Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính (.
Chương 1185: Bất cứ giá nào (P2)
Nhóm dịch Quan Trườngtarget
Nguồn: metruyen
Văn phòng với phong cách cổ xưa chợt yên tĩnh.
Ánh mắt, Hạ Cạnh Cường và Phương Lê, nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng, trong mắt đều hiện lên chút kinh ngạc. Sớm biết Lưu nhị là cái “Đại Pháo”, quả nhiên là danh bất hư truyền, không ngờ ngay trước mặt Phó thủ tướng Hồng, cũng dám nã pháo. Coi như là thực sự can đảm.
- Cải cách y tế thì sao? Anh nói đi!
Lát sau, Phó thủ tướng Hồng trầm giọng nói.
Mặc kệ Phó thủ tướng Hồng có phải đồng ý với lời nói của Lưu Vĩ Hồng hay không, nếu đã nói trước, nói thoải mái, tức là muốn Lưu Vĩ Hồng nói ra hết suy nghĩ trong lòng.
Dù sao bây giờ mới đang nghiên cứu thảo luận, không phải hội nghị thường vụ của nội các Chính phủ.
- Vâng, phó Thủ tướng.
Lưu Vĩ Hồng cao giọng đáp.
- Mức độ trọng yếu của cải cách y tế cũng không kém với cải cách giáo dục, so với cải cách giáo dục còn đề cập tới nhiều mặt hơn, cũng càng phải thận trọng suy xét, không thể dễ dàng tiến hành. Khó khăn trên lĩnh vực y tế chăm sóc sức khỏe và giáo dục của chúng ta có rất nhiều điểm giống nhau. Cơ sở kém, nền tảng mỏng, thiết bị lạc hậu, tính phổ cập thấp. Quần chúng ở rất nhiều địa khu xa xôi, bị bệnh không có chỗ khám bệnh, chỉ có thể cố gắng chịu đựng. Loại hiện tượng này, phải thay đổi, nhưng đồng dạng, không thể tiến hành thị trường hóa sản nghiệp hóa, chỉ có thể lấy tư cách chính phủ để giải quyết là chính.
Hạ Cạnh Cường nói chen vào:
- Phó cục trưởng Lưu, tất cả lĩnh vực dân sinh, nếu đều có thể do chính phủ giải quyết, đương nhiên là tốt nhất. Nhưng căn cứ tình hình thực tế hiện tại, nếu toàn bộ lĩnh vực đó đều phải do chính phủ gánh vác, về phương diện thời gian, sẽ thật sự rất dài, chúng ta bị vây hãm trong tình trạng khó khăn lâu dài về tài lực, giáo dục cũng tốt, y tế cũng tốt, phải được phổ cập toàn diện, đề cao trình độ kỹ thuật, chỉ sợ trong thời gian hai mươi, ba mươi năm cũng khó có thể làm được.
Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười, lập tức nghiêm mặt nói:
- Chủ tịch thành phố Hạ, thật ra tôi còn không lạc quan giống như anh. Nếu chính phủ gánh vác toàn bộ thì trong hai mươi, ba mươi năm, chúng ta có thể từ lĩnh vực giáo dục và lĩnh vực y tế vượt qua hoặc là cơ bản tiếp cận trình độ phát triển của các nước phương Tây, làm được như vậy quả thật quá tốt. Hai mươi, ba mươi năm, đối với một cá nhân mà nói có lẽ là một thời gian không ngắn, nhưng đối với một quốc gia, đối với một chính quyền, thời gian hai mươi, ba mươi năm, thật sự không dài. Từ xưa tới nay, cái gọi là uy thế, ít nhất đều đã trải qua thời gian tích lũy dài như vậy. Ví dụ như thời Văn Cảnh trị vì, Trinh Quán trị vì, Khai Nguyên uy thế vân vân, trên cơ bản đều là mượn lực của hai, ba Hoàng đế lớn, hoặc là có thời gian trị vì đặc biệt dài của một Hoàng đế, thống trị cả nước hơn mười năm, từ từ mới đạt tới tiêu chuẩn như vậy. Tương đối mà nói, cái gọi là phục hưng cai trị, sẽ cần một thời gian lâu dài. Tích lũy không đủ, cũng không thể liên tục tỏa sáng được bao lâu. Nước Mĩ từ chiến tranh nam bắc chấm dứt đến xưng bá toàn cầu, cần gần một trăm năm, Anh quốc phát triển trở thành đế quốc mặt trời không bao giờ lặn cũng cần thời gian dài. Tôi cho rằng, tất cả lĩnh vực giáo dục và y tế đều là cơ sở thượng tầng của quốc gia, là nền tảng cấu thành xã hội hài hòa ổn định. Trên hai phương diện này chúng ta không thể chỉ vì cái trước mắt, phải bàn bạc kỹ hơn. Tiến hành theo chất lượng, từng năm gia tăng đầu tư, dùng thời gian ba mươi, bốn mươi năm, để hoàn thiện toàn bộ hệ thống. Vì quần chúng cả nước, cung cấp giáo dục và dịch vụ y tế giá thấp mà chất lượng, đối với ổn định trật tự xã hội, ổn định cảm xúc quần chúng có hiệu lực rất rõ ràng. Đây là kế hoạch lâu dài, cũng là cơ sở duy trì địa vị cầm quyền không gì phá nổi của Đảng ta.
Phương Lê khẽ cười, nói:
- Phó cục trưởng Lưu, thủ lĩnh vĩ đại từng dạy bảo chúng ta, mười ngàn năm lâu lắm chỉ là một sớm một chiều. Nếu dựa theo phương thức này mà làm, giáo dục và y tế, sẽ chiếm dụng thu nhập tài chính rất lớn. Ngược lại mà nói, tài chính đầu tư kinh tế phát triển liền ít đi, tốc độ phát triển kinh tế sẽ chậm lại, cứ thế mãi sẽ là một tổn thất rất lớn.
- Chủ nhiệm Phương, mục tiêu phát triển kinh tế của chúng ta là gì? Là dân giàu nước mạnh! Chỉ có quần chúng giàu có, quốc gia mới thực sự hùng mạnh. Hiện tại, chúng ta hy sinh ích lợi của phần lớn bản thân quần chúng, để đổi lấy tốc độ kinh tế quốc dân, tốc độ phát triển siêu cao, như vậy ý nghĩa phát triển kinh tế ở chỗ nào? Quốc gia giàu có, không có nghĩa là quần chúng giàu có. Ngược lại, quần chúng giàu có, quốc gia nhất định giàu có. Bốn mươi năm trước, chúng ta thực hành biểu đồ tỉ số công nông nghiệp, hy sinh ích lợi của phần lớn nông dân ở nông thôn, để gia tốc phát triển công nghiệp. Có lẽ không được bao lâu, chúng ta chắc chắn đã phải bỏ ra rất nhiều tiền vàng và tinh lực nhưng lại không trợ giúp cho nông thôn phát triển. Mất nhiều hơn được. Chúng ta nhất định phải nghĩ ra biện pháp khiến toàn thể quần chúng đều có được một cuộc sống yên ổn giàu có. Như vậy, quốc gia mới có thể có sinh lực lâu dài, quần chúng mới có thể ủng hộ một cách chân thành. Bất luận là khó khăn gì, chúng ta đều có thể vượt qua. Xin thứ cho tôi nói thẳng, chúng ta chỉ cần dùng ba mươi năm hay là dùng bốn mươi năm vượt qua tổng sản lượng kinh tế của Mỹ, Nhật cũng không quan trọng. Đó đơn giản là sự nổi danh bề ngoài. Nếu hy sinh một chút tốc độ phát triển kinh tế, dùng vài lần mười năm hai mươi năm để đuổi kịp Mỹ, Nhật, lại có thể hoàn thiện cấu trúc một xã hội, bảo đảm hệ thống, làm cho quần chúng nhân dân thực sự có được một cuộc sống hạnh phúc, như vậy mới thực sự là có lợi.
Phương Lê hơi hơi gật đầu, không nói gì nữa.
Phó thủ tướng Hồng nói:
- Như vậy, dựa theo suy nghĩ của cậu, phải tiến hành cải cách giáo dục và cải cách y tế như thế nào?
Hai mắt ông ta sáng ngời có thần nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng.
Phương Lê và Hạ Cạnh Cường đều không kìm lòng nổi mà ngồi thẳng người lại.
Tới điểm mấu chốt rồi. Lưu Vĩ Hồng kịch liệt phản đối phương pháp cải cách giáo dục và y tế hiện hành như thế, thì còn phải xem lại bản thân anh, có biện pháp hay không khó, nhưng phải làm thật tốt, mới là khó khăn lớn.
Lưu Vĩ Hồng đối với vấn đề này, hiển nhiên sớm đã có sự chuẩn bị, lập tức nói:
- Phó Thủ tướng, tôi nói sơ qua về suy nghĩ của mình, mong ông tham khảo thêm.
- Được.
Phó thủ tướng Hồng ung dung thản nhiên, nhẹ nhàng trả lời một tiếng
- Vẫn nói đến cải cách giáo dục trước. Giáo dục, không chỉ là truyền thụ tri thức, kỹ thuật tiến bộ, cũng là kế thừa văn minh, tiếp nối đạo đức. Nếu trên lĩnh vực giáo dục xuất hiện hiện tượng không công chính trong phạm vi lớn, rất khó tin tưởng trong hoàn cảnh như vậy có thể đào tạo ra học sinh có tâm lý khỏe mạnh, đạo đức cao thượng. Càng thêm không thể nào nói đến kế thừa văn minh và tiếp nối đạo đức. Cho nên, tôi kiên trì cho rằng, giáo dục hẳn là việc chính mà chính phủ có thể tự mình giải quyết. Học phí, phụ phí phải được khống chế ở vị trí thấp nhất của một trục hoành. Tuyệt đối không thể buông trường công lập ra, phải do chính phủ mạnh mẽ khống chế. Trong giai đoạn hiện nay, chúng ta còn chưa có điều kiện để làm giáo dục phổ cập, nhưng cũng không thể làm giáo dục chạy theo hiệu quả và lợi ích. Lúc tôi ở Bình Nguyên, từng nghiên cứu thảo luận qua với Chủ tịch thành phố Hạ về vấn đề này. Nói tới một bộ phận nhỏ quần chúng giàu có trước, họ sẽ có yêu cầu rất cao đối với giáo dục, hy vọng dùng thêm một ít tiền, có thể hưởng thụ càng nhiều tài nguyên. Đây là điều có thể. Trong phạm vi cả nước, giáo dục công lập, phải là chủ thể, giáo dục dân lập, chỉ có thể là bổ sung. Cụ thể mà nói, trong giáo dục cao đẳng, học viện, có thể lựa chọn một vài học viện thử tiến hành cải cách công tư hợp doanh, tận dụng đầu tư bên ngoài và tầng lớp dân chúng tư bản. Nhưng không thể buông ra toàn bộ, phải có tỉ lệ nhất định, và phải có sự giám sát và dẫn đường nhất định, làm thí điểm trước. Cùng lúc đó, trong thành thị lớn có điều kiện, có thể thích hợp buông việc xây dựng tiểu học tư nhân. Về phương diện thu phí, có thể gia tăng mở rộng. Quốc gia và chính phủ, chủ yếu là tập trung tài lực, hoàn thành cơ sở giáo dục phổ cập trong cả nước. Trọng điểm là trợ giúp nhất định cho cao đẳng và học viện có thực lực, tăng mạnh nghiên cứu sức mạnh khoa học. Vốn tư nhân và tư bản tư nhân, bọn họ theo đuổi chính là thu hồi phí tổn nhanh, lợi nhuận nhanh. Tôi cho rằng, có thể hoàn toàn buông ra trường học huấn luyện kỹ thuật và kỹ năng, để tư bản tư nhân tiến vào. Bọn họ muốn ngắn mà nhanh, hơn nữa mức độ kết nối trong thị trường rất cao, sau khi học sinh tốt nghiệp ở các trường dạy nghề, lập tức có thể tham gia công tác. ' alt='' >Trái lại mà nói, thu phí có thể hơi ột chút, cơ bản quần chúng có thể chấp nhận được. Mặt khác, việc phát triển kỹ thuật công nghệ cao và bồi dưỡng nhân viên kỹ thuật công nghệ cao cũng có thể giao cho thị trường làm. Nước ngoài rất nhiều công ty lớn, đều có bộ nghiên cứu phát triển của chính mình, hoặc là công ty độc lập hạch toán, nghiên cứu phát triển, tự chịu trách nhiệm lời lỗ. Xí nghiệp chủ động liên minh với học viện cao đẳng có thực lực hùng hậu, hợp tác nghiên cứu phát triển kỹ thuật, bồi dưỡng nhân tài. Phương thức này, tôi cho rằng rất đáng để chúng ta tham khảo. Chúng ta chẳng những phải buông ra, hơn nữa còn phải mạnh mẽ cổ vũ và trợ giúp cho loại hình thức công ty liên doanh phát triển nghiên cứu công nghệ cao. Nhưng chủ thể giáo dục, phải khống chế trong tay chính phủ, không thể thả lỏng, càng không thể buông ra.
- Lĩnh vực cải cách y tế chăm sóc sức khỏe, và cải cách giáo dục có rất nhiều chỗ liên quan với nhau, liên quan đến hàng ngàn hộ gia đình. Một khi sản nghiệp hóa, bệnh viện cũng tốt, bác sĩ cũng tốt, công ty chế dược và người đại lý cũng tốt, trăm phương nghìn kế nghĩ cách kiếm lợi từ người bệnh, biến người bệnh trở thành thịt Đường Tăng, ai cũng muốn ăn một miếng cắn một ngụm. Thời điểm mà các sản phẩm trở nên xa xỉ, phí trị liệu trở nên cao không thể với tới, có thể sẽ phải thấy nó ảnh hưởng và đả kích tới hình tượng trầm trọng tới mức nào. Cái danh tiếng xấu này, lưng chúng ta thật không gánh vác nổi!
Lưu Vĩ Hồng từ từ nói.
Phương Lê khẽ biến sắc, đồng tử hơi thu hẹp lại một chút.
Thật lớn mật!
Phó thủ tướng Hồng lại vẫn ung dung thản nhiên, nói:
- Suy nghĩ của cậu có công tư trọn vẹn cả đôi đường hay không?
- Đúng vậy, phó Thủ tướng. Chúng ta có thể cho phép bệnh viện tư nhân tồn tại. Ở phần lớn các vùng nông thôn thôn xa xôi, chúng ta chẳng những cho phép, hơn nữa còn cổ vũ mở phòng khám tư nhân. Lúc y tế của quốc gia tạm thời chưa được phổ cập một cách toàn diện, phòng khám tiểu tư nhân, có thể có tác dụng nhất định. Ngoài ra, đối với giá cả đơn thuốc và không phải đơn thuốc, cũng phải chia ra mà khống chế. Lập pháp rõ ràng, không để cho người khác có thể thừa dịp đầu cơ. Tuy nhiên, cải cách y tế và cải cách giáo dục còn có một sự khác biệt rất lớn, đó là giữ gìn và hoàn thiện chế độ. Chúng ta hẳn là phải nghiên cứu thảo luận, và tiến hành làm thí điểm nhiều hơn về chế độ này. Điều chính phủ Trung ương và chính quyền địa phương phải làm, chính là cam đoan đảm bảo tài chính được dùng đúng chỗ, không để bị tham ô. Cùng lúc đó, chính phủ cố gắng phổ cập về y tế chăm sóc sức khỏe. Về phương diện khác, phải cố gắng giữ gìn và hoàn thiện chế độ, tất yếu phải cổ vũ chế độ bệnh viện tư nhân. Vài thập niên sau, tin tưởng chúng ta có thể làm tốt công tác làm này.
- Cậu phát biểu xong rồi sao?
- Đúng vậy, phó Thủ tướng, bài phát biểu của tôi xong rồi.
Lưu Vĩ Hồng nhìn về phía Phó thủ tướng Hồng, lễ phép nói.
Ngoài dự liệu của Phương Lê, Phó thủ tướng Hồng không phát biểu ý kiến của mình, trầm tư một lát, nói với Lưu Vĩ Hồng:
- Sửa sang lại ý kiến của cậu, làm một báo cáo riêng biệt rồi đưa cho tôi xem.
Giọng điệu rất bình tĩnh.
- Vâng, rất vui lòng ạ!
Lưu Vĩ Hồng thẳng người, cao giọng đáp