Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1114: Lũng Tây phức tạp.
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: Mê Truyện
Lư Đức Vĩ và Lưu Vĩ Hồng nói chuyện phiếm cũng không lâu lắm. Ước chừng nửa tiếng sau thì Lư Đức Vĩ mượn cớ rời đi. Trước khi rời đi y còn nhiệt tình mời Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến, nếu lần tới có về Tần Quan, nhất định phải gọi điện thoại cho y, để y làm tròn vai chủ nhà.
- Thế nào, phó Cục trưởng Lưu, giờ trong đầu anh có ý tưởng gì không?
Tiễn Lư Đức Vĩ đi xong, Trịnh Hiểu Yến ngã người xuống sô pha, lười biếng duỗi người nhìn Lưu Vĩ Hồng, như cười như không nói.
- Cũng trong dự kiến.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói, cũng tựa vào sô pha, châm điếu thuốc.
Trịnh Hiểu Yến nhíu mày, nói:
- Trong dự kiến thì trong dự kiến, nhưng cuối cùng em cảm thấy, giữa bọn họ lý ra không thể quậy đến nước này.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Ý tưởng cá nhân cuối cùng cũng không giống nhau, suy bụng ta ra bụng người, kết quả thường là sai một ly đi một dặm.
- Cũng phải.
Trịnh Hiểu Yến gật gù, hơi bực bội.
Hành trình đến Bình Nguyên, đối với Trịnh Hiểu Yến, tuyệt đối không phải là chuyến lữ trình đáng giá. Từ ngày quyết định theo Lưu Vĩ Hồng, Trịnh Hiểu Yến luôn đầy tâm sự.
- Nghe nói, chẳng những lần này Bí thư Triệu phải lui về tuyến hai, Chủ tịch tỉnh Khanh cũng phải điều về trung ương. Có chuyện như thế không?
Được một lúc, Trịnh Hiểu Yến lại hỏi.
Bí thư Triệu này chính là Bí thư Tỉnh ủy đương nhiệm của tỉnh Lũng Tây, Triệu Quốc Tường. Còn Chủ tịch tỉnh Khanh là Chủ tịch Tỉnh Lũng Tây Khanh Tài Uy. Hai vị này đều mới vừa qua tuổi sáu mươi.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu nói:
- Có chuyện như vậy.
Trịnh Hiểu Yến liền thầm thì:
- Sao có thể cùng lúc thế được? Bí thư và Chủ tịch tỉnh cùng bị chuyển đi, tình hình thế này không thường gặp đâu.
Lưu Vĩ Hồng liền cười:
- Ôi, đừng đoán mò, đây là chính sách trung ương thôi.
Trịnh Hiểu Yến bĩu môi, hơi khinh thường nói:
- Thôi đi, tuổi tác Viên Đông Bình cũng chỉ kém hơn Khanh Tài Uy chưa được hai tuổi.
- Tới cấp bậc như bọn họ, đừng nói là chưa tới hai tuổi, cho dù là nhỏ hơn một tuổi cũng khác biệt rất lớn rồi.
Trịnh Hiểu Yến gật đầu.
Trung ương quyết định sẽ điều chỉnh lãnh đạo chủ chốt ở tỉnh Lũng Tây, cùng lúc điều chỉnh cả Bí thư lẫn Chủ tịch tỉnh ắt là có lý do. Trịnh Hiểu Yến cũng không phải không biết điều bí ẩn ở đây. Theo tin tức Trịnh Hiểu Yến biết được, vốn trung ương chỉ muốn điều chỉnh Triệu Quốc Tường, chủ yếu vì Triệu Quốc Tường đến tuổi về hưu, trung ương phải kiên quyết thực hiện văn kiện cho các lãnh đạo đúng tuổi về hưu, dần dần xây dựng thành chế độ chính quy.
Nhưng Chủ tịch tỉnh Khanh Tài Uy trẻ hơn Triệu Quốc Tường chỉ hơn một tuổi, còn chưa đến hai tuổi. Nếu Triệu Quốc Tường về hưu, dựa theo nguyên tắc giao ca, thì Khanh Tài Uy phải tiếp nhận vị trí Bí thư Tỉnh ủy. Chẳng lẽ hai năm sau lại đổi Bí thư? Nhưng nếu Khanh Tài Uy không theo trình tự giao ca, trực tiếp để Viên Đông Bình nhận chức Bí thư Tỉnh ủy, e là công tác trong tỉnh triển khai không tốt được.
Kinh nghiệm lý lịch hay tuổi tác của Khanh Tài Uy đều hơn Viên Đông Bình, là Chủ tịch tỉnh tư cách lão thành. Trung ương lại sắp xếp như thế, quan hệ giữa Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh sẽ trở nên vô cùng tế nhị, rõ ràng có người sẽ tạo ra ý mâu thuẫn. Vì vậy, đơn giản là dời cả Bí thư và Chủ tịch tỉnh. Triệu Quốc Tường về hưu, Viên Đông Bình lên thay, Khanh Tài Uy được điều về trung ương, lại bố trí một vị Chủ tịch tỉnh khác, có thể tránh mâu thuẫn này phát sinh.
- Nghe nói Viên Đông Bình được nhận chức Bí thư cũng là kết quả của Triệu Quốc Tường đề xuất với trung ương?
Lưu Vĩ Hồng lắc đầu nói:
- Chuyện này anh cũng không rõ lắm, cũng có thể. Hiện tại còn chưa tới thời điểm thanh lọc các thế lực địa phương.
- Ừ, đợi ba bốn năm nữa, có lẽ sẽ tới lúc ra tay.
Trịnh Hiểu Yến gật đầu, khá đồng ý với phân tích của Lưu Vĩ Hồng.
- Thật ra lần này, nếu Trần Thượng Long nhận chức Chủ tịch, thì cũng có thể xem như là một điềm báo.
Trần Thượng Long mà Trịnh Hiểu Yến nhắc tới chính là Bí thư Thành ủy Tần Quan đương nhiệm kiêm ủy viên Thường vụ tỉnh ủy Lũng Tây. Theo tin mà Lưu Vĩ Hồng có được, rất có khả năng y sẽ đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh Lũng Tây.
Trịnh Hiểu Yến lại nói thêm một câu:
- Nước cờ này của nhà họ Hạ cũng khá lâu dài.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười.
Trần Thượng Long không phải là cán bộ địa phương Lũng Tây, mấy năm trước được điều từ tỉnh phía Nam về, tiếp nhận chức Bí thư Thành ủy Tần Quan của Viên Đông Bình. Nghe nói mấy năm trước, lúc Trần Thượng Long còn công tác ở tỉnh phía Nam, ông Hạ từng đến tỉnh ấy nghiên cứu điều tra, thật ra chỉ là nghỉ mát. Địa điểm nghỉ mát đúng là thành phố mà Trần Thượng Long làm Bí thư Thành ủy. Trần Thượng Long tiếp xúc với ông Hạ, được ông Hạ yêu quý, trở thành cán bộ hậu bị được ông Hạ coi trọng. Từ đó về sau quan lộ hanh thông, một đường bay cao.
Lần này sắp xếp cho Trần Thượng Long đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh, rõ ràng họ Hạ có ý đồ muốn ba năm sau y sẽ leo lên tiếp nhận chức Bí thư Tỉnh ủy. Cho đến lúc này, Viên Đông Bình vừa vặn đến tuổi về hưu, Trần Thượng Long lên thay gần như là đương nhiên.
Đối với việc bồi dưỡng quan lớn ở Tần Quan, mặc kệ là anh theo phe nào hay tập đoàn chính trị lớn nào, đều vô cùng quan trọng, bố cục phải lâu dài, tài nguyên chính trị cần thiết cũng không ít.
Ví như lần này Triệu Quốc Tường hết lòng giúp Viên Đông Bình tiếp nhận vị trí Bí thư Tỉnh ủy của ông ta, ở trung ương không phải không có ý kiến phản đối. Các ông lớn cuối cùng có được ý kiến thống nhất, trong đó nguyên nhân quan trọng là tán thành ý kiến của ông Hạ. Đương nhiên, ông Hạ ủng hộ Viên Đông Bình tiếp nhận chức Bí thư Tỉnh ủy, cũng có điều kiện, đó là Trần Thượng Long phải làm Chủ tịch tỉnh.
Đây gọi là cân bằng chính trị.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
- Mỗi người đều có tính toán riêng của mình, nhưng có thành sự thật hay không, giờ kết luận vẫn còn hơi sớm.
Hai hàng lông mày Trịnh Hiểu Yến khẽ nhướng lên, nói:
- Phó Cục trưởng Lưu, lời này dường như có ý ám chỉ hả?
- Không ám chỉ gì hết. Chuyện hai ba năm sau, giờ ai có thể nói cho chính xác?
- Ừ, như thế rất phù hợp với chủ nghĩa duy vật biện chứng. Nghe nói tay Trần Thượng Long nay có quan niệm tư tưởng khá cởi mở, tác phong cũng mạnh mẽ. Đại thiếu gia Hạ không chừng cũng nhờ ảnh hưởng của y mới bước nhanh ở Bình Nguyên như vậy.
Lưu Vĩ Hồng khoát tay nói:
- Còn chưa tới Bình Nguyên mà. Đợi sau khi đi thực tế rồi mới kết luận được.
Trịnh Hiểu Yến trợn trắng hai mắt, hầm hừ nói:
- Vờ vịt. Anh cho rằng em đang thảo luận công tác với anh hả?
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả:
- À, anh quên, giờ hết giờ làm việc rồi, không nên thảo luận công tác. Vậy em nghỉ sớm đi, sáng sớm ngày mai còn lên đường nữa. Chủ nhiệm Trịnh, ngủ ngon.
Trịnh Hiểu Yến lại lườm hắn một cái, bĩu môi.
Lưu Vĩ Hồng cúi xuống, hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, xoay người đi ra.
Nghe tiếng cửa phòng đóng lại, khóe miệng Trịnh Hiểu Yến thoáng cười.
Về phòng mình, Lưu Vĩ Hồng vừa mới ngồi xuống, điện thoại di động của hắn đã vang lên. Lưu Vĩ Hồng nhấn nút nghe:
- Xin chào, tôi là Lưu Vĩ Hồng.
- Vĩ Hồng, đến Tần Quan rồi sao?
Trong điện thoại truyền đến giọng nói uy nghiêm của Lưu Thành Thắng.
- Bác cả?
Lưu Vĩ Hồng hơi ngẩn người, có chút bất ngờ, lập tức đáp:
- Dạ, chiều nay vừa đến Tần Quan, ở lại đây một đêm, sáng mai đi Bình Nguyên.
- Ừ, Phó Bí thư Viên Đông Bình có đến thăm qua các đồng chí trong Cục Giám sát của cháu không?
Lưu Thành Thắng hỏi ngay.
Lưu Vĩ Hồng hơi giật mình, đáp:
- Dạ có, lúc tiệc tối, Phó Bí thư Viên đích thân đến đây, chào hỏi mọi người. Tiệc tối xong phó Bí thư Viên còn mời cháu cùng Bí thư Thành ủy Bình Nguyên Trần Kiếm nói chuyện nữa. Phó Bí thư Viên khá ủng hộ công tác của Cục Giám sát, cũng rất chú ý đến tình hình thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước ở Bình Nguyên, bảo chúng cháu cứ thoải mái điều tra, nếu có gì khó khăn có thể báo cáo với ông ta.
Lưu Vĩ Hồng không chần chừ, báo cáo tất cả tình huống cơ bản với Lưu Thành Thắng.
Lúc này, Lưu Thành Thắng đặc biệt gọi điện thoại đến hỏi chuyện Viên Đông Bình, chắc chắn không phải tùy hứng.
- Được, đồng chí Viên Đông Bình là cán bộ rất nói nguyên tắc, trong đội ngũ cán bộ Lũng Tây có uy vọng rất cao. Trong quá trình điều tra, các cháu nếu có gặp khó khăn thì có thể nhờ ông ta giúp đỡ, cũng có thể báo cáo trực tiếp với bác.
Lưu Thành Thắng nói, nghe giọng điệu của ông cũng khá vui vẻ. Có lẽ Lưu Vĩ Hồng đã báo cáo đúng những gì ông mong đợi.
- Dạ, bác cả.
Lưu Vĩ Hồng trầm giọng đáp.
Lần này là lần thứ hai Lưu Thành Thắng đích thân nói với hắn, nếu có khó khăn thì cứ nói với ông. Xem ra cảm nhận của Lưu Thành Thắng về hắn đã khác hẳn với trước kia.
Mặt khác cũng có thể thấy được, việc điều chỉnh cán bộ lãnh đạo chủ chốt ở tỉnh Lũng Tây lần này quả thật là ván cờ cấp cao. Hơn nữa trình độ chơi cờ khá ác liệt. Ít nhất, Lưu Thành Thắng cũng chú tâm đến việc này.
Xem ra hành trình đến Bình Nguyên lần này so với dự đoán trước đây của Lưu Vĩ Hồng càng phức tạp hơn.
Trong lúc Lưu Vĩ Hồng nói chuyện điện thoại với Lưu Thành Thắng, một chiếc Audi, là chiếc xe số hai của Thành ủy Bình Nguyên, chạy ra khỏi bãi đỗ xe của khách sạn Vương Triều, hòa vào dòng xe ào ào không dứt trên đường.
Phía sau xe Audi là Quyền Chủ tịch thành phố Bình Nguyên - Hạ Cạnh Cường đang ngồi ngay ngắn.
Rất nhanh, chiếc Audi đã đến trước sân một tòa biệt thự đầy cây xanh, có chiến sĩ công an vai vác súng, đạn lên nòng, cảnh giới nghiêm ngặt. Nhìn thấy chiếc xe Audi chạy tới gần, chiến sĩ công an không do dự phất tay cản lại.
Chiếc Audi dừng lại, một anh chàng khoảng ba mươi mấy tuổi mặc âu phục đoạt lấy khẩu súng của chiến sĩ công an, bước tới cạnh xe Audi. Tài xế xe Audi vội vàng hạ kính xe xuống.
- Chủ tịch thành phố Hạ?
Anh chàng mặt âu phục hỏi nhỏ.
- Xin chào chủ nhiệm Đường!
Hạ Cạnh Cường mỉm cười đáp.
- Xin chào, xin chào. Chủ tịch thành phố Hạ, mời đi, Bí thư Trần đang chờ.
Nói xong, anh chàng mặc âu phục liền mở cửa sau xe, leo lên ngồi sóng vai với Hạ Cạnh Cường.
Chiếc Audi lại khởi động, chậm rãi chạy vào trong khu biệt thự. Lần này chiến sĩ công an không ngăn cản nữa, hiển nhiên người mặc âu phục, Chủ nhiệm Đường đã làm xong thủ tục đăng ký.
- Chủ nhiệm Đường, làm phiền anh quá!
Hạ Cạnh Cường mỉm cười nói với người mặc âu phục. Nhìn qua, vị Chủ nhiệm Đường có lẽ lớn hơn anh ta một hai tuổi.
Chủ nhiệm Đường vội vàng xua tay nói:
- Chủ tịch thành phố Hạ khách sáo quá… Chủ tịch thành phố Hạ, người của Cục Giám sát đã tới chưa?
- Tới rồi!
Được một lúc, Chủ nhiệm Đường lại dè dặt hỏi:
- Nghe nói phó Bí thư Vương Đông Bình cũng tới tham gia tiệc mừng?
- Đúng, sau khi tiệc tối kết thúc, phó Bí thư Viên còn tiếp kiến phó Cục trưởng Lưu Vĩ Hồng, có Bí thư Trần Kiếm cùng đi.
Hạ Cạnh Cường thản nhiên nói, sắc mặt như thường.
Sắc mặt Chủ nhiệm Đường lập tức trở nên nghiêm túc.