Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1073: Quà sinh nhật
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: metruyen
Lưu Vĩ Hồng cứ mặc quần áo mát xa như vậy mà quay về phòng 666.
Còn quần áo giày dép của hắn đều có nhân viên phục vụ của nhà khách thu dọn, sáng sớm hôm sau sẽ đưa đến phòng. Nhà khách Tùng Đào vốn không có loại phục vụ này, nhưng đối với Nhị ca, tất nhiên phải có ngoại lệ.
Đến cửa phòng, tiểu Lục tử đang đứng chờ ở đó, cầm trong tay một bó hoa hồng thật lớn đỏ như lửa, thật đẹp. Nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng thì liên tục cúi đầu, mỉm cười nói:
- Nhị gia, hoa của cậu chuẩn bị xong rồi.
- Được, cảm ơn.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nhận lấy.
Tiểu Lục tử giúp hắn mở cửa phòng. Tiểu Lục tử quả là người khéo léo. Nếu là nhân vật khác, hẳn là tiểu Lục tử sẽ ba hoa vài câu. Dù sao lúc này, trong phòng 666 cũng có một cô gái sắc nước hương trời, khuynh quốc khuynh thành, hơn nữa lại là một vị đại tỷ mà ngay cả tam gia cũng gọi là thằng nhóc. Nhưng đối diện Lưu Vĩ Hồng, tiểu Lục tử không dám nói một lời thừa. Lưu Vĩ Hồng cầm hoa hồng, tiểu Lục tử liền cúi đầu bước đi.
Lưu Vĩ Hồng cầm bó hoa hồng bước vào phòng.
Bó hoa này là để tặng Trịnh Hiểu Yến. Hai người qua lại lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Lưu Vĩ Hồng tặng hoa cho Trịnh Hiểu Yến. Có lẽ sau khi Trịnh Hiểu Yến nhìn thấy, chắc chắn phải cảm động đến rối tinh rối mù.
Nhưng phó Cục trưởng Lưu đã rất nhanh chóng phải buồn bực.
Trong phòng khách không có ai. TV đang mở nhưng lại không thấy bóng dáng của Trịnh Hiểu Yến. Phó Cục trưởng Lưu hơi hoài nghi, đẩy cửa phòng ngủ, mới thấy Trịnh đại tiểu thư quấn trong chiếc áo ngủ bằng bông màu hồng phấn ngủ trên chiếc giường lớn kiểu cung đình.
Mấy ngày vừa rồi ở Liêu Trung đã khiến Trịnh Hiểu Yến rất mệt mỏi.
Có lẽ dù lớn như vậy, Trịnh Hiểu Yến vẫn chưa bao giờ trải qua công tác một cách liều mạng như thế.
Vội vã quay về Bắc Kinh để chúc mừng Hạ Hàn, quậy một trận, cũng không có cách nào nghỉ ngơi được. Tắm hơi xong, lại được mát xa, cả người thư giãn, Trịnh đại tiểu thư cứ thế mà đi vào giấc mộng ngọt ngào cũng rất hợp lý.
Chỉ tiếc bó hoa tươi trong tay phó Cục trưởng Lưu chứa đầy tình cảm dịu dàng cũng chỉ như chớp mắt quyến rũ người mù, uổng phí cả tấm lòng.
Trịnh Hiểu Yến nằm nghiêng trên giường, thân người cao gầy dịu dàng, cuộn mình thành một tư thế kỳ lạ. Ngực cô ôm chặt ciếc gối lớn màu hồng phấn, đúng là đang có một giấc ngủ ngọt ngào.
Lưu Vĩ Hồng đứng cạnh giường, nhìn người đẹp đang ngủ trên chiếc giường lớn màu hồng, khóe miệng có một tia cười đầy yêu thương.
- Sinh nhật vui vẻ!
Sau khi Lưu Vĩ Hồng đặt bó hồng trên chiếc bàn trang điểm xong, cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt hồng hào của Trịnh Hiểu Yến, nói nhỏ một câu như thế, bèn xoay người, định rời khỏi phòng ngủ.
Kết quả là bàn tay thon dài trắng trẻo của Trịnh đại tiểu thư vươn ra, bắt được vạt áo của Lưu Vĩ Hồng. nguồn
Cô bé kia giả vờ ngủ.
Lưu Vĩ Hồng cười lắc đầu, quay lại, nhảy lên giường lớn.
- Anh vừa mới nói gì?
Trịnh Hiểu Yến nũng nịu hỏi, dáng vẻ còn ngái ngủ.
- Sinh nhật vui vẻ!
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười lặp lại.
Trịnh Hiểu Yến hơi nghi ngờ, đưa cánh tay nõn nà lên xem đồng hồ, lập tức thét lên một tiếng kinh hãi:
- ôi, đúng rồi, đã qua 12 giờ, đúng là sinh nhật em thật rồi!
Lưu Vĩ Hồng không khỏi giương to hai mắt nhìn.
Còn biết nói gì nữa!
Sinh nhật của mình mà cô ấy cũng không nhớ!
Nhưng thoạt nhìn thấy Trịnh Hiểu Yến quả là có chút buồn bực, mím môi nói:
- Hai mươi tám, già thêm một tuổi.
Muốn vĩnh viễn dừng lại ở tuổi mười tám gần như là giấc mộng của tất cả phụ nữ.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả nói:
- Không già, còn rất xinh đẹp!
Những lời nói này khá nhạt nhẽo, nhưng cứ khích lệ hết lần này tới lần khác, phụ nữ càng thích nghe.
Quả nhiên, Trịnh Hiểu Yến khẽ cắn đôi môi đỏ mộng, liếc mắt nhìn hắn, nói nhỏ:
- Thật sao?
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu.
Trịnh Hiểu Yến liền hé miệng cười nói:
- Anh hôm nay là lần đầu tiên chúc mừng sinh nhật em. Có chuẩn bị quà sinh nhật không đó?
- Có!
- Lấy ra đi!
Đôi tay nhỏ bé trắng như ngọc mỡ dê xòe ra trước mặt Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Món quà này lớn lắm, một bàn tay của em nắm không hết đâu.
- Ở đâu?
Lưu Vĩ Hồng liền nhìn vào chính hắn, cười mà không nói.
Trịnh Hiểu Yến vẫn như trước bám riết không buông, hơi thì thầm nói:
- Mau lấy ra đi…
Lưu Vĩ Hồng không khỏi buồn bực nói:
- Van xin em. Đại tiểu thư, anh sống đến chừng này rồi, một cơ thể đàn ông mạnh mẽ cường tráng bày ra trước mặt em mà không ngờ em chẳng nhìn tới.
- Gì chứ?
Trịnh Hiểu Yến không hiểu ra sao cả, trước mắt lập tức tối sầm, cả người cô đã bị Lưu Vĩ Hồng ôm chặt lấy. Đôi môi nóng ẩm mềm mại của cô liền bị tách ra, một đầu lưỡi không an phận xông thẳng vào thăm dò, tùy ý quấy rối trong cái miệng nhỏ nhắn của cô.
- Này, này… Anh xấu lắm, anh xấu lắm… Em…
Trịnh Hiểu Yến ra sức giãy dụa, không thốt nên lời.
Theo đó là cảm giác đôi mông căng tròn của cô đã bị một bàn tay to lớn ôm chặt lấy.
- áo ngủ này làm bằng bông sao? Hơi thiếu cảm xúc, không được trơn láng như tơ lụa.
Lưu Vĩ Hồng buông đôi môi đỏ mọng của cô ra, dán vào tai cô, cười hì hì nói.
- Anh thật xấu xa, chỉ biết làm càn…
Trịnh Hiểu Yến vốn đã động tình, động tác cũng đã hơi phối hợp với hắn, đột nhiên nghe một câu như thế, không nén được thẹn thùng, dùng sức đẩy thân người Lưu Vĩ Hồng ra xa, vừa đá vừa cắn.
- Không được…
Hóa ra bàn tay to lớn của Lưu Vĩ Hồng đã nhấc chiếc áo ngủ lên, dò xét thẳng vào, lòng bàn tay ấm áp vuốt ve mạnh mẽ đôi mông mượt mà của cô. Chỉ nói về bề ngoài, Trịnh Hiểu Yến tuyệt đối thuộc loại phụ nữ hoàn mỹ. Diện mạo hoàn mỹ, dáng vóc cũng hoàn mỹ. Mảnh mai nhưng tròn trịa, da thịt rất đúng chỗ, nở nang mềm mại, lại trắng trơn như ngọc mỡ dê, xúc cảm lên tới cực điểm.
Trước kia hai người cũng đã từng tiếp xúc thân mật, nhưng chưa bao giờ “xâm nhập” như hôm nay.
- Đừng chọc anh phải tức giận. Đêm nay do anh quyết định.
Lưu Vĩ Hồng lại dán vào tai cô, hung tợn nói.
- Dựa vào cái gì chứ? Hôm nay là sinh nhật của em…
Trịnh Hiểu Yến vẫn chưa chịu phục.
- Anh là quà sinh nhật, cho nên anh quyết định.
Lúc này phó Cục trưởng Lưu cũng không muốn nói chuyện lý lẽ với Chủ nhiệm Trịnh nữa.
“Quà sinh nhật” mạnh mẽ hống hách như thế, có lẽ trong suốt quãng đời hai mươi tám năm của Trịnh Hiểu Yến cũng chưa bao giờ được gặp qua.
- Quà sinh nhật chỉ là đồ chơi của em thôi…
Trong tình thế cấp bách, Trịnh Hiểu Yến vô tình thốt lên một câu như thế.
Yên lặng!
Động tác của Lưu Vĩ Hồng ngừng lại.
Lập tức phát ra một trận cười long trời lở đất.
Thân hình cường tráng của Lưu Vĩ Hồng đè chặt lên bộ ngực đẫy đà của Trịnh Hiểu Yến, cười không dứt.
Trịnh Hiểu Yến cũng nhận ra là mình nói sai, nằm dưới Lưu Vĩ Hồng, cắn môi, thân mình khẽ rung rung, cũng cười ha ha không ngừng.
- Vậy được rồi. Em thắng. Anh là quà sinh nhật. Em chơi vui đi. Muốn chơi thế nào thì chơi đi. Ha ha ha…
Lưu Vĩ Hồng vừa cười ngặt nghẽo vừa kêu lên.
- Anh còn cười nữa, em cắn chết anh.
Trịnh Hiểu Yến bị trêu chọc, không khỏi đỏ mặt, hờn dỗi, hất đầu lên. Cái miệng anh đào nhỏ nhăn mở ra, hung hăng cắn vào ngực Lưu Vĩ Hồng, không nương tay chút nào.
Sao cô gái xinh đẹp nào cũng có chiêu này thế?
Lưu Vĩ Hồng bị đau, giận dữ gầm lên, tùy tiện lục lọi áo ngủ của Trịnh Hiểu Yến, lập tức lộ ra chiếc nội y xinh xắn màu đen của Trịnh Hiểu Yến. Nó ôm chặt lấy bầu ngực cao ngất cũng màu phấn hồng với một khe sâu âm u, sáng bóng dưới ánh đèn làm mê lòng người. Lưu Vĩ Hồng không chút khách sáo, cúi đầu xuống thấp, há miệng cắn vào.
Cắn người không phải là độc quyền của phụ nữ.
Trịnh Hiểu Yến khẽ “hừ” một tiếng, thân hình thon dài đột nhiên trở nên cứng ngắc, nhẹ nhàng ngước nhìn lên, hàm răng trắng bóng của cô cắn chặt lấy môi dưới đầy khêu gợi.
Lưu Vĩ Hồng sờ soạng mở chiếc nội y màu đen.
Bộ ngực trắng nõn vun cao của Trịnh Hiểu Yến, không còn cách nào che chắn, bày ra toàn bộ trước mắt Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng không khỏi sửng sốt, gần như dán mắt vào bộ ngực cao ngất kia.
Khuôn mặt xinh đẹp của Trịnh Hiểu Yến đỏ bừng, đột nhiên thân mình nảy lên trân đôi tay xinh đẹp ôm lấy đầu Lưu Vĩ Hồng, ghìm chặt vào bộ ngực tuyết trắng của mình. Đồng thời hai chân thon dài cũng cuốn lấy phần dưới cơ thể Lưu Vĩ Hồng thật chặt.
Không biết qua bao lâu, Trịnh Hiểu Yến đã bị giải trừ võ trang toàn bộ trong cái chăn phấn hồng, phô bày đường cong và dáng vẻ hoàn mỹ của mình, gắn kết với cơ thể của Lưu Vĩ Hồng, tạo thành một hình ảnh tương phản sắc nét mà vô cùng đẹp đẽ.
Lưu Vĩ Hồng cúi người nhìn Trịnh Hiểu Yến.
Hai má Trịnh Hiểu Yến đỏ lên, cũng nhìn Lưu Vĩ Hồng.
- Đồ lưu manh…
Sau đó là một tiếng “a” nhẹ nhàng, cảm giác chính mình đã bị vật cường tráng nam tính của hắn đi vào.
- Anh cảnh cáo em. Anh là quà sinh nhật, không phải đồ lưu manh…
Lưu Vĩ Hồng ra sức tiến vào, miệng lảm nhảm những lời vô nghĩa.
- Anh đúng là đồ lưu manh, đồ lưu manh…
Trịnh Hiểu Yến cắm vào vai hắn. Hai nắm tay trắng mịn mềm mại đấm vào cái lưng trơn bóng của hắn, cũng nhanh chóng trở nên vô lực, chỉ có thể ôm chặt lấy hắn. Đôi chân vốn kẹp chặt lấy hông của Lưu Vĩ Hồng cũng vô lực mở ra.
- Anh xấu lắm… Quà sinh nhật đâu phải kiểu này…
Lại không biết bao lâu đã trôi qua, trong chiếc chăn màu phấn hồng, vang lên tiếng trách mắng nũng nịu của Trịnh Hiểu Yến.
- Cho dù là xấu xa thì em cũng đã ký nhận rồi. Hàng hóa xuất kho rồi thì không trả lại được.
Lưu Vĩ Hồng cười hì hì, không biết sờ soạng vào nơi nào, lại gây ra một tiếng thét chói tai của Trịnh Hiểu Yến.
- Ngừng một chút được không?
- Em nói sao?
Lưu Vĩ Hồng cười rất tà ác.
- Đừng mà, em mệt quá, trò chuyện chút đi.
Trịnh Hiểu Yến lúc này thật hoảng sợ, vội vàng cuốn lấy thân mình Lưu Vĩ Hồng, liều mạng ngăn cản người này dính vào. Tuy cô đã đoán trước được là hắn rất mạnh mẽ, nhưng lại không nghĩ mạnh mẽ đến mức ấy.
Dường như hắn vĩnh viễn không biết thỏa mãn vậy.
- Hối hận sao?
Lưu Vĩ Hồng cười hỏi.
- Hối hận cái gì?
- Hối hận trước mặt anh giả vờ lâu như vậy. Giờ mới thấy tiếc bao nhiêu cơ hội sao?
Trịnh Hiểu Yến lập tức than một tiếng, nói:
- Phó Cục trưởng Lưu, xin anh giữ lại chút ít phong độ lãnh đạo có được không? Anh có biết anh làm vậy là phạm sai lầm rồi không, phải chịu phạt đó.
- Muốn phạt thì cứ phạt đi, nhưng ít nhất cũng không phải đêm nay.
Lưu Vĩ Hồng không thèm để ý chút nào.
- Lại nha!
- Không…
Trịnh Hiểu Yến lại la hoảng lên.