Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1183: Chủ tịch Thành phố Hạ “Phản cung”.
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: metruyen
- Vâng, Phó thủ tướng!
Hạ Cạnh Cường đứng thẳng người lên, cao giọng đáp, tinh thần rất sung mãn. Hiển nhiên là trước lúc y đến đã có chuẩn bị tâm lý một cách đầy đủ trước rồi.
- Chuyện này, tôi nói ba suy nghĩ. Điểm đầu tiên, tôi thấy cải cách kinh tế trước mắt của chúng ta, điều quan trọng nhất chính là cải cách mô hình kinh tế ban đầu. Việc này không thể toàn diện, mô hình đều do chính phủ thống nhất quản lý, thống nhất trù tính, thống nhất điều chỉnh, rất rõ ràng đã không theo kịp với sự phát triển của thời đại. Đất nước lớn như vậy, công việc nhiều như thế, không có khả năng làm được chu đáo tất cả. Vì vậy chúng ta nên bỏ loại mô hình này, đem tất cả trí tuệ và năng lực của toàn thể quần chúng nhân dân phát huy hết ra ngoài, đảm nhiệm rất nhiều những công việc trước đây do chính phủ thống nhất quản lý. Như vậy Chính phủ có thể rảnh tay, quan tâm đến vấn đề trọng yếu, cũng có thể tập trung tinh lực, tài lực, vật lực tiến hành đầu tư hạng mục lớn, hạng mục cơ bản. Nhanh chóng thay đổi cục diện cơ sở vật chất cũ kỹ của chúng ta. Tôi nghĩ dùng bất cứ biện pháp nào để cải cách kinh tế, đều nên được tạo dựng trên đại tiền đề này.
Ngữ điệu của Hạ Cạnh Cường không vội vàng không hấp tấp, có vẻ đã tính trước kỹ càng.
Hai hàng lông mày của Lưu Vĩ Hồng nhíu một chút.
Hạ Cạnh Cường bất đắc dĩ phải viết bản báo cáo kia, thực ra trong sâu thẳm nội tâm, vẫn như trước kiên trì quan niệm của mình. Vì vậy, vừa đứng lên liền nói đến đại cục thế cải cách mở cửa, vì phát ngôn của mình đặt một nhạc dạo.
Phó thủ tướng Hồng từ chối cho ý kiến, trầm ngâm lắng nghe, Phương Lê cũng vậy, nhìn không ra nội tâm anh ta nghĩ gì. Vốn dĩ lần này triệu kiến, anh ta không hề nghe nói bao gồm cả bản thân mình. Bây giờ Phó thủ tướng Hồng mời anh ta ở lại, rốt cuộc là nhất thời nảy ra ý nghĩ hay sớm đã quyết định, khó mà biết được. Nhưng trong lòng Phương Lê biết rõ, diễn viên chính hôm nay là Hạ Cạnh Cường và Lưu Vĩ Hồng, anh ta chủ yếu là dự thính. Trên công vụ, anh ta dù sao cũng là Cục trưởng Cục giám sát, về cá nhân, chưa chắc đã không thể coi hành động này của Phó thủ tướng Hồng là nhằm bồi dưỡng anh ta. Tìm hiểu thêm về các con cháu quý tộc thời đại mới như Lưu Vĩ Hồng và Hạ Cạnh Cường, chắc chắn không phải là chuyện xấu.
- Điểm thứ hai, tôi nghĩ cải cách giáo dục và y tế, bắt buộc phải tiến hành, hơn nữa thực hiện càng sớm càng tốt. Phương hướng lớn, đây là chính xác. Mô hình giáo dục và y tế của của chúng ta, đã sử dụng mấy chục năm, về cơ bản từ lúc bắt đầu lập quốc đến nay không có thay đổi gì. Mô hình như thế này, có mặt tốt, cũng có mặt xấu. Mặt tốt là quần chúng khá quen thuộc với mô hình này, đại đa số quần chúng cũng khá tiếp thu loại mô hình này, giá cả rẻ tiền, lợi ích thực tế. Nhưng chúng ta cũng nên nhìn thấy, bất cứ sự vật nào đều có hai mặt không giống nhau. Có lợi tất có hại. Chính sách 100% là có lợi, không có khiếm khuyết là không tồn tại. Mô hình giáo dục và y tế hiện hành, khiếm khuyết lớn nhất chính là thể chế cứng nhắc, chất lượng không cao. Không có cạnh tranh sẽ không có phát triển. Mọi người đều thỏa mãn với hiện tại, giậm chân tại chỗ, qua loa cho xong. Tổng thể mà nói, trình độ giáo dục của nước ta ở giai đoạn này còn rất thấp, tất cả đều do Chính phủ xử lý, tỷ lệ phổ cập cũng rất thấp. Bất luận là tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông hay là học viện giáo dục, cao đẳng, số lượng thiếu nghiêm trọng, hoàn toàn không thể đáp ứng nhu cầu của toàn thể quần chúng nhân dân. Ví dụ kì thi đại học của chúng ta, tỷ lệ trúng tuyển rất thấp, bị quần chúng gọi là “thiên quân vạn mã”, qua cầu độc mộc. Chỉ có một số cực ít người mới có thể thi đỗ đại học, vào đại học tiếp tục đào tạo sâu. Mọi người đều biết, chất lượng và số lượng của các cao đẳng, học viện mới là nhân tố mấu chốt quyết định khả năng cạnh tranh về khoa học kỹ thuật của một đất nước. Chúng ta có số nhân khẩu lớn nhất trên thế giới, nhưng lại không có số lượng cao đẳng, học viện lớn nhất thế giới. Nếu như tính toán theo trị số tương đối, số lượng cao đẳng, học viện bình quân theo đầu người và số lượng tuyển sinh của chúng ta, đều nằm trong số những trình độ thấp nhất trên thế giới. Đạo lý cũng như vậy, nhân tài kỹ thuật cấp à chúng ta bồi dưỡng ra, số lượng có giá trị tương đối cũng rất thấp. Cứ thế mãi, lực cạnh tranh về khoa học kỹ thuật của chúng ta so với các nước tiên tiến trên thế giới sẽ càng ngày càng xa. Vì vậy, cải cách bắt buộc phải tiến hành!
Hạ Cạnh Cường chậm rãi nói, sau khi nói một đoạn, bưng cốc trà lên, nhẹ nhàng uống vào.
Ở trước mặt người lãnh đạo trung tâm lĩnh vực kinh tế quốc gia, tâm sự cách nhìn của mình về kiến thiết kinh tế, Hạ Cạnh Cường cũng không thể một chút cũng không hồi hộp, khô miệng là một hiện tượng tất nhiên.
- Về phần bảo hiểm y tế, tình hình cũng không khác gì so với giáo dục, rất không lạc quan. Một mặt, thiết bị y tế của chúng ta rất cũ kỹ, tỷ lệ phổ cập y tế rất thấp, có rất nhiều quần chúng nông dân ở vùng sâu vùng xa, ngay cả bảo hiểm y tế cơ bản nhất cũng không có. Bệnh nặng một chút, nếu muốn đến viện y tế thị trấn khám thì phải đi bộ mấy tiếng đồng hồ. Mà thầy lang nông thôn, bất luận là về mặt kỹ thuật, thiết bị hay là trình độ phổ cập y tế, đều cách xa mức cần thiết. Muốn nâng cao trình độ y tế, nâng cao tỷ lệ phổ cập bảo hiểm y tế cần đầu tư một số lượng lớn tài chính. Vì thế, cải cách cũng là bắt buộc phải làm. Tài lực chính phủ không đủ, nên tìm cách mở rộng nguồn vốn đầu tư cải cách, điều chỉnh giá cả thích hợp, tôi cho rằng là nên.
Nói đến đây, Hạ Cạnh Cường dường như đã hoàn toàn vứt bỏ báo cáo tự mình viết kia đi, trực tiếp giữ vững ý kiến lúc trước của mình. Điều này cũng rất dễ hiểu, bản báo cáo kia vốn không phải do anh ta tự mình nghĩ rồi viết, đơn giản là tiến hành một “thỏa hiệp” nào đó với Lưu Vĩ Hồng, miễn cho chính mình lay động. Bây giờ trước mặt Phó thủ tướng, anh ta đương nhiên giữ vững ý kiến của mình. Trên thực tế cũng là nói rõ cho Phó thủ tướng, người khởi xướng phần báo cáo kia, là người một khác đang ngồi trước mặt ông, không phải Hạ Cạnh Cường tôi.
Nhưng mặc kệ thế nào, bản báo cáo kia trước sau vẫn là lấy danh nghĩa của Thành ủy và Ủy ban nhân dân Thành phố Bình Nguyên gửi lên, Chủ tịch Tỉnh, Bí thư tỉnh Lũng Tây đều đã ký tên cho ý kiến văn bản. Hạ Cạnh Cường thật sự muốn đem bản thân mình hoàn toàn thoát ra, chỉ sợ không dễ như vậy. Hiện tại Phó thủ tướng cho anh ta cơ hội này, cho anh ta ở trước mặt nói ý kiến và suy nghĩ của bản thân, chưa chắc các đồng chí lãnh đạo chủ yếu Trung ương cũng cho anh ta cơ hội này. Lấy bố cục chính trị trước mắt mà nói, vài vị đầu sỏ ở cấp cao nhất, đại đa số ý kiến đều có khả năng là có khuynh hướng ủng hộ cải cách lần này của Phó thủ tướng Hồng.
Mà người có khuynh hướng theo ý kiến của Lưu Vĩ Hồng, lại chủ yếu là các nguyên lão ở bộ phận tuổi cao đức trọng, đã không còn ở vị trí tuyến đầu.
Hơn nữa, Hạ Cạnh Cường nếu đã viết bản báo cáo kia, cũng phải vì báo cáo của mình nói vài câu, không thể phủ định hoàn toàn. Về chính trị, đó là biểu hiện tương đối ngây thơ.
- Đương nhiên, cho dù là biện pháp cải cách như thế nào, cũng không thể chỉ có lợi mà không có hại. Chúng ta hiện tại tiến hành cải cách giáo dục và y tế, nhất định phải buông ra một phần giá cả, quả thực sẽ tăng một phần gánh nặng cho quần chúng, số ít những gia đình tương đối khó khăn sẽ xuất hiện hiện tượng không đủ tiền đi học, không đủ tiền khám bệnh. Đối với tình hình này, chúng ta cũng phải coi trọng đầy đủ. Cá nhân tôi nhận thấy, có thể từ phương diện hoàn thiện bảo hiểm xã hội để bắt tay vào giải quyết những vấn đề này. Đối với những gia đình khó khăn sẽ trợ giúp một phần trợ cấp và cứu giúp nhất định. Đây cũng là ý kiến chủ yếu của Ủy ban nhân dân và Thành ủy Thành phố Bình nguyên, phải quan tâm đến cuộc sống nhân dân, gia đình khó khăn, đặc biệt là những gia đình đặc biệt nghèo, phải có sự quan tâm chú ý đặc biệt, thể hiện sự quan tâm của Đảng và Chính phủ đối với bọn họ.
- Vì vậy, ý kiến của cá nhân tôi chính là cải cách giáo dục và y tế, tình thế bắt buộc phải làm, phương hướng lớn là chính xác, về phương pháp phương thức cụ thể, có thể nghiên cứu thảo luận nhiều hơn, cố gắng hết sức để làm hoàn thiện hơn một chút. Bảo đảm tuyệt đại đa số trẻ em có đủ tiền để đi học, tuyệt đại bộ phận quần chúng có đủ tiền khám bệnh. Đây là trách nhiệm của Chính phủ. Phó thủ tướng, lời phát biểu của tôi đã kết thúc!
Hạ Cạnh Cường hướng về phía Phó thủ tướng Hồng hơi hạ thấp người, lễ phép nói.
Phó thủ tướng Hồng nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Ừ, lời phát biểu này khá toàn diện, xem ra ở phươg diện này cậu đã bỏ ra không ít công sức, không tồi.
- Cảm ơn sự biểu dương của Phó thủ tướng, đây đều là điều chúng tôi nên làm.
Phó thủ tướng Hồng liền chuyển hướng sang Lưu Vĩ Hồng, chậm rãi nói:
- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, hiện tại tới lượt cậu nói ý kiến của mình rồi.
Trên đường trước khi đến Thúy Bách Uyển, trong đầu Lưu Vĩ Hồng, đương nhiên cũng sớm suy đi nghĩ lại vấn đề này, Hạ Cạnh Cường nói như vậy, cơ bản nằm trong dự liệu của Lưu Vĩ Hồng. Hạ Cạnh Cường bất đắc dĩ phải đưa ra bản báo cáo kia, nhất định sẽ tìm mọi cách để “cứu vãn ảnh hưởng”.
Và cũng giống như Lưu Vĩ Hồng hắn, Hạ Cạnh Cường cũng là người tương đối cố chấp.
Quan niệm cầm quyền, không thể nói sửa là có thể sửa.
- Vâng, Phó thủ tướng.
Lưu Vĩ Hồng cũng quy củ trả lời một tiếng.
Từ sau khi chuyển vào Cục giám sát nội các Chính phủ, cơ hội gặp mặt của Lưu Vĩ Hồng và Phó thủ tướng Hồng bắt đầu nhiều lên, có lúc cũng giống như Phương Lê, gọi Phó thủ tướng Hồng là “thủ trưởng”, như vậy có vẻ khá thân mật. Nhưng trong tình hình trước mắt, Lưu vĩ Hồng vẫn là đổi cách xưng hô.
- Lời phát biểu vừa nãy của Chủ tịch Thành phố Hạ, có một bộ phận tương xứng, tôi cũng rất tán thành. Sự phân tích của Chủ tịch Thành phố Hạ cũng tương đối toàn diện.
Lưu Vĩ Hồng lời vừa nói ra, Hạ Canh Cường liền hơi hơi hướng về Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, tỏ vẻ cảm tạ. Mặc dù Hạ Cạnh Cường cũng biết, đây chẳng qua chỉ là câu khách khí, nếu Lưu Vĩ Hồng quả thực tán đồng ý kiến của anh ta thì sẽ không làm lọan ở thành phố Bình Nguyên như vậy.
Đương nhiên, Hạ Cạnh Cường cũng chỉ là khách khí một chút mà thôi.
- Đối với những lời của Chủ tich Thành phố Hạ, cải cách lĩnh vực kinh tế, mục tiêu hàng đầu là phá vỡ mô hình kinh tế có kế hoạch, đánh vỡ cơm tập thể. Cái này tôi hoàn toàn tán đồng. Mô hình kinh tế có kế hoạch đã lạc hậu rồi, không theo kịp nhu cầu phát triển của thời đại. Có điều tôi thấy cải cách lĩnh vực kinh tế nên có giới hạn tương đối rõ ràng. Lĩnh vực kinh tế và lĩnh vực dân sinh không thể nói nhập làm một. Một ít ngành sản xuất và xí nghiệp sức sống không đủ, hoặc rõ ràng không có ý nghĩa chiến lược, Chính phủ có thể bỏ đi, nên tổ chức lại thì tổ chức lại, nên tư hữu hóa thì tư hữu hóa, đây là xu thế tất nhiên của cải cách mở cửa. Thế nhưng, ngành giáo dục và bảo hiểm y tế, tôi thấy không nên quy vào phạm trù lĩnh vực kinh tế. Đây là kiến thiết cơ sở, là phục vụ cơ bản nhất của quốc gia dành cho quần chúng nhân dân. Đem lĩnh vực kinh tế và lĩnh vực dân sinh gộp vào làm một cùng tiến hành cải cách, tôi thấy không thích hợp.
Quả nhiên, Phó cục trưởng Lưu không nói được vài câu liền chuyển hướng, bắt đầu phản bác ý kiến của Hạ Cạnh Cường.
Đây cũng là nằm trong dự liệu của mọi người, Phó thủ tướng Hồng, Phương Lê và Hạ Cạnh Cường, đều không tỏ vẻ gì đặc biệt, sắc mặt bình tĩnh, chú ý lắng nghe. Đây vốn là chỗ khác nhau nhất giữa Lưu Vĩ Hồng và Hạ Cạnh Cường.