Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính đọc truyện mới nhất tại .
Chương 1196: Thế cục sau này của Ích Đông
Nhóm dịch Quan Trườngtarget
Nguồn: metruyen
Hai cha con đang tâm sự ở phòng khách, chuông cửa liền vang lên.
Lưu Gia Thành mỉm cười nói:
- Cô và dượng con đến đấy.
Văn phòng quân khu ở Bắc Kinh, biện pháp gác cổng cũng rất nghiêm mật, Lưu Thành Ái và Mã Quốc Bình hẹn buổi tối đến thăm anh hai chị hai, Lưu Thành Gia đương nhiên sớm đã nói với người gác cổng, tuyệt đối không phải ai cũng có thể đến quấy rầy tư lệnh Lưu.
Lưu Vĩ Hồng vội vàng đứng dậy đi mở cửa.
Quả nhiên là Mã Quốc Ái và Lưu Thành Ái đến rồi.
- Cô, dượng.
Mã Quốc Bình cười ha hả nói:
- Ha ha, Vĩ Hồng à, hai cha con đang tâm sự ư?
- Đúng vậy, tùy tiện tâm sự. Dượng, cô, bên này mời.
Lập tức Lưu Vĩ Hồng mời Mã Quốc Bình và Lưu Thành Ái ngồi xuống ghế sô pha, đặt trước mặt mỗi người một ly trà óng ánh vàng.
Mã Quốc Bình cười nói:
- Uống trà pha là một thói quen tốt, không vội vàng không hấp tấp, có thể hóa giải phiền muộn và nóng nảy. Tôi ở Ích Đông, lúc nghỉ ngơi, cũng sẽ pha trà, vừa pha trà vừa suy nghĩ một số vấn đề, rất có ích lợi.
Lưu Thành Ái liếc chồng một cái, cười nói:
- Em thấy anh đó là nhàm chán thì có?
Một câu nói làm mọi người cùng bật cười ha hả.
- Vĩ Hồng, mẹ cháu đâu?
Lưu Thành Ái nhìn xung quanh, không thấy Lâm Mỹ Như, lập tức hỏi.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Ở phòng ngủ nấu cháo điện thoại. Mấy nga chị em bạn thân của mẹ cháu, một khi tán gẫu thì mất một giờ, không ngạc nhiên chút nào.
- Vĩ Hồng, con dám nói xấu sau lưng mẹ?
Đang nói chuyện, phòng ngủ mở ra, Lâm Mỹ Như đi ra ngoài, tại chỗ “bắt được” Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Mẹ, đây đâu phải là nói xấu? Đây là khen mẹ.
- Ôi, mẹ sao lại không nghe ra đây là lời khen mình?
- Mẹ, căn cứ vào tâm lý học để phân tích, biểu hiện mong muốn là một dấu hiệu quan trọng của tuổi trẻ. Mẹ bây giờ nói chuyện với cô Tiêu, nếu vừa nói liền nói một hai tiếng không xong, đây chính là biểu hiện mong muốn rồi.
Lưu Vĩ Hồng liền lập tức nói bậy bạ.
Đối phó mẹ, cách của Lưu Vĩ Hồng từ trước đến nay nhiều không kể xiết.
Trong phòng khách tiếng cười không dứt.
Lưu Thành Ái hỏi:
- Chị hai, có phải chị định ngày mai bay đến Thiên Nhai phải không?
- Đúng vậy, Vũ Thường có thai cũng 6 tháng rồi, tôi trong lòng không yên, phải đi xem xem.
Lâm Mỹ Như lập tức nói, trên mặt đầy hứng khởi. Thời gian trước tin tức Vân Vũ Thường có thai long phượng làm bà cực kỳ vui. Lúc trước luôn oán giận Lưu Vĩ Hồng không hiểu tâm tư muốn ẵm cháu của bà.
Lưu Thành Ái vui vẻ nói:
- Được đấy, em cũng đi cùng chị. Khí hậu bên này thật lạnh. Nghe nói bên đó còn có mười mấy hai mươi độ cơ, không khí ven biển cũng trong lành.
Lâm Mỹ Như không khỏi mừng rỡ:
- Thật ư?
- Đương nhiên là thật, có lúc nào em lừa chị chưa?
- Bọn nhỏ em có thể bỏ lại sao?
Lưu Thành Ái cười nói:
- Không phải vẫn còn vài ngày mới khai giảng năm học sao? Không sợ. Cũng trưởng thành rồi, tự mình chăm sóc vài hôm cũng không thành vấn đề. Nếu không cho bọn chúng đến nhà chị cả ở vài ngày cũng được.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Cô sao lại không đưa bọn chúng cùng đi? Chơi vài ngày rồi về, vừa đúng kịp khai giảng, không chậm trễ.
Lưu Thành Ái và Lâm Mỹ Như liền liếc nhìn nhau một cái, vỗ tay vịn của sô pha, nói:
- Vĩ Hồng, ý này không tồi, dứt khoát đem tất cả cùng đi, mọi người ở cùng nhau cũng náo nhiệt.
Lâm Mỹ Như lại nhìn Mã Quốc Bình một cái, nói:
- Bọn nhỏ đều đưa đi, một mình Quốc Bình ở nhà không cô đơn sao?
Lưu Thành Ái lập tức nói:
- Khụ, anh ấy mới không cô đơn. Mấy ngày hôm nay bận đến nỗi hai chân không chạm đất, gót chân cũng không ở nhà được mấy tiếng đồng hồ, bọn nhỏ bình thường cũng không gặp được mặt anh ấy. Em phỏng chừng anh ấy ước gì ba mẹ con em đều đi hết cho rồi, một mình mừng rỡ được thanh tịnh.
Lưu Thành Gia và Lâm Mỹ Như liền mỉm cười.
Mã Quốc Bình cười nói:
- Ai, em đều là em nói, anh một tiếng cũng không kêu. Em đây gọi là muốn vu tội cho ai, cần gì phải nói nhiều?
Lưu Thành Ái liền trừng mắt, nói:
- Chẳng lẽ em nói oan cho anh sao? Anh thật vất vả mới về nhà đón Tết, liền trực tiếp coi nhà thành khách sạn, đi sớm về muộn. Anh xem xem từ mồng một đến mồng ba, ba ngày anh có ăn bữa cơm nào ở nhà không?
Xem ra Lưu Thành Ái có ý kiến với việc này thật.
Mã Quốc Bình cười khổ nói:
- Đây gọi là thân không do mình tự quyết định được.
Lần này về Bắc Kinh đón Tết, anh ta thật không phải về thăm vợ con, ít nhất đây không phải là “nhiệm vụ” chủ yếu. Lưu Vĩ Hồng và bên kia “chiến đấu”, đã đến giai đoạn đánh giáp lá cà, nhà họ Lưu “tổng động viên”, phát động hết thảy lực lượng, toàn lực ứng phó. Mã Quốc Bình một khoảng thời gian công tác rất dài ở Ban tổ chức Trung ương, lúc Lưu Thành Thắng, Lưu Thành Gia đều đảm nhiệm bên ngoài, là anh ta ở lại Bắc Kinh, hiệp trợ ông cụ “duy trì đại cục”, rất nhiều thế lực bên ngoài của nhà họ Lưu đều là do Mã Quốc Bình phụ trách quan hệ, thời khắc quan trọng, anh ta đương nhiên phải quay về, lại gia tăng thêm một lần quan hệ. Một vài quan viên ngoại tỉnh, thời điểm Tết âm lịch chạy đến Ích Đông, hiển nhiên không hợp với lẽ thường. Nhưng chạy đến Bắc Kinh lại làm cho bất cứ ai cũng không thể nói được gì.
Tết âm lịch còn không chạy đến Bắc Kinh kéo chút quan hệ còn đợi đến khi nào?
Mã Quốc Bình hận không thể đem chính mình phân thành hai nửa để ứng phó cục diện này.
Lưu Thành Ái đương nhiên cũng biết ngọn nguồn, chỉ là miệng nói thầm vài câu mà thôi, sẽ không ngăn cản Mã Quốc Bình đi hoạt động đại sự.
- Chị hai, nghe nói Vũ Vân Thường mang song thai, lại còn là thai long phượng có đúng không?
Lưu Thành Ái trách móc chồng vài câu, sau đó liền không để ý đến y, lập tức hướng Lâm Mỹ Như hỏi, vẻ mặt tươi cười.
Lâm Mỹ Như lập tức cũng vui vẻ ra mặt, liên tục gật đầu, nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, em không biết, lúc vừa nghe tin này chị quả thực không dám tin. Về mặt y học, chỉ có một phần mấy trăm nghìn tỷ lệ như vậy.
- Hì hì, lần này chị được vui vẻ rồi. Có điều, đứa nhỏ này sinh ra ai sẽ nuôi? Vũ Thường e rằng cũng không có thời gian nhỉ? Nó bây giờ là bà chủ lớn, cực kỳ nhiều việc.
Lưu Thành Ái lại lo lắng, hỏi.
Lâm Mỹ Như nói:
- Vũ Thường và chị thương lượng rồi, đứa nhỏ sinh ra nó tự nuôi. Việc công ty giao cho cấp dưới lo, kiếm tiền hay không không quan trọng, đứa nhỏ mới là cốt yếu.
Lưu Thành Ái liền gật gật đầu, nói:
- Là lý này, em cũng hoàn tòan đồng ý phương án này. Trên thế giới này, tiền thì kiếm không hết… Ai, Vĩ Hồng, cháu có ý kiến gì?
Lưu Vĩ Hồng cười khổ một tiếng, nói:
- Cô, chuyện này không đến lượt cháu phát biểu ý kiến. Mẹ cháu và vợ cháu không biết có bao nhiêu ý kiến rồi. Cháu chỉ vừa mở miệng ngay lập tức liền bị mắng, vẫn là học cách ngoan một chút thì tốt, đỡ phải chịu mắng.
Lưu Thành Ái liền ha ha cười trộm.
Lâm Mỹ Như con mắt trừng lên, nói:
- Chẳng lẽ mẹ nói oan con sao? Con có thời gian nuôi con? Trong đầu con lúc nào không đầy ắp việc quốc gia đại sự?
Đó là sự thật.
Phó cục trưởng Lưu cúi đầu thụ giáo, không dám già mồm.
Thấy một trận răn dạy đem đứa con trai “mắng” yên, Lâm Mỹ Như liền vô cùng đắc ý, nói với Lưu Thành Ái:
- Thành Ái, đi, chúng ta đi vào trong phòng nói chuyện, không tham gia chủ đề quốc gia đại sự của bọn họ, không có chút thú vị nào.
Lưu Thành Ái bây giờ cũng là cán bộ cấp Giám đốc sở, có điều nhiệt tình với chính trị lại dần dần nguội đi. Lúc trước, lúc Mã Quốc Bình chức vụ không cao, Lưu Thành Ái còn thích tham gia, bây giờ nhà họ Lưu đông con nhiều cháu, mấy anh em đều giữ chức vụ quan trọng, Lưu Thành Ái ngược lại mặc kệ việc chốn quan trường. Để các vị Đại lão gia quan tâm là được, tự mình vẫn là thanh thản hưởng thụ cuộc sống, làm chức vợ thoải mái.
Lập tức hưởng ứng sự kêu gọi của chị hai, chị em hai người đi khỏi phòng khách, trực tiếp đến phòng ngủ, đem ba Đại lão gia ném lại không thèm quản.
Phòng bên này, Lưu Thành Gia, Mã Quốc Bình, Lưu Vĩ Hồng ngơ ngác nhìn nhau.
Lưu Thành Gia cười nói:
- Đây rõ ràng là quá phân biệt.
Lưu Vĩ Hồng cũng cười nói:
- Đây gọi là bất đồng không phân vi mưu.
Nói xong cầm lấy thuốc lá trên bàn trà, kính mời Lục Gia Thành và Mã Quốc Bình, tự mình cũng châm một điếu, liền nuốt sương nhả khói trong phòng khách.
Nhả khói ra, Mã Quốc Bình nói:
- Vĩ Hồng, cháu hình như có chút ý kiến với đồng chí Phương Tâm Võ?
Lúc nói lời này, Mã Quốc Bình đã thấy có chút quái dị. Lưu Vĩ Hồng, một người mới hai mấy tuổi, ở tận Bắc Kinh, chưa từng đến Ích Đông, lại có” ý kiến “đối với Bí thư Tỉnh ủy Ích Lâm. Hơn nữa trước mặt Lưu Thành Thắng và Mã Quốc Bình nói ra, quả thực lộ ra vài phần cổ quái.
Trên thực tế, Mã Quốc Bình tối nay đến thăm hỏi Lưu Thành gia cũng vì chuyện này.
Đối với câu hỏi của Mã Quốc Bình, Lưu Vĩ Hồng sớm đã nghĩ ra lời đáp, nói:
- Dượng, cũng không phải có ý kiến gì với Bí thư Phương, Cháu chỉ cảm thấy, xem thế cục hiện nay của Ích Đông vẫn là xem nhiều chút thì tốt hơn, đi đến quá gần, không mấy thích hợp.
Mã Quốc Bình hơi hơi gật đầu nói:
- Dượng cũng nghĩ như vậy. Vì vậy về phương diện khảo sát cán bộ, dượng càng thêm thiên về sức sống của tuổi trẻ, cán bộ có kiến thiết kinh tế độc đáo.
Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười.
Ở điểm này, cách suy nghĩ của Mã Quốc Bình và hắn hoàn toàn giống nhau. Lý lịch nhậm chức của Mã Quốc Bình, hơn một, gần như chỉ làm việc ở tổ chức bộ môn. Loại sơ yếu lý lịch này, lấy xuất thân của y mà nói, cấp dưới Thứ trưởng sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn, nhưng nếu hướng lên trên, đường vô vùng hẹp, bình thường chỉ có thể vào lúc chuyển giao giữa ban ngành công tác Đảng. Trước mắt Lưu Thành Thắng là Trưởng ban tổ chức Trung ương, khả năng Mã Quốc Bình được nâng ột cấp điều về Ban tổ chức Trung ương là vô cùng nhỏ. Có thể suy nghĩ đầy đủ, chỉ có Ủy ban Kỷ luật Trung ương, văn phòng Trung ương, bộ liên trung và Mặt trận Tổ quốc và một số ít ban ngành.
Lời vừa nãy của Mã Quốc Bình, đã nói rõ y muốn phát triển sang phía ngang, Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, trực tiếp can dự công tác kinh tế, hiển nhiên không thể thực hiện. Nhưng trọng điểm khảo sát đề bạt một đám cán bộ am hiểu kiến thiết kinh tế lại là có thể, cũng là một loại biểu thị gián tiếp. Trong trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, chủ tịch Tỉnh Ích Đông đương nhiệm, thời gian tại vị không hề dài, nghe nói mâu thuẫn với Phương Tâm Võ cũng khá sâu. Bởi vì ở một thế giới song song khác, vụ Phương Tâm Võ chấn động một thời, Lưu Vĩ Hồng liền đối với khoảng thời gian cải biến lãnh đạo chủ yếu của Tỉnh Ích Đông, có chút lưu ý, trong đầu còn có ấn tượng đại khái.
Nếu Mã Quốc Bình phải tranh thủ chức vụ này, cũng không phải hoàn toàn không được.