Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1093: Công viên Long Sơn
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: metruyen
Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn
Sau tết Trung thu, các công viên ở Bắc Kinh tràn đầy màu đỏ của lá phong, nhìn từ xa tưởng như cả bầu trời đều rực lửa. Thật sâu phía sau táng lá phong đỏ kia, loáng thoáng tường đỏ ngói xanh, là vài ngôi biệt thự hình dạng khác nhau. Rất nhiều lãnh đạo trung ương ở tại đây.
Một chiếc xe Audi lớn có vẻ của quân đội với biển số đặc thù cùng một chiếc Mercedes Benz nối đuôi nhau chạy trên con đường tráng nhựa uốn khúc vào công viên Long Sơn, chậm rãi chạy tới một tòa biệt thự trong đó.
Các trạm cảnh sát gác ven đường đã được thông báo trước nên không hề ngăn trở.
Chiếc Audi lớn và chiếc Mercedes Benz ngừng lại trước một tòa biệt thự. Một người mặc âu phục, cao ráo bảnh bao cùng một nữ thiếu tá trẻ tuổi mặc quân phục chỉnh tề, xinh đẹp tuyệt trần, khí thế bừng bừng đứng ở cửa chờ đón. Đúng là Bí thư Thành ủy thành phố Tân Xuân tỉnh Giang Hán kiêm phó Chủ tịch thường trực thành phố Lưu Vĩ Đông cùng vợ anh – Thiếu tá Bộ tổng tham mưu Ban 2, Thời Tĩnh.
Ngôi biệt thự này tất nhiên là nơi ở của Ủy viên Bộ chính trị kiêm Trưởng Ban Tổ chức cán bộ trung ương Lưu Thành Thắng.
Chiếc Audi lớn dừng lại, Lưu Vĩ Đông liền bước nhanh tới, mở cửa xe:
- Chú hai, thím hai đi đường vất vả rồi.
Từ chiếc Audi lớn có người bước xuống. Đó đúng là Tư lệnh quân khu Đông Nam, trung tướng lục quân Lưu Thành Gia và Chủ nhiệm khoa ngoại Bệnh viện tổng quân khu Đông Nam Lâm Mỹ Như.
Phiên họp lần thứ mười bốn sẽ được tổ chức vào ngày mốt. Lần này Lưu Thành Gia tới là để tham dự hội nghị. Lâm Mỹ Như đi cùng chồng, cùng nhau về Bắc Kinh. Có nhiều bạn bè đã lâu không gặp, trong lòng Lâm Mỹ Như thường tưởng nhớ, nhân cơ hội này để gặp mặt bạn bè.
Nếu quay về Bắc Kinh, thì nhất định phải tới chỗ Lưu Thành Thắng.
- Vĩ Đông, Thời Tĩnh.
Lưu Thành Gia cũng không nói nhiều, chỉ mỉm cười chào cháu và cháu dâu thôi.
Lâm Mỹ Như thì lập tức hỏi:
- Vĩ Đông này, Giai Giai đâu?
Giai Giai là con gái nhỏ của Lưu Vĩ Đông. Bé tên là Lưu Giai, bình thường được gọi là Giai Giai.
Thời Tĩnh vội trả lời:
- Thím Hai, Giai Giai ở trong nhà, bu lấy bà nội, không chịu theo tụi con ra đây.
Trên mặt Lâm Mỹ Như lập tức hiện ra vẻ hâm mộ, nói liên thanh:
- Mau dẫn thím đi vào nhìn nó đi. Từ lúc cô bé sinh ra đến giờ thím còn chưa thấy nữa, toàn là ảnh chụp thôi.
- Mẹ, xem mẹ gấp như thế. Giờ chẳng phải tới Bắc Kinh rồi, có thể thấy Giai Giai ngay rồi sao?
Lưu Vĩ Hồng vừa từ xe Mercedes Benz bước xuống, liền cười nói xen vào.
Không ngờ phó Cục trưởng Lưu mở miệng nó câu này cũng là tự làm khổ mình. Lâm Mỹ Như trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt không chút hài lòng. Không phải sao? Sau khi Lưu Vĩ Đông kết hôn thì liền có em bé, còn Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường vẫn không có động tĩnh gì. Trong lòng Lâm Mỹ Như thật không vui!
Lưu Vĩ Hồng liền cười ha hả, vờ đánh trống lãng.
Vân Vũ Thường đứng cạnh hắn, liền vươn bàn tay thon dài trắng trẻo hung hăng nhéo vào hông hắn. Trước đó Vân Vũ Thường đi Mỹ khảo sát, mới trở lại Bắc Kinh mấy ngày trước thôi.
Lưu Vĩ Đông mỉm cười mời mọi người vào.
Biệt thự ở công viên Long Sơn rất rộng, chiếm diện tích khoảng vài trăm mét vuông, xây dựng theo phong cách châu âu, có một phòng khách rất to. Lưu Thành Thắng và Đỗ Vu Hinh ngồi trên sô pha màu trắng ngà bằng da thật. Trong tay Đỗ Vu Hinh ôm một cô bé mũm mĩm, đang cười đùa. Thấy Lưu Thành Gia và Lâm Mỹ Như vào cửa, Lưu Thành Thắng và Đỗ Vu Hinh đều đứng dậy.
- Anh cả, chị cả…
- Ha ha, Thành Gia, Mỹ Như, đến đây ngồi đi, ngồi đi….
Lưu Thành Thắng mỉm cười gật đầu, cho thấy tâm trạng ông không tệ.
- Bác cả!
Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường cùng bước nhanh đến, cúi đầu chào Lưu Thành Thắng và Đỗ Vu Hinh.
- Ừ, Vĩ Hồng và Vũ Thường cũng đến đây ngồi đi.
Lưu Thành Gia liền ngồi xuống sô pha, gỡ mũ. Thời Tĩnh vội vàng đưa hai tay nhận lấy, treo mũ ông lên giá.
- Đây đúng là Giai Giai. Nào, đến ôm bà nội nhỏ một cái đi.
Lâm Mỹ Như lại gấp gáp bước đến cạnh Đỗ Vu Hinh, đưa tay ôm lấy Giai Giai trong lòng Đỗ Vu Hinh. Cô bé kia khoảng chừng bảy tám tháng, thắt hai bím tóc kiểu Triều Tiên, khuôn mặt tròn trịa, cánh tay mũm mĩm, đáng yêu vô cùng. Cô bé đang mở to cặp mắt đen lúng liếng nhìn khách, thấy Lâm Mỹ Như đưa hai tay ra ôm, liền xoay qua, vươn hai tay ôm lấy cổ Đỗ Vu Hinh, không thèm nhìn đến bà nội nhỏ Lâm Mỹ Như nữa.
- Này, cô bé này còn sợ người lạ kìa!
Đỗ Vu Hinh cười nói:
- Đứa nhỏ này từ khi sinh ra đến giờ, luôn được chị bồng bế. Giờ nó cũng luôn bên cạnh chị, ngay cả ba mẹ cũng không để ý.
- Vậy sao? Vậy thì cũng vất vả lắm.
Đỗ Vu Hinh cười nói:
- Vất vả cũng không sao. Dù sao chị cũng ở nhà nội trợ, mỗi ngày nếu không có cô bé vui vẻ này bên cạnh thì ngày hôm đó như không thấy mặt trời.
- Đúng vậy, trong nhà có đứa nhỏ này thì thật là náo nhiệt.
Lâm Mỹ Như liền liên thanh phụ họa.
- Ha ha, Mỹ Như này, hiện giờ em còn chưa nếm mùi này đâu. Náo nhiệt thì có náo nhiệt, nhưng có đôi khi em cũng thấy phiền chết được. Nhóc tì này người thì nhỏ nhưng dũng khí không nhỏ đâu.
Tuy miệng Đỗ Vu Hinh nói như vậy, nhưng mặt mày lại vui vẻ vô cùng.
Lâm Mỹ Như nói:
- Quậy em cũng không sợ. Trong nhà không có trẻ con, vắng vẻ lắm.
Đúng thật như lời nói. Biệt thự số một trong quân khu Đông Nam ngày thường khá quạnh quẽ. Lưu Thành Gia không thích nói chuyện, còn thường xuyên xuống cơ sở thị sát bộ đội. Lưu Hoa Anh sau giờ làm việc thì trốn vào phòng ngủ nói điện thoại với Đổng Vĩ, nói suốt nửa ngày không ra ngoài, để mỗi mình Lâm Mỹ Như ngoài phòng khách xem TV, có lúc buồn chán chết được.
Đỗ Vũ Hinh nhìn Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường cười nói:
- Chuyện này cũng đâu khó giải quyết. Vĩ Hồng, Vũ Thường, hai cháu mau lẹ một chút, sinh ẹ cháu một đứa cháu nội, để cô ấy chăm sóc nó. Vũ Thường, bác biết cháu là bà chủ lớn, kinh doanh bận rộn. Thời gian trước nghe nói cháu đi Mỹ khảo sát phải không? Vũ Thường, tiền kiếm hoài không hết, các cháu nên suy nghĩ đến chuyện này sớm một chút đi.
Lời nói của Đỗ Vũ Hinh xuất phát từ tấm lòng
Vân Vũ Thường là người hiểu biết, mỗi lần quay về Bắc Kinh, nhất định phải đến thăm hỏi người lớn, hơn nữa không lần nào đến tay không. Mấy bậc trưởng thượng như Đỗ Vu Hinh, Lưu Thành Mỹ, Lưu Thành ái đối với cô rất tốt, xem cô như con gái của mình.
Vân Vũ Thường mỉm cười đáp:
- Bác cả, cháu cũng nghĩ như vậy. Lần này đi Mỹ, cơ bản là mọi chuyện đều tốt cả, tạm thời không cần đi ra ngoài nữa.
Lúc mới kết hôn với Lưu Vĩ Hồng, nói đến chuyện con cái, Vân Vũ Thường còn ít nhiều thẹn thùng. Nhưng hiện giờ có thể xem như “vợ chồng già” cả rồi, tất nhiên không cần tỏ vẻ như một cô gái mới lớn nữa.
Lâm Mỹ Như lập tức nói:
- Chuyện này tốt, chuyện này tốt. Đợi kinh doanh xong thì cũng không phải lúc. Lúc này cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, dù sao hiện giờ Vĩ Hồng cũng đã đi làm ở Bắc Kinh.
Chỉ cần sinh cháu nội cho bà thì cái gì cũng tốt.
Vân Vũ Thường thản nhiên cười nói:
- Mẹ, vậy lúc này mẹ ở lại Bắc Kinh thêm mấy ngày đi.
- Ừ, ở lại mấy ngày, tối thiểu chờ họ họp xong mới đi được.
Phiên họp toàn trung ương lần này sẽ khai mạc vào ngày 25. Chương trình hội nghị dự định sẽ kéo dài bốn ngày. Lâm Mỹ Như tới Bắc Kinh trước hai ngày, muốn ở lại Bắc Kinh ít nhất một tuần. đọc truyện mới nhất tại .
- Tốt quá, mấy ngày nay cha và bác cả đi họp, con, Vĩ Hồng cùng mẹ và bác gái đi dạo phố. Mẹ con ngày mai cũng tới rồi, chắc chắn rất vui.
Vân Vũ Thường cười nói.
Vân Hán Dân là Bí thư Tỉnh ủy Quỳnh Hải, là ủy viên trung ương, cũng phải tới Bắc Kinh họp.
- Tốt lắm, tốt lắm…
Lâm Mỹ Như lập tức cao hứng phấn chấn, liếc nhìn Lưu Vĩ Hồng, nói ngay:
- Chắc Vĩ Hồng không cần đi đâu, mẹ sợ là nó không có thời gian.
Lưu Vĩ Hồng liền đưa ngón tay cái lên, cười nói:
- Mẹ, mẹ đúng là đáng sợ, mẹ là Gia Cát Lượng tái thế, liệu việc như thần.
Hơn nữa, phó Cục trưởng Lưu cố nhiên công tác bận rộn, nhưng không đến mức không thể dành chút thời gian ra ngoài. Nói về cấp bậc, hiện nay hắn còn chưa có tư cách xuất hiện trước mười phút trên “tiếp sóng tin tức”, nên cũng không thể nói là bận trăm công ngàn việc. Lãnh đạo bề bộn nhiều việc là nói tới đại lãnh đạo, chứ không phải lãnh đạo nho nhỏ như hắn.
Mấu chốt là hắn rất sợ phải đi dạo phố. Chỉ đi với một mình Vân Vũ Thường còn được, chứ nếu là đi với cả mấy người toàn bề trên, mẹ hắn, mẹ vợ cùng ra trận, mỗi người giáo huấn hắn vài câu, bắt hắn mau chóng sinh con, đầu phó Cục trưởng Lưu dù cứng thế nào cũng không chịu nổi bài chú khẩn cô này.
Đó không phải gọi là dạo phố, mà gọi là chịu tội.
- Con đừng có ham, mẹ biết trong đầu con nghĩ gì mà. Con đó, thật sự không bằng tiểu Đổng. Tiểu Đổng hai ngày nay đều dạo phố với Hoa Anh, làm con bé vui đến hỏng rồi.
Lâm Mỹ Như lườm hắn một cái, không hài lòng nói.
Lưu Vĩ Hồng lấy làm lạ nói:
- Hoa Anh tới rồi ạ? Sao nó không gọi điện thoại cho con?
Lâm Mỹ Như tức giận nói:
- Nó đến hai ngày rồi. Gọi điện thoại cho con làm gì? Dù sao con cũng đâu có thời gian chơi với nó.
Lưu Vĩ Hồng phản đối:
- Mẹ, nó không gọi điện thoại cho con mà cũng trách con sao? Không phải con không có thời gian, mà người ta vốn không định cho con làm bóng đèn. Nó cố ý mà.
Lưu Hoa Anh và Đổng Vĩ đang say đắm trong tình yêu, thật vất vả mới có một chuyến đến Bắc Kinh, nên mới không nói cho Lưu Vĩ Hồng. Giữa hai người yêu nhau, anh định xen vào làm bóng đèn, thật sự là không chịu nổi anh đâu.
Vân Vũ Thường thản nhiên cười, nói nhỏ:
- Hoa Anh có gọi điện thoại cho em.
Lưu Vĩ Hồng liền trừng mắt, nói
- Vậy sao em không nói cho anh biết?
Vân Vũ Thường cười nói:
- Nói với anh làm gì? Dù sao anh cũng đâu có thời gian cùng cô ấy ăn một bữa cơm!
Lâm Mỹ Như liền đắc ý nói:
- Nghe đi, vậy có phải mẹ nói oan cho con không? Vũ Thường cũng nói như vậy. Con đó, đừng có xảo biện nữa.
Vợ mình “lâm trận phản chiến” khiến phó Cục trưởng Lưu thật không còn cách chống đỡ. Cũng may da mặt phó Cục trưởng Lưu khá dày, bị mẹ quở trách một chút cũng không lưu tâm, cười hì hì nói:
- Mẹ, vợ chồng một thể. Mẹ có con dâu hiếu thuận như vậy, cũng khiến đứa con hiếu thuận của mẹ sống tốt hơn phải không?
Vân Vũ Thường liền trừng mắt nhìn hắn.
Thủ đoạn xấu xa của người này càng ngày càng inh.
Nhưng chẳng qua phó Cục trưởng Lưu từ trước đến giờ vẫn thế, có thể xem là “bản sắc anh hùng”.
Lâm Mỹ Như còn đang muốn giáo huấn con trai thêm vài câu, đột nhiên đứa bé mà Đỗ Vu Hinh đang ôm trong lòng lại có hứng thú với bà, vươn cánh ta mũm mĩm sờ vào mặt bà. Lâm Mỹ Như lập tức cười đến híp mắt, giơ tay bế cô bé qua, lập tức ném con mình qua một bên, không thèm để ý đến nữa.