Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1172: Bí thư Tỉnh ủy Giang Nam muốn tới đây
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: metruyen
- Anh nói cái gì?
Đồn trưởng Cáp lập tức chú ý, trừng mắt ếch, nhìn về phía Hạ Hàn rống to một tiếng.
Hôm nay, Hạ Hàn mặc thường phục. Dù sao hiện giờ anh ta cũng không phải là công an cảnh sát. Tuy nhiên đội trưởng Hạ cũng không thèm để mắt tới Đồn trưởng Cáp. Thằng nhãi này và tên có khuôn mặt như minh tinh kia rõ ràng là cùng một bọn. Do sau khi Hạ Hàn kết hôn, tính cách cũng bớt phóng túng hơn. Nếu là trước kia, chỉ sợ Đồn trưởng Cáp đã sớm bị giã ột trận.
- Tôi nói, màn trình diễn này của các anh này không được tốt lắm. Trình độ bịa đặt thực sự con mẹ nó quá kém!
Đội trưởng Hạ không chút khách khí nói.
Đoàn người lại cười rộ lên.
Trong sân bóng rổ ngày hôm nay, quả thật có vài người không sợ trời không sợ đất. Đồn trưởng Cáp muốn giữ được cục diện chắc phải gặp nhiều khó khăn.
- Anh là ai? Dám cả gan sỉ nhục cảnh sát nhân dân?
Sắc mặt đồn trưởng Cáp trở nên xanh mét, tập chung nhìn Hạ Hàn, trong mắt lập lòe hiện lên thần sắc thẹn quá thành giận.
Hạ Hàn cười lạnh nói:
- Đồn trưởng Cáp, tôi tuyệt đối sẽ không làm nhục cảnh sát nhân dân, bản thân tôi chính là cảnh sát. Nhưng điều kiện tiên quyết là phải chân chính là cảnh sát, tôi mới tôn trọng. Cảnh sát và kẻ cướp một nhà, thông đồng làm bậy, đừng trách tôi không khách khí!
Hạ Hàn vẫn vô cùng sắc bén nói.
- Anh... Giấy chứng nhận của anh!
Đồn trưởng Cáp tức giận đến mức thở dốc, giận dữ nhìn về phía Hạ Hàn mà hét. Vài tên cảnh sát mang súng, liền chĩa họng nhắm thẳng vào Hạ Hàn, nhưng chưa được Đồn trưởng Cáp cho phép, tất nhiên sẽ không tùy tiện mà nổ súng.
Tuy đồn trưởng Cáp tức giận kịch liệt, nhưng chưa hoàn toàn mất lý trí.
Hạ Hàn tiện tay đưa giấy chứng nhận ra, chính là thẻ công tác của đội trưởng chi đội trị an Cục công an thành phố Cửu An, giao cho Đồn trưởng Cáp. Bản thân đồn trưởng Cáp cũng là cảnh sát, vừa cầm giấy chứng nhận công an liền biết đâu là thật đâu là giả. Cho nên vừa xem qua, lập tức không còn nghi ngờ gì về thân phận của Hạ Hàn nữa.
- Xin chào đội trưởng Hạ.
Tên họ Cáp này cũng là một người biết co biết duỗi, sau khi xác minh được thân phận của Hạ Hàn, lập tức thay đổi sắc mặt, trở nên khách khí với Hạ Hàn. Thành thật mà nói, Đồn trưởng Cáp cũng căng thẳng bồn chồn trong đầu. Nhiệm vụ ngày hôm nay, cấp trên có thể cũng không nói gì đồng thời lại không đụng tới chỗ này. Lại nhìn mấy tên khác đang cười lạnh không ngừng, dường như cũng không phải là người dễ chọc.
Hạ Hàn thu hồi lại giấy chứng nhận, nói:
- Đồn trưởng Cáp, hôm nay các anh tới đây như vậy thật sự quá lỗ mãng. Rõ ràng, vài tên này tới đây gây sự, muốn dọa dẫm vơ vét tài sản. Tôi tin tưởng Đồn trưởng Cáp khẳng định cũng biết rõ về đức hạnh của bọn họ. Tôi thấy, anh vẫn nên mang theo bọn người rồi đi đi, nếu làm lớn chuyện, cũng không tiện thu xếp đâu.
Sắc mặt Đồn trưởng Cáp do dự bất định, hiển nhiên còn chưa quyết được.
Cảnh Cương người đàn ông có khuôn mặt như minh tinh trái lại không nhìn thấy giấy chứng nhận của Hạ Hàn chợt kêu lên:
- Đồn trưởng Cáp, làm vậy là không được. Chúng tôi là người bị hại. Anh xem, anh xem, bọn họ chẳng những không bồi thường, còn đánh chúng tôi thành như vậy, khó có thể để như vậy mà đi được. Chúng tôi kiên quyết không đồng ý.
Đại ca đã dặn anh ta đến câu lạc bộ Gió Trời, thật ra có thể dễ dàng hiểu được là anh ta muốn giáo huấn bà chủ ở nơi đây. Ai ngờ hiện tại cũng có người khác đang ở nơi đó, bản thân mình ngược lại còn bị giáo huấn đến thất điên bát đảo, răng cũng bị rụng mất hai cái. Nếu để như vậy mà đi, chắc chắn lúc trở về còn bị đại ca trừng trị.
Quả đúng như lời Cảnh Cương vừa nhắc nhở Đồn trưởng Cáp. Tuy Hạ Hàn là người không dễ chọc nhưng nói như thế nào cũng là cảnh sát ở vùng khác, cũng không phải là người lãnh đạo trực tiếp của đồn trưởng Cáp. Đến Cảnh Cương còn hiểu được đạo lý đó, thì đồn trưởng Cáp sao có thể hồ đồ được?
Anh phải hiểu rằng, nhà người nào thì người đó quản!
- Đội trưởng Hạ, rất xin lỗi. Nơi này đã xảy ra vụ xung đột, dựa theo quy định ở đây, mọi người đều phải theo tôi về đồn để tiếp nhận điều tra. Anh cũng là cảnh sát hẳn là cũng hiểu được quy củ này. Mời anh phối hợp với công tác của chúng tôi!
Đồn trưởng Cáp nghiêm sắc mặt, nhìn về phía Hạ Hàn nói.
Hạ Hàn hừ lạnh một tiếng, để ý cũng như không để ý. Biết rõ Đồn trưởng Cáp và Cảnh Cương là đồng bọn, tới phối hợp với nhau để đóng kịch. Nếu Hạ Hàn đồng ý đi theo bọn họ đến đồn công án, vậy có mà gọi quỷ.
Đồn trưởng Cáp biến sắc, lại trầm giọng nói:
- Đội trưởng Hạ, nếu các anh không hợp tác với chúng tôi, vậy đành phải đắc tội.
Mười mấy cảnh sát cùng đi với anh ta, liền tạo ra tư thế muốn bắt người, trong đó có vài người thậm chí còn đưa ra còng tay.
Hồ Ngạn Bác bỗng nhiên nói:
- Đồn trưởng Cáp, nếu anh không muốn gặp rắc rối, tôi đề nghị anh vẫn nên đi về trước, như vậy mới thật sự là tốt. Ít nhất, anh cũng nên xin chỉ thị từ cấp trên của anh, nói rõ tình hình vừa phát sinh ở nơi này cho anh ta biết. Có vài sai lầm có thể phạm phải, có vài sai lầm tuyệt đối không thể phạm phải. Nếu đã phạm phải rồi, sẽ không có cơ hội để sửa chữa, mời anh suy nghĩ cho kỹ!
Đồn trưởng Cáp lại thấy phẫn nộ, nhìn chằm chằm vào Hồ Ngạn Bác, trầm giọng hỏi:
- Anh lại là ai? Cũng là cảnh sát sao?
Hôm nay đụng phải quá nhiều người cứng đầu, và không chỉ một người, là một đám cứng đầu.
Hồ Ngạn Bác cười cười, nói:
- Đồn trưởng Cáp, có phải anh cảm thấy, chỉ có cảnh sát mới có thể đứng trước mặt anh mà nói chuyện đúng không?
- Hừ, không cần biết các anh là ai, hôm nay phải theo chúng tôi trở về hỗ trợ điều tra.
Đồn trưởng Cáp tức giận, sắp không kìm chế được nữa. Anh ta vốn là không phải là loại người rất biết tư duy, nếu thật sự là người thông minh, người khác cũng sẽ không thể sai khiến anh ta đến hoàn thành nhiệm vụ này.
Cũng không người nào đã trợn tròn mắt nhìn thấy hố lửa mà vẫn nhảy vào.
Đồn trưởng Cáp có thể làm ở vị trí này tới hôm nay, phỏng chừng cũng bởi vì anh ta chẳng phải động não, lấy việc “dũng cảm tiến tới”, bất kể hậu quả, cho nên mới được cấp trên thưởng thức.
Có nhiều lúc, chỉ cần chân tay cũng không cần thông minh thái quá.
- Đồng chí này, thái độ của anh như vậy thật sự là không đúng rồi. Cảnh sát hẳn là người giữ gìn trị an xã hội, điều tra rõ ràng chân tướng vụ việc. Anh không phân tốt xấu như vậy, vừa tới liền rút súng ra, còn muốn bắt người, ai cho anh quyền được làm như vậy?
Đứng ngoài nhìn hồi lâu, Lục Đại Dũng cũng không kiên nhẫn hơn được nữa, trầm giọng nói.
Anh ta đường đường là Phó chủ tịch tỉnh, cũng rất có uy nghiêm.
- Ay da, hôm nay đúng là lạ, thì ra một đám người ở đây đều là đại gia, không động tới được. Nhất là anh, ở trong này đóng giả lãnh đạo lớn hả? Ở Bắc Kinh, nhân vật lớn cũng không ít, tôi cũng không tin mình có thể gặp được hết lần này tới lần khác. Người đâu, đưa hết cả đi cho tôi!
Rốt cục Đồn trưởng Cáp không kiềm chế được nữa, nhảy dựng lên, luôn miệng gào thét.
- Anh dám!
Hạ Hàn tiến từng bước một, tiến thẳng tới trước mặt đồn trưởng Cáp, hầm hầm nhìn hắn.
Lưu Vĩ Hồng nhẹ lắc đầu, xoay người nhìn Lục Đại Dũng nói:
- Phó Chủ tịch tỉnh Lục, chúng ta đi ăn cơm trước đi. Chỗ này giao cho bọn họ xử lý.
Lục Đại Dũng gật gật đầu, đang định rời đi, Đồn trưởng Cáp đã rút súng ra, nhắm thẳng về phía đầu Hạ Hàn, giận dữ hét:
- Ai cũng không được phép đi!
Thình lình, một khẩu súng liền kề sát vào huyện thái dương của Đồn trưởng Cáp.
Đó chính là Hạ Hàn.
Trong lúc anh ta tới trường cảnh sát để học tập, vốn không cần mang súng. Tuy nhiên, sau khi bách hóa Yến Kinh xảy ra chuyện đó, Hạ Hàn bị trọng thương phải nằm viện. Đường đường Chi đội trưởng chi đội trị an, ở Bắc Kinh đấu với lưu manh, mà bị trọng thương, ngay cả bản thân mình cũng không thể bảo hộ được, thì còn có thể làm gì nữa? Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Cửu An kiêm Cục trưởng Công an Tiết Bác Vũ liền phái người đưa súng và giấy chứng nhận dùng súng đến Bắc Kinh cho anh ta. Làm như vậy là không hợp với quy củ, nhưng ở trong nước, rất nhiều quy củ vốn không được tuân thủ.
Chỉ cần Cục công an thành phố Cửu An không truy cứu, ai lại sẽ xen vào việc của người khác?
Không khí trên hiện trường, lập tức trở nên vô cùng căng chẳng, vô cùng khẩn trương.
Đúng lúc này, di động của Lục Đại Dũng bỗng vang lên. Thư ký của Lục Đại Dũng vội vàng tiếp điện thoại, trả lời vài câu, thưa dạ luôn mồm, rồi vội vàng tiến lên, đưa điện thoại di động giao cho Lục Đại Dũng, nói:
- Phó Chủ tịch tỉnh Lục, Bí thư tỉnh Giang Nam Hoàng Hữu Thành điện thoại tới!
Người thư ký gọi “Phó Chủ tịch tỉnh Lục” cũng khá lớn tiếng, tất cả mọi người đều nghe rất rõ ràng.
Rõ ràng Đồn trưởng Cáp bị chấn động, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, tay đang cầm súng, không kìm lòng nổi đành thu về.
Phó Chủ tịch tỉnh hả!
Lúc này thực sự đụng tới nhân vật lớn rồi, cũng không phải là nói khoác.
Bản thân mình rút súng chĩa vào nhân viên đi theo Phó Chủ tịch tỉnh, còn lớn tiếng ra lệnh bắt Phó Chủ tịch tỉnh lại, vậy tính chất vấn đề là gì? Mặc dù có một câu tục ngữ, nói là “Quan đến Bắc Kinh cũng nhỏ”, nhưng cái này cũng phải xét tới điều kiện tiên quyết. Ở trước mặt người lãnh đạo trung ương, “Phó Chủ tịch tỉnh” quả thật không đủ để khoe ra, nhưng mà một Trưởng đồn công an nho nhỏ như anh ta tuyệt đối không thể ngăn cản được.
Hiển nhiên Lục Đại Dũng chẳng thèm để ý tới thần sắc biến hóa của Đồn trưởng Cáp và những người khác, tiếp lấy di động, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, cao giọng nói:
- Bí thư Hoàng, xin chào xin chào, tôi là Lục Đại Dũng... À, đúng, rất đúng, cảm ơn bí thư Hoàng quan tâm!
- Đồng chí Đại Dũng, đêm nay anh có thời gian không? Nếu thuận tiện, mời anh đến khách sạn Yến Kinh một chuyến, chúng ta cùng tâm sự.
Ở bên kia điện thoại, truyền đến giọng nói có vẻ hơi già nua lại đầy uy nghiêm của Bí thư Tỉnh ủy Giang Nam Hoàng Hữu Thành.
Lục Đại Dũng liền liếc mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái, Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu, Lục Đại Dũng lập tức nói:
- Bí thư Hoàng, đêm nay chỉ sợ hơi không tiện. Hiện tại, tôi ở một câu lạc bộ tập thể hình. Chỗ này có vài tên lưu manh tới gây rối, còn có mấy đồng chí cảnh sát đang điều tra… À, đúng, rất đúng, là có chuyện như vậy. Bí thư Hoàng, anh muốn đích thân tới đây? Ha hả, vậy rất phiền toái, tôi… ừ, tốt lắm, tốt lắm, tôi chờ, địa chỉ là…
Lục Đại Dũng lại nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng, Lưu Vĩ Hồng lập tức nói địa chỉ cụ thể của câu lạc bộ, Lục Đại Dũng liền nhắc lại.
Trên mặt Cát Hân Hân liền hiện lên vẻ tươi cười. Tuy rằng cô biết Lưu Vĩ Đông sẽ có hành động, nhưng không dự đoán được động tác lại lớn như vậy, không ngờ trực tiếp đưa Bí thư Tỉnh ủy Giang Nam Hoàng Hữu Thành tới đây.
Tuy nhiên có lời đồn rằng quan hệ giữa Hoàng Hữu Thành và Lưu Thành Thắng cũng không được hòa hợp cho lắm. Lúc Lưu Thành Thắng được ủy nhiệm làm Bí thứ ở tỉnh Giang Nam, Hoàng Hữu Thành là Chủ tịch tỉnh tỉnh Giang Nam. Giữa Bí thư và Chủ tịch tỉnh, cũng ít chung sức hợp tác, trong công tác riêng rẽ thì ngược lại vô cùng bình thường.
Tóm lại, Lưu Vĩ Đông đã dùng phương pháp nào khiến Hoàng Hữu Thành tự thân xuất mã, thì không được biết. Không chắc do mâu thuẫn trong công tác trước kia giữa Hoàng Hữu Thành và Lưu Thành Thắng, thì Lưu Vĩ Đông chắc không mời được Hoàng Hữu Thành.
Thủ đoạn Chính trị thiên biến vạn hóa, bản thân không ở trong hoàn cảnh kỳ lạ đó, cho dù thông minh, cũng khó có thể hiểu rõ từng việc một.
Nhưng đối với Đồn trưởng Cáp mà nói, chuyện này, hiển nhiên đã quá náo loạn rồi. Ai biết được ở đây lại bất ngờ xuất hiện một vị Phó Chủ tịch tỉnh. Phó Chủ tịch tỉnh và một đám người ít tuổi lại cùng tới đây chơi bóng, điều này hoàn toàn vượt qua “kiến thức phổ thông” của bọn họ.
- Mau, mau, thu hết súng lại...
Sắc mặt Đồn trưởng Cáp đã sớm trắng bệch, luôn miệng nói với mấy người cảnh sát khác đang cầm súng. Súng của anh ta tất nhiên đã sớm thu hồi lại rồi.