cái gì vậy?
Tôi không phải đã nói với anh phía cục Quản lý bất động sản có mấy chục người đến đây, chuẩn bị niêm phong công ty hay sao? Anh muốn sĩ diện cũng không phải thể hiện trong lúc này chứ! Làm không tốt, hôm nay thật sự bị niêm phong mất!
Làm sao lại cứ làm khó đồng tiền như thế chứ?
Thật là!
- Ha ha ha, được, được!
Lý Thừa Quý tức giận dâng trào, ngửa mặt lên trời cười ha hả.
Phải nói trong mấy năm nay, Cục trưởng Lý thật sự chưa từng gặp người nào cứng đầu như thế này. Trong khắp Bắc Kinh, quả nhiên ngọa hổ tàng long, nhưng nếu muốn kiếm ăn ở đất Bắc Kinh này, cho dù là ai, đều phải biết nhìn sắc mặt Lý Thừa Quý. Cho dù là những người cứng đầu đến thế nào, trước mặt Cục trưởng Lý Thừa Quý, đều phải tươi cười, liên tục nịnh hót.
Nếu không, cho dù mối quan hệ của anh vững vàng, trước mặt Lý mỗ tôi cũng không thể chơi đùa được.
Lẽ nào Lý Hâm đã mắc bệnh thần kinh?
Lão Ngô hơi ngửa người về phía sau, dựa vào bàn, để tránh bản thân đứng không vững, mà ngã ngửa ra.
Cục diện nguy hiểm quá!
- Không tồi, thật không tồi, cứng đầu lắm!
Lý Thừa Quý cười lớn, rồi đứng lên, nhìn lão Ngô với vẻ dữ tợn, ngọn lửa trong mắt đang bùng lên.
- Đi thôi, tổng giám đốc Ngô, mời anh dẫn đường. Tôi thật sự muốn gặp một chút, rốt cuộc là người nào giỏi giang như vậy, khiến Lý đại công tử không thể rời đi được!
- Vâng, vâng, Cục trưởng Lý, mời, mời…
Lão Ngô đưa tay xoa mặt mình một lượt, ổn định tinh thần, liên thành mà nói, cúi người xuống, đưa tay về phía trước.
- Lão Khương, lão Trần, niêm phong công ty của y cho tôi!
Lý Thừa Quý giậm chân, hét một tiếng, âm thanh chấn động cả căn phòng.
- Vâng!
Hai người thanh niên trẻ khoảng ba mươi mấy tuổi đi theo sau Lý Thừa Quý liền vội vàng đáp lời. Mười mấy người khác lập tức xắn tay áo, chuẩn bị niêm phong công ty bất động sản.
- Cục trưởng Lý, Cục trưởng Lý, việc này… không hay lắm?
Lão Ngô sững sờ, vội vàng kêu lên, giọng nói cũng thay đổi.
Niêm phong thật sao?
- Tổng giám đốc Ngô, mong anh phối hợp với công việc của chúng tôi. Nếu không, chính là gây trở ngại cho người thi hành công vụ, ha ha, anh không muốn chúng tôi gọi điện thoại kêu đồng chí cục cảnh sát đến chứ? Làm không tốt còn bị tạm giam! Mong Tổng giám đốc Ngô suy nghĩ kỹ!
Người cán bộ Cục quản lý bất động sản không biết họ Khương hay họ Trần kia, đứng một bên nửa cười nửa không nói, trong giọng điệu, còn lộ vẻ châm chọc.
Quả nhiên rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!
- Haizz!
Lão Ngô cắn răng, quay đầu, bước một bước nặng nề, không nói thêm gì nữa, quay người ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc.
Lý Thừa Quý chắp hai tay sau lưng, dưới sự tháp tùng của mấy cán bộ trẻ tuổi, ưỡn ngực đi xuống cầu thang, trên mặt hiện lên một nụ cười ‘tàn nhẫn’.
Ai bảo anh đối nghịch với tôi!
Hôm nay nhất định phải để anh biết được thế nào là lợi hại!
- Các anh em, làm việc đi, niêm phong!
Đợi sau khi Lý Thừa Quý ra khỏi cổng công ty bất động sản, cán bộ phụ trách của cục quản lý bất động sản vừa rồi châm biếm lão Ngô, thò đầu ra cổng, khoát tay, rống lớn một tiếng.
Những tiếng ‘rầm rầm’ lớn vang lên, mấy chục thanh niên trẻ tuổi khỏe mạnh từ trên chiếc xe ô tô lúc nãy đậu ở cổng công ty bước xuống, trong tay cầm khóa, giấy niêm phong v.v... đi vào công ty bất động sản.
- Chủ tịch Lý, Chủ tịch Lý, bọn họ, thật sự niêm phong công ty…
Lão Ngô đi theo sau lưng Lý Thừa Quý, cuối cùng cũng không nhẫn nhịn được nữa, lấy điện thoại gọi cho Lý Hâm. nguồn
Điện thoại đổ chuông, một lúc sau, mới nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Lý Hâm:
- Không sao, cứ dể bọn họ niêm phong. Bọn họ có niêm phong thế nào đi nữa, lát nữa cũng phải xé bỏ cho chúng ta.
Cứng đầu quá!
Lão Ngô hoàn toàn hết chỗ nói.
Thật không biết Lý Hâm tiếp vị khách nào, mà lại không hề lo lắng như vậy.
Từ công ty bất động sản đến công viên bên hồ, đi bộ, cũng chỉ mất bảy tám phút. Tổng giám đốc Ngô lại cứ liên tục mời Cục trưởng Lý ngồi lên xe Audi của y, Lý Thừa Quý không thèm để ý, bước những bước lớn, còn có bốn năm cán bộ thuộc Cục quản lý bất động sản đi theo, nam có nữ có, người nào người nấy cũng hùng dũng oai vệ, sải bước đi.
Không cần nói cũng biết Lý Thừa Quý đã đầy một bụng tức, ngay cả một đám người đi theo, cũng đã tức đến mắt tóe lửa.
Mấy năm nay, cùng với sự phát triển của bất động sản ở Bắc Kinh, tình hình của Cục quản lý bất động sản thành phố cũng được nâng cao, không cần nói đến Cục trưởng, trưởng phòng, chủ nhiệm, cùng những cán bộ lãnh đạo có chức quyền, cho dù là ông cụ bảo vệ, cũng trở nên rất kiêu căng. Cho dù anh lái những chiếc xe hạng sang như Mercedes-Benz, BMW, khi đến trước tòa nhà ký túc xá của cán bộ Cục quản lý bất động sản, không cười một cái với ông cụ, mời một điếu thuốc, thì ông cụ dám đuổi anh ra khỏi cổng luôn.
Những nhà đầu tư có gan dám để Cục trưởng Lý đi gặp y, quả thật chưa từng có.
Hôm nay xem như mở mang kiến thức rồi.
Tuy nhiên, cũng có cán bộ trong lòng thầm kinh ngạc, Lý Hâm không phải là người như vậy! Ấn tượng trước đây của bọn họ, Lý Hâm chính là một thương nhân nho nhã, lễ độ, khiến người ta ưa thích.
Tại sao bỗng nhiên lại có tính cách này?
Rất nhanh, đoàn người của Cục trưởng Lý đã đi đến chỗ câu cá bên hồ.
Khung cảnh này, khiến Lý Thừa Quý tức giận đến mức gần như ngất xỉu.
Mấy chiếc ghế nằm được xếp ra, bốn người nằm thảnh thơi ở đó, trong tay cầm đồ uống, nếu không thì cũng kẹp một điếu thuốc, dưới chân có để cần câu, trước mặt là một hồ nước êm đềm, rất nhàn nhã.
Hoàn toàn làm như không thấy nhóm người của Cục trưởng Lý.
Còn giận hơn cả Cục trưởng Lý, chính là Tổng giám đốc Ngô, vội vàng chạy lên phía trước, đến trước chiếc ghế nằm của Lý Hâm, liên tục nói:
- Chủ tịch Lý, Chủ tịch Lý, Cục trưởng Lý đến rồi…
- Thế à? Mời y lại đây!
Lý Hâm ngồi dậy, đầu cũng không ngoảnh lại, trong tay cầm cần câu, rất chăm chú nhìn bong bóng cá dưới mặt nước.
Tổng giám đốc Ngô sững sờ ở đó, tiến thoái lưỡng nan.
Nói thật, y thật sự không dám chuyển lời của Lý công tử nữa.
- Ha ha, Lý công tử, thật có nhã hứng!
Lý Thừa Quý hít sâu một hơi, lại hít sâu nữa, cuối cùng cũng đè nén được lửa giận trong lòng, ngửa đầu cười ha hả, rồi nói.
- Hóa ra là Cục trưởng Lý. Cục trưởng Lý đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa.
Lý Hâm lúc này mới chậm rãi quay người lại, trên mặt lộ ra một nụ cười thản nhiên, ôn hòa nói. Trong ánh mắt cũng rất ôn hòa, dường như sự việc ‘niêm phong công ty’ đang ở cách đó không xa hoàn toàn không liên quan gì đến y.
- Không dám nhận!
Lý Thừa Quý ngẩng đầu, lạnh lùng nói.
- Hôm nay Cục trưởng Lý đích thân đến đây, không biết có việc gì?
Lý Hâm cười cười, không ngờ lại tiếp tục ngồi xuống, trong tay vẫn luôn nắm cần câu, cũng không có ý định chào hỏi Lý Thừa Quý.
- Ha ha, cũng không có việc gì quan trọng, chỉ là đến giải quyết một số việc. Cũng để báo cho Lý công tử biết, công ty Bất động sản Sở Thiên của anh, đang bị tình nghi sử dụng đất sai quy định, vi phạm quy định xây dựng, kinh doanh trái pháp luật, chúng tôi niêm phong công ty Bất động sản Sở Thiên theo đúng như quy định của pháp luật! Lý công tử có ý kiến gì không?
Lý Thừa Quý gằn từng tiếng, lạnh lùng nói.
- Công ty Bất động sản Sở Thiên của tôi?
Lý Hâm không khỏi mỉm cười, vừa cười vừa lắc đầu, dường như cảm thấy lời nói của Lý Thừa Quý rất buồn cười.
- Cục trưởng Lý, tôi nghĩ anh chắc đã lầm rồi, tôi là cán bộ của Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh Sở Nam, không phải thương nhân.
- Vậy à, vậy quá tốt rồi…
Lý Thừa Quý cười lạnh liên tục.
Lưu Nhị Ca đang hút thuốc chầm chậm quay đầu lại, nhìn y đánh giá với vẻ rất có hứng thú.