Quan Gia

Chương 1112: Thái độ Viên Đông Bình rất kiên quyết





Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1112: Thái độ Viên Đông Bình rất kiên quyết

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: Mê Truyện

Bữa tiệc rất phong phú. Lũng Tây tuy là tỉnh ở nội địa, nhưng cũng có tôm, cá tươi, cua biển lớn.

Tháng tám, tháng chín âm lịch đúng là mùa tốt để ăn cua biển lớn.

Ngoài ra, còn có đầy đủ các món ăn ở phương bắc, các món ăn ở địa phương Lũng Tây, thậm chí còn hai món ăn mang hương vị của của Sở Nam. Tất nhiên là do đặc biệt chiếu cố tới khẩu vị của vài đồng chí lãnh đạo của Cục giám sát.

Nếu nói, lúc Cục giám sát vừa mới thành lập, gần như không có mấy người biết tới đơn vị như vậy, hiện tại đã sớm lớn mạnh, không còn giống như trước nữa. Sau khi Trịnh Hiểu Yến thông báo với bên Lũng Tây về những thành viên của Cục giám sát sẽ đến điều tra nghiên cứu khảo sát, các đồng chí bên Lũng Tây, thực sự đã bỏ nhiều công sức, trước tiên lao vào tiến hành "điều tra nghiên cứu khảo sát" toàn diện đối với những thành viên của Cục giám sát. Kết quả khảo sát làm người ta giật mình.

Lưu Vĩ Hồng không ngờ lại trắng trợn kéo bè kết phái ở Cục giám sát, muốn làm "vua núi nhỏ”. Đám người Long Vũ Hiên, Liễu Tề, đều là cán bộ Sở Nam, ngoài ra còn có hai đồng chí ở Cục giám sát, cũng là người đến từ Sở Nam.

Tuy nhiên Phó cục trưởng Lưu muốn làm "vua núi nhỏ", thì các đồng chí ở Lũng Tây dường như cũng không xen vào. Bọn họ cũng không phải là lãnh đạo của Nội các chính phủ. Nhiệm vụ của bọn họ chính là tiếp đãi đội ngũ của Phó cục trưởng Lưu cho tốt.

Nhìn thấy hai món ăn mang hương vị Sở Nam này, Lưu Vĩ Hồng âm thầm cảm thán.

Quyền lực thứ này, thật là vô cùng thần kỳ, có thể khiến cho những người khác phải quỳ bái hoàn toàn đối với người nắm quyền lực, sợ hãi tột cùng.

Dựa theo văn kiện quy định của quốc gia trong những vấn đề có liên quan, bữa tiệc đón tiếp này quy cách thật sự rất cao, vượt xa tiêu chuẩn bốn món một canh. Mặc dù trong lòng Phó cục trưởng Lưu không vui, nhưng cũng không tiện biểu hiện ra ngoài. xem tại

Người này, tới phần nào, thì nói phần đó, làm chuyện ở phần đó, thiết nghĩ cũng không thể tùy tiện đi quá giới hạn.

Bởi vì Viên Đông Bình bất ngờ đến, khiến toàn bộ mọi người trong tiệc rượu có vẻ vô cùng quy củ, cẩn thận dè dặt, nói chuyện cũng không dám cao giọng, về phần hét năm uống sáu mời rượu, lại không cần nói tới. Ai dám ở trước mặt Viên Đông Bình làm ra động tác khác người như vậy, ngại mũ ô sa trên đầu mình rất nặng sao?

Chỉ có chủ nhà Tôn Xương Bình không thể không hé răng. Sau khi Vương Kiến Lâm chủ động mời Viên Đông Bình một chén rượu, đại biểu Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh chia nhau mời Viên Đông Bình và Vương Kiến Lâm một chén. Sau đó đám người Lưu Vĩ Hồng, Trần Kiếm, Hạ Cạnh Cường, cũng tiến đến mời rượu Viên Đông Bình và Vương Kiến Lâm.

Ai đến mời, Viên Đông Bình cũng không cự tuyệt, —— rất là hào sảng uống một hơi hết chén rượu, mơ hồ có thể thấy được phong thái của đại hán vùng Tây Bắc.

Sau đó, Viên Đông Bình cũng đáp lễ mọi người. Bắt đầu từ Vương Kiến Lâm, Lưu Vĩ Hồng, Trần Kiếm, Hạ Cạnh Cường, Tôn Xương Bình cũng không thể yên ổn mà lọt được. Tuy nhiên theo trình tự đáp lễ của Viên Đông Bình, cũng có thể nhìn ra được, trong thực tế, cảm nhận của ông ta về những người này như thế nào.

Tiệc rượu ước chừng tiến hành cũng được một giờ rồi. Viên Đông Bình uống hơn mười chén rượu, ăn hai bánh mỳ nhỏ liền lập tức buông đũa. Ông ta vừa làm động tác này, những người khác tự nhiên cũng đồng loạt buông đũa xuống nhìn về phía ông ta, chờ Bí thư Viên chỉ bảo.

Viên Đông Bình khoát tay áo, nói:

- Tôi đã ăn no rồi, mọi người không cần câu nệ, tùy ý, tùy ý đi.

Đoàn người liền đồng loạt gật đầu mỉm cười, nhưng lại không có ai chạm tới đũa. Cho dù chưa ăn no, cũng sẽ không có người nào làm hành động thất lễ như vậy.

Trần Kiếm thấy Viên Đông Bình không có ý lập tức muốn rời đi, vội vàng đứng dậy, kính cẩn nói:

- Phó Bí thư Viên, trà thu của khách sạn rất tốt, còn rất mới. Ngài xem, hay là tìm một phòng nghỉ, uống chén trà, nghỉ ngơi một chút?

Viên Đông Bình liếc mắt nhìn anh ta một cái, hài lòng gật gật đầu, nói:

- Được, đi uống chén trà.

- Dạ, Phó Bí thư Viên, mời đi bên này!

Trần Kiếm luôn mồm nói, cùng Viên Đông Bình đi tới phòng nghỉ. Kỳ thật bản thân Trần Kiếm cũng không rõ phòng nghỉ gần phòng tiệc nằm ở vị trí nào, nhưng đừng lo, Tổng giám đốc khách sạn Lý vẫn đứng cách đó không xa, thấy Viên Đông Bình đứng lên, muốn đi phòng nghỉ, lập tức đi tới, cúi đầu luôn miệng vâng dạ phục vụ phó Bí thư Viên.

Sau khi Viên Đông Bình rời đi, Vương Kiến Lâm cũng dùng cơm xong, cùng Lưu Vĩ Hồng, Hạ Cạnh Cường, Tôn Xương Bình nói mấy câu, mời Lưu Vĩ Hồng ở lại khách sạn nghỉ ngơi cho tốt, rồi lập tức rời đi. Vương Kiến Lâm nhìn ra được, sau bữa tiệc, Viên Đông Bình còn ở lại khách sạn, rõ ràng là muốn nói chuyện với một mình Lưu Vĩ Hồng. Một khi đã như vậy, lúc này, anh ta cũng không nên ở lâu, rời đi mới là tốt nhất, đỡ phải chướng mắt.

Chỉ lát sau, Trần Kiếm từ phòng nghỉ đã đi qua, anh ta đi tới bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, hạ giọng nói:

- Phó cục trưởng Lưu, phó Bí thư Viên mời anh quá bộ sang.

- Được.

Lưu Vĩ Hồng hơi hơi gật đầu, đi theo Trần Kiếm.

Kỳ thật Viên Đông Bình có thư ký riêng, nhưng hiện tại Trần Kiếm lại tự mình giữ nhiệm vụ làm nhân viên chạy vặt, truyền tin, tất nhiên là muốn mượn điều này biểu đạt tin tức nào đó tới mọi người.

Trần Kiếm và Lưu Vĩ Hồng rời đi, khác nào bữa tiệc đã tan. Hạ Cạnh Cường cũng đứng dậy, gửi lời chào tới đám người Tôn Xương Bình và Trịnh Hiểu Yến, rồi xoay người rời khỏi phòng tiệc.

Phòng nghỉ cách phòng tiệc số 2 không xa. Thật ra cũng là một gian phòng nho nhỏ, bên trong có sô pha, bàn trà, TV, và đầy đủ các thiết bị khác, trang hoàng rất là xa hoa.

Lúc Lưu Vĩ Hồng vào phòng, Viên Đông Bình vẫn chưa ngồi, mà đang đứng trong phòng, khoanh hai tay sau lưng, ngẩng đầu thưởng thức hai bức thư họa gắn ở trên tường. Lưu Vĩ Hồng có biết qua về lý lịch của Viên Đông Bình. Đừng thấy Viên Đông Bình bề ngoài hào phóng, là đại hán điển hình của vùng Tây Bắc, trên thực tế lúc đầu cũng là sinh viên chính quy của thời kỳ dựng nước, tuyệt đối có thể nói là phần tử trí thức cao cấp.

Trần Kiếm thấy bộ dáng ông ta như vậy, lập tức khoanh tay đứng sang một bên, không dám lên tiếng quấy rầy.

Viên Đông Bình bình dị xoay người lại, mỉm cười nói:

- Đồng chí Vĩ Hồng đến đây, đến đây, mời ngồi mời ngồi.

Lời nói rất khách khí. Sau đó, ông ta bước đến đầu kia của sô pha, ngồi xuống trước, lại vẫy tay về phía Lưu Vĩ Hồng.

- Dạ, cảm ơn phó Bí thư Viên.

Lúc này, Lưu Vĩ Hồng mới chậm rãi đi tới, ngồi xuống sô pha phía bên trái Viên Đông Bình.

Chờ sau khi Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống, Viên Đông Bình lại vẫy tay về phía Trần Kiếm, nói:

- Trần Kiếm à, cậu cũng lại đây ngồi đi. Mọi người cứ thoải mái nói chuyện, không cần câu nệ, tùy ý là được rồi.

Ngay trước mặt Lưu Vĩ Hồng, gọi thẳng tên của Trần Kiếm, cũng vui lòng giữ Trần Kiếm ở lại cùng nói chuyện với Lưu Vĩ Hồng như vậy, trên thực tế ông ta đã không quên biểu lộ sự thân thiết của mình với Trần Kiếm.

- Dạ, cảm ơn phó bí thư!

Trần Kiếm lập tức đã chạy tới, ngồi đối diện với Lưu Vĩ Hồng, hai tay khẽ chạm vào gối, thắt lưng khá thẳng, không nháy mắt nhìn chăm chú vào Viên Đông Bình, bày ra tư thế "sẵn sàng", dường như bất cứ lúc nào chỉ chờ Viên Đông Bình ra lệnh một tiếng, liền lập tức nhảy lên xung phong. Hơn nữa cách xưng hô của anh ta với Viên Đông Bình, cũng có chút không giống với Lưu Vĩ Hồng, tránh chữ "Viên", trực tiếp gọi là " phó Bí thư”. Ở trong quan trường, chỉ có cấp dưới khá thân cận, mới có thể sử dụng cách gọi này để gọi lãnh đạo hay thượng cấp, hoặc là đồng nghiệp ngày thường lui tới rất nhiều, thì mới gọi nhau như thế.

Thư ký của Viên Đông Bình tự tay mời trà Lưu Vĩ Hồng và Trần Kiếm.

Trần Kiếm liền hơi cúi người, hai tay tiếp nhận chén trà, luôn miệng nói cảm ơn.

Một người làm quan khôn khéo từng trải lõi đời, nào giờ sẽ không bỏ qua bất cứ một người nào bên cạnh lãnh đạo. Cho dù không thấy được, chỉ cần người đó có thể xuất hiện ở bên cạnh lãnh đạo, đều đáng để đặc biệt chú ý tới, càng không cần phải nói tới thư ký bên cạnh lãnh đạo, đó là đối tượng cần đặc biệt nịnh bợ lấy lòng.

Pha trà xong, thư ký liền lui ra, ngồi chờ ở gian ngoài.

- Đồng chí Vĩ Hồng, nhóm người các anh tới thật đúng lúc.

Viên Đông Bình mỉm cười nói với Lưu Vĩ Hồng, sau đó nâng chén trà lên uống một ngụm, lại dựa người ra sau, thái độ khá là tùy ý. Thật ra, Viên Đông Bình dùng phương thức này, cho thấy ông ta có ý thân cận với Lưu Vĩ Hồng, lại một lần nữa mơ hồ bày ra vẻ bề trên.

- Chủ yếu là bởi vì đã có vài thư tín phản ánh về vấn đề thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước ở thành phố Bình Nguyên. Vì thận trọng, sau khi xin ý kiến của các đồng chí lãnh đạo Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, Cục giám sát chúng tôi mới quyết định đến Bình Nguyên tìm hiểu một chút về tính chân thật trong tình huống này. Mời phó Bí thư Viên cho ý kiến!

Tư thế ngồi của Lưu Vĩ Hồng cũng rất nghiêm chỉnh, cung kính nói.

- Ấy, không cần khách khí như vậy. Đây là lúc nghỉ ngơi, tùy tiện tâm sự, không cần quá khẩn trương.

Viên Đông Bình vươn bàn tay to, chặn lại, cười ha hả nói.

Lưu Vĩ Hồng liền thẳng người chẳng khác nào mũi tên.

- Đồng chí Vĩ Hồng, công tác doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ ở Bình Nguyên, có lẽ thật sự tồn tại vài vấn đề nhất định. Bên Đảng ủy Công an chúng tôi, trong hai ba tháng nay cũng liên tục thu được một vài thư tố cáo. Tôi vốn tính trong thời gian tới, sẽ mời đồng chí ở Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước đến Bình Nguyên điều tra sự việc. Hiện tại các đồng chí ở Cục giám sát đã đến đây, vậy không gì tốt hơn. Các anh là đơn vị trực thuộc Văn phòng Nội các chính phủ quản lý giám sát tài sản nhà nước, đối với tình hình khác nhau của các doanh nghiệp nhà nước trên cả nước khi thay đổi chế độ, khẳng định cũng có hiểu biết hơn. Kinh nghiệm so với đồng chí Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh chúng tôi lại càng phong phú hơn. Do Cục giám sát anh dẫn đầu, Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh cùng giúp sức, khẳng định so với việc Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh tự mình đi điều tra tình huống càng thêm thích hợp, tin tưởng các anh sẽ rất nhanh chóng có thể tìm ra nguyên nhân thực sự.

Viên Đông Bình cao giọng nói.

- Vâng, cảm ơn phó Bí thư Viên ủng hộ và tín nhiệm Cục giám sát chúng tôi.

- Sau khi Cục giám sát được thành lập không lâu, kinh nghiệm của mọi người còn trong giai đoạn mò mẫm. Tình hình doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ ở khắp cả nước, đều có các đặc điểm riêng, chúng tôi cũng đang không ngừng học tập và tích lũy kinh nghiệm. Lần này tới Bình Nguyên, cũng hy vọng có thể cùng liên kết với các đồng chí bên Bình Nguyên nhiều hơn, học tập lẫn nhau, cùng tiến bộ.

Lưu Vĩ Hồng chiếu theo khuôn mẫu tiêu chuẩn từ phía chính phủ mà đáp trả.

Trên mặt Viên Đông Bình hiện ra vẻ tươi cười, đầy hứng thú quan sát đánh giá Lưu Vĩ Hồng vài lần. Nghe đồn rằng, thằng hai trong nhà họ Lưu này là một thằng nhóc tuổi còn trẻ, nhưng lại là một nhân vật bướng bỉnh bất tuân, mới nhậm chức, thì đao đầu tiên, đã dám chém Liêu Trung, can đảm tới khác thường. Vốn tưởng rằng hắn là một kẻ có tính cách thích bay nhảy, không ngờ ở trước mặt ông ta lại kính cẩn có lễ, nhất cử nhất động, đều rất phù hợp với quy tắc quan trường.

Nhưng thật ra có vài phần ý tứ.

- Đồng chí Vĩ Hồng, anh cũng không phải băn khoăn làm gì. Lũng Tây cũng tốt, Bình Nguyên cũng tốt. Công tác thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước, đều do lãnh đạo Nội các chính phủ tiến hành, cả nước làm theo thôi. Các anh có thể yên tâm mạnh dạn đi điều tra, tìm ra tình huống chân thật. Các đồng chí ở Bình Nguyên, cũng sẽ cung cấp sự ủng hộ và trợ giúp lớn nhất cho các anh thực hiện công tác điều tra nghiên cứu. Trần Kiếm à, cậu phải cam đoan về điểm này!

- Dạ, phó bí thư, tôi tuyệt đối cam đoan!

Trần Kiếm vội vàng thẳng thắt lưng, lấy giọng điệu quyết tâm kiên định nói.

Viên Đông Bình mỉm cười gật đầu, lại nhìn Lưu Vĩ Hồng, nói:

- Đồng chí Vĩ Hồng, anh yên tâm, nếu công tác thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước ở Bình Nguyên, thật sự tồn tại vấn đề, thái độ Tỉnh ủy chúng ta là rất rõ ràng, tuyệt không nhân nhượng.

- Dạ, cảm ơn phó Bí thư Viên!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv